84.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Kim Thái Hanh đi vào, chỉ đứng nơi đó, cũng không mang đến khẩn trương cho Điền Chính Quốc.
Cho dù hắn cũng không biết trong lòng Điền Chính Quốc có kế hoạch muốn công khai thân phận bản thân, cũng vẫn lựa chọn tôn trọng suy nghĩ của Điền Chính Quốc.
Hắn sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, bởi vì có chút lo lắng trong lúc hai đồ vật vừa rrồi đang chờ đợi người Phòng Khiếu Thiên lại đây dẫn bọn họ đi, sẽ qua tìm phiền toái cho Điền Chính Quốc.
Chỉ có tận mắt nhìn thấy Điền Chính Quốc an toàn, Kim Thái Hanh mới có thể yên tâm.
Vì có thể đem trạng thái càng tốt của Điền Chính Quốc cùng Hạ Vân Sanh bày ra với khán giả phòng phát sóng trực tiếp, nhân viên công tác bố trí nhiều máy, liền tính khi kết thúc đoạn ngắn diễn thử đầu, khán giả cũng vẫn có thể nhìn đến hai người ở trạng thái thả lỏng.
Bởi vậy lúc Điền Chính Quốc liếc mắt về phía của phim trường, tất nhiên được những ánh mắt sắc bén từ khán giả phòng phát sóng trực tiếp chú ý tới.
【 Quốc Quốc đang nhìn cái gì? 】
【 trời mé trời mé, không phải mẹ Mạt Mạt mụ mụ tới thăm ban chứ?! 】
【 biên tập Uông, đừng đem đá tui ra phòng phát sóng trực tiếp, cầu xin, tui chỉ nói một câu không liên quan đến cốt truyện nữa thôi! Mau để nhân viên công tác chuyển màn ảnh qua đi ! Tuyệt đối có kỳ quặc! 】
【 hu hu hu nhanh lên để tôi nhìn xem Quốc Quốc nhìn thấy gì, rốt cuộc có phải mẹ Mạt Mạt không! 】
Uông Bách Thanh trong lúc làm việc cực kỳ nghiêm túc, với những chữ ở khu bình luận phảng phất mang theo tiếng thét chói tai, bình tĩnh phân tích với cùng Tang Dự Duy biểu cảm nhỏ nhất trên mặt Điền Chính Quốc và Hạ Vân Sanh.
Điền Chính Quốc không thấy được làn đạn điên cuồng lăn lộn phòng phát sóng trực tiếp, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, trong lòng khẩn trương không thôi.
Kim Thái Hanh ôm cánh tay nhìn cậu, bộ dáng nhàn nhã bình tĩnh.
Điền Chính Quốc bị ánh mắt hắn hạ cổ đến lòng vừa động, hầu kết không tự giác lăn lăn.
Đây cũng không phải thời cơ tốt để công bố thân phận Kim Thái Hanh.
Đầu bếp nhỏ của cậu, đáng giá dưới tình huống nghìn người chú ý lộ ra diện mạo chân thật, chỉ một phòng phát sóng trực tiếp còn chưa đủ.
Điền Chính Quốc biết bản thân trong khoảng thời gian này khiến Kim Thái Hanh chịu quá nhiều ủy khuất, cho nên mới nghĩ dùng phương thức cậu cho rằng vô cùng lãng mạn này đền bù Kim Thái Hanh, lấy trình độ cầu lớn nhất tiến hành an ủi Kim Thái Hanh.
Nhưng không đợi Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh có quá nhiều giao lưu ánh mắt, cửa phim trường liền truyền đến một loạt tiếng ồn ào.
“Nhìn cái gì mà nhìn ? Về lại phim trường mấy người đi!”
Cùng với giọng bên ngoài hiển nhiên là trợ lý hoặc người đại diện, một người bao vây kín mít nam diễn viên tuổi trẻ đi vào phim trường.
Thời điểm đi ngang qua Kim Thái Hanh, diễn viên trẻ kia có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt là ưu ái không thèm che giấu.
Nhìn Kim Thái Hanh chỉ dựa vào một đôi mắt lộ bên ngoài đã có thế câu người ta thần hồn điên đảo Điền Chính Quốc ngồi phía sau máy theo dõi hơi hơi nheo nheo mắt, trong mắt hiện lên một tia không vui.
Đầu bếp nhỏ không tự trọng.
Kim Thái Hanh đã nhận ra Điền Chính Quốc ghen tuông, hơi nhướng mày, gửi cho cậu một cái ánh mắt vô tội.
Diễn viên trẻ nơi nào biết được phim trường đang phát sóng trực tiếp, trực tiếp lại gần Kim Thái Hanh nói: “Anh đẹp trai sao lại đứng một mình ở đây, lát nữa có thể……”
Giữa mày Kim Thái Hanh nhíu lại: “Cút.”
Diễn viên trẻ: “……”
Người đại diện dùng sức đóng lại cửa phim trường, đi đến bên người cậu ta, nịnh nọt cười cười: “Hạo Nguyên a, chúng ta hôm nay trước đừng……”
Câu nói kế tiếp anh ta chưa nói xong, đã bị Uông Hạo Nguyên trừng hướng ánh mắt dỗi về.
Uông Hạo Nguyên tuy rằng tự thân thực lực chẳng ra gì, nhưng điều kiện gia đình không tồi, ra mắt tớ nay đã cầm tài nguyên tốt đến mỏi tay, có thể nói gần như không gặp được trở ngại, cũng càng chú trọng cảm xúc bản thân hơn.
Sinh hoạt cá nhân của cậu ta tùy ý, lúc trước khi còn ở bên Hà Nghị, đã chân đạp mấy thuyền, xáo trộn gia đình nhà người ta thành một nùi không nói, phương diện nào đó còn có không biết có lây bệnh của ai không.
Những việc này người đại diện đều biết, chẳng qua ngại thế lực Uông Hạo Nguyên, trước nay cũng không dám hướng bên ngoài lộ ra nửa chữ.
Lúc này thấy Uông Hạo Nguyên lại đến gần người khác, người đại diện không khỏi khẩn trương muốn chết, sợ cậu ta chọc phải phiền toái.
Suy cho cùng trước mặt người nhìn qua thật sự không giống người lương thiện, cộng thêm hắn lại…… Dám
mở miệng mắng Uông Hạo Nguyên, hiển nhiên không sợ chuyện này.
Uông Hạo Nguyên lại quan sát Kim Thái Hanh một phen, cười nhạt nói: “Thôi, không biết điều.”
Lúc nói lời này, cậu ta hoàn toàn không thể nghĩ được bản thân tự tay đẩy toàn bộ Uông gia và trong ‘danh sách kế hoạch phá sản’.
Kim Thái Hanh đến nói chuyện với cậu ta nói với hắn lời nói đều ngại dơ, thấy thế, người đại diện vội vàng hoà giải, không tự chủ cười lấy lòng Kim Thái Hanh: “Xin lỗi a, xin lỗi.”
Nói xong, một tấc cũng không rời đi theo phía sau Uông Hạo Nguyên, lần nữa bày ra tư thế vừa rồi ở bên ngoài: “Người đâu? Không nhìn thấy Hạo Nguyên nhà chúng tôi đến à?!”
【Hạo Nguyên chúng ta tới rồi oa oa oa, mau để chị nhìn xem Nguyên Nguyên mấy ngày nay có gầy không? 】
【 Nguyên Nguyên thế mà chỉ có thể đóng vai nam hai, hiện tại tôi bắt đầu cảm thấy khổ sở cho Nguyên Nguyên】
【 đừng cao hứng quá sớm, gia chủ của mấy người biết đâu vai nam hai cũng không dẫn được đâu 】
【 mày có bệnh hả? Nói được cái rắm gì? Fans Hạ Vân Sanh đừng tới tìm không thoải mái được không ? 】
【 cười chết, fans Hạ Vân Sanh cũng dám tới nói chuyện? Mang theo chính chủ yếu đuối vô năng nhà tụi bay cút về vòng điện ảnh đi 】
Tang Dự Duy nguyên bản tính toán để Điền Chính Quốc cùng Hạ Vân Sanh nhiều diễn mấy đoạn, cũng làm cho khán giả đưa ra đánh giá khách quan, nhưng hiện tại Uông Hạo Nguyên tới nơi này, bầu không khí tốt đẹp mới vừa được xây dựng ra nháy mắt đã bị cậu ta phá hủy.
Thậm chí muốn ngay lập tức từ chối cho Uông Hạo Nguyên diễn thử.
Buổi sáng nói không rảnh, hiện tại biết được Hạ Vân Sanh ở chỗ này, báo một tiếng cũng không đã đánh lại đây.
Làm như vậy, coi đem ông ta cùng đoàn phim trở thành cái gì?
“Lúc Hạo Nguyên của chúng tôi diễn thử, yêu cầu rõ ràng,” Người đại diện Uông Hạo Nguyên dùng khóe mắt liếc Điền Chính Quốc lẫn Hạ Vân Sanh cách đó không xa, kiêu căng ngạo mạn nói, “Hy vọng người không liên quan tạm thời rời khỏi phim trường trước, không cần ảnh hưởng đến trạng thái Hạo Nguyên của chúng tôi.”
Sớm tại ánh mắt đầu tiên nhìn đến Uông Hạo Nguyên, Hạ Vân Sanh dường như sắp áp chế không được cảm xúc kích động phẫn hận trong lòng.
Anh trước nên không để bản thân làm như hành động quá mức bất lịch sự ở nơi công cộng, nhưng đối mặt Uông Hạo Nguyên, lại là thật sự nhịn không nổi.
Hà Nghị là tên khốn nạn, Uông Hạo Nguyên cũng vậy.
Bọn họ đều nên chịu trừng phạt, chứ không phải ở chỗ này tùy ý làm bậy…… Chỉ là, anh nên làm cái gì bây giờ, anh lại có thể làm sao bây giờ……
“Rõ ràng?” Điền Chính Quốc đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo cười nhạo, “Cậu tính cái thứ gì?”
Lời này vừa ra, phim trường tức mới vừa rồi còn có chút ầm ĩ khắc lặng không ít, sôi nổi nhìn lại phương hướng Điền Chính Quốc cùng Hạ Vân Sanh.
…… Bọn họ không nghe lầm chứ? Điền Chính Quốc đang mắng…… Uông Hạo Nguyên?
Điên rồi à.
Kia chính là luôn luôn mang vốn vào đoàn nuông chiều từ bé tiểu thiếu gia a.
“Điền Chính Quốc? Anh đang nói tôi à?”
Mới đầu, nhìn đến Điền Chính Quốc mặc cổ trang, Uông Hạo Nguyên sửng sốt một chút, thế cho nên bởi vì Điền Chính Quốc lớn lên đẹp, trực tiếp xem nhẹ kiêu ngạo cương bướng quanh thân cậu.
Nhưng cậu ta căn bản không muốn tìm phiền toái lại bị Điền Chính Quốc chủ động khiêu khích, Uông Hạo Nguyên rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Điền Chính Quốc buồn cười hỏi ngược lại: “Không riêng da mặt dày, lỗ tai còn không dúng tốt?”
Kim Thái Hanh biết mấy ngày nay tâm tình Điền Chính Quốc không tốt, vì thế cũng chưa nhúng tay sớm, muốn để cậu phát tiết một phen, mỏi miệng lại tính.
“…… Anh!” Uông Hạo Nguyên cả giận nói, “Điền Chính Quốc, anh biết anh đang nói chuyện với ……”
Điền Chính Quốc giơ tay ngăn lại Uông Hạo Nguyên thở dốc nặng nề: “Cậu trước tiên đừng bíp bíp nữa.”
Uông Hạo Nguyên: “……”
Ý thức được bản thân lại nghe Điền Chính Quốc nói xong, Uông Hạo Nguyên không khỏi càng tức giận, nhưng lực chú ý lại bị Điền Chính Quốc động tác hấp dẫn, lời trong miệng đúng thật chưa nói ra ngoài.
Chỉ thấy Điền Chính Quốc đem tay vói vào tay bài, động tác thong dong lấy ra một cái di động, quơ quơ với Uông Hạo Nguyên: “Cậu tới vừa lúc, chúng ta cùng nhau thưởng thức thứ tốt này.”
Bị hành động Điền Chính Quốc làm kinh ngạc, Hạ Vân Sanh không rảnh lo nhìn chằm chằm Uông Hạo Nguyên, lập tức liền mở to hai mắt nhìn: “Tiểu Điền…… Cậu……”
Bên trong trang phục diễn lại nhét di động?
Có lẽ bởi vì quá chuyên nghiệp, lại có lẽ bởi vì tính cách thành thật, Hạ Vân Sanh thời điểm đóng phim, trước nay đều sẽ không đem thiết bị thông tin tới phim trường, luôn luôn hết sức chăm chú đọc kịch bản.
Kỳ thật Điền Chính Quốc cũng muốn giống anh Sanh, tôn trọng công việc, nhưng cậu biết sớm muộn gì chiều nay Uông Hạo Nguyên sẽ đến phim trường, nhìn đến anh Sanh, nhất định sẽ chủ động khiêu khích, bởi vậy trước tiên phòng một tay, đem điện thoại nhét vào trang phục diễn mình dễ lấy.
Wilson đứng bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng dặm lại trang điểm kịp thời đưa cho Điền Chính Quốc mắt kính cậu đặt trong phòng trang điểm.
“Cảm ơn thầy Wilson.” Điền Chính Quốc cũng không sẽ quên nói cảm ơn, mang lên mắt kính rồi, dáng vẻ nghiêm nghị bất cận nhân tình trước đó tức khắc bị giảm đi vài phần, nhìn qua có vẻ như rất dễ nói chuyện.
Nhưng mà…… Chỉ là nhìn qua mà thôi, hết thảy đều là ảo giác của Uông Hạo Nguyên, ngộ nhận biểu hiện giả dối.
Uông Hạo Nguyên khó hiểu hỏi: “Thưởng thức cái gì?”
“Gấp cái gì, tôi không phải đang tìm sao?”
Điền Chính Quốc một thân áo bào trắng tiên phong dật đạo cốt bay bay, mắt kính đặt trên cánh mũi cao, nhưng điều khiến người ta cảm ngoài ý muốn, cho dù cậu có tạo hình gì, đều sẽ không làm người cảm thấy đột ngột, thậm chí đẹp đến mức người ta hoàn toàn không muốn dời mắt.
【hhhhh Quốc Quốc sao để điện thoại xa dữ ta ? 】
【 người còn ở phim trường, tay đã về nhà 】
【 không được cười xỉu mất ha ha ha, bà tui xem di động cũng là tư thế này】
【 lễ phép: Cậu là Quốc Quốc à? 】
【sao mà ảnh đẹp được vậy hả trời hu hu hu, đời này của tui nếu không hun ảnh được một cái, nhất định sẽ chết không nhắm mắt 】
【 tui cần phải làm một lần, tui cần thiết phải làm một lần 】
“Vừa lúc đâu, lần trước chưa triển lãm cho mọi người xong video âm tần, hiện tại lấy ra chia sẻ một chút.”
Điền Chính Quốc cong đốt ngón tay đẩy đẩy gọng kính, hơi hơi cúi người nhìn nhân số phòng phát sóng trực tiếp bên góc trên phải màn hình, vừa lòng gật gật đầu: “Cũng không tệ lắm, mọi người đã chuẩn bị xong chưa”
【 tuy rằng không biết Quốc Quốc chuẩn bị làm cái gì, nhưng mà…… Eim đã chuẩn bị xong ( khuôn mặt nhỏ vàng hoe ) 】
【 nhấc tay ( tui cũng dị ) 】
Uông Hạo Nguyên không rõ nguyên do nhìn Điền Chính Quốc, không biết cậu muốn làm gì, chỉ có thể cùng những người khác, mặt đầy nghi hoặc chờ đợi.
Điền Chính Quốc cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp chỉnh điện thoại sang âm lượng lớn nhất, rồi sau đó nhấn vào nút phát tiếng ——
【 “Anh Nghị, nếu hôm nay anh không dạy dỗ lại anh ta đi, ngày khác anh ta sợ muốn bò lên trên đầu anh đó! “ 】
【 “Anh ta hiện tại dám không nghe lời anh nói, ngày mai sẽ dám ở bên ngoài tìm tên đàn ông hoang nào đó đeo nón xanh cho anh” 】
【 “Hạ Vân Sanh, anh có thể kết hôn cùng anh Hà Nghị ca, anh còn không biết đủ à? Người như anh Hà Nghị, ở bên ngoài có xã giao không phải bình thường sao? Đến lượt anh ở chỗ này khoa tay múa chân?” 】
【 “Anh đừng ép tôi phải nóng nảy, nếu không đừng trách tôi không khách khí với anh!” 】
【 “Này, có cái gì mà khóc hả, anh……” 】
Câu nói cuối cùng còn chưa nghe xong, đã bị Điền Chính Quốc thu di động tắt đi tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Uông Hạo Nguyên mặt trắng bệch.
Điền Chính Quốc vì sao sẽ có đoạn ghi âm này?! Anh ta sao lại biết được chuyện giữa mình và Hà Nghị?!
Anh ta đến tột cùng là thần thánh phương nào?!
Chẳng lẽ chuyện Bạch Lạc không thể hiểu mất tung tích, thật sự có quan hệ với Điền Chính Quốc?!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Uông Hạo Nguyên nhìn về phía Điền Chính Quốc tức khắc hỗn loạn khó thể che giấu ý hoảng sợ.
【 đ* má…… Tôi nghe được cái gì 】
【 tôi còn tưởng rằng việc của Hà Nghị đã sớm xong, không nghĩ tới còn ở chỗ này cho tôi ngạc nhiên vãi 】
【 Quốc Quốc quá hăng hái, thế mà còn phụ trách bán sau hu hu hu 】
【 lần trước tui không đuổi kịp phát sóng trực tiếp, lần này tui đã thông minh, trực tiếp ghi hình 】
Uông Hạo Nguyên kiêu căng, thời điểm gặp vấn đề, cậu ta đã quen dùng bạo lực giải quyết.
Lúc này cậu ta cũng không cảm thấy gương mặt Điền Chính Quốc kinh diễm, giơ tay muốn đánh, không nghĩ tới lại bị một lực mạnh mẽ nghênh diện đánh úp lại, lập tức thẳng tắp ngã lăn quay trên mặt đất.
“Hạo Nguyên, Hạo Nguyên, đây là trước màn ảnh! Đang phát sóng trực tiếp đó!” Người đại diện nâng dậy Uông Hạo Nguyên, đồng thời ở bên tai cậu ta nhỏ giọng nhắc nói.
Uông Hạo Nguyên nhe răng trợn mắt bò lên, trừng mắt người đàn ông cao lớn vừa rồi đến gần nhưng không có kết quả: “Anh là ai?”
Kim Thái Hanh híp mắt, trong mắt tràn đầy hàn ý, buột miệng thốt ra: “Tiên……”
Chữ ‘sinh’ trong miệng còn chưa chui ra, Điền Chính Quốc đã bưng kín miệng Kim Thái Hanh, thay hắn trả lời Uông Hạo Nguyên nói, “Tôi…… Trợ lý đương nhiệm, làm sao vậy?”
“Mấy người……” Uông Hạo Nguyên khó tin nhìn chằm chằm hai người bọn họ, một lần nữa quên mất hình tượng mình mới vừa bị hao tổn nghiêm trọng, “Mấy người……”
Bầu không khí ái muội này đến đạo diễn kinh nghiệm phong phú đều rất khó xây dựng ra được, cho nên Điền Chính Quốc và “Trợ lý” này…… Là chuyện thế nào?
【 ánh mắt vị “Trợ lý” này nhìn Quốc Quốc thật sự không thể nói trong sạch được 】
【 hu hu hu sao lại hong tháo khẩu trang hái xuống chứ, chỉ nhìn đôi mắt liền biết là một anh chàng siêu cấp đẹp trai rồi 】
【 vì cái gì tui cảm thấy “Trợ lý” này, quan hệ với Quốc Quốc có chút không minh không bạch? 】
【 a a a tôi cũng cảm thấy như vậy, lúc anh ấy lại đây, theo bản năng trước tiên che Quốc Quốc ra phía sau, tôi cảm thấy trợ lý bình thường không làm được, dùng thân thể của mình đi giúp cố chủ chắn thương tổn……Anh ấy cũng không phải vệ sĩ……】
【 đáng giận, mang khẩu trang nhìn không thấy khẩu hình anh ấy 】
【 tui thật sự cảm thấy phát âm kia rất giống “Trước” chứ không phải “Hiện”, là âm bình không phải đi thanh 】
【…… Chỉ có điều sao tôi cứ thấy, mình hình như nhìn thấy anh ta ở đâu rồi 】
【 huống hồ cái khí chất này, nơi nào giống một trợ lý minh tinh? Toàn thân đều tản ra khí chất, “Tôi có tiền” căn bản không cần làm trợ lý cho Điền Chính Quốc nhỉ? 】
Kim Thái Hanh chỉ có thể không chủ động trước màn ảnh vạch trần thân phận mình, nhưng bước đi kiểm tra Điền Chính Quốc lại nửa điểm không có giản lược đi.
Thời điểm hắn bước lại đây, Uông Hạo Nguyên đang muốn giơ tay, tuy rằng có thể xác định cậu ta không đánh tới Điền Chính Quốc, nhưng Kim Thái Hanh vẫn có chút không yên tâm, muốn tận mắt nhìn thấy mới được.
“Em không sao.” Những lúc Điền Chính Quốc nói chuyện cùng Kim Thái Hanh, luôn vô hình mang theo chút ỷ lại chính cậu cũng chưa nhận thấy được.
Kim Thái Hanh ngước mắt ngó Uông Hạo Nguyên một cái.
“……” Uông Hạo Nguyên vốn bị Điền Chính Quốc thả ra đoạn nhi ghi âm kia đánh trở tay không kịp, lúc này đang chột dạ đến không biết nên nói gì, bị ánh mắt Kim Thái Hanh dọa, lui nhanh về phía sau hai bước, bị người đại diện đỡ lấy khó khăn mới lắm đứng vững.
Cũng vì nguyên nhân như thế, lôi kéo lực chú ý của khán giả phòng phát sóng trực tiếp từ chuyện tiểu tam ba người Uông Hạo Nguyên, Hà Nghị và Hạ Vân Sanh, chuyển dời đến trên hai người.
【 tôi nhớ tới trước đây có chị em đưa ra ý tưởng lớn mật …… Mạt Mạt có thể thật sự do Quốc Quốc sinh? Mà anh đẹp trai trước mắt, chính là một người cha khác của Mạt Mạt? 】
【 đừng nói giỡn nha chị em, Quốc Quốc tự xưng là bố Mạt Mạt, cô xem người anh em này có thể làm ba được không ? 】
【…… Cũng đúng, thể trạng nhỏ này của Quốc Quốc, hẳn là không được 】
【 ha ha ha ha ha cảnh cáo thẻ bài tròn! Cẩn thận Quốc Quốc nửa đêm mang theo thẻ bài tròn đến nhà hỏi cậu: “Anh nói ai không được?” 】
Uông Hạo Nguyên thật vất vả lắm mới định thần, tránh khỏi người đại diện phía sau, lạnh giọng nói với Điền Chính Quốc: “Anh đang phỉ báng! Anh có tin tôi kiện anh không!”
Điền Chính Quốc đương nhiên sẽ không để nỗ lực của bản thân thất bại trong gang tấc, âm thầm để tay Kim Thái Hanh dắt sau lưng mình, không cho màn ảnh chụp đến, vô thức nhéo hổ khẩu Kim Thái Hanh, quay đầu nói với Uông Hạo Nguyên: “Cậu Uông, đây là sự thật cậu không thể phủ nhận…… Kiện tôi? Cậu xác định muốn làm như vậy sao?”
Máu cả người Uông Hạo Nguyên trở nên lạnh băng, trong mắt toát ra tuyệt vọng thật sâu.
Cậu ta rốt cuộc nhớ tới người đàn ông làm mình thấy quen mắt sau Điền Chính Quốc là ai.
Tập đoàn Kim thị …… Kim Thái Hanh.
Nhưng lại không dám nói ra miệng.
Dưới tình huống như vậy đắc tội Kim Thái Hanh, kết cục chỉ càng thảm hại hơn.
Uông Hạo Nguyên biết, con đường mình tinh của mình hoàn toàn xong rồi, thậm chí đến Uông gia cậu ta làm tự hào, ở trong mắt Kim Thái Hanh lại bé nhỏ không đáng kể…… Cũng xong rồi.
*
Nghệ sĩ thất đức tự nhiên không có tư cách tiến vào đoàn phim, Tang Dự Duy nhẹ nhàng mừng rỡ, để nhân viên công tác đóng phát sóng trực tiếp, nhiệt tình đưa Điền Chính Quốc và Hạ Vân Sanh diễn xong đến phim trường, liên tục dặn dò Điền Chính Quốc cố gắng dưỡng thương, lại nhắc Hạ Vân Sanh chuẩn bị tinh thần, tuần sau tiến tổ.
Điền Chính Quốc trợ giúp Hạ Vân Sanh cửa Tang Dự Duy xong, tâm tình không tồi, được Hạ Vân Sanh đỡ một đường lại bãi đỗ xe, đều ngâm nga nhẹ.
“Đúng rồi, sao anh lại đây? Hai đứa nhỏ đâu?” Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh cùng Hạ Vân Sanh một trái một phải nâng lên, hai cái đùi cứ như tách rời, đi đường quả thật xưng với bước như bay, cũng có tâm tư nói chuyện với Kim Thái Hanh, “Anh lại gởi hai đứa nhỏ đi đâu rồi?”
“Văn Chinh vừa lúc ở gần.” Kim Thái Hanh trả lời nói.
Kim Thái Hanh từ nhỏ làm việc có kế hoạch, cho nên Điền Chính Quốc cũng chỉ hỏi thử thôi, cũng không lo lắng vị trí tụi nhỏ.
…… Từ nhỏ.
Điền Chính Quốc nhíu mày.
Mỗi khi nhớ lại một chút chuyện cũ thưa thớt, đầu Điền Chính Quốc đều sẽ đau đến không được.
Cậu cảm thấy đây là phản phệ khi ý thức chính mình đấu tranh lại sự thôi miên của Bạch Lạc.
Chỉ có điều vì có thể sớm ngày khôi phục ký ức, cậu không để bụng chuyện phản phệ này tới càng nhiều, càng mãnh liệt một ít.
“……” Điền Chính Quốc nhịn xuống cơn đau khó thể chống cự này, cũng không để Kim Thái Hanh phát hiện manh mối.
Bọn họ ở phim trường thời gian không ngắn, ra tới phát hiện tuyết đã rơi.
Đây là trận tuyết mùa đông đầu năm nay.
Hàn ý cuốn bông tuyết gào thét đến, Điền Chính Quốc đột nhiên không kịp phòng ngừa đánh cái hắt xì.
Kim Thái Hanh muốn cởi ra áo khoác bọc người lên, bị Điền Chính Quốc gấp giọng ngăn lại: “Nếu anh lại đông lạnh đến sốt, biết đâu lần này lại nói ra tên của bạch nguyệt quang thật sự đấy.”
Hạ Vân Sanh tò mò nhìn về phía Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cố ý ồn ào đổ thêm dầu vào lửa, nhìn qua đang nhỏ giọng càm ràm với Hạ Vân Sanh, kỳ thật cố ý để Kim Thái Hanh cũng nghe thấy: “Anh Sanh, anh không biết đâu, anh ấy có bạch nguyệt quang, trong mộng nhắc mãi tên người ta, vừa vặn bị em bắt được, em vốn dĩ định ly hôn rồi, không nghĩ tới anh ấy khóc lóc la hét nói đừng, em thấy anh ấy đáng thương, lúc này mới chịu tha thứ.”
Kim Thái Hanh: “……”
Hạ Vân Sanh học bộ dáng Điền Chính Quốc, cười lắc đầu: “Không tin.”
Điền Chính Quốc: “…… Lời nói của em nghe rất giả sao?”
Hạ Vân Sanh đồng ý gật đầu.
Ba người đi tới bãi đỗ xe.
Văn Chinh ở trong xe chơi đùa cùng hai đứa nhỏ mở cửa xe đi ra: “Kim tổng, ngài Điền.”
Anh ta nói xong, lại nhìn về phía Hạ Vân Sanh, gật đầu thăm hỏi: “Chào ngài Hạ.”
Hạ Vân Sanh lễ phép nói: “Xin chào.”
Kim Thái Hanh đỡ Điền Chính Quốc ngồi vào ghế phó lái, cài đai an toàn xong.
“Anh Sanh, để tụi em đưa anh và Khâu Khâu trở về?” Điền Chính Quốc đau đầu đến lợi hại, nhất thời đã quên chuyện Hạ Vân Sanh lái xe lại đây.
Hạ Vân Sanh nhìn ra được trạng thái Điền Chính Quốc không tốt, lo lắng nhìn mặt cậu: “Tiểu Điền, anh lái xe lại đây, cậu đừng lo cho anh.”
Nói xong, anh lại nhìn về phía Kim Thái Hanh: “Ngài Kim, sớm một chút mang Tiểu Điền về nghỉ ngơi đi.”
Kim Thái Hanh gật đầu với Hạ Vân Sanh: “Vậy ngài Hạ trên đường chú ý an toàn.”
“Tạm biệt chú Tiểu Quốc ~ Tạm biệt chú Kim ~” Khâu Khâu bị ba ôm vào trong ngực, quay đầu lại vẫy vẫy tay với Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh, rồi sau đó lưu luyến không rời dẩu miệng nhìn Mạt Mạt, “Cũng tạm biệt em Mạt Mạt, chúng ta mấy ngày nữa có thể cùng chơi nha!”
Mạt Mạt không biết mở cửa sổ xe, chỉ có thể dán mặt ú lên mặt kiếng, không ngừng chu chu, không ngừng phất tay, lặp lại nói anh trai Khâu Khâu: “Anh Khâu Khâu, chúng ta mấy ngày nữa lại có thể chơi cùng nhau nha ~”
Nhìn hai đứa nhóc con xong rồi, Hạ Vân Sanh lại nói tạm biệt Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, sau đó ôm Khâu Khâu rời đi.
Điền Chính Quốc từ kính chiếu hậu nhìn biểu cảm mất mát trên mặt bé con mình, liền ghẹo bé: “Bé ngoan sao luyến tiếc anh Khâu Khâu nha?”
Mạt Mạt rũ đầu nhỏ xuống: “Ừm ~ luyến tiếc ~”
“Nếu không bố để chú Hạ chở đến nhà chú, để chơi cùng anh trai Khâu Khâu nha?” Điền Chính Quốc cười nói.
Nghe được Quốc Quốc nói, Mạt Mạt lập tức ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn cậu, vừa muốn đồng ý, giống như nhớ tới chuyện gì đó, lại lắc lắc đầu: “Không cần ~”
Điền Chính Quốc biết Mạt Mạt luyến tiếc mình và Kim Thái Hanh, nhưng cậu đang muốn ghẹo bé ngoan nhà mình: “Vì sao không cần nha?”
Kim Thái Hanh đương nhiên biết Điền Chính Quốc lại nghẹn một bụng ý nghĩ xấu, duỗi tay xoa bóp thịt mềm trên cổ cậu, khẽ cười nói: “Trong chốc nữa chọc Mạt Mạt khóc, em dỗ nhé?”
Không đợi Điền Chính Quốc trả lời, Mạt Mạt đột nhiên chỉ vào một chỗ ngoài cửa sổ xe, giọng sữa mềm mềm: “Quốc Quốc ~ ba ~ có bé cún!”
Điền Chính Quốc quay đầu, nhìn theo tay Mạt Mạt nhìn qua đi, kinh ngạc không thôi: “…… Giống như thật là.”
Mắt mới quả nhiên vẫn tốt.
Đó là một tiểu viện dùng để quay cuộc sống nông gia, cửa có chuồng lợn.
Mạt Mạt nhìn đến bé cún, lập tức co rún lại trong một góc chuồng lợn, đang rất đáng thương thấp giọng kêu thảm.
Điền Chính Quốc bận rộn lo lắng mở cửa xe, đã sớm xuống xe đợi Kim Thái Hanh nâng, đi đến phía chuồng lợn.
*
Kho Giang Tỉ Loan.
“Phanh ——”
Kim Thái Hanh đóng cửa xe, trước một bước đi đến cửa thang máy, ấn xuống phím rồi, lại đi trở về bên người Điền Chính Quốc, một tay chặn bế ngang người lên.
Bận rộn một ngày, vết thương nơi mắt cá chân không tăng lên hắn đã phải thắp nhang cảm tạ.
Mạt Mạt ôm bé cún con, Điền Chính Quốc ôm Mạt Mạt, Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc.
Một nhà ba người thêm một chó liền lấy phương thức kỳ lạ như vậy vào thang máy.
“Tự em có thể đi, anh vẫn nên thả em xuống đi.” Điền Chính Quốc có chút thẹn thùng.
“Anh cả đưa Hương Hương cùng Gia Gia về, lát nữa nói anh cả ở lại ăn cơm đi,” Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc, như cũ có thể thành thạo lướt qua đầu gối cong của cậu để ấn thang máy, “Cơm chiều em muốn ăn gì?”
Mạt Mạt đang bảo vệ chó con trong ngực mình không để nó bị gió thổi đến, nhưng nghe thấy ba nói, vẫn là người đầu tiên giơ tay thịt lên: “Hai mặt ~ Mạt Mạt muốn măm mì ~”
“Được, Mạt Mạt ăn mì,” Kim Thái Hanh nhớ kỹ nhà món bé con nhà mình muốn, lại cúi đầu hỏi Điền Chính Quốc, “Còn của muốn gì?”
Hắn nguyên bản đang hỏi Điền Chính Quốc, Mạt Mạt trả lời chỉ ngoài ý muốn.
Điền Chính Quốc chỉ chỉ Mạt Mạt: “Giống với Mạt Mạt.”
Thang máy xuống, Kim Thái Hanh mở cửa, nhìn về phía phòng khách: “Anh cả.”
Nếu đặt ở ngày thường, anh cả mặc dù có trao quyền vân tay, cũng sẽ không tùy ý tiến vào nhà hắn, chỉ là hôm nay bọn họ tại nơi quay phim chậm trễ không ít giờ, không thể trở về gấp, cũng không thể để anh cả vẫn luôn chờ trong xe.
Thấy vật nhỏ trong lòng Mạt Mạt, Điền Hằng từ trên sô pha đứng lên, vừa đi tới vừa hỏi Điền Chính Quốc: “Sao lại mang về một con chó con rồi?”
“Nhặt được ở chỗ quay phim.” Điền Chính Quốc vội vàng giữ ấm cho bé chó con, lời ít ý nhiều trả lời câu hỏi, để Kim Thái Hanh vào phòng chó lấy thùng giữ nhiệt ra.
Điền Hằng chỉ có vẻ ngoài nom tương đối đạm mạc, nhưng lại có sở thích giống em trai, trời sinh thích động vật trung thành đáng yêu này.
Điền Hằng đứng gần phòng chó hơn, vì thế đẩy cửa ra, quen thuộc từ trong lấy ra hộp giữ nhiệt từng dùng lúc Lily sinh nở, đưa đến trước mặt Điền Chính Quốc.
Điền Hằng chưa từng có kinh nghiệm nuôi chó, thấy thủ pháp em trai thành thạo, khó được có chút tò mò hỏi: “Mắt nó còn chưa mở sao ?”
“Đúng vậy, nó vừa mới sinh ra, ít nhất nửa tháng mới có thể mở mắt,” Điền Chính Quốc muốn đến giúp Kim Thái Hanh đi nấu cơm, chính mình sửa sang lại giường trong hộp giữ nhiệt, trả lời anh cả, “Em gọi hai người bên thú y lại đây, hiện tại đang trên đường.”
Mạt Mạt ôm chó con vẻ mặt sùng bái nhìn Quốc Quốc thân ái, cằm trắng nõn bị chân chó dẫm lên vài vết dơ cũng không để bụng.
“Khoảng thời gian trước em có giúp hai con chó con, mấy ngày nay nó đã khôi phục tốt lắm rồi,” trong mắt Điền Chính Quốc mang theo ý cười, “Vừa lúc chó mẹ còn cho con bé, em bảo người đưa hai mẹ con lại đây, vật nhỏ vừa nhặt được có đồ ăn rồi.”
Điền Hằng âm thầm ghi nhớ, chuẩn bị lúc cún con mở mắt liền thực thi kế hoạch trộm chó.
Mạt Mạt không hiểu được ‘đồ ăn’ trong miệng Quốc Quốc chính là “sữa”, dịch chân ngắn nhỏ chạy nhanh như chớp đến phòng bếp, cố sức từ ngăn tủ riêng của bé lấy chén gấu trúc đã khử khuẩn ra, chạy “lộc cộc” trở về: “Quốc Quốc, kí này, cho cún cún dùng măm cơm nha ~”
Tuy rằng nhóc cún này vẫn chưa thể ngẩng cổ, ghé vừa vào chén ăn, nhưng việc này cũng không làm chậm nhiệt tình của Mạt Mạt.”
“Mạt Mạt vậy mà lại lấy chén gấu trúc nhỏ lấy ra nhường cho chó con dùng à?” Điền Chính Quốc xác thật cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc chén gấu trúc nhỏ này bé thích nhất.
Chuẩn bị công tác giữ ấm có chú cún xong, Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh nâng ngồi trở lại trên sô pha, thở phào một hơi thật dài, bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình nhặt chó của mình.
Đừng nhìn anh cả cậu luôn có dáng vẻ lạnh như băng, kỳ thật trong lòng tò mò thậm chí thích chó hoàn toàn không thua gì mình, nếu không cũng sẽ không ba ngày hai đầu tới đây mượn cậu chó về sờ.
Ở trong lòng chửi thầm anh cảxong, Điền Chính Quốc chỉ vào chó con trong hộp giữ nhiệt đang ngủ ngon lành, trong giọng nói tràn đầy thương cảm cùng bi thương ——
“Lúc Mạt Mạt phát hiện đến nó, bên ngoài chỗ quay phim đã nổi lên tuyết đầu mùa.”
“Tuyết đầu mùa năm nay, tới cũng thật sớm mà.”
“Thật là quá trời lạnh luôn.”
Điền Hằng thuận tay cầm lấy cuốn kịch bản Kim Thái Hanh đặt trên bàn, tùy tiện lật hai cái, mắy cũng không nhìn Điền Chính Quốc, hiển nhiên đang cố hết sức nhẫn nại, tận khả năng tránh cho bản thân vung tay đánh đứa em ruột dong dong dài dài nhà mình.
Từ lúc Điền Chính Quốc xuất viện đến bây giờ, anh nhẫn đủ lâu rồi.
Điền Chính Quốc còn chưa hoàn toàn hết đau đầu hồn nhiên bất giác không nhận ra sát khí của anh cả mình, đang đắm chìm trong thương xót không thể kềm chế——
“Em không biết người bỏ nó đến tột cùng là dạng ma quỷ gì, mới có thể nhẫn tâm vứt bỏ một sinh mệnh vừa mới ra đời vậy.”
“Quả thực quá ác, em hận không thể cắt da, uống này……”
Điền Hằng không có gì kiên nhẫn: “Nói trọng điểm.”
Anh tính toán đưa Hương Hương cùng Gia Gia về liền rời đi, không nghĩ tới Điền Chính Quốc lại ôm về một con.
Thế cho nên Điền Hằng thật sự luyến tiếc đi, thậm chí muốn đem chú cún này, cả hai mẹ con sắp tới lúc nữa cùng về Điền gia nuôi.
“Em và Mạt Mạt đã lấy tên cho nó xong,” ngữ khí Điền Chính Quốc mang lên vài phần phiền muộn, rất có phong phạm thi nhân chủ nghĩa lãng mạn, “Xét thấy nó được em nhặt trong tuyết nhỏ ở nơi quay phim, vừa lúc gặp anh Sanh lại đột phá thật mạnh trở ngại, được nhân vật mình muốn đóng vai, mọi người đều thực vui vẻ, có thơ có mây, có núi có song không đường, có ngôi làng đầy hy vọng, cho nên em cảm thấy……”
Biểu cảm Điền Chính Quốc rất nghiêm túc, nhìn qua như suy nghĩ cặn kẽ đến đáp án, cũng không có nửa điểm đang nói giỡn.
Này không khỏi làm khó được Kim Thái Hanh cùng Điền Hằng nhìn thấy một mặt thái độ đứng đắn đoan chính của cậu, mặt nghiêm túc chờ đợi Điền Chính Quốc lấy tên cho chú cún.
Nam nhân mị lực bắn ra bốn phía…… Đã trở lại. Kim Thái Hanh nghĩ thầm.
Em trai không ra hình ra dạng của anh rốt cuộc…… Đã giống người. Điền Hằng nghĩ thầm.
Đang lúc hai người đầy cõi lòng chờ mong nhìn Điền Chính Quốc, muốn từ trong miệng cậu nghe được một cái tên mười phần khí thế, vỡ nứt vũ trụ, ngữ khí Điền Chính Quốc thản nhiên nói:
“Cứ kêu nó Trư Quyển đi.”

(*)Trư Quyển : Chuồng heo =))

Kim Thái Hanh: “……”
Điền Hằng: “……”
Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn hai người bọn họ: “Tên này không hay sao?”
Điền Hằng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu không…… Ngày mai kiểm tra cộng hưởng điện từ cho em ấy đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quốc Quốc: o.O? Thái độ này của mấy người là sao?
Mạt Mạt: Quốc Quốc lấy tên siêu hay ~ Quốc Quốc siêu cấp nị hại ~
Anh cả: Chính cậu nghe một chút dễ nghe ko?
Em Kim: Kỳ thật…… Cũng rất dễ nghe.
Trư Quyển: Vậy nhường cho anh, tui nguyện ý trở về lưu lạc
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pl