Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được Ran giúp Takemichi nhanh chóng rời khỏi chỗ nhà hoang, cậu sợ nếu lúc nãy không có tên Ran chắc chắn cậu tiêu đời rồi, xem ra vẫn còn may mắn.

" A! "

" Xin lỗi tôi không c-cố....ý "

Một giây trước còn vội vàng xin lỗi người mà cậu đụng vào, một giây sao liền sợ hãi mà lùi về sau, không dám phát ra một tiếng nào nữa, vẻ mặt tên đó thì bày ra vẻ ghét bỏ thấy rõ, tay liên tục phủi phủi như có thứ gì rất bẩn mới vừa đụng vào người. Này có nhất thiết phải làm tới mức này không, chẳng qua là cậu bị ép buộc phải ở lại đây, cũng không phải là cậu muốn, cái tên khó ưa này nếu được cậu muốn ngay lắm tức đấm vào mặt hắn ta một cái, nhưng mà tên này là ai chứ là Sanzu đấy làm sao cậu dám.

" Mày không có mắt à thằng cống rãnh, nếu như có mắt như mày thì chi bằng để tao lấy nó ra cho cá ăn giúp mày vậy. "

" Này thằng khốn đừng có quá đáng, tao nhớ không lầm thì bản thân chưa hề gây thù gì cho mày, thậm chí tính cả chuyện lúc trước thì tao vẫn không nhớ bản thân đã làm gì mà để mày ghét " Cậu thật chịu không nổi cái tên chết bầm Sanzu này được nữa rồi.

" Còn nếu vì chuyện của Mikey mà mày ghét tao thì cho tao xin lỗi, nhưng mà cũng không phải là tao muốn ở lại đây, mà là bản thân tao bị ép buộc nếu muốn tao tránh xa Mikey thì giúp tao thoát khỏi đây an toàn đi, còn không làm được thì nên im miệng mày lại"

" thay vì tao bốc mùi cống rãnh thì mày cũng bốc mùi tanh tưởi của máu đấy thằng chó "

Sanzu nghe những nói của Takemichi thì mặt hắn liền nổi gân, hắn hiện tại muốn tại chỗ này bốp chết tên cống rãnh.

" Mày chán sống rồi phải không Hangaki!"

" Ha! Chịu gọi tên tao đàng hoàng rồi à! "

" Mày!!!!"

" Mày cái gì mà mày, tao nói cho mày biết này Sanzu, nếu mày cứ tiếp tục gây chiến hay xúc phạm tao thì đợi đấy, lần sau tao nhất định sẽ giết mày "

Khí thế của Takemichi làm cho Sanzu có chút sững người, ánh mắt lúc hắn nhìn vào mắt cậu là sự lạnh lùng, mang theo chết chóc, làm bất giác sống lưng của hắn có chút toát mồ hôi lạnh. Hắn không ngờ người này vậy mà lại có vẻ mặt đáng sợ như vậy, không lẽ hắn quá đáng thật sao, mà gì chứ mắc gì hắn phải sợ tên cống rãnh này, tên này chỉ cần một kiếm của hắn là đã có thể bâm ra từng mảnh cho cá ăn rồi.

" Nếu mày nghe rõ lời tao nói rồi thì giờ tao đi đây "

Takemichi quay lưng rời đi, nhưng bước được vài bước thì dừng lại quay người lại với Sanzu.

" Tao quên mất, xin lỗi đã đụng vào người mày, không phải là do mắt tao có vấn đề mà là tao cần phải đi giải quyết sinh lý nên mới vội vàng như vậy, nên ko phải là do mắt tao có vấn đề"

" Mà đúng là nguy hiểm thật nếu lúc nãy mà đụng vào mày mạnh hơn một chút nữa thì toang rồi có lẽ tao đã......"

" Cút đi thằng chó, nếu mày còn đứng trước mặt tao nữa lần này tao sẽ giết mày"

" Rồi rồi đi đây đi đây đừng tức giận, tao cút là được chứ gì "

Takemichi quay lưng rời đi, bỏ lại Sanzu với vẻ mặt đen xì, trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất một khái niệm, là giết chết tên đó nhất định hắn sẽ giết tên đó Hanagaki mày đợi đó cho tao

Phía bên này Takemichi liền nhanh chóng về phòng, khác với vẻ mặt không sợ ai lúc nãy của cậu thì bây giờ cậu như người sắp chết luôn rồi này, cậu đúng là chán sống mà, dậy mà dám thách thức Sanzu, nếu như lúc nãy hắn rút kiếm chiếm cậu thì coi như toang rồi, Hanagaki mày điên rồi mày đúng thật là điên rồi.

Nhưng mà chuyện Mikey lúc nãy lại hiện ra trong đầu của cậu, nếu như theo lời của Mikey thì chắc chắn mọi người vẫn sẽ gặp nguy hiểm dù là cậu có ở lại đây, nếu như bản thân cậu cứ tiếp tục yếu đuối thì chỉ có thể làm gánh nặng của mọi người thôi, lần này cậu phải thay đổi.
Nằm suy nghĩ cả buổi chợt trong đầu cậu liền hiện ra một kế hoạch. Ha cách này thật sự sẽ giúp ích cho cậu rất nhiều.

Buổi chiều Mikey một mình trở về, hắn không màn đến sự chào hỏi của mấy tên đang em đang cúi người chào hắn, trực tiếp lên phòng gặp Takemichi của hắn. Mở cửa ra đập vào mắt hắn là một thứ vô cùng đẹp mắt, người con trai nằm trên giường đang say giấc ngủ, lăn người tới nổi áo bị vén lên đến ngực, lộ ra hạt đậu nhỏ xinh xắn, yết hầu của Mikey lập tức chuyển động lên xuống, hắn nhẹ nhàng bước đi lại phía giường mà người con trai kia nằm, mà nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh.

Hắn đứa tay mình sờ nhẹ lên phần bụng trắng nõn kia, tay hắn chạm tới đâu thì nên đó liền đỏ ửng lên. Đúng là Michi của hắn mẫn cảm thật, tay hắn lần mò lên tận trên sau đó thì dừng lại nên hạt đậu hồng hồng kia, dùng hai đầu ngón tay mà xoa sau đó thì ngắt nhẹ một cái. Takemichi do đụng chạm liên " ưm" lên một tiếng nhỏ như tiếng mèo kêu, vật giữa chân Mikey bắt đầu có phản ứng.

" Đúng là tiểu yêu tinh "

Mikey không dừng lại ở việc chạm vào cơ thể cậu rồi dừng lại, hắn cúi thấp người xuống đưa miệng ngậm lấy hạt đậu, không để bên còn lại cô đơn Mikey đưa tay mân mê nó, hắn ra sức ngậm múc nó nến nổi chúng đều dựng đứng lên hết, tiếp tục trườn lên phía trên Mikey hít lấy hương thơm từ cổ của Takemichi, sau đó dùng lưỡi liếm một cái rồi trực tiếp cắn mạnh vào

" Đ-đau.....đừng-g m-mà "

Takemichi bị sức cắn làm đau, cậu ưỡn người sang hướng khác, Mikey cũng không dễ dàng buồn tha cho cậu, hắn xoay người cậu lại đối diện hắn, tay Mikey bây giờ đã sờ xuống dưới của Takemichi, dùng tay kéo nhẹ lớp quần che chắn vật nhỏ cậu Takemichi, ánh mắt hắn dừng lại chỗ giữa vùng tam giác kia, chỗ kia do đụng chạm mà dựng cả lên.
Mikey hắn dùng miệng ngậm lấy phân thân của Takemichi mà múc.

" Ưm, d-dừng - l-lại đừng mà "

" Ha! Vẫn không chịu tỉnh sao Michi "

" Đừng mà, khô-ng m-muốn đâu "

" Kh- không muốn-n "

" Phải nói rõ chứ Michi "

Mikey ra sức ngậm múc Takemichi ưỡn người liền phóng thích tất cả ra ngoài, Mikey hứng chọn hết tất cả, nhiêu đó cũng đã là gì sơ với hắn, đối với người này không bao giờ là đủ, hắn muốn người này nhiều hơn nhiều hơn nữa, hắn giải phóng cho con quái vật đang vô cùng chướng đến khó chịu kia của hắn, hắn cho một ngón vào lỗ nhỏ kia, tiếp tục một ngón nữa cho đến kia phía dưới được nới lỏng hoàng toàn. Hắn đặt phân thân của mình trước động nhỏ kia trực chờ mà đưa vào.

" Đừng mà, đừng đừng làm vậy"

"N..Nao..to...Naoto xin lỗi, xin lỗi em "

Thời khắc Mikey kia nghe được những lời kia đầu hắn bắt đầu muốn nổ tung, Michi cậu là người của hắn, tuyệt đối không được nhắc tên người khác, thậm chí đó chỉ là đang mơ thì cậu cũng phải mơ về hắn, gọi tên hắn không được gọi tên kẻ khác. Máu nóng cứ liên tục chạy khắp người hắn, người này là của hắn, phải là của hắn, những tên đó đúng rồi những tên đó nhất định phải chết vì chúng xứng đáng, Mikey hắn không còn suy nghĩ được gì nữa lúc này hắn trực tiếp đâm thẳng vào không chút nào gọi là nhẹ nhàng, Takemichi do đột nhiên bị xâm nhập liền bừng tỉnh dậy.

" Mi-key mày đang làm......gì vậy m- au rút nó ra đi a...a...a....a đau quá "

Mikey bỏ ngoài tai những lời cầu xin của Takemichi, mà ra vào liên tục lần nào cũng đâm sâu tới tận bên trong cậu, Mikey hắn bị điên rồi chẳng phải bình thường ít nhiều gì cũng sẽ nhẹ nhàng với cậu, với lại cậu cũng không có chọc giận hắn, chẳng lẽ hắn biết chuyện cậu nghe lén, mà cũng không phải rõ ràng cậu đã trốn thoát khi có người kịp đến mà. Vậy rốt cuộc là chuyện gì mới khuyến hắn như thế nào vậy. Takemichi đưa tay kéo người Mikey sát lại mặt mình hơn cậu giở giọng đáng thương hỏi Mikey.

" Manjiro à! "

" Manjiro ơi! mày sao vậy tao đã làm gì sai hả? Nói tao nghe đi có được không? Mày như vậy tao sợ lắm "

Một phút trước sự tức giận bao nhiêu thì bây giờ liền tiêu đi vài phần. Hắn không nói mà hôn cậu, hắn tách răng cậu ra, sao đó múc lấy những thứ ngọt ngào trong miếng của Takemichi, cả hai dây dưa môi miệng cả một buổi cuối cùng cũng chịu buông ra. Nhìn thấy ánh mắt của Mikey đã phai đi phần nào sự tức giận, Takemichi vẫn tiếp tục dỗ dành hắn như em bé.

" Manjiro! Nói tao nghe đi mày tức giận vì đều gì thế "

Mikey mím môi, sau đó mới lên tiếng nói chuyện với cậu:

" Lúc nãy mày đã gọi tên thằng khác nên tao đã tức giận mà..... "

Thì ra là chuyện này, nhưng mà là câu mơ mà, cũng đâu điển khiển giấc được.

" Tao xin lỗi, tao không cố ý kêu tên người khác, mày đừng giận nữa. "

" Tôi xin lỗi, Michi em đau lắm sao "

" Đau lắm "

Có bị mới không đau ấy, chết tiệt cứ kiểu như vầy là cậu sớm chết với Mikey quá, không chết vì bệnh mà là chết vì làm tình.

" Tôi xin lỗi lần sau tôi sẽ không như vậy nữa "

Mikey ôm Takemichi vào lòng, ôm một cách nhẹ nhàng nhất, không kiềm được mà cả hai lại tiếp tục hôn nhau, cho đến khi cả hai bị một âm thanh làm cho gián đoạn.

" Ọt! Ọt! Ọt!

Đúng rồi là tiếng đánh trống đòi ăn từ bụng của Takemichi.

" Phụt! Ha ha ha ! "

" Vẫn chưa ăn gì sao"

Takemichi vì xấu hổ chỉ biết gật đầu, Mikey xoa xoa tay Takemichi bảo cậu đi rửa mặt trước đi sau đó cùng xuống ăn cơm, nghe đến được ăn Takemichi nhanh chóng chạy đi rửa mặt, lúc ra ngoài đã thấy Mikey đứng bên ngoài đợi cậu.

" Đi thôi, chúng ta đi ăn "

" Ừm "
___________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro