41-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Giải dược   
Giờ Tý, mọi người đã ngủ say, xung quanh yên ắng, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vo ve và tiếng gió đêm xào xạc. Trong bóng tối vắng lặng, Hàn Cẩm len lén rời xe ngựa, thần không biết quỷ không hay mà vòng qua đám đệ tử tuần tra gác đêm của Xích Hà Giáo, chạy về phía tây rừng cây. Quả nhiên Vô Mi đã đứng đó chờ hắn. Hàn Cầm tiến lên trước, nhưng không chủ động lên tiếng mà đề phòng quan sát Vô Mi. Vừa trông thấy hắn, Vô Mi liền nhướn mày vui mừng, tiến lên nắm tay hắn, kích động nói: "Ngươi đến là tốt rồi, đến là tốt rồi." Hàn Cẩm cố nén xung động muốn rút tay về: "Sao ngươi lại hẹn ta tới đây?" Vô Mi nói: "Vốn là ta muốn hẹn ma tôn Sí Diễm tới đây, nhưng y có bệnh trong người, lại sợ y mang thành kiến trong lòng với ta, không chịu tin ta, không thể làm gì hơn là hẹn ngươi đi ra, nhờ ngươi truyền đạt lòng thành tâm của ta với ma tôn Sí Diễm." Lại nói, "Ma tôn Sí Diễm đó giờ không chịu tin bất cứ kẻ nào, dù ta đã theo y năm sáu năm, y cũng... Aiii..! Nhưng ta nghe nói ma tôn Sí Diễm vô cùng tin tưởng ngươi, coi ngươi như đệ đệ ruột thịt, có lẽ là rời Xích Hà Giáo, tâm tình y thay đổi. Chỉ mong ngươi giúp ta truyền lời, để Sí Diễm y mở cánh cửa lòng." Hàn Cẩm nghe hắn nói đệm một hồi mà nhíu mày: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Nét mặt Vô Mi trở nên nghiêm túc: "Ta mạo hiểm tới đây là để nghĩ cách cứu ma tôn Sí Diễm. Kỷ Thư hắn, hắn không phải thuộc hạ của ta mà là người của Tam Loan, chính là ma tôn Linh Ngọc mới lên." Tuy rằng Hàn Cẩm đã sớm đoán được, nhưng nghe Vô Mi nói ra, vẫn không nhịn được mà nhíu mày. Vô Mi tiếp lời: "Hắn phụng mệnh Tam Loan tới mưu hại Sí Diễm! Tam Loan hận Sí Diễm thấu xương, một khi Linh Ngọc đưa ma tôn Sí Diễm về rồi, nhất định Tam Loan sẽ giết gà dọa khỉ!" Hàn Cẩm gật đầu, những chuyện này hắn đã sớm đoán được: "Vậy ngươi tới đây, rốt cuộc để làm gì?" Vô Mi ngập ngừng một chút, đoạn nói: "Tiểu huynh đệ, xin mạo muội hỏi một câu, ngươi là truyền nhân phái Ngũ Luân – Hàn Cẩm sao?" Hàn Cẩm nói: "Đúng vậy." Vô Mi nói: "Vốn là Linh Ngọc phụng mệnh giết chết không tha ma tôn Sí Diễm, nhưng sau khi hắn gặp tiểu huynh đệ, lại tự ý đổi quyết định, đưa tiểu huynh đệ và ma tôn Sí Diễm về Nhập Lĩnh Sơn, có lẽ vì muốn bí tịch Ngũ Luân của tiểu huynh đệ." Hàn Cẩm lại gật đầu: "Thế nên ngươi tới đây..." Vô Mi thấy hắn vẫn có vẻ dửng dưng, không khỏi nhíu mày, lại nói: "Liệu Linh Ngọc đã dùng độc gì để khống chế ma tôn Sí Diễm và tiểu huynh đệ?" Hàn Cẩm nói: "Hắn dùng cái gì mà Thanh Hoa với ta, còn hạ Triêu Hoàn Mộ Noãn với ca ca ta." Vô Mi chỉ trầm ngâm trong thoáng chốc, đoạn nói: "Vậy à, ta biết rồi." Hắn lấy một lọ thuốc từ trong tay áo ra, đưa cho Hàn Cẩm, đoạn nói: "Đây là giải dược Thanh Hoa, uống xong, độc trong người tiểu huynh đệ có thể giải rồi." "Ồ?" Hàn Cẩm nhận lấy lọ thuốc, có mùi hương cỏ xanh thoảng bay. Hắn không lập tức uống vào, cất lọ thuốc vào tay áo, nói với Vô Mi: "Vậy Triêu Hàn Mộ Noãn thì sao?" Vô Mi nói: "Thực không dám giấu giếm, độc tính Triêu Hàn Mộ Noãn không dễ giải như vậy, cầm châm kim phóng độc, ngâm trong nước nóng ba ngày, lại phối hợp với thảo dược để giải độc tính ra. Thế nhưng vẫn còn một loại thuốc tên là "Triêu Noãn Mộ Hàn", nếu như uống Triêu Noãn Mộ Hàn vào, hai động tính xung đột, thoạt nhìn người trúng độc như đã được giải. Nhưng chỉ là tạm thời, bảy ngày sau, người trúng độc sẽ chảy máu thất khiếu mà chết." Hàn Cẩm hơi nhíu mày. Xem ra thứ ngày đó Kỷ Thư cho hắn, chính là Triêu Noãn Mộ Hàn. Vô Mi lại nói: "Ngoài ra, người trúng độc này, từ bên ngoài nhìn vào không có dấu hiệu trúng độc, chỉ có người trúng độc mới biết mình nóng lạnh khó chịu thế nào. Nhưng muốn giám định loại độc này, cũng không phải không có cách." Hắn cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi cho ta mượn tay một chút." Hàn Cẩm tò mò đưa tay ra. Vô Mi lấy trong tay áo ra một cây ngân châm, đâm vào ngón tay Hàn Cẩm một cái, sau đó dùng một phiến lá cây tiếp lấy máu Hàn Cẩm, lại vẩy vào máu một ít bột phấn, đoạn nói: "Đây là diêm sinh mài thành bột phấn. Tiểu huynh đệ ngươi xem, người không trúng độc như ngươi, máu gặp diêm sinh sẽ không thay đổi gì, nhưng mà máu người trúng Triêu Hàn Mộ Noãn, sẽ đổi sang màu xanh." (Diêm sinh: lưu huỳnh) Vừa dứt lời, máu trên phiến lá cây dần chuyển sang sắc xanh. Trong nháy mắt ánh mắt Vô Mi lóe lên tia sáng, lập tức kinh ngạc nói: "Ơ, tiểu huynh đệ, sao ngươi..." Hàn Cẩm cau mày, gật đầu qua quýt: "Ta cũng trúng độc." Vô Mi nói: "Hồi tối nay ta thấy thần sắc Linh Ngọc không tốt, ta thử sờ tay hắn, vô cùng lạnh lẽo, trên người còn đổ không ít mồ hôi, chẳng lẽ đến chính hắn cũng trúng độc?" Hàn Cẩm không nhịn được thở dài: "Đúng vậy. Ngươi định làm gì?" Vô Mi nghe hắn xác nhận chuyện Kỷ Thư cũng trúng độc, khóe môi thoáng hiện lên tiếu ý, nhưng chỉ trong thoáng qua rồi lập tức biến mất. Hắn nhíu mày trầm tư trong chốc lát, đoạn nói: "Tiểu huynh đệ yên tâm, nhờ ngươi nhắn lại với ma tôn Sí Diễm, nhất định ta sẽ tìm cách cứu ma tôn Sí Diễm. ta không thể xích mích ở đây với Linh Ngọc, xin ma tôn Sĩ Diễm tạm thời nhẫn nại, đến chân núi Nhập Lĩnh Sơn sẽ tự có người tiếp ứng, đưa hai người các ngươi đi, đến lúc đó ta sẽ giúp hai người giải độc." "Nói xong rồi?" Hàn Cẩm hỏi hắn. Vô Mi há hốc miệng: "À... nói xong rồi." "Rồi, vậy ta đi về." Hàn Cẩm xoay người rời đi. "A... Chờ một chút." Vô Mi ở phía sau gọi giật hắn lại. Hàn Cẩm mất kiên nhẫn xoay người lại: "Còn chuyện gì?" Vô Mi do do dự dự mà nói: "Tiểu huynh đệ, có phải trước kia ngươi từng tới Vạn Ngải Cốc không?" Hàn Cẩm nhíu mày một cái: "Chưa bao giờ." Dứt lời liền xuất khinh công, bỏ Vô Mi mà quay về. Rời khỏi đường nhìn của Vô Mi, Hàn Cẩm lấy lọ thuốc Vô Mi đưa cho hắn ra, suy nghĩ một chút, đổ một viên ra tay, bỏ vào trong miệng. Chốc lát sau, cơn đau mơ hồ trong bụng quả nhiên biến mất, hắn sờ sờ mạch mình, phát hiện độc Thanh Hoa đã được giải, xem ra Vô Mi đưa cho hắn thuốc thật. Nếu Vô Mi từng là người của Vạn Ngải Cốc, mà năm đó Hàn Cẩm lên bảy từng tới Vạn Ngải Cốc chữa bệnh một năm, trong một năm đó Hàn Cẩm đã từng gặp qua không ít dược sư và độc sư trong cốc, hẳn Vô Mi là một trong số đó. Thế nhưng người trong Vạn Ngải Cốc biết thân phận thật của hắn không nhiều, Đỗ Húy nói với bên ngoài rằng Hàn Cẩm là một kẻ ngốc y nhặt về để thí nghiệm thuốc, bởi Đỗ Húy là cốc chủ, cho nên những độc sư khác trong cốc đều không dám xuất thủ với Hàn Cẩm. Một năm sau Hàn Cẩm quay trở về, sau đó đều là Đỗ Húy tự mình tới Tụ Sơn trị liệu cho hắn, hắn cũng không quay trở lại Vạn Ngải Cốc thêm lần nào nữa. Hàn Cẩm nghĩ, cho dù Vô Mi có từng gặp qua hắn, có lẽ cũng không biết thân phận của hắn. Nghĩ tới đây, hắn thở phào nhẹ nhõm, quay trở về chỗ của Kỷ Thư và Đan Khuyết. Hàn Cẩm đánh lạc hướng đám đệ tử Xích Hà Giáo đang canh gác ra ngoài, lặng lẽ quay trở về xe ngựa, trong bóng đêm lần tìm tới chỗ Đan Khuyết nằm, nằm xuống ôm y vào lòng. Đột nhiên, hắn cảm thấy người trong lòng ngọ nguậy, trở mình mặt đối mặt với hắn. Đan Khuyết lạnh lùng nói: "Ngươi vừa đi đâu?" Hàn Cẩm cắn môi một cái, đoạn nói: "Cẩm Cẩm.. Cẩm Cẩm đi gặp Vô Mi." Đan Khuyết lấy làm kinh hãi: "Vô Mi? Sao ngươi lại đi gặp hắn?" Hàn Cẩm nhỏ giọng nói: "Hắn hẹn Cẩm Cẩm đi." Thân thể hắn thoáng lùi về phía sau một chút, bàn tay lặng lẽ sờ vào trong lòng mình, lấy bình linh dược ra, đổ một viên ra tay. Đan Khuyết vội hỏi: "Hắn nói gì với ngươi?" Hàn Cẩm ngậm dược hoàn vào trong miệng, tiến tới tìm lấy đôi môi Đan Khuyết, cùng y triền miên hôn. Đan Khuyết có chút giật mình, đang định đẩy hắn ra, trong lúc bất chợt cảm thấy dược hoàn trượt vào trong miệng mình. Hàn Cẩm cưỡng ép mà giữ lấy gáy y, dùng đầu lưỡi đẩy vào, y bất ngờ không kịp đề phòng mà nuốt dược hoàn xuống. Lúc này Hàn Cẩm mới buông y ra: "Vô Mi đưa thuốc giải cho Cẩm Cẩm." Đan Khuyết vừa giận vừa sợ hãi: "Ngươi! Ngươi vừa cho ta uống thuốc của Vô Mi?!" Hàn Cẩm đáp: "Phải. Hắn cũng giúp Cẩm Cẩm giải độc Thanh Hoa." "Ngươi cũng uống rồi?!" Đan Khuyết vội nắm tay Hàn Cẩm lên, sờ sờ mạch hắn, quả nhiên không còn triệu chứng trúng độc. Nhưng mà y vẫn không yên lòng: Vô Mi vốn chẳng hiền lành gì, sao lại có lòng tốt như vậy? Ai biết hắn dùng thủ thuật gì để che mắt họ?! Hàn Cẩm đang định cười cười nịnh hót, đột nhiên một cái tát mạnh giáng xuống mặt hắn, hắn ôm gương mặt bị đánh đau ngẩn cả người. Đan Khuyết run giọng nói: "Ngu xuẩn! Rốt cuộc ta phải nói thế nào ngươi mới chịu nghe ta hả?!"

Chương 42: Chuẩn bị đưa nhau đi trốn    Hàn Cẩm đã lấy giải dược của bản thân ra cho Đan Khuyết uống vào, lại bị Đan Khuyết tát một cái, nhất thời uất ức vô cùng: "Ngươi! Ngươi!" Nhưng hắn lại không thể đánh lại, cũng không thể nói thật, chỉ có thể tự nuốt nỗi uất ức này xuống, tức giận mà nặng nề trở mình đưa lưng về phía Đan Khuyết. Từ nhỏ tới giờ, ngoại trừ lúc luyện võ ra, toàn bộ Tụ Sơn không ai dám đánh hắn! Thế nhưng từ lúc hắn gặp Đan Khuyết, không biết đã bị đánh bao nhiêu lần, trước đây còn chưa tính, lúc chịu đòn hầu hết là lúc thần trí hắn không rõ ràng, sau này nhớ lại cơn tức cũng đã nguôi ngoai rồi. Thế nhưng lúc này ăn phải một cái tát, thật sự khiến hắn tức giận. Hàn Cẩm tức giận, so với hắn Đan Khuyết càng tức giận hơn. Cả dọc đường này y đã nhắc tiểu sỏa tử không biết bao nhiêu lần, không được ăn đồ của người khác, không được qua lại với đám người của Xích Hà Giáo, dù võ công tiểu sỏa tử có cao tới đâu, cũng chỉ là con cừu non ngu ngốc, mà đám người đó đều là đám sói lang ăn tươi nuốt sống. Kinh nghiệm một xâu hồ lô còn chưa đủ, hôm nay ngay cả y cũng trúng Triêu Hàn Mộ Noãn, tới nước này rồi mà hắn vẫn dễ dàng tin Vô Mi như vậy, còn uống thuốc của Vô Mi. Hắn hoàn toàn không chịu thương lượng với y, cầm thuốc thì thôi đi, ban nãy lại còn dùng nụ hôn để ép y nuốt xuống! Trong thoáng chốc Đan Khuyết cảm thấy hối hận: Rốt cuộc sao mình lại chọn tiểu sỏa tử cơ chứ! Đến một đứa trẻ tám tuổi tiểu sỏa tử cũng không bằng! Đám hài tử còn biết không thể tùy tiện ăn đồ của người khác! Chẳng lẽ y thật sự muốn dẫn tiểu sỏa tử bên mình cả đời sao? Giang hồ hiểm ác như vậy, tiểu sỏa tử bị người khác bán còn giúp người khác đếm tiền, y mang theo hắn, hắn sẽ hãm hại luôn cả y. Thế nhưng rất nhanh, Đan Khuyết đã vứt bỏ ý niệm bỏ tiểu sỏa tử trong đầu: Cho dù tới mức này, y vẫn không nỡ bỏ rơi tiểu sỏa tử. Huống hồ, chính y đã kéo tiểu sỏa tử vào trong vòng vây Xích Hà Giáo hiểm ác, nếu như lúc này lại mặc kệ tiểu sỏa tử, tiểu sỏa tử sẽ bị người khác gặm đến xương cũng chẳng còn. Đợi đến khi Đan Khuyết dần dần nguôi giận rồi, y lại chờ tiểu sỏa tử giống như trước đây tới lấy lòng y, y sẽ tỏ vẻ tự cao tự đại, giáo huấn tiểu sỏa tử thêm đôi câu nữa, sau đó tạm thời tha cho hắn. Về phần thuốc đêm nay Vô Mi cho là thứ gì, dù sao cũng đã ăn rồi, chỉ đành phải đợi xem thế nào. Thế nhưng, tiểu sỏa tử cũng không xin lỗi. Mãi đến tận khi Đan Khuyết rơi vào giấc ngủ, đến một câu xin lỗi tiểu sỏa tử cũng không nói với y. Sáng sớm hôm sau, Đan Khuyết tỉnh lại, nhớ tới chuyện đêm qua, y lập tức kiểm tra thân thể mình và Hàn Cẩm. Khiến y cảm thấy kỳ quái là, cả y và Hàn Cẩm đều không có bất cứ phản ứng gì không tốt. cơn nóng lạnh và cảm giác bị bào mòn hoàn toàn biến mất, đến cơn sốt cũng dần hạ đi, ngoại trừ có chút yếu ớt ra thì thần thanh khí sảng hơn mấy ngày hôm qua nhiều. Nhưng y không tin Vô Mi sẽ có lòng hảo tâm như vậy. Quan hệ giữa Vô Mi và y luôn là lợi dụng lẫn nhau, mạo hiểm đắc tội Tam Loan tới đây cứu viện mình, không nói gì đã giải độc cho mình và tiểu sỏa tử, đây vốn không phải tác phong của gã ta. Nếu như gã dùng giải dược gì đó để uy hiếp hoặc đổi lấy vật gì, Đan Khuyết mới cảm thấy bình thường. Nếu như là.. đổi lấy "Bí tịch Ngũ Luân"... Nghĩ tới đây, Đan Khuyết lấy làm kinh hãi, vội vã giữ lấy vai Hàn Cẩm đang chuẩn bị xuống xe, vội vàng hỏi: "Tối hôm qua Vô Mi hỏi xin ngươi cái gì?" Hàn Cẩm vẫn còn đang giận y, lạnh như băng mà nói: "Không có." "Không có?" Đan Khuyết vội nói: "Không có chuyện đấy được! Hắn cứ thế mà đưa thuốc giải cho ngươi? Ngươi có làm giúp hắn cái gì không? Hắn không nói gì với ngươi?" Giọng nói Hàn Cẩm vẫn cứng nhắc như cũ: "Không có." Đan Khuyết quay người hắn đối diện với mình, nương ánh sáng yếu ớt, lúc này mới phát hiện gò má trái của hắn hơi sưng lên, còn mơ hồ in dấu năm ngón tay, xem ra tối qua dưới cơn tức giận y ra tay không hề nhẹ. Đan Khuyết nhìn dấu năm ngón tay nhíu mày, cố giữ giọng mình ôn hòa xuống: "Si nhi, ca ca đã nói với ngươi rồi. Vô Mi không hiền lành gì. Rốt cuộc tối hôm qua hắn đã nói gì với ngươi? Lẽ nào chỉ gọi ngươi tới đưa thuốc giải cho ngươi sao?" Hàn Cẩm quay mặt sang một bên không chịu nhìn y: "Chính là như vậy." Đan Khuyết nhìn vẻ mặt của hắn, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, không khỏi thấy buồn cười: "Ngươi.. ngươi đang tức giận với ca ca?" Hàn Cẩm bĩu bĩu môi, khe khẽ hừ một tiếng. Đan Khuyết day day thái dương, oán giận nói: "Cái đồ ngốc này, không biết phân biệt tốt xấu gì." Hàn Cẩm bị y nói mà tức đến suýt chút nữa giơ chân lên: Rốt cuộc ai mới là người không biết phân biệt hả! Đồ bại hoại! Ca ca xấu xa! Còn dám đánh gương mặt anh tuấn phong lưu tiêu sái hào hoa mê đảo chúng sinh của ta! So với Kỷ Thư và Vô Mi còn xấu xa hơn nhiều nhiều nhiều! Hai mũi hắn nặng nề hừ một tiếng. Đan Khuyết kéo hắn vào trong buồng xe, che kín mành xe lại, kéo hắn ngồi trước mặt mình, sờ sờ cái má sưng đỏ của hắn, nhẹ giọng nói: "Si nhi, đừng làm nháo nữa, ca ca không giận với ngươi nữa, ngươi cũng đừng giận ca ca. Sau này ngươi nghe lời ca ca, ca ca sẽ không hại ngươi. Ngươi nói thật cho ta biết, Vô Mi hẹn ngươi ra thế nào, hắn đã nói gì với ngươi? Sao lại đưa giải dược cho ngươi?" Hàn Cẩm được y sờ mấy cái, cơn tức không còn lớn như trước nữa, nhưng vẫn dẩu môi thật cao không chịu nói. Đan Khuyết kéo cổ áo hắn tới bên mình, hôn lên bờ môi hắn một cái, lại véo véo lỗ tai hắn: "Đúng là một đứa trẻ đáng ghét." Hàn Cẩm uốn éo ngọ nguậy, lúc này mới nguôi giận phần nào. Hắn dùng giọng nói ngây thơ hồn nhiên kể lại chuyện tối qua Vô Mi đưa giấy cho hắn, còn nói qua chuyện Vô Mi hẹn mình tới bên cạnh đầm nước trong rừng. Đan Khuyết nghe xong nhíu mày: "Chỉ như vậy thôi? Hắn không đòi hỏi ngươi cái gì? Ví dụ như.. Bí tịch?" Hàn Cẩm thầm nghĩ gã ta chịu giải độc Thanh Hoa cho mình, bởi vì gã biết mình và Đan Khuyết đều trúng Triêu Hàn Mộ Noãn, biết độc Thanh Hoa không quá nặng, không ảnh hưởng tới đại cục, còn có thể mê hoặc lòng người, lúc này tỏ ra tư thái oai phong lẫm liệt. Nếu như Vô Mi biết hắn đã giải Triêu Hàn Mộ Noãn cho Đan Khuyết, phỏng chừng sẽ không có lòng dạ tốt như vậy. Thế nhưng Hàn Cẩm không nói những chuyện này cho Đan Khuyết, bây giờ chưa tới lúc để hắn nói thật cho Đan Khuyết nghe. Hắn nói: "Không, hắn không đòi Cẩm Cẩm cái gì cả." Đan Khuyết nhíu mày: "Thật kì lạ. Nếu hắn giải độc cho ta và ngươi thì thôi. thế nhưng.." Y thở dài: "Si nhi, ta chỉ sợ hắn cho không phải là giải dược. Có thể bây giờ chúng ta uống xong, nhìn như đã được giải độc, nhưng mấy ngày nữa.. lại độc phát mạnh hơn.." Hàn Cẩm nhớ tới Triêu Hàn Mộ Noãn và Triêu Noãn Mộ Hàn mà Vô Mi nói, có thể hiểu lo lắng của Đan Khuyết không phải không có lý. Hắn vươn tay ôm lấy eo Đan Khuyết, hôn lên gò má y, dịu dàng lên tiếng: "Ca ca yên tâm, sẽ không sao đâu." Đan Khuyết vuốt vuốt tóc Hàn Cẩm. Y ước gì mình cũng có thể ngây thơ giống như Hàn Cẩm. Một lát sau, Đan Khuyết nói: "Nếu chúng ta đã uống thuốc của Vô Mi, vậy không nên chậm trễ nữa, tối hôm nay tìm được cơ hội liền bỏ chạy, đi tới Vạn Ngải Cốc!" Giả như Vô Mi cho giải dược thật, như vậy độc đã được giải, không còn lý do gì để ở lại đây dây dưa với đám người Xích Hà Giáo nữa; giả như Vô Mi không cho giải dược thật, nhưng kéo dài hơn chỉ tổ thêm nguy hiểm, đợi đến khi độc thật sự phát tác thì không thể nào vãn hồi, vẫn là tẩu là thượng sách. Thật ra Hàn Cẩm không muốn rời đi, hắn còn muốn cùng Kỷ Thư tới Xích Hà Giáo nhìn, những nhân vật truyền thuyết của Xích Hà Giáo hắn đã gặp hơn một nửa, chỉ còn lại mỗi Tam Loan. Hắn muốn tự mình gặp mặt Tam Loan, xem võ công tên kia rốt cuộc cao thâm tới đâu, bản lĩnh sâu tới nhường nào mà có thể hại mông cực phẩm của hắn thành ra nông nỗi này. Thế nhưng lúc giải dược cho Đan Khuyết hắn đã lường trước được Đan Khuyết sẽ đưa ra yêu cầu rời đi, hắn biết Đan Khuyết không muốn dây dưa thêm với đám người này dù chỉ là một đêm một ngày. Hắn do dự một chút, cũng chỉ có thể nói: "Được, Cẩm Cẩm nghe ca ca." Trước khi xuất phát, Hàn Cẩm nghe bên ngoài xe ngựa có tiếng ầm ĩ, vì vậy kéo mành xuống xem náo nhiệt. Kỷ Thư và Vô Mi đang tranh cãi với nhau. Dưới chân Vô Mi có một cái bọc, trên mặt gã viết đầy giận dữ: "Kỷ Thư!" Kỷ Thư cười như không cười nói: "Tối hôm qua người này nhân lúc nửa đêm trốn đi, may là bị thuộc hạ của ta bắt gặp. Ta giúp ma tôn Vô Mi quản giáo tên phản đồ này." Hàn Cẩm tập trung nhìn kỹ, không khỏi hoảng sợ: Trong bọc dưới chân Vô Mi là một cái đầu dầm dề máu chảy. Vô Mi cắn răng nghiến lợi nói: "Có phải ngươi nghĩ sai rồi không? Người này là ta phái đi đưa tin." "Ồ?" Kỷ Thư không nhanh không chậm nói: "Không biết ma tôn Vô Mi muốn truyền tin cho ai? Thuộc hạ của ta đi theo hắn, chặn được tên này ở cửa Bạch Lang Bang, nên mới chém cái đầu này mang về. Chẳng lẽ ma tôn Vô Mi truyền tin cho võ lâm chính đạo? Lẽ nào ta bị võ lâm chính đạo vây công ở Nhạn Thành là do thủ hạ của ma tôn Vô Mi gây nên?" Vô Mi sửng sốt, hiển nhiên không biết chuyện xảy ra ở Nhạn Thành mà y nói là chuyện gì. Gã nói: "Ngươi nói bậy! Rõ ràng ta bảo hắn đưa tin cho..." Gã liếc mắt nhìn Hàn Cẩm, hai chữ phía sau không nói ra, thế nhưng từ khẩu hình của gã Hàn Cẩm có thể đoán ra gã đang định nói là "giáo chủ". Kỷ Thư cười nói: "Đương nhiên ta tin ma tôn Vô Mi, chỉ là ta không tin người này, có lẽ người này nổi lên dã tâm muốn trốn, nhân cơ hội ma tôn Vô Mi bảo hắn đi truyền tin mà ngầm liên lạc với võ lâm chính đạo. Nói chung, ta đã giúp ma tôn Vô Mi diệt trừ kẻ phản bội này." Vô Mi hít sâu một hơi, cắn răng, cố nén cơn giận mà nặn ra nụ cười: "Vậy đa tạ." Dứt lời liền phất tay áo rời đi. Kỷ Thư xoay mặt liếc nhìn Hàn Cẩm đang ngồi ở xa thức, mỉm cười với hắn, sau đó chuyển về xe mình ngồi. (Xa thức: gỗ vịn tay trước xe) Sau đó, Hàn Cẩm lại thấy thủ hạ của Vô Mi cầm một bao bố đi tới bên người gã, lặng lẽ mở bao bố ra cho gã nhìn. Hàn Cẩm vươn dài cổ, lờ mờ trông thấy bên trong là đầu con chim bồ câu. Vô Mi nhìn vào, lại bảo thủ hạ buộc bao vào, không khỏi đắc ý cười lạnh một tiếng, đoạn nói: "Tối nay nấu canh uống." Sau đó cưỡi lên ngựa của mình. Hàn Cẩm chui vào trong xe, Đan Khuyết hỏi hắn: "Bên ngoài ồn ào cái gì vậy?" Hàn Cẩm cắn môi một cái, nói qua loa: "Bọn họ cãi vã vì một đống thịt và canh ăn buổi tối." Đan Khuyết nhíu mày: "Một đống thịt? Canh? Cái gì với cái gì?" Hàn Cẩm nắm tóc: "Nói chung là Vô Mi và Kỷ Thư cãi với nhau." Đan Khuyết liếc mắt nhìn Hàn Cẩm một cái, lắc đầu. Buổi trưa lúc chia thức ăn, thủ hạ của Kỷ Thư và thủ hạ của Vô Mi đều tự lấy đồ ăn thức uống ra dùng, hai bên không chạm vào bất cứ vật gì đối phương cho. Nhưng bọn họ đều đưa cho Đan Khuyết và Hàn Cẩm ít thức ăn, tương tự, Đan Khuyết cũng không động vào bất cứ đồ ăn của kẻ nào, cùng Hàn Cẩm chia quả dại hái trên đường. Lúc này Hàn Cẩm mới hiểu sao Đan Khuyết lại cảnh giác nặng tới như vậy. Lúc hắn mới quen Đan Khuyết quả thật không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy y cảnh giác quá cao, ngay cả đồ ăn thức uống ở quán trọ y cũng kiểm tra tỉ mỉ, mỗi lần lên xe ngựa đều phải xem trên xe có ám khí hay không, trên đời này có nhiều người muốn hại y tới như vậy sao? Y cũng đâu phải nhân vật quan trọng gì trong võ lâm, chỉ là một chức ma tôn nhỏ nhỏ mà thôi, ngay đến hắn là một ma đầu mà còn không đề phòng như vậy. Thế nhưng tới bây giờ, hắn chỉ cảm thấy đám người của Xích Hà Giáo ai cũng đều biến thái, hành động của Đan Khuyết cũng không kỳ lạ gì. Sau khi xe ngựa lên đường một lần nữa, Đan Khuyết nhỏ giọng hỏi Hàn Cẩm: "Tối hôm qua ngươi chạy đi gặp Vô Mi, bên ngoài không ai phát hiện ra sao? Rốt cuộc buổi tối bọn chúng có bao nhiêu người gác đêm?" Đây đã là lần thứ năm trong sáng nay Đan Khuyết hỏi câu hỏi liên quan tới chuyện đào tẩu, Hàn Cẩm uể oải đáp: "Thủ hạ Kỷ Thư năm, Vô Mi ba." Không đợi Đan Khuyết tiếp tục đặt câu hỏi, Hàn Cẩm nói: "Ca ca yên tâm, bọn họ không phải đối thủ của Cẩm Cẩm." Đan Khuyết vẫn còn đang lo lắng. Nếu như lần này bỏ trốn không thành công, đánh rắn động cỏ, sau này Kỷ Thư sẽ càng phòng bị với y hơn. Mới đầu Kỷ Thư còn làm bộ cung kính với y, nhưng sau khi hạ độc, hành sự càng ngày càng quái đản. Một khi thất bại bị bắt trở lại, sợ rằng y không thể ở cùng một chiếc xe ngựa với Hàn Cẩm nữa. Hàn Cẩm cũng rất ưu sầu. Dựa vào thái độ này của Đan Khuyết, chỉ sợ không đi không được. Một khi đi rồi sẽ bị chặt đứt cơ hội tiếp cận Xích Hà Giáo. Nhưng hắn do dự hồi lâu, vẫn là quyết định đi theo Đan Khuyết. Thật ra hắn có một vạn lý do để ở lại tiếp tục đi theo Kỷ Thư, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị một lý do thuyết phục: Hắn muốn tiếp tục chung sống như vậy với Đan Khuyết, hắn muốn đi cùng với Đan Khuyết. Về phần Xích Hà Giáo chó má kia, tạm gác lại đó rồi tính sau. Vất vả lắm sắc trời mới tối. Đan Khuyết và Hàn Cẩm nghe trái ngóng phải, đến khi bên ngoài hầu như không có bất cứ động tĩnh gì, Đan Khuyết áng chừng đã đến giờ Tý, liền đẩy Hàn Cẩm ở bên cạnh, ghé vào tai hắn nói: "Ngươi xem bên ngoài có bao nhiêu người gác đêm đi? Hàn Cẩm rón rén ngồi dậy, he hé mành xe nhìn ra ngoài. Đan Khuyết đợi một hồi, không thấy hắn đáp lại, không nhịn được mà đẩy hắn một cái thúc giục: "Sao vậy?" Hàn Cẩm tránh người ra, không nói gì nhìn y. Đan Khuyết lấy làm kì quái, liền tự mình ngồi dậy nhìn qua khe hở. Vừa nhìn xong y liền sửng sốt: Những người bên ngoài đều đã ngủ, hai phe có ba bốn người gác đêm. Chỉ là, trong số những người gác đêm, lại có Kỷ Thư và Vô Mi.

Chương 43: Chạy trốn trong đêm ☆   
Mới đầu Đan Khuyết hoài nghi Vô Mi và Kỷ Thư phát hiện ra y và Hàn Cẩm muốn bỏ trốn, bởi vậy nên tự mình gác đêm phòng bị. Thế nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy không đúng. Hai người Vô Mi và Kỷ Thư hầu như không liếc mắt nhìn về phía bọn họ, mà đều nhìn chằm chằm người của đối phương. Đan Khuyết nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc ban ngày, nhất thời hiểu ra: Kỷ Thư và Vô Mi bất hòa, hai người bọn họ đề phòng lẫn nhau. Hàn Cẩm thấp giọng hỏi Đan Khuyết: "Ca ca, làm sao bây giờ?" Đan Khuyết suy nghĩ một hồi, tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn đành phải nói: "Xem ra tối nay không đi được. Đợi ngày mai rồi hãy nói." Vốn y muốn đi trong đêm nay, là bởi muốn nhân lúc bên ngoài canh gác sơ sài. Nhưng hôm nay Vô Mi và Kỷ Thư tràn trề tinh lực ngồi bên ngoài xe ngựa, lúc này đi ra ngoài còn không dễ bằng ban ngày ban mặt. Hàn Cẩm ôm lấy y từ phía sau, tì đầu vào hõm vai y: "Cẩm Cẩm nghe ca ca." Đan Khuyết đang chuẩn bị buông mành xe xuống, đột nhiên Kỷ Thư động đậy. Sắc mặt y không tốt lắm, đứng bật dậy, đi về phía xe ngựa. Lúc này Vô Mi cũng đứng lên, tiến lên cản trước mặt y, giả vờ quan tâm mà hỏi: "Ồ, ngươi sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi vậy? Có cần ta xem giúp ngươi một chút không?" Thân thể Kỷ Thư hơi run lên, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Không cần, bụng ta không thoải mái, xin ngươi nhường đường ra." Vô Mi nắm tay y không chịu buông: "Lẽ nào ăn đồ hỏng? Đừng nói là trúng độc nhé! Vẫn là để ta xem giúp ngươi một chút đi." Nói rồi gã cầm tay Kỷ Thư lên nghe mạch, Kỷ Thư mạnh mẽ rút tay ra, vài tên thủ hạ phía sau xông lên tách y và Vô Mi ra, một tên thủ hạ đặt tay vào chuôi đao, không phân vai vế mà nói: "Xin ma tôn Vô Mi tự trọng." Thủ hạ của Vô Mi thấy thế, cũng xông lên che trước mặt Vô Mi, hai bên vào tư thế giương cung bạt kiếm. Đan Khuyết khẽ ồ một tiếng, lại vén mành xe lên một chút. Lúc này Kỷ Thư run dữ hơn. Y vội vã quay đầu đi vào trong rừng cây, hai tên thủ hạ theo sau hộ tống y, những người khác thì nhìn chòng chọc chắn trước mặt Vô Mi, sợ gã lại mang người theo quấy rối Kỷ Thư. Đan Khuyết vui vẻ nói: "Cơ hội tốt!" Y muốn nhân lúc bên ngoài không phòng bị mà dẫn Hàn Cẩm rời đi, không ngờ cánh tay Hàn Cẩm ôm y đột nhiên siết chặt, cơ thể dựa vào lưng y tựa hồ như đang run rẩy. Đan Khuyết vội hỏi: "Ngươi làm sao vậy?" Hàn Cẩm thở gấp mà nói: "Cái bụng.. có chút đau." Đan Khuyết cả kinh nói: "Sao lại thế? Không phải đã giải độc Thanh Hoa rồi hay sao?" Y lo rằng thuốc giải Vô Mi cho đang phát tác, vội vã nắm tay Hàn Cẩm lên, thế nhưng nghe mạch Hàn Cẩm không nhìn ra dấu hiệu trúng độc gì. Hàn Cẩm miễn cưỡng cười nói: "Cẩm Cẩm.. ăn đồ hỏng." Đan Khuyết nhíu mày: "Sao có thể?" Ban ngày bọn họ chỉ ăn một ít quả dại, mà chỗ quả dại này là Hàn Cẩm tự mình hái về, Đan Khuyết cũng đã kiểm tra qua, là loại quả rất bình thường, không có độc. Cả hai người đều ăn, Đan Khuyết không cảm thấy khó chịu chút nào. Hàn Cẩm buông lỏng bàn tay ôm Đan Khuyết ra, lùi sang một bên: "Cẩm Cẩm.. không sao rồi." Giống như Kỷ Thư, Triêu Hàn Mộ Noãn đang phát tác trong cơ thể hắn. Hắn hy vọng có thể căn rắng chịu như mấy hôm trước rồi sẽ qua đi, thế nhưng mấy ngày nay, độc tính phát ngày một gay gắt kịch liệt, hắn khó có thể giữ cho mặt không biến sắc. Đan Khuyết bớt lo lắng hơn nhiều: "Ngươi thực sự không sao chứ?" Hàn Cẩm lắc đầu: "Không sao." Đan Khuyết lại vén mành lên nhìn thoáng qua. Y không biết Kỷ Thư làm sao, thế nhưng thoạt nhìn thân thể Kỷ Thư có chút vấn đề, hơn nữa mấy người bên ngoài kia đang nội chiến, không ai chú ý tới bọn họ, ngựa cũng đang để một bên, là cơ hội tốt để bỏ chạy. Nếu như bỏ qua cơ hội này, đợi đến khi Kỷ Thư trở về, chỉ sợ đêm nay không đi được. Đan Khuyết hỏi Cẩm Cẩm: "Cẩm Cẩm, ngươi có thể chịu đựng không? Chúng ta xông ra, cướp một con ngựa. Bỏ lỡ dịp này rồi thì không biết lần sau là khi nào." Hàn Cẩm khẽ cắn môi, nói: "Được, ca ca." Đan Khuyết nắm tay Hàn Cẩm lên, hoảng hốt vì bàn tay hắn đẫm mồ hôi. Y đang định hỏi lại, Hàn Cẩm lại nắm ngược lấy tay y, nhẹ giọng nói: "Đi." Bởi Đan Khuyết và Hàn Cẩm đều trúng độc, đoạn đường này cũng đã đi rất nhiều ngày, không ai ngờ đột nhiên đêm nay bọn họ muốn bỏ trốn, bởi vậy ngoài người gác đêm ra, Kỷ Thư và Vô Mi cũng không sắp xếp người đặc biệt canh bên xe ngựa bọn họ. Nhân lúc đôi bên đang giằng co, Đan Khuyết đi đầu lặng lẽ xuống ngựa, trốn phía sau xe, đợi Hàn Cẩm đi xuống. Hàn Cẩm nhân lúc không ai chú ý, đang định nhảy xuống xe, đột nhiên toàn thân phát lạnh, đôi chân mềm nhũn, nặng nề mà ngã xuống xa thức, gây ra tiếng động không nhỏ, làm kinh động đến đám người đang giằng co bên ngoài. Đan Khuyết và người của Xích Hà Giáo đều sửng sốt, vẫn là Hàn Cẩm phản ứng nhanh nhất, một tay ôm lấy hông Đan Khuyết, phi thân nhào tới chỗ buộc ngựa. Lúc này đám đệ tử Xích Hà Giáo mới có phản ứng, cũng không tiếp tục giằng co nữa, mà đều rút vũ khí ra xông về phía Hàn Cẩm và Đan Khuyết. Thân thể Đan Khuyết còn chưa khôi phục, e rằng không thể giao thủ với bọn họ, thế là Hàn Cẩm xuất lực, ném y lên lưng ngựa. Đan Khuyết cũng phối hợp hết sức ăn ý với hắn, y chém đứt dây ngựa, đá một bụng ngựa chạy ra ngoài. Hàn Cẩm cản ở phía sau, hắn lấy bột ớt đã chuẩn bị sẵn vẩy ra ngoài, nhưng không phải với đám người kia, mà là với đám ngựa. Ngay lập tức, đám ngựa hắt xì hơi, nước mắt nước mũi giàn giụa, nóng nảy náo loạn cả lên. Vài tên đệ tử gác đêm nhào đầu về phía Hàn Cẩm, cố tình la to đánh thức mọi người dậy, Hàn Cẩm sợ đám bọn họ tỉnh lại thì phiền toái hơn, cần phải tốc chiến tốc thắng, bởi vậy nên xuất toàn lực, thanh đao lớn trong tay khẽ lật một cái, quét bay bốn tên xông lên ra ngoài. Thân thể hắn hưng phấn tới cực hạn, bởi vậy nên cũng không đoái hoài tới cảm giác nóng lạnh mà Triêu Hàn Mộ Noãn tạo thành, thế nhưng chỉ sau một chiêu, hắn liền phát hiện ra thân thể mình yếu ớt hơn bình thường nhiều, xem ra độc tính không chỉ khiến cơ thể hắn đau đớn. Đám đệ tử Xích Hà Giáo bị đánh thối lui, Vô Mi xông tới, vừa cùng hắn giao đấu vừa hỏi thăm: "Hàn huynh đệ, độc trên người ngươi và Sí Diễm còn chưa được giải, hai người làm cái gì vậy?" Hàn Cẩm không đáp lời của gã, đạp một cước qua, Vô Mi cuống quít nhảy lên, mà cơ thể Hàn Cẩm ở giữa không trung khẽ xoay vòng một cái, chân trái quét mạnh vào eo Vô Mi, Vô Mi ở giữa không trung muốn tránh cũng không được, bị hắn đạp bay ra ngoài. Hàn Cẩm vừa ngã xuống đất, một tay chống đỡ, thở dốc từng hụm từng hụm một. Mồ hôi trên trán hắn đổ dài xuống, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn dài xuống đất. Đột nhiên hắn dồn sức, cầm đao lên nghênh đón đám đệ tử Xích Hà Giáo xông tới. Đan Khuyết lo lắng kêu to: "Cẩm Cẩm! Mau tới đây!" Hàn Cẩm xuất toàn lực, nhanh chóng đánh ngã đám người vây xung quanh mình. Lúc này mấy người đang ngủ chung quanh đã tỉnh dậy, nhưng bọn họ còn chưa kịp hồi phục tinh thần, mờ mịt không biết làm sao, bởi vậy để lọt một khe hở cho Hàn Cẩm bỏ trốn. Hàn Cẩm xoay người chạy về phía Đan Khuyết, Đan Khuyết vươn tay với hắn, hắn nắm lấy tay Đan Khuyết, phi thân nhảy lên lưng ngựa. Lúc này hắn nghe thấy Vô Mi ở phía sau hét chói tai: "Ta nhớ ra rồi! Hóa ra là ngươi!" Cả người Hàn Cẩm hơi khựng lại, quay đầu nhìn thoáng qua. Kỷ Thư được thủ hạ đỡ ra khỏi rừng cây, đường nhìn hai người giao nhau, Kỷ Thư cắn môi một cái, đẩy người bên cạnh ra rút kiếm xông tới. Hàn Cẩm quay đầu lại, không nhìn bọn chúng nữa, ôm chặt hông Đan Khuyết, Đan Khuyết giật cương ngựa lên, quát to một tiếng: "Đi!" Sau đó bỏ lại mọi người, chạy trốn trong đêm thâu.

44: Bạch Tiểu Hữu mang hồi âm của Cao Thịnh Phong tới    Đan Khuyết và Hàn Cẩm đoạt ngựa chạy một đường, bởi ngựa trong Xích Hà Giáo đều đã bị Hàn Cẩm hắt bột ớt, cho nên bọn chúng không thể đuổi theo. Bọn họ chạy một đường mãi đến trưa ngày hôm sau mới dừng lại. Hàn Cẩm tới bên bờ sông gặp mặt, Đan Khuyết theo sau, ngồi không bên cạnh hắn, nhẹ giọng gọi: "Cẩm Cẩm." Hàn Cẩm như con cún con mà lắc lắc nước trên mặt mình, mở to đôi mắt mờ mịt quay đầu lại: "Dạ?" Đan Khuyết nói: "Ngươi từng gặp qua Vô Mi?" Hàn Cẩm nói: "Lúc còn bé cha từng đưa Cẩm Cẩm đến Vạn Ngải Cốc chữa bệnh, có lẽ hắn ta gặp Cẩm Cẩm ở đó." Đan Khuyết hơi nhíu mày, lầm bầm nói: "Vạn Ngải Cốc.." Hàn Cẩm vốc tay lấy nước uống, Đan Khuyết nói: "Ta nghe nói, Vô Mi từng là đệ tử của cốc chủ Vạn Ngải Cốc – Đỗ Húy.." "Phụt!!" Hàn Cẩm phun hết nước ra ngoài. Đan Khuyết kinh ngạc: "Ngươi biết Đỗ Húy sao?" Hàn Cẩm do dự một chút, chột dạ lắc đầu: "Đỗ Húy, đã gặp qua." Cuối cùng hắn cũng nhớ ra rốt cuộc Vô Mi là ai. Đỗ Húy có tổng cộng hai đệ tử, một người là Đạo Mai, một người tên Vân Đan, Vân Đan chính là Vô Mi ngày hôm nay. Vốn Đỗ Húy chỉ tính nhận Đạo Mai làm đệ tử, thế nhưng Vân Đan là con của cố nhân, trước lúc lâm chung ông ta giao nhi tử bơ vơ không nơi nương tựa cho Đỗ Húy, Đỗ Húy không còn cách nào, đành phải nhận Vân Đan làm đệ tử. Đỗ Húy xuất chúng y thuật độc thuật, vốn là ông muốn bồi dưỡng Đạo Mai thành độc sư, bồi dưỡng Vân Đan làm y sư trị bệnh, thế nào chỉ trong chớp mắt, Vân Đan đỡ trở thành cao thủ dụng độc của Xích Hà Giáo. Đan Khuyết ngồi không bên cạnh hắn một hồi, từ từ nói: "Có đôi khi, ta thấy ngươi không giống một kẻ ngốc." Hàn Cẩm vừa mới vốc nước lên, lại phụt toàn bộ ra ngoài một lần nữa. Đan Khuyết bị hắn chọc cười, kéo đầu hắn dựa vào lồng ngực mình, dùng tay áo lau nước bên miệng hắn. Hàn Cẩm chột dạ oán trách: "Cẩm Cẩm vốn đâu phải kẻ ngốc." Đan Khuyết xoa xoa đầu hắn: "Tối hôm qua ngươi làm rất tốt. Lại còn nghĩ tới chuyện hạ thuốc cho ngựa của bọn chúng, ca ca còn không nghĩ tới chuyện này." Hàn Cẩm cười gượng hai tiếng, vùi mặt vào trong lòng Đan Khuyết: "Ca ca thưởng cho Cẩm Cẩm đi." Đan Khuyết nhéo tai hắn nói: "Muốn thưởng cái gì?" Tròng mắt Hàn Cẩm đảo một vòng, nghĩ tới mình bị giày vò lâu như vậy mà vẫn chưa tu được thuật hợp hoan, thế là ôm lấy mông Đan Khuyết, Đan Khuyết cúi đầu hôn lên môi Hàn Cẩm, nắm tay hắn nói: "Đi thôi." Hàn Cẩm xụ mặt xuống, bất đắc dĩ từ dưới đất bò dậy. Hai người lên ngựa, Đan Khuyết cắn vành tai Hàn Cẩm hỏi: "Si nhi, có phải ngươi rất muốn tu luyện với ca ca không?" Tâm can tiểu sỏa tử run rẩy, da mặt đỏ lên, ấp a ấp úng mà nói: "Rõ, rõ ràng là ca ca muốn học." Đan Khuyết khẽ cười một tiếng, hơi thở phả lên gương mặt Hàn Cẩm làm lòng hắn ngứa ngáy, hận không thể xoay người đè Đan Khuyết xuống điên cuồng hôn. Đan Khuyết nói: "Đúng vậy, ca ca cũng rất muốn. Nhưng bây giờ chúng ta phải nhanh chóng tới Vạn Ngải Cốc." Giọng y ngưng trọng: "Vô Mi xuất thân từ Vạn Ngải Cốc, nghe nói độc thuật Vạn Ngải Cốc khép kín, người ngoài rất khó giải độc mà độc sư Vạn Ngải Cốc hạ thủ. Ta sợ trong thân thể chúng ta vẫn còn độc của Vô Mi, bởi vậy nên phải nắm chắc thời gian mà chạy tới. Vốn ta còn đang lo người của Vạn Ngải Cốc không chịu giúp chúng ta, nhưng ngươi đã quen cốc chủ Đỗ Húy, như vậy sự tình sẽ dễ dàng hơn nhiều." Hàn Cẩm cũng muốn mau chóng tìm Đỗ Húy giải cái gì mà Triêu Hàn Mộ Noãn trong cơ thể mình, tuy rằng hắn có dược hoàn giải bách độc, nhưng hắn đã cho Đan Khuyết uống một viên, viên còn lại hắn không nỡ uống, có thể tìm người giải độc thì tìm, nói không chừng sau này lúc gặp nguy hiểm, viên thuốc kia lại có tác dụng. Bọn họ không ngừng chạy đi, qua vài ngày, Hàn Cẩm phát hiện một chuyện xấu —— cũng không phải người của Xích Hà Giáo đuổi tới, mà hắn phát hiện ra trí nhớ mình dần dần kém đi. Trước đó hắn trúng độc, Đan Khuyết phong kinh mạch hắn, hắn mạnh mẽ giải ra, không hiểu sao lại thông minh sớm hơn vài ngày. Mà hôm nay vẫn còn chưa tới lúc hắn hoàn đồng, hắn lại cảm thấy điềm báo hoàn đồng tới sớm hơn bình thường, có lẽ là để bù lại mấy ngày lúc trước còn thiếu. Chuyện hoàn đồng này, cái tốt là không cần phải mệt mỏi như vậy, không phải nhọc tâm khổ trí. Mấy ngày qua hắn ở cùng một chỗ với đám Vô Mi, Kỷ Thư, suốt ngày bị bọn họ tính toán khi dễ, chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng, trái lại lúc hoàn đồng, tuy cũng bị Đan Khuyết đánh chửi, nhưng lúc nào cũng vui vẻ. Thế nhưng nếu thật sự hoàn đồng, sẽ có nhiều việc rất bất tiện, còn làm ra một vài chuyện ngu xuẩn mình không thể hiểu. Nhưng, đồng vẫn cứ phải hoàn, dù Hàn Cẩm cao hứng hay ưu sầu, trời vẫn cứ mưa, giáo chủ vẫn cứ phải hoàn đồng. Chưa tới hai ngày sau, bọn họ lại tới một thành trấn, ở trong hoang dã lâu ngày, gần như đã quên mất giường là cái gì, cho nên bọn họ quyết định qua đêm ở một quán trọ trong thành trấn. Sau khi thương lượng, Đan Khuyết quyết định dùng số tiền bán ngọc bội mua một cặp ngựa tốt, đồng thời mua một bộ xe ngựa, sau đó đi bằng xe ngựa. Cưỡi ngựa tuy rằng nhanh, nhưng dù sao cũng rất khổ cực, thân thể Đan Khuyết lại không tốt, Hàn Cẩm cũng càng ngày càng yếu ớt, mua một chiếc xe ngựa, hai người thay nhau lái xe, còn có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Sắp xếp trong quán trọ xong rồi, Đan Khuyết đi ra ngoài mua xe ngựa và đồ tiếp tế, để Hàn Cẩm ở lại trong quán trọ chờ. Dạo này tinh thần Hàn Cẩm không tốt lắm, còn thường xuyên đổ mồ hôi, y lo Hàn Cẩm ngã bệnh, lại sợ là thuốc của Vô Mi quấy phá, nên mỗi ngày để Hàn Cẩm ngủ nhiều thêm một lúc, hy vọng có thể chống đỡ tới Vạn Ngải Cốc. Đan Khuyết vừa xuất môn, Hàn Cẩm liền chạy ra ngoài, nhân lúc đầu óc mình còn dùng được mà đi xem cảnh vật thành trấn này. Hàn Cẩm đi dạo trên đường, phát hiện phía đối diện có một sạp bán kẹo hồ lô, nhất thời hai mắt sáng lên, đang định tiến lên nhìn, đường nhìn lại dời lên, đến khi trông thấy rõ tướng mạo người bán kẹo hồ lô, bước chân ngưng lại. Sau đó chỉ trong chốc lát, hắn xoay người đi về phía đối diện đường, bắt chéo chân nhìn chằm chằm sạp kẹo hồ lô. Cũng không bao lâu sau, chủ sạp chủ động cầm hai xiên kẹo hai tay, cười híp mắt băng qua đường, đi tới trước mặt Hàn Cẩm, đưa xâu kẹo hồ lô cho hắn: "Tiểu công tử, có muốn nếm thử hay không?" Hàn Cẩm như đại thiếu gia mà nhận lấy, liếm một cái, lầm bầm nói: "Kẹo hồ lô của ngươi không ngọt." Chủ sạp cười cười nói: "Tiểu công tử, ăn tạm đi, sau này mời công tử ăn ngon hơn." Hàn Cẩm liếc mắt nhìn, gặm nửa quả sơn trà, ra vẻ mà hỏi: "Ngươi là ai? Sao niềm nở với ta thế?" Chủ sạp hơi sững ra, chỉ vào mũi mình nói: "Ta là ai?" "Ừ." Hàn Cẩm lại gặm nửa quả sơn trà còn lại, phun mưa xuân mà nói: "Ngươi là ai?" Khóe miệng chủ sạp giật một cái, nhìn bốn phía xung quanh một chút, ân cần nhỏ giọng gọi: "Tiểu giáo chủ." Hàn Cẩm liếc mắt nhìn, lầm bầm nói: "Ồ, ta còn đang thắc mắc là ai, hóa ra là Bạch Tiểu Hữu. Hữu hộ pháp à, lâu lắm rồi không gặp, bổn giáo chủ suýt chút nữa không nhận ra ngươi." Hắn liếm nước đường bên khóe miệng: "Ngươi ở đây làm gì?" Bạch Tiểu Hữu dán râu giả và đội khăn trùm đầu nói: "Lần trước thuộc hạ quay trở về Tụ Sơn, tiểu giáo chủ ở bên ngoài... khụ.. làm nhiều chuyện như vậy, thuộc hạ phải quay về nghe Thiên Tôn và tam đại trưởng lão giáo huấn, sau đó truyền ý chỉ cho tả hộ pháp. Vốn là Thiên Tôn không có hứng thú gì với Xích Hà Giáo, nhưng tiểu giáo chủ cảm thấy hứng thú, Thiên Tôn bèn để thuộc hạ đi điều tra chuyện Xích Hà Giáo. Thuộc hạ nằm vùng ở đây, dò la tin tức giang hồ." "Ồ." Hàn Cẩm gật đầu: "Ta còn tưởng ngươi trốn ở đâu vui vẻ. Nếu đã như vậy, vậy tha thứ cho ngươi." Khóe miệng Bạch Tiểu Hữu giật một cái: "Sao tiểu giáo chủ lại ở chỗ này?" Hàn Cẩm nói: "Nói ra rất dài dòng, ta không nói cho ngươi đâu, dù sao thì chuyện bổn giáo chủ dự định làm rất oanh oanh liệt liệt." Bạch Tiểu Hữu quen cái đức hạnh này của hắn rồi, không thể làm gì hơn là nhún vai. Ăn xong kẹo hồ lô, Hàn Cẩm định rời đi, Bạch Tiểu Hữu nói: "Phải rồi, tiểu giáo chủ, lần trước tiểu giáo chủ gửi thư cho Thiên Tôn." Hàn Cẩm vừa xoay người một nửa, vội vã quay trở về, thái độ quay ngoắt làm Bạch Tiểu Hữu hoảng sợ. Hai mắt Hàn Cẩm sáng lấp lánh, vội vàng nói: "Thiên Tôn nói thế nào?" Bạch Tiểu Hữu chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: "Thiên Tôn.. bực bội một trận." Khuôn mặt tươi cười của Hàn Cẩm lập tức nhăn lại: "Hử.. vì sao?" Bạch Tiểu Hữu nhỏ giọng nói: "Thiên Tôn nói tiểu giáo chủ bất học kém cỏi, làm mất mặt Tụ Sơn." Hàn Cẩm đáng thương bĩu bĩu môi: "Làm sao bây giờ? Cha giận ta rồi." Bạch Tiểu Hữu chạy lại, lấy trong bọc ra một quyển sách bọc giấy dầu, đưa cho Hàn Cẩm: "Lúc thuộc hạ rời Tụ Sơn, Thiên Tôn nói, nếu như gặp tiểu giáo chủ, hãy đưa quyển sách này cho giáo chủ. Thiên Tôn còn nói, nếu như giáo chủ không học được nội dung trong sách, thì đừng.. đừng... đừng quay về Tụ Sơn nữa." Câu tiếp theo càng nói giọng lại càng nhỏ. Hàn Cẩm vội vã mở sách ra nhìn. Trong quyển sách Bạch Tiểu Hữu đưa cho hắn có hình vẽ minh họa, có văn tự nói rõ, Hàn Cẩm xem qua mặt đỏ tới mang tai. Bạch Tiểu Hữu tò mò ghé đầu vào: "Là công phu gì vậy?" Hàn Cẩm nói: "Ngươi chưa xem sao?" Bạch Tiểu Hữu lắc đầu: "Không có sự đồng ý của Thiên Tôn và tiểu giáo chủ, thuộc hạ không dám đọc trộm." Hàn Cẩm nhìn sắc trời không còn sớm, gập sách lại, vội vã nhét vào trong lòng, nhỏ giọng nói: "Là đồ tốt, bổn giáo chủ học trước, nếu như luyện tốt rồi sẽ truyền thụ cho ngươi, ngươi có thể luyện cùng với tả hộ pháp." Bạch Tiểu Hữu cao hứng mà gật đầu: "Vâng vâng." Hàn Cẩm vỗ vỗ vai hắn: "Tiếp tục cố gắng, ta đi trước." Dứt lời liền cẩn thận ôm lấy bảo bối trong lòng, nhanh chóng tiêu thất trong tầm mắt Bạch Tiểu Hữu.

Chương 45
Hàn Cẩm ôm bão bối quay trở về quán trọ, Đan Khuyết còn chưa quay trở lại, hắn vội mở bí tịch bảo bối ra xem. Ban nãy ở bên ngoài hắn chỉ xem qua hình vẽ, không để ý tới văn tự, giờ tĩnh tâm nhìn lại, mới phát hiện nét chữ trong sách vô cùng quen mắt — Quyển sách này thế mà lại do chính tay Cao Thịnh Phong viết!! Hàn Cẩm liền hoan hỉ. Hóa ra Cao Thịnh Phong mãi không hồi âm, không phải bởi Cao Thịnh Phong tức giận không để ý lới hắn, mà bởi Cao Thịnh Phong vô cùng coi trọng vấn đề của hắn, tự tay viết một giáo tài cho hắn. (Giáo tài: tài liệu dạy học) Hàn Cẩm kích động hôn chụt lên bìa sách: Nhất định phải học cho thật tốt! Học hết toàn bộ nội dung trong sách! Tuyệt đối không được làm phụ công dạy dỗ cùa thiên tôn!! Đến khi tâm tình bình tĩnh lại, hắn mở sách ra một lần nữa, phát hiện Cao Thịnh Phong biên soạn giáo tài này vô cùng cẩn thận, viết tổng cộng chín chín tám mốt thuật hợp hoan, mỗi một tư thế. kỷ xảo thể hội hợp hoan đều khác nhau. Để Cao Thông Minh lĩnh hội tốt nhất. Cao Thịnh Phong đã biên soạn nghiêm ngặt theo tiêu chuẩn: Một, mục đích thử nghiệm Hai, dụng cụ thử nghiệm Ba, phương pháp thử nghiệm Bốn, ghi chép thử nghiệm Năm, ý tường thử nghiệm và kinh nghiệm.... Ngoài ra, trước thuật hợp hoan còn có bảy bảy bốn chín công phu dạo đầu, cấu thành từ thơm, hôn, liếm, sờ, vân vê, phối hợp với kinh mạch huyệt đạo cơ thể, khiến người tu luyện nhanh chóng tiến nhập trạng thái hợp hoan. Không chỉ có vậy, Cao Thịnh Phong còn đặc biệt biên soạn một chương, tên là "Hưởng dụng cặp mông cực phẩm". Trong thiên văn viết rõ làm thế nào dể giám định giá trị một cặp mông, chia mông ra thành nhiều cấp như, thượng cực phẩm, trung cực phẩm, hạ cực phẩm, thượng đẳng phẩm, trung dẳng phẩm, hạ đàng phẩm, thứ phẩm, 'nhìn cung không muốn nhìn' phẩm, 'nhìn xong cần rửa mắt' phẩm,... được viết đầy đủ từ độ nhẵn nhụi, độ co dãn, cho tới màu sắc mùi vị,., văn hay tranh đẹp, người khác vừa học liền nắm rõ. (Hưởng dụng: được hưởng thụ) Ngoại trừ giám định ra, còn có hướng dẫn sử dụng, các cách sử dụng cơ bản như: Xoa, bóp, nặn, vỗ, đánh, chọc, đập, mài, cán.... sử dụng các loại công cụ như, kiếm, các bộ phận khác trên cơ thể, bút, vợt, chày gỗ, giác hút... tổ hợp ngẫu nhiên giữa sử dụng cơ bản và dụng cụ sử dụng kết hợp kỹ xảo, sau đó sẽ được hưởng dụng mông cực phẩm, cảm thụ sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần sau khi hưởng dụng mông cực phẩm. Hàn Cẩm còn chưa thực hành, chỉ xem sơ qua giáo tài đã cảm thấy bay bổng như lên tiên. Hắn vừa học xong một bộ hợp hoan thuật, đang định tiếp lục học bộ thứ hai, bất chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ bên ngoài truyền tới, Đan Khuyết đã trở về. Hàn Cẩm vội vàng dùng y phục bọc kỹ giáo tài nhét vào hành lý, sau đó nằm nghiêng trên giường, đợi Đan Khuyết đi vào. Đan Khuyết vừa đẩy cửa ra, thấy Hàn Cẩm đỏ bừng mặt đang nằm trên giường, ánh mắt mơ màng, không khỏi kinh hãi, vội vàng buông đồ trong tay xuống, di tới bên giường sờ lên trán Hàn Cẩm, sợ hắn bi sốt lên. Tay y vừa chạm vào trán Hàn Cẩm, đột nhiên Hàn Cẩm hắt xì hơi một cái, Đan Khuyết chỉ thấy sắc đỏ lóe lên, đến khi hoàn hồn lại, thấy trân mũi miệng Hàn Cầm, khăn trải giường, và cả cánh tay mình bị vẩy những chấm đỏ. Y sợ thiếu chút nữa hồn bay phách lạc, luống cuống ôm Hàn Cẩm vào trong lòng, run giọng nói: "Si nhi, si nhi, ngươi làm sao vậy, ngươi đau ở đâu, khó chịu ở đâu..." Thật ra chỉ là Hàn Cẩm chảy máu mũi, hắt xì hơi một cái khiến máu mũi bắn hết ra mà thôi. Hàn Cẩm giơ tay lên, sờ sờ xoang mũi nóng bừng cùa mình, phát hiện mình vẫn còn đang chảy máu mũi, máu dính đầy lên tay. Đến khi Đan Khuyết định thần lại, thấy trong mũi Hàn Cẩm ướt đẫm máu chứ không phải thổ huyết, tim treo trong cuống họng cuối cùng cũng buông lỏng, để Hàn Cầm ngửa cao đầu, mình thì đi lấy chậu nước giúp hắn lau. Qua một lúc lâu, cuối cùng Hàn Cẩm cũng ngừng chảy máu mũi. Đan Khuyết giúp hắn tra trái kiểm phải, không tra ra dấu hiệu trúng dộc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, oán giận nói: "Sao đột nhiên ngươi lại chảy máu mũi?" Con ngươi trong mắt Hàn Cẩm khẽ đảo, nhỏ giọng nói: "Hơi, hơi nóng." Đan Khuyết cởi giày leo lên giường, ôm tiểu sỏa tử vào lòng, đoạn nói: "Ta đã mua xe ngựa rồi, lương khô và nước cũng đã chuẩn bị tốt, còn mua vài đoản kiểm, dây thừng., ngươi giữ hai thanh bên mình, đề phòng chuyện không may." Hàn Cẩm không tập trung ậm ừ, trong đầu bị những kiến thức vừa học được lấp đầy, bàn tay từ từ luồn vào trong y phục Đan Khuyết, vốn là hôm đó ở Từ Ký bị Miêu Dịch gạt lên giường, hắn cho rằng mình đã biết rõ cái gì là hợp hoan, không phải chỉ là một cái gậy đâm vào một cái động thôi sao, tìm được lỗ rồi liền xong. Thế nhưng sau khi nhận được giáo tài cùa Cao Thịnh Phong, hắn mới biết mình quá sai rồi, hóa ra cái gậy đâm vào cái lỗ cần nhiều chú ý như vậy, không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì trưởc đó còn chưa luyện hợp hoan với Đan Khuyết, nếu làm không tốt. nhỡ đâu bị Đan Khuyết tóm được sơ hở, đúng là mất mạng người. Đan Khuyết tóm lấy bàn lay không thành thật của hắn, liếc xéo hắn: "Lại muốn làm cái gì?" Hàn Cẩm như một hài tử làm sai bị bắt gặp, cười ngây ngô dán tới: "Ca ca—" Đan Khuyết dùng sức véo gương mặt tươi cười nịnh nọt cùa hắn, từ trên giường đi xuống. Hàn Cẩm ôm mặt bị véo đau, trong lòng thất vọng miễn bàn. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, Đan Khuyết lại quay về, trong tay cầm một cái hộp nhỏ. Đan Khuyết mở hộp ra, trong hộp là một cao dầu màu hồng nhạt nửa trong suốt. Đan Khuyết nói: "Cái này ta mua trên đường, cao hoa hồng, có thể dùng trong lúc hợp hoan." Đầu Hàn Cẩm nổ 'bùm' một tiếng, vội vã ngửa đầu, ôm mũi kêu lên: "Nưóc! Nước! Máu! Máu!" Hắn lại phụt máu mũi. Đan Khuyết vội lấy vải cầm máu cho hắn, qua một hồi, cuối cùng cũng chặn máu Hàn Cẩm chày ra. Sau hai lần chảy máu mũi, Hàn Cẩm yếu ớt dựa vào lòng Đan Khuyết, bàn tay chọc chọc vào ngực y. Đan Khuyết bất đắc dĩ xoa tay hắn: "Đừng lộn xộn nữa, ngủ đi, sáng mai còn phải lên đường." Hàn Cẩm lập tức ngồi bật dậy, nhìn y chằm chằm: "Ngủ? Không phải luyện hợp hoan sao?" Đan Khuyết hơi nhíu mày: "Vốn là hôm nay ta định luyện, nhưng mà ngươi..." Hàn Cẩm lập lức rút hai miếng vải chặn máu mũi xuống giường, dùng sức vỗ ngực một cái, khoe bắp thịt trên cánh tay, nhảy xuống giường chạy ba vòng trong phòng rồi quay trở lại: "Cẩm Cẩm còn chưa hết sức." "     " Đan Khuyết nói: "Mai còn phải đi..." Hàn Cẩm liền đè y xuống, thở hổn hển mà liếm lỗ tai y: "Không phải ca ca đã mua xe ngựa rồi hay sao?" Một lát sau, cơ thể cứng căng của Đan Khuyết dần thả lỏng: "..Được rồi, đêm nay thử một lần đi." Thật ra y cũng muốn luyện từ trước, lần trước bị Kỷ Thư hạ độc dội nước đá hành hạ lâu như vậy nên vẫn không luyện thành. Nếu như bởi vì đi đường mà tiếp tục trì hoãn, đến khi tới Vạn Ngải Cốc cũng phải hơn một tháng nữa, lại phải lăn lộn giải độc một hồi, có khi hai ba tháng nữa vẫn không luyện dược, không bằng nhân lúc chỗ ở đêm nay không tệ, thử luyện thuật hợp hoan thử xem. Hàn Cẩm liền lột trần mình và Đan Khuyết, nghĩ cuối cùng tâm nguyện cũng được đạt thành, vui vẻ ôm lấy Đan Khuyết lăn ba vòng. Đan Khuyết bị hắn lăn choáng váng cả đầu óc, tâm tình cũng nhảy nhót theo, còn có một chút ngượng ngùng, để che giấu càm giác ngượng ngùng mất tự nhiên này, y lấy đầu gối nhẹ nhàng huých vào cậu bé của Hàn Cẩm, giả vờ giận dữ nói: "Không phải luyện công hay sao?!" "Luyện công! Luyện công!" Hàn Cẩm hoan hô mấy tiếng, đặt Đan Khuyết nằm thẳng xuống giường, nói: "Cẩm Cẩm bắt đầu đây." Đan Khuyết cố nén cảm giác khó chịu lại, thả lỏng tứ chi, nằm thẳng trên giường. Hàn Cẩm dốc sức thực hành, bắt dầu hạ thủ từ lỗ tai Đan Khuyết, đầu lưỡi hắn đảo một vòng trong tai Đan Khuyết, trượt xuống ngậm lấy dáy tai y mút vào. Cả người Đan Khuyết run lên, khe khẽ rên rỉ một tiếng, nói: "Ngứa." Hàn Cẩm nghiêm túc nói: "Cẩm Cẩm đang giúp ca ca đả thông kinh mạch, ca ca chịu đựng một chút." Đan Khuyết nhắm mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy: "Tiếp lục đi." Đầu lười Hàn Cẩm trượt một vòng từ vành tai y xuống, trượt tới dưới hầu kết. Tuy sáo lộ của hắn là sáo lộ tuyệt đỉnh, thế nhưng động tác lại trúc trắc mạnh mẽ, khiến Đan Khuyết vừa nóng vừa nhột, như bị một con cún liếm. Hàn Cẩm ra vẻ mà nói: "Thái cực âm dương phân hư thực, khai hợp nhập giai cảnh. Ngũ khí hội tụ đan điền, khai tẫn kinh mạch sáng trong." Đan Khuyết phối hợp khẩu pháp của hắn mà hít vào thở ra, cả người dần thả lòng. Hàn Cẩm cười trộm nói: "Sau đó bắt đầu đả thông từ mạch âm duy." Hắn chỉ điểm để Đan Khuyết dồn chân khí vào mạch âm duy(1), sau đó ngậm yết hầu y, vừa liếm hút vừa nói: "Đầu tiên là huyệt liêm tuyền." Sau đó dọc theo cổ y, hôn lên hai góc giao hội xương quai xanh: "Huyệt thiên đột." Lại dịch theo kinh mạch y mà đi dọc một đường xuống, ngậm hai bên mặt trời nhỏ của y, vừa liếm vừa hút vừa sờ nửa ngày, Đan Khuyết bị hắn làm cho chịu không nổi, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ. Dù sao thì trong phòng cũng không có ai khác, y liền mặc kệ mà rên rỉ     đã cùng tiểu sỏa tử làm tới trình độ này rồi, y không còn gì để già bộ che giấu trước mặt tiểu sỏa tử. Mãi đến khi Hàn Cẩm cảm giác được Đan Khuyết không nhịn được nữa muốn thư sướng, cuối cùng cũng buông hai bên đầu nhũ ra, hôn dọc một dường xuống: "Huyệt kỳ môn." Bên trong Đan Khuyết chân khí đang chạy dọc, bên ngoài lại bị Hàn Cẩm hết hôn rồi liếm, trong nóng ngoài ngứa, kích thích hơn việc bị người thường đụng chạm gấp mấy lần, lúc này cả người đẫm một tầng mồ hôi, nơi đó cứng lên, chọc vào giữa hai chân Hàn Cẩm, đỉnh đầu không ngừng nhỏ nước, làm ướt cả bắp đùi Hàn Cầm. Một tay Hàn Cẩm vòng ra phía sau y, vuốt ve cặp mông cực phẩm mà hắn đã ham muốn bấy lâu. Đan Khuyết hơi vặn vẹo: "Làm cái gì? Hàn Cẩm cắn cắn ngực y, nghiêm túc nói: "Ca ca chuyên tâm đi." Đan Khuyết cắn răng, cố gắng không để ý tới bàn tay không thành thật đang làm loạn lên trên người mình. Hàn Cẩm làm theo lời Cao Thịnh Phong dạy, cả bàn tay bao lấy cặp mông tròn của Đan Khuyết, lấy tay dùng lực vỗ một cái, cặp mông trong tay hắn run lên, mang tới cảm giác tuyệt diệu, trơn như khối băng, lại mềm như một cây bông, nhẵn như một quả trứng nước có thể vỡ tung bất cứ lúc nào, đàn hồi như một cái lò xo, thể như có thể trượt khỏi tay bất cứ lúc nào, lại vững chắc dính trong lòng bàn tay, quả thật tinh diệu không từ ngữ nào có thể hình dung. "Aiii..." Hàn Cẩm ghé vào trên người Đan Khuyết thở ra rồi lại hít sâu vào: Đúng là sướng như lên tiên vậy! Đương nhiên Hàn Cẩm cũng không dễ dàng thỏa mãn như vậy. Hắn nhấc một chân Đan Khuyết lên, lấy hộp cao hoa hồng ra, bôi quanh miệng huyệt sau lưng Đan Khuyết ngón tay không ngừng xoa xoa bóp nắn, làm công tác nới rộng, bên trên vẫn tiếp tục giả bộ tri thức mà nói: "Huyệt phúc ai., huyệt đại hoành...." Đột nhiên, Đan Khuyết nắm lấy bàn tay đang di chuyển dưới thân y. Hàn Cẩm cả kinh, chợt nghe thấy Đan Khuyết buồn bực nói: "Ta cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hay