Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không có tiền..."

"Mày đùa tao đấy hả!?"

Áp chặt lưng vào bức tường đằng sau, Takemichi thầm khóc trong lòng, sáng nay cậu để quên ví ở nhà, trong người thật sự chẳng có một xu.

"Được rồi, không có tiền phải không?" Tên có hình xăm ở cổ nhe răng cười: "Nhìn mày cũng được đó, ở một đêm đi, tao đây lại không ngán con trai."

Takemichi càng mở to mắt sợ hãi nhìn gã, đây là cướp tiền không được, định chuyển sang cưỡng hiếp!?

"Rồi, mau đi thôi."

Mắt thấy cánh tay đầy gân xanh đó sắp chạm vào người mình, Takemichi nhắm mắt làm liều, dùng một chân đạp mạnh vào bụng gã.

Tên đó từ đầu thấy cậu yếu kém nên không phòng bị, sau khi ăn chọn cú đạp trực diện, lập tức ngã xuống dưới nền đất ôm bụng kêu đau.

Tên bên cạnh thấy đồng bọn mình như vậy, quay lại nhìn cậu đầy tức giận: "Mẹ nó! Tao sẽ đánh mày ra bã!"

Khác với tên kia, gã côn đồ này trên người toàn cơ bắp cuồn cuộn, trên tay còn cầm theo cây gậy bóng chày.

Chẳng thể đấu lại với người vừa có sức mạnh vừa có vũ khí trong tay, Takemichi bỏ mặc số phận, nhắm chặt mắt, ngồi thụp xuống lấy hai tay che đầu. Takemichi biết lượng sức mình, thay vì chống đối vô nghĩa, chịu đau một chút chắc cậu sẽ làm được.

"Ăn đòn đi- Mày là thằng nào? Thấy tao đang bận không!? Cút ra chỗ khác..."

"Đau, đau quá! Thằng chó! Đừng vặn nữa, mày mau buông tay tao ra!"

Cuộc hội thoại và tiếng đánh đấm huỳnh huỵch liên tục truyền vào tai, sau một lúc không còn nghe thấy gì, Takemichi mới chầm chậm ngẩng đầu.

Chỉ thấy hai tên côn đồ hung hãn đã nằm la liệt dưới đất, mà tình trạng của gã cầm gậy muốn đánh cậu còn thảm hơn người bị cậu đá vào bụng. Gã hình xăm còn rên rỉ, nhưng tên đó thì im bật, hình như là bị đánh đến bất tỉnh.

Và rồi ánh mắt Takemichi di chuyển đến bóng người đang đút hai tay vào túi quần, bình thản đứng trước hai tên côn đồ bại liệt. Vì anh ta đứng ngược sáng, cậu chẳng thể nhìn rõ diện mạo.

Takemichi thấy người đó từ từ bước tới gần cậu, xung quanh yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng giày phát ra từ anh ta.

Đến khi dừng lại trước mặt, Takemichi mới biết người đó là ai.

"Mitsuya-kun?"

Cậu ngỡ ngàng gọi tên anh.

Nhìn khuôn mặt bất ngờ của cậu, Mitsuya híp mắt, nghiêng đầu mỉm cười: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, Takemichi."

...

Dựa vào tình huống hiện tại, sau đó Takemichi dẫn Mitsuya về nhà cậu.

Sắp xếp anh ngồi xuống chỗ cái bàn giữa phòng, cậu lịch sự hỏi anh: "Mày uống được cà phê?"

Mitsuya gật đầu.

Đun sôi nước, Takemichi pha một tách cà phê cho Mitsuya. Cũng may là có đồ uống đãi khách, nếu chỉ đãi nước lọc thì cậu không biết phải giấu mặt vào đâu.

Ở phía sau, Mitsuya chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng của cậu trong phòng bếp.

Takemichi cầm đồ uống quay lại, nhìn Mitsuya một thân vest đen ngồi giữa phòng, khí chất của anh và quan cảnh căn phòng đơn sơ của cậu hoàn toàn đối lập.

"Đây, cà phê của mày." Takemichi đặt ly trước mặt anh.

"Cảm ơn nhé." Mitsuya mỉm cười, đợi cậu ngồi xuống đối diện, anh hỏi: "Khi nãy không bị thương?"

Ý anh nói về vụ trong hẻm, Takemichi lắc đầu: "Không có, nhờ có mày xuất hiện mà tao mới còn được nguyên vẹn. Cảm ơn mày, Mitsuya-kun."

"Không có gì, đây coi như là trả ơn vì đã chăm sóc tao lần trước."

Nói rồi, Mitsuya cầm tách cà phê lên uống, sau đó hạ tầm mắt nhìn xuống mặt nước đen lấp lánh trong ly.

"Mày thường uống cà phê đen nhỉ?"

"Ừm, cũng không thường xuyên lắm." Takemichi gãi đầu, ngượng ngùng cười: "Chủ yếu là tiếp sức cho mấy ngày không có tinh thần." Mấy đêm mất ngủ, nếu không có cà phê thì coi như ngày hôm sau cậu hoàn toàn sụp đổ.

"Ồ." Mitsuya đáp lại một tiếng.

Sau một lúc im lặng, Takemichi mở miệng nói: "Ừ thì... vết thương của mày đã đỡ chưa?"

"Đỡ rồi." Anh nhìn cậu đầy tươi cười: "Nhờ có mày cầm máu kịp thời mà tao đã không xuống địa ngục sớm."

"Đừng nói đùa như vậy..."

Khóe miệng Takemichi cứng còng, biểu thị với câu đùa giỡn của Mitsuya không mấy vui vẻ.

"Không cần phải tỏ vẻ như thế, mày biết rõ tao mà." Chống tay lên bàn, Mitsuya khẽ nghiêng đầu, đôi mắt oải hương nhìn chằm chằm vào cậu, cười nói: "Mày thừa biết thân phận của tao mà, đúng không?"

Đáp lại ánh nhìn của anh, Takemichi chỉ thở dài: "Nếu không biết, thật sự lúc đó tao đã gọi xe cứu thương."

Mitsuya cong mắt, cười thành tiếng trước câu trả lời của cậu.

"Sau khi mày bất tỉnh, không sợ tao sẽ báo cảnh sát?"

"Tất nhiên là không, vì tao tin mày sẽ không làm như vậy."

"Vì điều gì?"

"Vì mày chính là anh hùng." Mitsuya nhìn sâu vào đôi mắt xanh của cậu: "Dù trải qua bao nhiêu thời gian, trong lòng tao mày vẫn là anh hùng."

Takemichi khựng người vài giây, dường như câu nói của anh khiến cậu nhớ lại một số chuyện trước đây.

Có vui có buồn, mọi chuyện cứ ngỡ sẽ thành công, nhưng cuối cùng chỉ có thể rời đi trong sự thất vọng nặng nề. Lời khuyên ngay từ lúc đầu chỉ là như muối bỏ biển, không thể giúp được, níu kéo cũng vô ích, thế thì tự mình buông tay.

Mà bây giờ, Takemichi đối với quá khứ chẳng còn đọng lại bao nhiêu nhớ nhung. Vì lúc đó cậu đã chủ động rời bỏ, mặc kệ họ đã từng là anh em sống chết cùng nhau.

"Thế họ sao rồi?"

Takemichi hỏi, nghe giống như chỉ thuận miệng hỏi thăm, không có vẻ thật sự quan tâm.

"Rất tốt là đằng khác." Mitsuya vu vơ nói: "Dù sao tụi tao cũng được "theo dõi" đặc biệt, ai mà có chuyện gì chắc cả công chúng đều biết."

"Nổi tiếng nhỉ?"

"Ha ha." Mitsuya bật cười, lại nói: "Chỉ là sự "nổi tiếng" này đối với những người khác có chết cũng không muốn."

Cuộc trò chuyện của hai người kéo dài một lúc lâu, đến khi bụng của Takemichi gào thét vì chưa được ăn tối, cậu mới hỏi Mitsuya có muốn ăn gì đó không.

"Không, chắc là để bữa khác đi." Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay: "Đến giờ làm việc của tao rồi."

Takemichi gật đầu: "Được, để tao tiễn mày."

Nói là thế nhưng thật ra chỉ đi mấy bước đã tới cửa, Takemichi cũng đành chịu, dù sao đây chỉ là một căn phòng trọ nhỏ không hơn không kém.

Trước lúc rời khi, Mitsuya bỗng hỏi: "Nếu là mì ramen và bánh pizza, mày nghĩ cái nào ngon hơn?"

Không hiểu sao anh lại đột ngột hỏi vấn đề này, nhưng cậu cũng thành thật trả lời: "Là mì ramen." Dù sao cậu cũng là một fan trung thành với tất cả loại mì.

"Thế sao? Vậy thì hẹn gặp lại nhé." Mitsuya mỉm cười, vẫy tay với cậu.

Sau khi tiễn Mitsuya rời đi, Takemichi quay lại giải quyết bữa tối, sau đó lên giường đi ngủ.

Vì hôm nay chính là ngày lãnh lương, không còn để tâm chuyện con hẻm hôm qua, Takemichi mang tâm trạng tích cực làm việc từ sáng đến chiều, trên khuôn mặt luôn treo nụ cười niềm nở.

Bà chủ gật gù tán dương cậu, tháng này không nghỉ ngày nào, làm việc cũng trơn tru, nên tiền lương được tăng thêm một ít.

Cầm số tiền trong tay, tính toán trừ đi số tiền phòng trọ, Takemichi vẫn còn kha khá, có thể sống thoải mái qua hơn một tháng.

Tối hôm đó trong lúc xem ti vi, cửa phòng trọ của cậu lại có người gõ cửa.

"Mitsuya-kun?"

Khác với hai lần gặp gỡ trước, hôm nay Mitsuya ăn bận rất bình thường. Áo len cao cổ và quần dài màu đen, áo khoác trắng trễ vai, cùng gương mặt ôn hòa khi mới lướt qua không ai nghĩ rằng anh chính là "một tội phạm nguy hiểm".

"Mày vào đi."

Takemichi nghiêng người mời anh vào nhà. Mitsuya mỉm cười gật đầu, khẽ nói lại làm phiền rồi.

Đến khi vào trong, Mitsuya mới hỏi cậu: "Đã ăn gì chưa?"

Thấy Takemichi lắc đầu, anh đưa cho cậu túi đồ mà mình cầm theo.

Takemichi nhận lấy: "Cái gì thế?"

Trong túi là hai tô mì ramen. Vậy ra hôm qua anh hỏi cậu là để chọn món.

"Ừm, mày nói cái này ngon, vì vậy tao đã mua." Mitsuya rất tự nhiên treo áo khoác lên chỗ móc áo của cậu, anh quay đầu nói: "Với lại tao chưa ăn gì, nên mua đến hai phần."

Đến đây Takemichi cũng hiểu ra, cậu gật đầu: "Được rồi, để tao đi lấy thìa và đũa."

Ngoài cuộc trò chuyện của hai người, xen lẫn vào đó là tiếng nói từ ti vi vẫn chưa tắt, lúc này đã chiếu đến tin tức trong ngày.

"Hiện nay Touman đang tập trung quanh quẩn trong thành phố Tokyo, những ngày qua cảnh sát đã tìm thấy hơn mười nạn nhân trong các con hẻm. Mọi người hết sức lưu ý không đi các con đường vắng vẻ, đặc biệt nhất là vào buổi đêm..."

Cả hai trong phòng đều nghe rõ mồn một lời của người dẫn chương trình, Mitsuya tỏ vẻ thích thú, giống như lời cảnh báo đó tựa như một lời khen ngợi đáng tự hào.

Ngược lại, Takemichi lại càng bình tĩnh hơn, chỉ chăm chú dọn mì ra cho cả hai.

Mitsuya ngồi xuống: "Không sợ hả?"

Takemichi nhìn anh đầy dấu chấm hỏi: "Sợ cái gì?"

"Sợ tao sẽ làm gì mày." Anh cười trêu chọc: "Người đối diện với mày bây giờ là một thành viên chủ chốt trong Touman đó, ít ra cũng đề phòng chứ?"

Bỏ một đũa mì vào miệng, Takemichi vừa nhai vừa nói: "Tao tin tưởng mày mà."

Dù sao mạng sống này có xảy ra chuyện gì, cậu cũng không tiếc rẻ nó.

Hình như câu nói của cậu làm anh khá buồn cười: "Vì cái gì? Vì từng là đội trưởng đội hai của mày trong bang, hay từng đã là bạn bè?"

Sau đó Takemichi im lặng tựa như đang suy nghĩ, rồi nhún vai nhìn anh đáp: "Giống như mày đã tin tưởng tao không báo cảnh sát." Nói rồi cậu lại tiếp tục ăn.

Mitsuya lần này không hỏi nữa, chỉ là ánh mắt nhìn cậu ngày càng sâu đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro