Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mikey không biết đã đi đâu, nhưng khi về tâm trạng của hắn vô cùng tệ, cậu còn thấy hắn đấm một tên bên cạnh chỉ còn nửa cái mạng, cậu không thể làm gì chỉ có thể trơ mắt ra nhìn tên kia bị lôi đi. Cậu vội chạy về phòng xem như chưa thấy chuyện gì. Mikey vào phòng của cậu vẻ mặt tức giận vừa rồi điều hoàn toàn biến mất thay vào đó là khuôn mặt vui vẻ đến khó tả. Cậu không ngờ Mikey thay đổi cảm xúc nhanh thật, nếu không phải chính cậu thấy vẻ mặt tức giận lúc nãy, cậu còn tưởng người trước mặt và vừa rồi không phải cùng một người.

" Mày về rồi à"

" Ừ, em muốn ra ngoài không Takemicchi"

" Hỏi thừa tao đương nhiên muốn. "

Mikey im lặng nhìn cậu mà không nói, Takemichi nhận thấy lời nói của mình có chút lộ liễu, nhanh chóng sửa lại.

"À-Ừm Tao muốn ra ngoài, M..Mày dẫn tao đi có được không? D-dù sao tao ở đây cũng lâu rồi nên muốn ra ngoài"

Mikey biết người này trong đầu lúc nào cũng suy nghĩ muốn thoát khỏi hắn, dù cho hắn có đe dọa, cậu ấy vẫn không từ bỏ, nên hắn quyết định cứng không được thì mềm. Hắn đứa tay kéo cậu đứng dậy, Takemichi bị kéo đột ngột có chút bất ngờ, ngã người vào lòng Mikey.

" Takemicchi bây giờ chúng ta ra ngoài nào"

" Bây giờ luôn sao?"

" Ừm ngay bây giờ "

Mikey cười với cậu, phải nói rằng chỉ khi bên cạnh cậu thì nụ cười này mới xuất hiện, Mikey hắn luôn muốn Takemichi ngoan ngoãn nghe lời hắn, ở cạnh hắn như vậy là quá đủ rồi. Takemichi trong lòng như nở hoa, cậu thật sự rất muốn ra ngoài, dù sao lần trước cũng là trốn đi, nên không tính là đi chơi giờ được ra ngoài nên tâm trạng có chút vui.

" Vậy đi thôi Mikey "

Cậu kéo Mikey đứng dậy mà chạy ra khỏi phòng. Hôm nay chơi cho đã vậy chuyện kia tính sau. Naoto như người mất hồn, cậu không hề tập trung vào việc, cả ngày chỉ suy nghĩ về chuyện của Takemichi, ngẫm nghĩ cả ngày cậu vẫn quyết định nói chuyện này ra không thể để một mình Takemichi gặp nguy hiểm được.

Tại tiệm sửa xe Draken nghe tiếng điện thoại của mình kêu lên nên nhanh chóng nghe

" Alo! Ai đấy "

" Cho hỏi có phải là Ken Ryuguji không?"

" Vâng là tôi đấy, có chuyện gì?"

" Tôi là Tachibana Naoto, tôi có chút chuyện cần gặp anh, không biết tôi có làm phiền anh không "

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng đồng ý, Naoto nói cả hai sẽ hẹn gặp vào 3 giờ chiều, quán nước ở gần ngoại ô, nói xong cả hai tắt máy. Naoto với lấy cái áo rồi rời văn hóa của mình, bên này Draken cũng dọn dẹp sau đó nói với Inu là có chuyện cần phải ra ngoài, hắn liền gật đầu hiểu ý.

Takemichi đi theo Mikey đến khu phố cách xa chỗ bọn họ rất nhiều, Takemichi nhìn ngó xung quanh ở đây là một khu chợ không quá lớn nhưng mà mọi người buôn bán rất đông, mùi đồ ăn cứ thoang thoảng mũi cậu. Mikey bên cạnh quan sát thấy địu bộ ngốc nghếch của cậu liền mỉm cười, đặt tay lên xoa đầu cậu.

" Tôi dẫn em lại chỗ này, đồ ăn ở hàng quán rất ngon đảm bảo em sẽ thích "

" Là chỗ nào mau dẫn tao lại đó "

Hắn nắm lấy tay cậu mà kéo đi, trong lòng đã vui cùng vui sướng. Đi dọc hết các hàng quán đến hàng quán cuối cùng thì hắn dừng lại, chỗ này đang bày bán xiên khoai tây được cắt thành từng vòng chúng được chiên giòn nóng hổi lại còn rất thơm nữa, Takemichi nhìn chúng liền muốn ăn ngay.

" Nhìn ngon đúng không? "

Takemichi liền gật đầu ngay, cậu muốn nếm thử nó như thế nào, Mikey chọn lựa vài cái rồi nhờ chủ quán gói lại. Hắn đưa cho Takemichi gói khoai tây, cậu cầm lấy ăn thử quả thật rất là ngon đó aaaaa, hạnh phúc quá đi thôi. Cứ thấy đối phương nhìn mình chầm chầm Takemichi liền dơ xiên khoai tây lên trước mặt Mikey.

" Mày ăn không? Ngon lắm đấy, không ăn là tiếc lắm nha "

" Tôi không ăn, em cứ ăn hết phần đó đi"

Takemichi bĩu môi không ăn thì thôi cậu ăn một mình, cả hai cùng nhau đi hết các hàng quán, ăn tới nỗi bụng Takemichi muốn nổ tung nhưng mà người bên cạnh từ đầu tới cuối cũng chẳng ăn gì, đảo mắt một chút Takemichi phát hiện ra thứ gì đó liền nhìn Mikey một cái rồi lại nhìn về chỗ đó, không nghĩ ngợi gì liền chạy đi mất, Mikey bên cạnh lại sơ ý thấy cậu chạy liền nhanh chân chạy đuổi theo.

Nhưng mà buổi chiều lượng khách càng đông hắn bị đoàn người cản trở, lúc thoát ra được đã không thấy cậu đâu, gân xanh trên mặt bắt đầu nổi lên. Hắn tức tối đá cái biển báo gần đó làm nó móp một khoảng lớn, có người thấy hắn như vậy liền chạy lại xem có chuyện gì liền bị hắn nắm lấy đánh cho một trận, nếu không có người cản chắc chắc hắn sẽ lại giết tên đó rồi.

Mikey hắn ngã khuỵu xuống bất lực mà ôm đầu, ngay từ đầu hắn không nên cho cậu ra ngoài, đáng lẽ hắn không được sơ ý, hắn vậy mà để cậu chạy mất, cậu lại bỏ rơi hắn nữa rồi, tốt nhất cậu trốn cho kỹ vào. Nếu không hắn nhất định sẽ bẻ gãy chân của cậu ngay lập tức. Hàng loạt suy nghĩ nảy ra trong đầu hắn, bất ngờ từ phía sau có bàn tay đặt lên vai hắn.

" Chết tiệt! Biến đi không tao nhất định sẽ giết mày "

" M-Mikey l-là t-tao đây, mày làm sao vậy thấy khó chịu chỗ nào "

Mikey lập tức quay người, nhìn thấy người phía sau trên tay cầm một túi bánh nóng hổi, khuôn mặt thì có chút lo lắng nhìn hắn, nhưng cũng mang theo nét sợ, hắn đứng dậy vòng tay ôm lấy cậu vào người, hận không thể hòa thành một với người này.

" M-Mikey "

Hắn thả cậu ra nhìn túi bánh trong tay Takemichi, dùng tay bóp chặt cằm của cậu, nhìn đối diện hắn.

" Em tại sao lại dám chạy trốn "

" Thả ra đau "

" Chạy trốn gì chứ, tao chỉ đi mua cái này cho mày thôi "

Takemichi đưa túi bánh trong tay mình cho Mikey coi, trong túi là những cái bánh Taiyaki còn nóng, Mikey hắn ngây người, Takemichi không phải chạy trốn mà là đi mua thứ này cho hắn.

" Tao thấy mày nãy giờ không ăn gì hết, lúc nãy vô tình nhìn thấy bên kia có bán nên muốn mua cho mày, ăn thử đi xem có ngon không"

Mikey cầm lấy cái bánh mà Takemichi đã đưa cắn một miếng, cũng đã rất lâu rồi hắn mới ăn lại hương vị này lại còn rất ngọt.

" Sao, ngon chứ "

" Ừm ngon lắm"

Không biết là do lâu rồi hắn không ăn hay là do cậu mua nên cảm giác vị của bánh ngọt hơn so với mọi lần hắn ăn, Takemichi thấy hắn thích thì cũng có chút hài lòng, nếu như lúc nãy nhân cơ hội mà chạy trốn chắc có thể đã thành công, nhưng mà như vậy thì sau cậu được tự do vậy còn mọi người thì sao, cậu không thể ích kỷ được, trừ khi mọi người không bị Mikey đe dọa tính mạng thì lúc đó cậu sẽ rời đi cùng không muộn.

Phía bên này Draken và Naoto đến điểm hẹn mà cả hai hẹn từ trước, sau khi gọi nước xong Draken hỏi Naoto sao lại đột nhiên muốn hẹn mình đột xuất như vậy. Naoto cũng không làm mất thời gian cậu vào thẳng vấn đề kể chuyện đã gặp Takemichi cho Draken nghe.

" Cậu nói Mikey đang giữ Takemichi là sự thật "

" Đúng vậy, nên tôi muốn nhờ anh giúp tôi cứu anh Takemichi, chắc anh cũng biết Phạm Thiên là kiểu người như thế nào rồi, hi vọng anh có thể giúp tôi "

" Nếu là chuyện của Takemichi thì tôi sẽ giúp cậu, nhưng cậu đã có kế hoạch gì chưa "

" Trước mắt chỉ có thể tính cách gặp Mikey nói chuyện với hắn, ngoài ra tôi chưa nghĩ ra "

" Được rồi, chuyện gặp Mikey cứ để tôi, cậu không cần lo nếu không còn chuyện gì nữa tôi phải trở về tiệm đây "

" Này Draken mong anh đừng nói chuyện này cho ai, trước chỉ hai ta biết về sau rồi hãy tính "

" Được"

Naoto biết một mình cậu thì không thể làm điều gì, Mikey bây giờ không phải như trước hắn đã hoàn thành thay đổi trở thành kẻ giết người máu lạnh chuyện gì cũng dám làm, Takemichi bên cạnh hắn chắc chắn không an toàn, phải nhanh chóng cứu anh ấy càng nhanh càng tốt.

Hay da chắc cũng lặn lâu quá rồi, nên nay tôi ngoi lên cho mọi người đọc chap mới đây, phải nói là dạo này tôi cũng quá bận muốn viết mà không biết bắt đầu từ đâu, nay tự nhiên lại có một đóng ý tưởng thế là bắt tay vào viết, mong là mọi người sẽ không chê he he

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro