85.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được anh cả muốn kiểm tra đầu Quốc Quốc một lần nữa, Kim Thái Hanh gật đầu, làm bộ muốn móc di động ra liên hệ bệnh viện.
Bởi vì hắn cũng xác có ý này.
Điền Chính Quốc từ sô pha đứng dậy, khập khiễng đi đến trước mặt Kim Thái Hanh, đoạt di động hắn cất vào trong túi, nhân tiện trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh một cái: “Anh đúng là lộ mặt rồi.”
“Em lại bắt nạt Kim Thái Hanh, anh lập tức gọi điện thoại nói cho ba mẹ,” Điền Hằng trợ giúp Mạt Mạt bỏ cún con vào trong hộp giữ nhiệt đã sửa sang lại xong, đồng thời đặt vào phòng chó, nói với Điền Chính Quốc, “Chỉ mong em còn nhớ trước kia xảy ra chuyện như vậy, mẹ dạy dỗ em thế nào.”
Điền Chính Quốc buột miệng thốt ra: “Em đương nhiên biết……”
Nhẹ thì vả một cái, nặng thì vả mấy cái thôi.
Kim Thái Hanh rõ ràng số lần mấy ngày nay Điền Chính Quốc nhớ lại chuyện cũ càng ngày càng thường xuyên, hơn nữa mỗi một lần đều sẽ cảm thấy ngạc nhiên vui mừng không thôi.
“Không có gì đâu anh cả,” hắn ôm eo Điền Chính Quốc, đỡ người ngồi lại trên sô pha, “Quốc Quốc vui vẻ là được.”
Điền Chính Quốc đắc ý nâng cằm, nói với anh cả: “Anh xem, đương sự cũng không cảm thấy ủy khuất.”
Lời còn chưa dứt, cậu liền dán lên hôn hôn vành tai Kim Thái Hanh: “Anh nói đúng không?”
Kim Thái Hanh bị nụ hôn nhẹ này của Điền Chính Quốc lấy lòng, nơi nào còn phân rõ thị phi, gật đầu: “Đúng vậy.”
“……” Đối với não yêu đương này, Điền Hằng thật sự không có lời gì để bàn.
Tôn trọng, cười nhạo, khóa chết.
“Cần em nói, anh cả cũng nhanh chóng tìm đối tượng đi,” Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh hầu hạ uống ngụm nước, “Đừng cả ngày ngoài công việc ra, cũng chỉ có thể mượn chó của em chơi.”
Kim Thái Hanh mới vừa buông cái ly, liền nghe thấy Điền Chính Quốc nói như vậy, vì thế lại cầm lên, đưa đến bên miệng Điền Chính Quốc: “Nào, Quốc Quốc, lại uống một ngụm.”
Điền Chính Quốc nghe lời uống một ngụm, bế Mạt Mạt lên tới, tiếp theo đối nói với anh cả nhà mình: “Một đống tuổi, còn chưa hưởng thụ tư vị được đối tượng chăm sóc, anh hỏi thử Kim Thái Hanh xem, anh ấy có enjoy sinh hoạt hong?”
Kim Thái Hanh đã sớm nhìn ra manh mối hận không thể lấp kín miệng Điền Chính Quốc, lại lần nữa nâng ly lên, cũng liên tục khẳng định nói: “enjoy, cực kỳ enjoy, em mau uống nước đi, ngoan.”
Có chút kinh nghiệm yêu đương vô cùng đáng thương, thế mà còn không biết xấu hổ lấy ra giảng giải cho anh cả? Thật sự ỷ vào sức khỏe mình không tốt nên làm xằng làm bậy sao?
Hắn chiều theo, nhưng anh cả chưa chắc.
Điền Chính Quốc lại uống một ngụm: “Anh cả đang cảm thấy sao? Anh có tự nghĩa lại bản thân vì sao chậm chạp không tìm được đối tượng không? Còn không phải bởi vì anh chỉ có một khuôn mặt, chỉ cười với chó? Anh nói xem anh cười với chó có lợi ích gì? Anh có thể cưới Hương Hương hay có thể cưới Gia Gia?”
Nói đến Hương Hương, một ngày chưa thấy được Hương Hương Mạt Mạt lập tức từ trong lòng ngực Quốc Quốc bò xuống, bước chân ngắn nhỏ“Lộc cộc” chạy vào phòng chó, đi tìm Hương Hương chơi.
Điền Hằng ngước mắt nhìn Điền Chính Quốc một cái.
Cái ly trong tay Kim Thái Hanh không ngừng đặt bên miệng Điền Chính Quốc không dứt: “Nào, uống nước đi bảo bối,
Kim Thái Hanh trong tay cái ly đơn giản ngừng ở Điền Chính Quốc bên miệng không lấy ra: “Tới, nhi, ngươi ngày này cũng chưa như thế nào uống nước.”
“Ai nha anh làm gì cứ cho em uống nước nha?” Bụng Điền Chính Quốc đều bị rót nước no rồi, giận trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh.
Đối mặt loại tình huống này, Kim Thái Hanh chỉ có thể lấy tay nghề bản thân am hiểu nhất, chớp mắt liền treo lên mặt một bộ dáng khác.
Hắn nắm ly nước, hơi mang kinh ngạc nhìn Điền Chính Quốc: “……Hiện tại em chê anh phiền đúng không?”
Nói xong, cũng không đợi Điền Chính Quốc trả lời, đứng dậy, làm bộ phải rời khỏi: “Được, vậy anh đi.”
Điền Chính Quốc về điểm này toàn bộ tâ, tư đều trên người chó, nơi nào chơi được Kim Thái Hanh ngày ngày đùa nghịch nhân tâm.
Gặp người lộ ra thần sắc ủy khuất, lực chú ý của cậu lập tức bị dời đi, vội không ngừng bắt lấy tay Kim Thái Hanh, giống hôn quân an ủi hắn: “Ai da, em sao có thể thấy anh phiền chứ? Em thật sự không uống nổi nữa mà, đừng nóng giận ha, hôm nay buổi tối ngủ em tắt đèn, được không?”
Tư thế kia, chỉ thiếu chưa nói một câu “Mỹ nhân à”.
Nghe thái độ Điền Chính Quốc còn tính chân thành khẩn thiết, Kim Thái Hanh liền theo bậc thang đi xuống, giả bộ không tình nguyện nói: “Vậy được rồi, tuy rằng vẫn có chút khổ sở, nhưng anh không giận nữa.”
Hắn vốn là sinh ra đẹp, hơn nữa cố ý làm ra thần thái vô tội, Điền Chính Quốc chân chất ngốc ngốc sao có thể là đối thủ của hắn.
Nghe vậy, Điền Chính Quốc lại thò lại gần hôn gương mặt Kim Thái Hanh: “Về sau em tận lực nói chuyện nhẹ nhàng với anh, từ từ tới ha.”
Năm đó nếu không phải bởi vì bề ngoài ưu việt này, Kim Thái Hanh không có khả năng thuận lợi dỗ được Tiểu Điền Chính Quốc tới tay đến thế, bởi vậy về năng lực câu dẫn Điền Chính Quốc của bản thân, hắn vẫn tương đối có tự tin.
Kim Thái Hanh nở nụ cười: “Không cần, em như vậy đã rất tốt.” Mười mấy năm, không có khả năng sửa được, huống hồ hắn đã sớm thành thói quen.
Điền Chính Quốc vừa nghe càng vui vẻ, hận không thể ngay lập tức vọt tới tây giao đào ra rau dưa lúc này vẫn còn là hạt giống cho Kim Thái Hanh.
Điền Hằng tự nhận lớn tuổi, sợ đến phong thấp, thật sự không xem được vợ chồng son này chơi đến cao trào như vật, dẫn đầu rời khỏi phòng khách sắp bị nhuộm đẫm màu sắc, đi đến phòng chó tìm Mạt Mạt.
Mạt Mạt chính ghé vào hộp giữ nhiệt bên cạnh, nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bên trong ngủ đến chính thục tiểu cẩu nhãi con.
Điền Hằng nhíu nhíu mày: “Bảo bối nhỏ sao lại quỳ rạp trên mặt đất?”
“Cậu ơi ~” nghe thấy cửa truyền đến động tĩnh, Mạt Mạt quay đầu, nhe răng cười với Điền Hằng cười, “Hương Hương có giường nhỏ gòi ~”
Thời điểm nói lời này, Mạt Mạt vươn tay thịt nhỏ, chỉ chỉ bụng béo nhỏ của mình.
Chỉ thấy phía dưới bụng nhỏ tròn trịa là một Hương Hương sợ bé cảm lạnh, dùng hai chân trước đẩy giường nhỏ lại cho bé.
Điền Hằng nhịn không được sờ sờ đầu chó Hương Hương, trong lòng không khỏi thích nó hơn.
Mạt Mạt học bộ dáng người lớn, biểu tình trên mặt tiểu nghiêm túc cực kỳ.
Bé ghé vào trước hộp giữ nhiệt, nhìn chằm chằm chú chó con bên trong đột nhiên bắt đầu run chân, nghiêm túc phân tích: “Cún con tỉnh tồi? Mà vì mần sao không nói lời nào nha? Có phải bị gì không ?”
Tiếng phổ thông Mạt Mạt càng ngày càng chuẩn, người ngoài Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cũng dần dần đều có thể đủ nghe hiểu một câu hoàn chỉnh.
Nghe Mạt Mạt nói như vậy, Điền Hằng cúi người ôm bé con quỳ rạp trên mặt đất lên, cười nói: “Bảo bối, nó nói chuyện mới có vấn đề.”
Trong phòng khách, Điền Chính Quốc mới vừa đắp lên chăn nhỏ dựa vào trên sô pha, chuẩn bị nghỉ một lát khi còn sớm, cửa vào đã bị nhẹ nhàng gõ vang.
Kim Thái Hanh đi qua, mở cửa.
Điền Hằng biết có thể người bệnh viện tới, một tay xách theo hộp giữ nhiệt, một tay kẹp Mạt Mạt đi ra, vào phòng khách có không gian thuận tiện đối phương thao tác.
“Ngài Kim,” thấy mở cửa người là Kim Thái Hanh, hai cô gái nhỏ ngoài cũng không có nhiều kinh ngạc, lễ phép chào hỏi phía Kim Thái Hanh, “Thật ngại quá, chúng tôi đã tới chậm, ông chủ hiện tại tiện sao?”
Làm một ông chủ vĩ đại, Điền Chính Quốc cho các công nhân đãi ngộ khoản bảo hiểm xã hội và một quỹ, còn có thêm trợ cấp nhà, trợ cấp nghỉ phép du lịch, trợ cấp các ngày nghỉ lễ và sinh nhật lớn, hoàn toàn không làm công nhân ở độ tuổi hưởng thụ cuộc sống, lại bị gánh nặng sinh hoạt áp cong lưng.
Bởi vậy nhóm công nhân đánh giá Điền Chính Quốc cực cao, mặc dù có trùng hợp gặp qua cậu ở cùng bên Kim Thái Hanh, cũng sẽ cực kỳ tự giác giúp cậu giữa bí mật.
Rốt cuộc làm việc tốt, sẽ có phúc lợi đãi ngộ càng tốt chờ; nhưng nếu đắc tội ông chủ nhà mình, chẳng khác nào đắc tội ngài Kim càng khủng bố hơn đằng sau, trái lại mất nhiều hơn được.
“Tiện, mời vào.” Kim Thái Hanh nghiêng người để các cô bước ngang qua, thuận tay nhận lấy rương đồ trong tay họ.
Điền Chính Quốc đang chờ đến hơi sốt ruột, nghe tiếng vội vàng đứng lên vẫy tay với hai cô: “Ai, vừa lúc, Tiểu Lâm Tiểu Lương tới rồi.”
Không có ai sẽ bình tĩnh trong lòng đối mặt với ông chủ xinh đẹp của mình.
Tiểu Lương nở nụ cười: “Ngại quá ông chủ, trên đường có chút kẹt xe, nhưng cuối cùng đưa Môi Môi cùng Thán Thán an toàn lại đây.”
Cô nói nói xong, lập tức vui sướng nhìn về phía bé Mạt Mạt đáng yêu ngồi xổm bên người Điền Chính Quốc: “Bảo bối Mạt Mạt ~ có nhớ gì không?”
Mạt Mạt ngẩng đầu, nhe răng sữa phất tay với Tiểu Lương: “Chào chị ~ Mạt Mạt nhớ ạ ~”
Tiểu Lương bị đáng yêu bắn trúng, một phen bưng kín ngực mình.
Nghe được hai cái tên “Môi Môi” và “Thán Thán”, Điền Hằng dường như theo bản năng nhìn qua Điền Chính Quốc: “Này lại là em lấy tên?”
Điền Chính Quốc mở ra hộp, thật cẩn thận ôm mẹ con bên trong ra, sau đó quay đầu lại nhìn anh cả mình một cái: “Đương nhiên.”
Điền Hằng: “……” Còn rất tự tin.
Sao lại làm được ?
Chẳng qua khó hiểu về khó hiểu, Điền Hằng cảm thấy cực kỳ hứng thú với mấy vật nhỏ lông xù xù vẫn đi tới cạnh Điền Chính Quốc, kéo quần tây mình, ngồi xổm người xuống.
Môi Môi và Thán Thán đi tới môi trường mới, trong lúc nhất thời kinh hoảng không được, run run chân chó ghé vào bên chân Tiểu Lương, không chịu đi lại khắp nơi quen hoàn cảnh.
“Môi trường mới, đừng nóng vội,” Điền Chính Quốc ngăn lại Tiểu Lâm muốn ẳm Môi Môi ra khỏi hộp giữ nhiệt mớm sữa cho cún con, “Để nó quen thuộc trước đã, nếu thật sự không muốn, thì không thể để nó làm mẹ nuôi Trư Quyển.”
Tiểu Lâm và Tiểu Lương kinh ngạc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời nhìn về phía ông chủ nhà mình: “…… Trư Quyển?”
Mạt Mạt kiêu ngạo ưỡn ngực, thay Quốc Quốc lên tiếng: “Đúng gòi ~”
Thân là một bé con tích cực tiến tới, Mạt Mạt gần nhất thường xuyên sẽ chú ý tiếng phổ thông của mình khác với những người khác.
Nói xong hai chữ kia, bé ý thức được bản thân lại phát âm không tiêu chuẩn, một lần nữa nói: “Đúng ạ ~ là Quốc Quốc lấy tên đó ~”
Tiểu Lương luôn thông minh, thấy Mạt Mạt nghiêm túc sửa đúng lời vừa nói, nghĩ đến cực kỳ để ý, liền cười khích lệ nói: “Tiếng phổ thông Mạt Mạt tiến bộ thật lớn nha!”
Thế cho nên xem nhẹ cái tên “Trư Quyển” ông chủ nhà mình lấy cho chú cún đến tột cùng vỡ nát cỡ nào.
Mạt Mạt được khích lệ, thẹn thùng trở tay che miệng lại, khiêm tốn vẫy vẫy tay thịt: “Tiếng phổ thông của cháu, một chút đều không bình thường á ~”
Tiểu Lương được bé con ngoan ngoãn khiến dễ thương đến quả thực muốn phát ra thét chói tai, chỉ hận không thể làm trò trước mặt ông chủ cướp Mạt Mạt đi.
Có nhân viên chuyên nghiệp lại đây hỗ trợ, Điền Chính Quốc cũng ít lo lắng cho Trư Quyển đi rất nhiều, cũng có thời gian cho đầu còn có chút đau đớn nghỉ ngơi một chút.
***
Ăn xong cơm chiều, Điền Chính Quốc ôm Mạt Mạt ngồi xuống trên sô pha, đoan trang nhìn chú cún con đang ngủ trong hộp giữ nhiệt.
Nhìn trong chốc lát, cậu thuận tay cầm lấy quả bóng Môi Môi và Thán Thán thích nhất, vứt sang chỗ cách đó không xa, để hai đứa nó đuổi theo chơi.
Từ lúc Tiểu Lương cùng Tiểu Lâm đưa tụi nó đến nơi này, phí không ít sức lực mới khiến Môi Môi hoàn toàn tin tưởng nơi này không tạo nên nguy hiểm với con mình, hiện tại có thể chơi bóng cùng Điền Chính Quốc, cũng chứng minh chúng nó không hề sợ hãi.
Đứa nhỏ ba bốn tuổi đúng là độ tuổi hiếu động, dù là Mạt Mạt từ trước đến nay ngoan ngoãn cũng không ngoại lệ, luôn có thời điểm phóng thích thiên tính.
Bé muốn đến gần chó con hơn, vì thế từ trong lòng Quốc Quốc bò ra ngoài, ngồi vào thảm lông dài bên sô pha, hai tay thịt để trên bàn trà, mắt mở to nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt: “Quốc Quốc ~ Trư Quyển phải ngủ bao lâu nữa mới lớn như Hương Hương nha?”
Mạt Mạt là người duy nhất trong căn phòng này, ngoài Điền Chính Quốc ra, tiếp nhận tên Trư Quyển của chú cún.
Điền Hằng đã sớm coi cún con thành vật sở hữu của mình, kế hoạch đợi nó có chút thời gian làm quen với hoàn cảnh xung quanh, liền đưa đó về Điền gia, hơn nữa…… Nhất định phải sửa tên cho nó.
Lúc này nghe được Mạt Mạt hỏi Điền Chính Quốc vấn đề này, anh không khỏi cũng trộm tai nghe lên.
“Nếu muốn Trư Quyển lớn lên như Hương Hương, đời này phỏng chừng không có khả năng,” Điền Chính Quốc cười xoa xoa tóc mái Mạt Mạt, “Chỉ là lại qua một tháng, nó có thể đi theo Thán Thán cùng nhau chạy tới chạy lui trong phòng.”
Mạt Mạt cái hiểu cái không gật đầu, chỉ nghe hiểu “Một tháng”, cũng chỉ nhằm vào chuyện mình có thể nghe hiểu: “Vậy Mạt Mạt cũng muốn chạy cùng Thán Thán và Trư Quyển!”
“Được, Mạt Mạt nhất định là người chạy nhanh nhất.” Điền Chính Quốc cười đồng ý.
Đột nhiên, di động đặt một bên đột nhiên rung lên hai tiếng, bởi vì gần tay, cậu rất nhanh cầm lấy hỏi: “Alo, tôi là Điền Chính Quốc.”
Giọng tổng đạo diễn truyền tới từ ống nghe ——
“Tiểu Điền à, ăn xong cơm chiều chưa? Nghỉ ngơi thế nào nha? Các fan hôm nay ở phát sóng trực tiếp official Weibo《 Vọng Tiên 》nhìn đến chân cậu hình như……. Bị thương đúng không? Hiện tại đang ở khu bình luận Weibo của 《 Xuất Phát Thôi Bảo Bối》la hét muốn gặp cậu, cậu xem…….Cậu có tiện không……. Mở phát sóng trực tiếp cho các fan chút, cũng để bọn họ yên tâm hơn một chút.”
Fans quan tâm cùng tò mò thật, nhưng tổ chương trình quỷ kế đa đoan cũng là thật.
Chỉ có điều tâm tình Điền Chính Quốc không tồi, cũng muốn cho Mạt Mạt rèn luyện năng lực tổ chức ngôn ngữ, cười ha ha đồng ý: “Có thể nha đạo diễn, hiện tại bắt đầu phát sóng trực tiếp sao? Hay lại chờ một lát?”
Tổng đạo diễn vô cùng thích tính cách rộng rãi của Điền Chính Quốc, nói cũng nhiều lên: “Thế nào cũng được, Tiểu Điền, cậu chừng nào rảnh, thì thông báo cho Chương Du tổ chương trình chúng tôi, cô ấy sẽ giúp cậu sắp xếp tốt.”
“Được.” Điền Chính Quốc đồng ý nói.
Thấy Điền Chính Quốc muốn phát sóng trực tiếp, hơn nữa sắc trời cũng không còn sớm, Điền Hằng chào hỏi Kim Thái Hanh, sau đó liền rời đi.
Ở Chương Du chuẩn bị hết thảy xong, Điền Chính Quốc ở phòng khách đặt di động, mở ra cameras.
Khán giả tựa như cầu được ước thấy, còn không đến mười mấy giây, như tổ ong đều vọt vào, suýt nữa làm nền tảng phát sóng trực tiếp bị đóng lại.
【 đạo diễn này được đấy! Có yêu cầu ông ấy thật sự sẽ thỏa mãn! 】
【 tui rốt cuộc cũng hiểu được loại tự tin lúc đạo diễn đáp lại ở bình luận, Quốc Quốc nhất định sẽ phát sóng trực tiếp tới từ chỗ nào】
【hhhhh nguyên câu đạo diễn nói chính là, “Mọi người yên tâm đi, hôm nay cho dù phải khóc lóc cầu Tiểu Điền, tôi cũng sẽ cầu cậu ấy tiến vào phòng phát sóng trực tiếp cho mọi người” 】
【 ai hiểu được, vui sướng trước ngủ có thể nhìn đến Quốc Quốc】
【 tôi đêm nay có thể mơ đẹp rầu】
【 Quốc Quốc, chân anh sao rồi nha? Có nghiêm trọng không? Quốc Quốc, anh xem bọn họ đều không quan tâm anh, chỉ có em quan tâm anh 】
【hu hu Quốc Quốc đừng xem bọn họ nói nha? Tui nói không lại bọn họ, tui muốn náo loạn 55555】
【 chỉ tiếc Tiểu Đinh vừa mới phát sóng trực tiếp xong, không thể nhìn được hai người họ tương tác dỗi nhau hhhh】
Điền Chính Quốc ôm Mạt Mạt ngồi đối diện màn hình di động, nắm lấy tay ú nu của nhóc con nhà mình vẫy vẫy với màn ảnh: “Ha ha, cảm ơn mọi người quan tâm, tôi đã tốt hơn nhiều rồi, sẽ không làm chậm trễ tiến độ quay mấy bữa sau.”
Mạt Mạt nắm tay nhỏ của mình, giọng sữa nói như vẹt: “Cảm ơn mọi người quan tâm ạ ~ con đã tốt hơn nhiều rồi ~”
Điền Chính Quốc xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nhóc, bất đắc dĩ cười nói: “Gót chân nhỏ con không bị thương, con cảm ơn từ đâu hả?”
Mạt Mạt trở tay che miệng, vui rạo rực dùng mặt ú cọ cọ ngón tay Quốc Quốc: “Hì hì ~”
Điền Chính Quốc đẩy gọng kính, nghiêm túc nhìn câu hỏi các fans đưa ra trên màn hình: “Là tôi không cẩn thận tự mình gây ra, không liên quan đến đoàn phim《 Vọng Tiên 》, ha ha cho nên xin mọi người đừng nói đoàn phim 《 Vọng Tiên 》không chăm sóc chu toàn linh tinh, hoàn toàn là vấn đề của tôi.”
【 Quốc Quốc của tui tam quan thật tốt, nếu là những tiểu thịt tươi lưu lượng kia, khẳng định lại muốn kéo dẫm đoàn phim, bán thảm kiếm đồng tình 】
【 bằng không sao nuôi được bảo bối ngoan như Mạt Mạt chứ 】
【 cảm ơn quý dị khích lệ chồng lẫn con giai tui, cảm tạ cảm tạ 】
【 một cái tát này là do tôi đánh loạn 】
Phát sóng trực tiếp mới vừa mở được một lát, Kim Thái Hanh ở phòng bếp bận việc xong, lại đi vào phòng tắm tắm rửa xong liền ăn mặc áo tắm dài đi ra, rồi sau đó vào thư phòng.
Như cố tình muốn câu dẫn ai đó, Kim Thái Hanh từ đầu đến cuối đều không có quay đầu nhìn Điền Chính Quốc một cái, nhưng lại biết ánh mắt Điền Chính Quốc vẫn luôn dây dưa ở trên người mình.
Mặt trái di động Điền Chính Quốc vừa lúc đối diện với cửa thư phòng Kim Thái Hanh, từ góc độ cậu nhìn qua đi, nhìn được vạt áo tắm dài hơi mở rộng của Kim Thái Hanh không sót thứ gì.
Vài hình ảnh kiều diễm dĩ vãng ùn ùn không dứt.
Ký ức luôn dùng phương thức thình lình xảy ra vọt vào đại não cậu.
Làm người trở tay không kịp.
Yết hầu Điền Chính Quốc nhịn không được lăn lăn.
Hồ ly quyến rũ chết người.
Hắn tuyệt đối cố ý.
Thấy tình cảnh vậy, khán giả phòng phát sóng trực tiếp nhìn chằm chằm gương mặt Điền Chính Quốc tự nhiên sẽ không sai, lập tức điên cuồng thảo luận.
【 Quốc Quốc đang nhìn ai! A a a vì sao cửa sổ sát đất sau lưng ảnh lại kéo màn, làm tui không nhìn được bóng phản xạ! 】
【 khẳng định là mẹ Mạt Mạt, có thể mẹ Mạt Mạt đang đứng sau lưng di động Quốc Quốc dụ dỗ anh ấy không?”
【 chắc chắc! chắc chắn luôn! Mẹ Mạt Mạt mau ra đây cho mọi người nhận thức một chút nha! 】
【 lăn lăn! Hầu kết cậu ấy lăn! 】
【 đó là Quốc Quốc của tui, các người không được nhìn, hu hu là của tui, 】
【 hu hu yết hầu Quốc Quốc thật sự quá đẹp, khi nào cũng có thể lăn vì tui một lần đây (mặt nhỏ vàng) 】
【hhhhh đừng tranh nữa mấy chị em ơi, tôi ngả bài, anh ấy lăn vì tôi đó 】
【 mẹ Mạt Mạt nhất định siêu cấp giỏi, bằng không sao có thể…… thành thạo khiến Quốc Quốc đắn đo dị nha 】
Mạt Mạt biết không nhiều chữ, nhìn tảng lớn tảng lớn trên màn hình chữ “Quốc Quốc” cùng “Lăn” , không khỏi khổ sở bẹp bẹp miệng: “Quốc Quốc không lăn ~”
Lăn là mắng người mà, Mạt Mạt không muốn Quốc Quốc lăn.
“Ha ha, bé ngoan, không có ai nói bố lăn cả,” Điền Chính Quốc sờ đầu Mạt Mạt, “Mọi người đang quan tâm bố thôi, không khổ sở ha.”
Mạt Mạt toàn tâm toàn ý tin tưởng Quốc Quốc, thấy trên mặt Quốc Quốc không lộ ra cảm xúc khổ sở, lập tức tin tưởng không nghi ngờ gật gật đầu: “Dạ ~”
Trên làn đạn còn đang tiếp tục nói “mẹ Mạt Mạt”, Điền Chính Quốc giật giật môi, gần như muốn theo bản năng nói ra chuyện Kim Thái Hanh là mẹ Mạt Mạt.
Cậu muốn người yêu mình được mọi người biết.
“Tôi……” Điền Chính Quốc vừa mới nói một chữ, điện thoại công tác đặt trên bàn trà liền rung lên.
Thấy là tổng đạo diễn gọi lại, cậu cầm lấy điện thoại, thuận tay nhấn nhận.
Tổng đạo diễn hẳn có chuyện quan trọng muốn bàn giao nhỉ.
Xác thật như Điền Chính Quốc suy nghĩ, tổng đạo diễn vẫn luôn đều chú ý hướng đi của các khách quý ở phát sóng trực tiếp.
Phát hiện ánh mắt Điền Chính Quốc vẫn luôn mơ hồ ngoài màn ảnh, ông cũng đã phát hiện không thích hợp.
Thậm chí theo kinh nghiệm đoán được Điền Chính Quốc kế tiếp khả năng muốn nói gì.
Tổng đạo diễn không nghĩ để Điền Chính Quốc lãng phí lưu lượng trong thời gian quay chụp nay, vì thế trước khi Điền Chính Quốc nói ra, gọi một cuộc điện thoại khẩn: “Tiểu Điền, cậu nguyện ý công bố thân phận mẹ Mạt Mạt?”
Điền Chính Quốc kinh ngạc nhướng mày.
Tổng đạo diễn nhìn Điền Chính Quốc trong màn hình, thầm nghĩ mình đoán đúng rồi, vội vàng bổ sung: “Tiểu Điền, cậu có thể hoãn lại mấy ngày công bố trong chương trình mấy ngày sau không? Nếu cậu muốn công bố, giúp cậu công bố trên chương trình, được không?”
Ngữ khí tổng đạo diễn tình ý chân thành, phảng phất bản thân nếu từ chối ông ấy, giây tiếp theo ông sẽ thương tâm muốn chết mà ngất đi.
Điền Chính Quốc chỉ phải bật cười đồng ý: “Được.”
Xác thật, nếu hiện tại công nói, bằng bộ dáng quần áo bất chính Kim Thái Hanh ở trong thư phòng kia, cũng rất khó gặp người.
Còn không bằng theo ý tổng đạo diễn, đến lúc đó tìm thời gian càng thích hợp để tuyên bố thân phận Kim Thái Hanh.
【 a a a a a nụ cười này, trời ạ, sao mà ảnh giống chồng tui qué】
【 tôi thật sự sẽ yêu chết cảm giác chồng của Quốc Quốc mà 】
【 đột nhiên cảm thấy làm kẻ trộm không có gì xấu, hôm nay tui và mấy bồ đều là trộm 】
【nụ cười này thiệt là dính quá 】
【 tổng đạo diễn nói với anh ấy gì a a a tôi cũng muốn nghe! 】
【 yêm cũng giống, tôi cố ý đăng ký hội viên, Quốc Quốc và đạo diễn sao lại thể có bí mật gạt tôi chứ! 】
Gọi điện thoại cho tổng đạo diễn xong, Điền Chính Quốc
Cùng tổng đạo diễn đánh xong điện thoại, Điền Chính Quốc càng không có tâm tình phát sóng trực tiếp, mãn tâm mãn nhãn đều vào Kim Thái Hanh ngồi đối diện mình, đang làm bộ nghiêm trang làm việc.
…… Muốn dán dán.
Đột nhiên đặc biệt đặc biệt muốn.
Lần này đến Điền Chính Quốc cũng tự nhận ra vành tai mình nóng hổi.
Không được, dựa theo trạng thái lại phát sóng trực tiếp tiếp, người mất mặt chhính là cậu.
“…… Cái kia, mọi người,” Điền Chính Quốc rải nói dối có chút nói lắp, “Bác sĩ nói tôi mỗi ngày sớm nghỉ ngơi một chút, mới có thể mau chóng khôi phục…… Thật sự xin lỗi nha, mọi người cũng đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm nha, nào, Mạt Mạt nói, các anh chị đừng thức đêm.”
Mạt Mạt ngoan ngoãn nói: “Các anh chị đừng thức đêm ~”
Điền Chính Quốc một câu một câu mà dạy hắn: “Nói các anh chị ngủ ngon ~”
Giọng sữa Mạt Mạt mềm mềm: “Các anh chị nhu nhon ~”
Điền Chính Quốc bất đắc dĩ cười sửa đúng nói: “Là ngủ ngon mà ~”
“Nhu nhon ~” Mạt Mạt thật sự nỗ lực gòi!
Điền Chính Quốc đỡ trán: “…… Thôi vậy.”
Cũng nên tới từ từ, bé con nhà cậu đã có tiến bộ rất lớn.
【 a a a a bảo bối Mạt Mạt đáng yêu của chị! Ngủ ngon! muamua~】
【 hu hu hu vậy được rồi, Quốc Quốc và Mạt Mạt đều phải sớm một chút nghỉ ngơi nga! 】
【 bảo bối Mạt Mạt, mau để dì hôn một cái, bằng không dì ngủ không yên 】
【 Mạt Mạt ngoan, chú sinh thời nhất định phải gặp cháu một lần, chờ chú! 】
【 Mèn đét! Sao lại có một chú trà trộn vào nha hhhhh】
【 chú thì thế nào, chú thì không thể làm fans Mạt Mạt sao? 】
【 hẹn gặp lại bảo bối Mạt Mạt nha, nhất định phải ăn ngon ngủ ngon nè! 】
Dưới sự trợ giúp của Mạt Mạt, Điền Chính Quốc thành công trong thư phòng.thoát thân từ phát sóng trực tiếp trung, tắt đi di động, tầm mắt cay chát nhìn thẳng Kim Thái Hanh
“Bé ngoan, con đoán xemn Hương Hương có phải đang chơi bóng không?” Cậu biết Mạt Mạt thích chơi bóng cùng Hương Hương.
Năm ấy đội trưởng Mạt Mạt 4 tuổi căn bản không biết cái gọi là hoài nghi, nghe được Quốc Quốc nói, bé lập tức bước chân ngắn đi, chạy tới phòng chó: “Hương Hương~ bé tới chơi cầu cùng đây ~”
Ngay sau đó, Hương Hương trong phòng liền ‘gâu’ một tiếng thấp, xem như đáp lại Mạt Mạt.
“Gâu gâu ~ ” Mạt Mạt còn vui vẻ hơn cả nói, một tiếng ‘gấu’ siêu lớn, sau đó mới bắt đầu nói tiếng người, “Hương Hương ~ hôm nay đi ra ngoài chơi với cậu, có nhớ Mạt Mạt không nha?”
Hương Hương “Gâu gâu” hai tiếng, không khỏi dẫn tới Mạt Mạt càng cao hứng.
Để Mạt Mạt dời khỏi khúc cua, Điền Chính Quốc bước đi vào thư phòng, không khỏi phân trần dùng ngón tay câu đai lưng lấy áo tắm dài của Kim Thái Hanh, kéo người về tới phòng ngủ.
Kim Thái Hanh mặc cậu lôi kéo, biết rõ cố hỏi cong cong môi: “Quốc Quốc, em làm gì vậy?”
Điền Chính Quốc đỏ từ vành đến bên tai, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, “Câm miệng.”
C
ửa mới vừa đóng lại, cậu đã đẩy Kim Thái Hanh vào trên tường, hơi hơi nhón chân cúi người đến.
Kim Thái Hanh lo lắng mắt cá chân cậu đau, nhẹ nhàng đỡ eo Điền Chính Quốc.
“…… Pi.”
Chia lìa.
Điền Chính Quốc chưa đã thèm liếm môi dưới, đáy mắt ẩn ẩn nước.
Cậu xoay người, khập khiễng đi đến hướng tới sô pha đuôi giường.
Ý ám chỉ không cần nói cũng biết.
Nhưng Kim Thái Hanh lại đỡ cậu về ngồi trên mặt sô pha, sau đó lui hai bước.
Khắc chế.
“Anh làm gì?” Điền Chính Quốc nâng cánh tay, khuỷu tay đặt lên gối đầu sô pha, ngước mắt khó hiểu nhìn Kim Thái Hanh đứng một bên.
“Anh……” Giữa mày Kim Thái Hanh nhíu lại, “Đi xử lý công việc.”
Còn chưa đến lúc.
Bởi vậy nếu hắn lại tiếp tục ở chỗ này, chỉ sợ cũng nên kêu xe cứu thương.
“Công việc cái gì, một hai phải giải quyết lúc này?” Điền Chính Quốc nhíu nhíu mày.
Cậu hiện tại giống như một người bệnh Skin hunger, nhu cầu Kim Thái Hanh cấp bách tới gần.

(*) “Skin Hunger” có thể hiểu là Hội chứng khát khao da thịt.

Yết hầu Kim Thái Hanh lăn lăn: “Quốc Quốc, em ngủ một lát đi.”
Hắn hiểu được tính tình Điền Chính Quốc, nếu biết mình vì sức khỏe em mà không chịu làm, sư tử nhỏ này tuyệt đối sẽ nổi giận nhảy dựng lên, thậm chí sẽ tự trải nghiệm tới chứng minh mình hoàn toàn có thể khiêng được.
Nhưng…… Đến nỗi kết cục, Kim Thái Hanh gần như có thể tưởng tượng ra.
Điền Chính Quốc rất dùng sức đạp hắn một cái, lại bị Kim Thái Hanh một phen nắm lấy mắt cá chân, thật cẩn thận buông: “Cẩn thận một chút.”
“Ai cần anh lo,” Điền Chính Quốc thu chân, chưa hết giận dùng một chân khác lại đạp hắn một cáu, trực tiếp đá văng tay Kim Thái Hanh, “Tránh ra.”
Kim Thái Hanh tùy ý cậu phát giận, như cũ không bực không giận.
Điền Chính Quốc tức giận đến nhét đầu vào trong chăn trên giừờng, tức giận bất bình nhắm mắt lại.
Có lẽ bị Kim Thái Hanh chọc giận đến tàn nhẫn, cậu lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, chỉ phải nặng nề thở dài, mở to mắt ngồi dậy dựa vào đầu giường, thất thần đùa di động, lướt hai cái lại ném đến một bên.
Nói trở về, cậu sở dĩ sẽ enthusiasm(nhiệt tình) giống vừa rồi đối đãi Kim Thái Hanh.
…… Thật sự bởi vì mấy ngày cậu đã áp lực rất lâu.
Nhìn đến khuôn mặt tràn ngập cảm giác cấm dục của Kim Thái Hanh, cậu chỉ muốn tự tay vĩnh viễn phá hư biểu tình lịch sự tao nhã bình tĩnh kia.
Làm Kim Thái Hanh trở nên mất khống chế, trở nên điên cuồng.
Tốt nhất có thể……
Điền Chính Quốc không dám nghĩ nhiều, giơ tay đè bên má nóng lên, rồi sau đó đè lại bàn tay quay cuồn của mình, ý đồ dùng sự lại lẽo từ bàn tay nhỏ bé không đáng kể làm lạnh trái tim đang nóng cháy xuống.
“Nếu không…… Anh giúp em?” Thật lâu sau Kim Thái Hanh không hé răng đột nhiên nói.
Nghe vậy, Điền Chính Quốc tức khắc ngạc nhiên không thôi.
Cậu không kịp nghĩ lại, cũng không rảnh lo quản vết thương chỗ mắt cá, trực tiếp một phen ném bay quần gâu gâu của mình, ngay sau đó, đưa Tiểu Quốc cần dỗ dành đến trong tay Kim Thái Hanh, ánh mắt ướt dầm dề, như đang cất giấu cầu xin đầy đáng thương.
Kim Thái Hanh đè tay cậu lại, bằng chất giọng ấm trầm thấp dùng lực khống chế Điền Chính Quốc chẳng thể kháng cự lại.
“Just take it slow, I’ll make you comfortable.”

*Thả lỏng nào, anh sẽ làm em thoải mái.

Tác giả có lời muốn nói:
Quốc Quốc: (●—●)
Em Kim: (*^▽^*)
Anh cả: Dính chết tôi.
(づ ̄3)Does anyone like Ferrari? *Có ai thích Ferrari hong?
 
 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pl