Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                    Tôi nhìn anh ấy. Anh không cười nữa, chỉ có một tia sáng nhỏ nhảy nhót ở đáy đồng tử mắt anh. 

- Nghe này, Shimamoto-san, anh không biết gì về cuộc đời em. Mỗi lần anh nhìn vào mắt em, ý nghĩ đó lại quay lại. Anh không biết gì về em. Anh biết cô bé mười hai tuổi ngày xưa, chỉ có thể thôi. Cô bé hàng xóm học cùng lớp với anh. Nhưng đã hai mươi lăm năm trôi qua rồi. Hồi đó điệu twist đang là mốt, chúng ta đi lại bằng tramway. Chưa có băng catxet, băng vệ sinh, tàu tốc độ cao, các sản phẩm anh kiêng. Đúng là thời Cổ đại! Và anh không biết gì về em ngoài những điều anh biết từ thời đó. 

- Anh đọc được những thứ đó trong mắt em? Mắt em nói với anh: "Anh không biết gì về em hết"?

- Trong mắt em không viết câu nào cả. Trong mắt anh mới có câu: "Anh không biết gì về em." Và câu đó phản chiếu lại trong mắt em. Nhưng thôi đừng để ý.

                    Tôi lại nhìn Mitsuya-san. Lần này thì anh mỉm cười.

- Em không nghĩ Haruki Murakami hợp các cuộc làm lành của những cặp đôi chia tay đâu.

- Được rồi. Chúng ta chỉ đang tập kịch thôi mà. Nhưng có lẽ anh sẽ học cách phân tích điểm khác biệt giữa kền kền bình thường và một con kền kền hói đầu cho em.

- Giống như Hajime trong "Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời".

                    Mitsuya-san nhìn tôi gật đầu.

- Ừ. Giống như Hajime trong "Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro