11. Tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-A!

Takemichi bật tung khỏi giường. Lưng áo cậu thấm đẫm mồ hôi, gò má ửng hồng lên.

-Không, không phải mình đã chết sao?!, a, Không, đó là giấc mơ!

Takemichi chạy khỏi nhà, thật sự muốn xác thực mọi chuyện. Chạy đến một khu phố sầm uất, ôi không, cậu chẳng thấy tòa nhà nào đề chữ Bonten cả, chẳng ai biết đến.

Hỏi lại những người khác về thông tin của Mikey, cậu ta chỉ là một tên nhóc bất lương mà thôi, a…

-Mikey…

Takemichi đứng giữa một ngôi đền, xung quan toàn là dân anh chị, tên nào tên nấy bậm trợn. Cậu khẽ run lên tìm kiếm hình bóng, lại bắt gặp cái đầu vàng cột một chúm nhỏ ở trên.

Không phải kiểu tóc mà Mikey cậu biết, thế nhưng cả gương mặt và chiều cao lại quen thuộc đến lạ, cậu chạy đến nắm lấy bàn tay cậu nhóc kia. Hét toáng lên

-Mikey!.

Cậu lao vào hôn cái chụt vào môi cậu nhóc ấy, thú thật, Takemichi đã từng nghĩ, cậu không muốn chết, không hề hận Mikey, cậu thật chất, rất yêu Mikey.

-Tên nhóc nào đây?!

-Mikey, tôi không chết nữa đâu, hu oaaa!

-Hả?!

Ể?, Mikey, nhóc này không biết cậu sao?

-Đã có phần 2-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro