Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lúc bắt gặp chuyện của Mikey tới nay đã trôi qua được một tuần, trong suốt một tuần này Takemichi đã cố cải thiện bản thân rất nhiều bắt đầu từ việc rèn luyện bản thân trở nên mạnh mẽ, linh hoạt hơn trong việc cầm và sử dụng súng phải nói lúc đầu việc này rất khó khăn với cậu, người rèn luyện cho cậu không ai khác lại chính là Sanzu, đương nhiên hắn cũng không mấy dễ chịu với cậu, nhưng lúc hướng dẫn cho cậu lại rất kỹ, ở điểm này thì cũng xem như hắn cũng có chút lương tâm.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại con người này cũng chẳng dễ ưa chút nào, vì sao ư? Vì hiện tại hắn lại đang cố bắt lỗi cậu, cậu có thể rút lại lời nói lúc nãy không? tên này chẳng có chút lương tâm nào (ಥ_ಥ)

" Sanzu đủ rồi! Từ nãy đến giờ mày đã bắt tao bắn hết cả chục bia đạn rồi đó, rốt cuộc thì như thế nào mới có thể dùng lại đây "

Takemichi mệt mỏi buông thõng hai tay xuống, ngồi khuỵu xuống đất, dậy mà cái tên điên đang đứng kia cứ tiếp tục thúc giục cậu tiếp tục luyện tập.

" Chẳng phải mày muốn tập luyện tập sao?"

" Kỹ thuật cầm súng thì dở tệ, bắn lúc nào cũng bị lệch khỏi bia đạn, hiện tại tao chỉ đang làm đúng nhiệm vụ được giao"

" Mày đang trả thù việc riêng thì đúng hơn, tao biết thừa rồi đấy "

" Dậy thì sao hả? Mày định đi nói lại sao thằng cống........"

" Cống gì ? "

" Chết tiệt! Không có gì " Sanzu hắn nói một nữa lại ngừng, vì sao à! hắn cũng đang thắc mắc, chẳng lẽ hắn sợ lời nói đó, không lý nào như vậy được.

" Vẫn đang luyện tập sao ?"

Bên ngoài truyền đến tiếng nói làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Sanzu, hắn vội quay người cúi người đứng trước mặt mình, Mikey lướt qua hắn đi lại chỗ Takemichi đang đứng, đưa tay lên xoa lấy một bên má của cậu.

" Có mệt không? "

" À.....ờ.....không....không "

Trước hành động của Mikey, Takemichi cũng không thích ứng được ngay, cậu lùi mình lại một chút nhưng cũng không có ý định né tránh.

" Sanzu mày đi chuẩn bị xe đi, tao có chuyện cần ra ngoài "

" Được, tôi làm ngay " Sanzu hắn không thắc mắc cũng không hỏi, việc của hắn chỉ là tuân lệnh chủ của hắn thôi, sau khi Sanzu rời đi Takemichi mới lên tiếng hỏi Mikey.

" Mày định ra ngoài "

" Ừ có chút chuyện cần giải quyết "

" Dậy khi nào mày về "

" Chắc có thể vài ngày "

Mặt Takemichi có chút trầm tư, muốn nói gì đó nhưng lại thôi không nói. Mikey hắn vừa cười vừa hỏi cậu.

" Sao thế không nỡ để tôi rời đi "

" Ừ "

Thật là không ngờ tới câu trả lời của cậu hắn đứng hình một lúc liền phì cười:

" Phụt.....ha...ha...ha, thật "

Takemichi lúc này chỉ biết gật đầu, mặt cúi xuống tai mân mê gốc áo của mình, hành động này bị Mikey bắt trọn hết.

" Nếu vậy có muốn đi cùng tôi không?"

Takemichi đưa mắt nhìn trầm trầm Mikey sao đó cúi mặt xuống rồi lại một lần nữa ngước lên nhìn hắn, sau đó cậu vội gật đầu liên tục tỏ ra là mình đồng ý.

" Được rồi vậy chuẩn bị chút gì đi, tôi sẽ cho em ra ngoài cùng tôi "

Takemichi vội vàng quay lại phòng chuẩn bị đồ, chuyến đi lần này chắc chắn là cơ hội tốt để giúp cậu thực hiện kế hoạch, cậu đương nhiên biết Mikey chuẩn bị đi đâu chứ, nên đã cố ý tỏ vẻ nuối tiếc khi Mikey rời đi, hòng cho hắn cho cậu theo cùng đây chính là bước đầu kế hoạch của cậu.

Lúc chuẩn bị xong bên ngoài Sanzu đã đợi sẵn, có cả Kakuchou cũng đứng bên cạnh, ánh mắt Sanzu khi nhìn thấy cậu như kiểu muốn ngay tại chỗ mà bóp chết cậu vậy, chết tiệt cái tên này có thôi ngay đi không, đến khi nào mới thôi câm ghét cậu đây, dù sao ghét cũng cho người ta biết lý do chứ, mà khoan quan tâm hắn làm gì dù sao cậu cũng không muốn thân thiết với hắn, thì giờ hắn có ghét cũng chẳng sao, đúng rồi không quan tâm tên chó điên đó nữa.

" Boss cậu ta cũng đi theo sao " Kakuchou lên tiếng hỏi, đáp lại hắn chỉ là một ánh nhìn lạnh lẽo, bản thân biết đã quá phận liền cúi đầu im lặng. Sanzu đứng bên cạnh mở cửa cho Mikey bước vào xe, Takemichi cũng theo vào nhưng đi tới cửa liền nghe tiếng nói phát ra từ Sanzu

" Đây không phải là lúc đi chơi, đừng có mà đi theo cản trở người khác cái thằng não ngắn này"

" Ai nói tao đi chơi, tao đang đi theo bàn việc với Mikey đấy "

Không nhiều lời với hắn, cậu trực tiếp phớt lờ hắn đi và vào xe ngồi cùng Mikey, Sanzu mặt hắn liền biến sắc, giờ cái tên cống rãnh này càng ngày càng muốn leo lên đầu hắn ngồi rồi.

Dựa có Mikey bảo vệ liền muốn làm gì thì làm, hỏi hắn tức không?

Tức rất tức!

Muốn giết người không?

Muốn rất muốn!

Vậy làm đi!

Không được!

Đúng là chó má!

Nhưng mà cứ đợi đi chuyện này hắn không bỏ qua dễ dàng cho cậu đâu, không hành hạ cậu hắn thề họ của hắn sẽ viết ngược lại.

Suốt chặng đường đi Mikey không hề lên tiếng, hắn nhìn những thứ lướt qua, xuyên qua lớp cửa kín xe, nhìn hắn lúc này trong thật cô đơn làm sao, không phải hiện tại Takemichi mới nhìn thấy sự cô đơn của Mikey, mà là từ rất lâu khi cả hai quen biết nhau cậu đã nhìn thấy được sự cô đơn kia của Mikey thông qua đôi mắt, dù bản thân tỏ ra mình đang rất hạnh phúc, thì ánh mắt của hắn lại trái ngược lại với nụ cười kia, trong lòng Takemichi tự hỏi quá khứ kia đã xảy ra chuyện kinh khủng gì mà lại khiến một cậu bé không thể nào thật sự hạnh phúc được mà phải luôn tỏ ra mình ổn, phải chăng cái chết của anh trai đã làm cho mọi thứ của hắn hoàn toàn rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng ấy, hay phải chăng còn uẩn khúc nào nữa, mới làm xuất hiện một Manjiro như bây giờ.

Nhưng cũng phải nói so với lần gặp đầu tiên cả hai gặp lại khi cậu trở về từ quá khứ cho tới hiện tại Mikey có chút thần sắc hơn, hai mắt hắn ta cũng không còn vết thâm quầng đậm nữa mà đã bắt đầu nhạt dần, Takemichi đưa bàn tay bất giác chạm vào khuôn mặt Mikey, đụng chạm bất ngờ làm cho Mikey có chút giật mình hắn quay đầu nhìn cậu, cậu liền vội vàng rút tay về, nhưng liền bị Mikey nắm giữ lại.

" Buông tay tao ra mày làm gì vậy? "

" Là tôi hỏi câu đó mới đúng, em đang định làm gì? "

Takemichi có chút chột dạ, bị người khác bắt quả tang đúng là quá xấu hổ, giờ lại bị đối phương hỏi ngược lại, bản thân cậu còn đang định hỏi cậu đây.

" Không....Không có gì chỉ là muốn chạm vào đồ của mình thôi, thế nào không được? "

" Ha! tất nhiên là được nếu điều đó làm em thích"

Càng nói Mikey càng kéo cậu lại gần mình hơn, Takemichi vội dùng tay chắn trước ngực hòng muốn thoát ra khỏi hắn.

" Định.....định làm gì nhích qua bên kia một chút đi"

" Không thích!! tôi đang ôm đồ của tôi "

" Mày..... "

Takemichi tức đến đỏ mặt, hắn vậy mà bắt chước cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro