Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Takemichi ở cạnh Mikey cũng được hai tháng, từ lần đó tới giờ Mikey chưa lần nào hắn làm chuyện điên khùng nữa, nếu có cũng chỉ có hôn môi, buổi tối rất muộn mới về, về tới chỉ ôm cậu ngủ, sáng thì đã ko thấy người đâu, dạo gần đây thì không thấy chờ về.Cậu suy ngẫm Mikey không có ở đây, bên ngoài cũng không có ai trông coi, Mikey thật sự tin tưởng cậu không trốn đi, nhưng mà vấn đề không phải tin hay không tin mà là vốn dĩ không thể trốn được, cậu không biết cửa ra ở đâu, mỗi lần cố tìm cũng chỉ công cóc, nơi đây như cái mê cung lớn tới nỗi sơ hở cũng có thể bị lạc.

Nhưng mà lần này, cuối cùng cũng có cơ hội, cậu nghe được cuộc nói chuyện của mấy tên bất lương, biết được cửa ra bí mật bọn chúng thường ra bằng lối đó để tìm gái. Nên tối nay cậu sẽ theo bọn chúng mà lẻn ra ngoài tìm Naoto. Kế hoạch quá hoàng mỹ, nhưng cũng không được chủ quan cẩn thận vẫn tốt hơn.

Sau khi ăn tối cậu giả vờ lên giường ngủ, đến đúng giờ liền lẻn theo đám bất lương mà ra ngoài. Đúng thật cửa phía sau là nên mà bọn bất lương này ăn chơi, không để ý đến bọn chúng cậu tìm đường ra thành phố lớn. Đi một quãng đường khá xa như muốn kiệt sức, cuối cùng cậu cũng ra được đường lớn, mỗi thứ ở đây khá nhộn nhịp, do cậu mới trở về từ quá khứ, lại tìm đến Mikey rồi bị bắt đến nay, nên tìm đường đối với cậu quá khó.

Nhìn xung quanh một lúc cậu thấy một cảnh sát đang đi tuần tra, như tìm được phao cứu sinh, mừng rỡ mà chạy lại đó.

" Chú ơi! Chú cảnh sát gì ơi! Giúp tôi với, ở đằng này "

Takemichi vừa chạy vừa gọi, người cảnh sát nghe tiếng gọi thì quay đầu lại phía cậu

" Này cậu có chuyện gì thế kia, cần tôi giúp gì không? "

" Có! Chú giúp tôi đến sở cảnh sát đi có được không tôi cần tìm người "

" Được rồi từ từ thôi, tôi dẫn cậu đi"

Nhìn thấy Takemichi hốt hoảng, lo sợ hiện rõ trên mặt, cảnh sát cũng không hỏi gì mà dẫn cậu đến sở cảnh sát. Tới nên cậu cảm ơn chú cảnh sát rồi vào trong.

" Chú cảnh sát, giúp tôi tìm một người, thật sự là chuyện quan trọng "

" Cậu ngồi xuống đi, chúng tôi sẽ giúp cậu, trước hết cho tôi thông tin của người cậu cần tìm, chúng tôi mới tìm được "

Takemichi ngồi xuống bàn trao đổi với với phía cảnh sát, cảnh sát lần lượt ghi lại tất cả.

" Cậu yên tâm chúng tôi sẽ liên lạc cho Tachibana Naoto mà cậu cần, nên đừng lo lắng mà ở đây cho đến khi cậu ấy đến nhé"

Cậu gật đầu với phía cảnh sát rồi ngồi chờ mà trong lòng đã lo lắng đến không thở nỗi, cậu sợ Mikey phát hiện ra cậu trốn ra ngoài, nếu phát hiện không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra. Cậu lắc đầu dẹp bỏ suy nghĩ đó qua một bên, tới đâu tính tới đó cậu tiếp chờ đợi. Chờ khoảng 30 phút có tiếng điện thoại cảnh sát nhấc máy, ừ à một lúc rồi tắt máy. Sau đó lại chỗ cậu.

" Tôi đã nhận được thông báo, từ phía người cậu cần tìm là cảnh sát Tachibana Naoto phải không? Cậu ấy nói sẽ đến đây ngay nên cậu chờ một lúc nữa nhé"

Tim takemichi như muốn rơi ra ngoài, mừng vì sắp được gặp lại Naoto còn lo là không biết làm sao đối mặt với em ấy. Cậu tiếp tục chờ đợi, một lúc sau bên ngoài có tiếng chạy vội, nhìn ra thật sự là Naoto, Takemichi mừng rỡ mà ôm chặt lấy Naoto, Naoto cũng vui mừng không kém, hai người ôm nhau một lúc cũng buông ra, Naoto hỏi Takemichi đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại mất liên lạc, rốt cuộc có chuyện gì mà cả đám cưới cũng bỏ được. Tất cả mọi người đều đi tìm cậu khắp nơi, nhưng Takemichi như bốc hơi khỏi thành phố vậy? Hai tháng hầu như đã hết hi vọng.

Hằng ngày, Naoto nhìn chị mình khóc đến xưng cả mắt, nhưng vẫn tỏ ra mình ổn, cảnh đó làm Naoto đau lòng vô cùng. Hôm nay bỗng nhiên nhận được điện thoại từ sở cảnh sát, nói rằng có người cần tìm cậu, cậu thắc mắc không biết là ai thì đầu dây bên kia đã nói tiếp, một người tên là Takemichi cần tìm cậu. Naoto như đứng hình, cậu ngơ ngác như không tin vào tai sợ rằng bản thân nghe nhằm, thấy không phản hồi đầu dây bên kia lên tiếng kéo Naoto về thực tại. Naoto nói cậu sẽ đến ngay, kêu người đó đợi một chút.

Naoto tóm vội lấy cái áo, đi nhanh ra ngoài, cậu cần tự mình xác định trước mới nói với chị mình và đám người Draken. Naoto lái một mạch đến ngay sở cảnh sát, tới nơi cậu chạy vội vào trong, đã thấy Takemichi mặt mũi đã dính đầy nước mắt, thật là cái con người này vẫn không thể nào bỏ được tính dễ khóc đó.

" Takemichi, thời gian qua đã xảy ra chuyện gì? Khi không anh lại mất tích, có biết tất cả mọi người đều lo lắng cho anh không? Rốt cuộc anh đã đi đâu"

Takemichi không trả lời câu hỏi của Naoto, mà quay lại cảm ơn cảnh sát, sau đó kéo Naoto ra bên ngoài, cả hai ra ngoài, lên xe cũng không nói gì, Naoto lái xe rời khỏi sở cảnh sát tới chân cầu thì dừng lại.

" Nói được rồi chứ, rốt cuộc là chuyện gì "

Takemichi chần chừ một lúc nhưng cũng nói ra toàn bộ mọi chuyện cho Naoto nghe nhưng, còn chuyện giữa cậu và Mikey cậu vẫn không dám mở lời. Naoto nghe xong tay đập mạnh vào tay lái.

" Tên Mikey đó đúng là quá điên, hắn vậy mà bắt anh tới tận bây giờ, Takemichi lần này anh trốn được, em sẽ tìm cách bảo vệ anh nên anh đừng lo "

" Không, anh sẽ quay về đó anh không thể đi "

" Anh không thể quay về đó, hắn sẽ giết anh"

" Mikey sẽ không giết anh"

Naoto như muốn nổi điên lên với Takemichi. Quay lại đồng nghĩa tìm chết vậy mà vẫn muốn quay lại. Thật sự không còn cách nào để diễn tả được làm người khác phải tức muốn nổ tung.
Takemichi biết Naoto lo lắng cho mình nhưng cậu cũng không thể để em ấy gặp nguy hiểm được. Cậu vỗ lưng Naoto nói tất cả kế hoạch của mình cho cậu lúc đầu Naoto vẫn không đồng ý nhưng suy nghĩ một chút thì đồng ý với cậu. Takemichi dặn dò đừng nói chuyện Naoto gặp được cậu cho bắt kỳ ai, cả Hina cũng vậy tuyệt đối không được nói với cô ấy chuyện này.
Thay vào đó là em nhận được một cuộc gọi từ anh.

Takemichi cảm thấy thời gian không còn nhiều đã là 2 giờ sáng, cậu nói với Naoto chở cậu lại Trung tâm thành phố, Naoto đồng ý chở cậu đến Trung tâm thành phố, Naoto muốn chở cậu đi thẳng vào đó, nhưng đã bị Cậu ngăn lại, cuối cùng cũng đành nghe lời mà rồi đi. Takemichi mòn theo lối cậu nhớ lúc rời đi, trên đường có để lại ký hiệu, lúc nãy ở sở cảnh sát cậu có xin một cái đèn pin của một chú cảnh sát nên việc tìm dấu vết rất đơn giản.

Cuối cùng cũng về tới nơi, cậu nhìn thấy tất cả đều im lặng, chắc là đã ngủ hết, nên nhẹ nhàng trở về phòng mình, lòng thầm vui sướng kế hoạch đã hoàn toàn thành công. Nhưng mà mà một phút sau cậu như chết lặng, nụ cười cũng hoàn toàn vụt tắt.

" Tôi đã nghĩ em sẽ không quay lại đây nữa, xem ra là tôi đã sai. "

Hay Zô sau bao ngày vắng bóng thì tôi cũng đã ra được một chap nữa. Cảm thấy lần này viết có vẻ lên tay một chút ( giả bộ khen tôi cũng được nha ) Cũng như mấy lần trước nói sẽ khác có lịch ra chuyện cụ thể đâu. Biết với cách viết nắng mưa này của tôi thì chắc mọi người sẽ bỏ vì quên hết cốt truyện luôn rồi. Huhu phần này cho tôi xin lỗi nha. Tôi cũng sẽ cố ra truyện cố định. Cuối cùng là cảm ơn mọi người đã đọc tới đây ❤❤❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro