Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi đã nghĩ em sẽ không quay lại đây, xem ra tôi đã sai. "

Trong ánh sáng mờ nhạt của căn ánh đèn ngủ, Takemichi nhìn thấy người con trai đang ngồi trên giường, do ánh đèn nên cậu có thể nhìn được người đó đang cười, nhưng nụ cười này làm cậu lạnh đến thấu xương. Trong lòng đã sợ hãi tận cùng, nhưng mặt vẫn cố nở nụ cười gượng.

" Ha.. haha....Mi....Mikey mày trở về từ lúc nào thế? Do đói nên tao vừa mới đi kiếm cái gì đó để ăn nhưng bên ngoài đã ngủ hết, không biết ở đâu đành quay lại."

" Thật sự đói bụng, không phải là bỏ trốn"

" Đươnggg.....nhiên bỏ..bỏ trốn gì chứ, sao có thể bỏ trốn, mày nghĩ gì thế, mày không tin tao "

" Tôi tin em"

Takemichi thầm cảm ơn trời đất, may mắn là Mikey tin lời cậu nói, làm cậu lo lắng từ nãy giờ.

" Giờ còn đói không? "

" Không cần, cũng không đói lắm, trễ rồi đi ngủ thôi, tao buồn ngủ. "

Cậu nhanh chân nhảy lên giường đắp chăn nhắm chặt mắt lại, Mikey nhìn cậu sau đó nằm xuống tay xoay lại ôm chặt lấy Takemichi vào người dụi mặt vào lưng cậu mà hít lấy mùi hương từ cậu. Takemichi cũng không đẩy hắn ra, cậu cũng đã quá mệt mỏi giờ chỉ muốn ngủ một giấc, nghe tiếng thở đều đều của người bên cạnh Mikey càng siết chặt người đó vào lòng hơn. Hắn ra ngoài một tháng, mỗi lần trở lại chỉ có thể ôm Takemichi mà ngủ, cuối cùng hôm nay tất cả đã được giải quyết, hắn nhanh chóng trở về, nghĩ sẽ cùng Takemichi làm chuyện mà suốt một tháng qua hắn phải nhịn.

Nhưng khi trở lại người đã không thấy người đâu, lập tức cho người đi nhưng vẫn không thấy hắn như phát điên lên. Hắn tự nói với bản thân lần này hắn nhất định sẽ khóa cậu lại, bất lực ngồi trên giường. Đám người hắn cho đi tìm cậu đều là một đám vô dụng. Tìm người cũng không xong giữ chúng lại làm gì, chẳng bằng giết hết đám vô dụng đó. Nghe tiếng lạch cạch mở cửa hắn định miệng sẽ bảo cút nhưng lời chưa thốt ra đã vội nuốt lại. Ánh đèn mờ ảo của đèn ngủ hắn thấy được người mở cửa là Takemichi, hắn kinh ngạc. Nhìn cách Takemichi lừa hắn, hắn vẫn không muốn vạch trần lời nói dối đó, ý định ban đầu đều không cần.

Nhưng nếu nghĩ Takemichi không trở lại, vậy hắn biết làm sao, chắc chắn lúc đó hắn sẽ giết tất cả đám người kia. Takemichi là của hắn, từ đầu vốn dĩ đã như vậy, đừng mơ có kẻ dám cướp cậnhéi. Hắn ôm Takemichi càng chặt như lại sợ người này biết mất bất cứ lúc nào. Takemichi do bị ôm chặt liền ưm một tiếng ngọ nguậy ra khỏi tay hắn. Không để người bên cạnh như ý hắn vẫn ôm cậu không buông. Cho đến lúc chìm hẳn vào giấc ngủ.

Naoto trở lại nhà nhưng tâm trạng lo lắng vô cùng, cởi áo khoác cậu ngồi phịch lên ghế, nhớ đến lời Takemichi lúc nãy.

" Hãy nhớ lấy Naoto, em phải bảo vệ bản thân và chị mình thật tốt tránh khỏi tầm nhìn của Mikey, bọn người Draken em chỉ cần nói với họ là anh đột nhiên có chuyện, người thân của anh gặp chuyện, vì quá gấp nên anh không kịp nói với mọi người sợ lo lắng, với lại trên đường lại gặp cướp nên điện thoại điều mất hết"

" Anh sẽ rời khỏi Mikey khi chắc chắn mọi người đều ổn, vì khi có anh bên cạnh Mikey sẽ không làm hại mọi người, nên lần này nhờ em, giúp mọi người đến chỗ an toàn "

" Còn điều quan trọng, giúp anh nói với Hina cho anh xin lỗi cô ấy, anh có lỗi với cô ấy rất nhiều. Và còn một chuyện nữa, nếu được đừng chờ anh, anh không muốn cô ấy đau lòng. "

" Naoto lần này Hina nhờ em nhé, chỉ lần này thôi "

Naoto mệt mỏi thở dài, lúc đầu khi gặp lại, cậu định đấm vào mặt Takemichi hỏi rõ lý do tại sao lại làm chị mình đau khổ, thế nhưng khi nghe đối phương là bị bắt cậu không còn muốn chút giận nữa. Cậu đau hết cả đầu đứng dậy xoa xoa thái dương một chút rồi về phòng, ngày mai sẽ đi gặp bọn người Draken sau.

Takemichi thức dậy nhìn người bên cạnh vẫn còn ngủ nhưng tay vẫn cứ siết chặt lấy eo mình,đành gỡ tay nhẹ nhàng đặt sang một bên Takemichi nhẹ nhàng bước vào phòng tắm vệ sinh. Mikey tỉnh dậy không thấy người bên cạnh đâu, liền ngồi bật dậy mắt tìm xung quay, vội vàng rời khỏi giường tìm cậu, miệng hét lớn:

" Takemichi em ở đâu, Takemichi........"

Takemichi trong nhà vệ sinh nghe giọng Mikey hỏi mình không kịp lao mặt đã vội chạy ra.

" Mi....Mikey tao ở đây, mày đang làm vậy!?? "

Mikey ôm trầm lấy cậu, từ hôm qua hắn đã rất sợ cậu biến mất.

" Tôi sợ em rời bỏ tôi, Takemichi à! Tôi xin em làm ơn đừng rời xa tôi, không có em tôi sẽ chết mất "

Mikey gục lên vai cậu giọng nói run run, nhìn hắn bây giờ như đứa trẻ sợ bị bỏ rơi, nhưng Takemichi không thể vì thế mà ở lại cạnh hắn, cậu không muốn bị giam giữ mãi thứ cậu muốn là tự do, Mikey sẽ không thể cho cậu. Takemichi đưa tay xoa đầu Mikey cố trấn an hắn.

" Mikey mày đừng như vậy, chẳng phải tao vẫn ở đây sao? "

" Tao đói quá đi kiếm gì ăn thôi nào!"

Takemichi kéo tay Mikey ra khỏi phòng, hắn ngoan ngoãn mà đi theo cậu. Nhưng trong lòng vẫn luôn lo sợ, nhìn bóng lưng người phía trước một ngày nào đó không còn bên cạnh hắn. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra hắn giết chết cậu. Mikey đột nhiên đứng lại làm Takemichi có chút đứng khựng quay lại nhìn người phía sau mình.

" Mikey mày sao vậy, tự nhiên lại đứng lại "

Mikey mím môi, cuối cùng mở miệng ra nói với Takemichi có muốn ra ngoài không, hắn sẽ dẫn cậu đi. Takemichi giật mình với câu đề nghị của đối phương, ra ngoài làm gì, hắn có bị vấn đề à! Hay muốn xác nhận gì nữa, phải cẩn thận trước thì hơn.

" Ra ngoài, mày cần gì sao nhưng mà thật sự có thể đi cùng mày, không có vấn đề gì chứ?"

" Không, tôi chỉ muốn dẫn em ra ngoài, em không thích"

Cậu đâu có bị đần, đương nhiên là đồng ý ra ngoài rồi. Không nhanh không chậm liền gật đầu đồng ý Mikey. Hắn nghĩ rồi thứ Takemichi muốn là thoải mái, không ràng buộc hắn sẽ cho cậu, để cậu có thể từ từ mà chấp nhận hắn. Mikey đưa tay xoa nhẹ một bên má của Takemichi, từ từ lại gần chóp mũi đã chạm nhau Mikey nhẹ nhàng ôm lấy eo Takemichi, khi môi của cả hai sắp chạm vào nhau....

" Thưa ngài, tới giờ họp ban mọi người đang đợi ngài xuống dưới "

Tên bất lương theo lệnh mà vội chạy thông báo cho người đứng đầu, nhưng mà xem ra hắn đến không đúng lúc rồi vội quay lưng lại. Takemichi đẩy mạnh Mikey ra xém chút nữa là xong rồi tim đạp muốn rơi ra ngoài. Mặt Mikey đen sầm lại, dám phá hỏng chuyện tốt của hắn. Takemichi vô vai Mikey bảo hắn đi đi, đám người đó đang đợi đấy, tự cậu kiếm gì ăn cũng được. Mikey gật đầu rồi rồi đi.

" Tối nay chúng ta sẽ làm nốt chuyện còn lại "

" Gì cơ?? làm chuyện gì "

Takemichi chợt nhận ra mặt đỏ ửng lên, nhưng lại càng sợ hãi hơn, lần này thật sự không thể tránh khỏi rồi.

Chap này hơi xàm chút nha mong mấy bạn thông cảm cho tôi.

Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây ạ

(◍•ᴗ•◍)❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro