Chương 35-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35
Đan Khuyết buồn cười xoa xoa đầu hắn, nhò giọng nói: "Cẩm Cẩm, dạy tiếp cho ta khẩu pháp tâm quyết lần trước đi." Từ nhỏ y đà hiểu một đạo lý, chỉ có mạnh mẻ mới có tư cách nói chuyện, bởi vậy nên tuy rằng y rất có thiên phú, nhưng cũng là một người vô cùng nỗ lực, vậy nên mới có thể hai mươi tuổi đã an vị vị trí ma tôn đệ nhị Xích Hà Giáo. Trước đó y cho rằng mình đã rất mạnh rồi, thế nhưng rời khỏi Xích Hà Giáo, trải qua chuỗi ngày bi thảm như vậy, y mới hiểu mình còn thiếu nhiều lắm. Bởi vậy nên y nóng lòng muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Mạnh mẽ đến mức không có ai có thể gây uy hiếp với y nữa. Lần này khác với lần trước Đan Khuyết lừa Hàn Cẩm nói ra khẩu pháp tâm quyết. Khi đó đúng là y cũng vì muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, đoạt lại lất cả những gì mình đã mất, còn hôm nay, y đã có cho mình thứ y muốn bảo vệ     bảo vệ tính mạng y, bảo vệ tính mạng tiểu sòa tử. Có suy nghĩ này trong lòng, trong sự vội và của y sinh ra một phần ôn hòa. Hàn Cẩm lập tức im bặt. Đã hơn một tháng trôi qua, suýt chút nữa hắn đã quên mất chuyện Đan Khuyết từng lừa mình nói ra khẩu pháp tâm quyết. Lần này nghe Đan Khuyết nhắc tới, hắn vô cùng vô cùng mất hứng: Không cho hắn dùng mông cực phẩm, còn muốn lừa võ công từ hắn, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Nghĩ bổn giáo chủ là kẻ ngốc sao? Hơn nữa, Đan Khuyết cũng không phài người của Thiên Ninh Giáo, cho dù y có đẹp dến đâu, mông có vểnh hơn nữa. chuyện bí tịch này cũng không thể tùy tiện nói ra. Trừ phi... trừ phí y dâng cái mông kia cho bổn giáo chủ dùng cả đời, hơn nữa bổn giáo chủ có thể dùng tùy thời tùy chỗ! Một lát sau, Hàn Cẩm vẫn đọc một đoạn khẩu pháp tâm quyết ngắn ra, công thêm lần trước hắn dạy Đan Khuyết thì vừa tròn một chương. Đan Khuyết vận công theo lời hắn, chân khí di chuyển tiểu chu thiên(1), nhanh chóng cảm nhận được toàn thân phát nhiệt, đan điên dồi dào rõ rệt so với trước đây. Y không khỏi đại hi, trong lòng âm thầm cảm thám "Bí tịch Ngũ Luân" thật tinh diệu, cùng chư vị liên nhân Hàn thị tu vi cao, đoán chừng tâm pháp tiếp theo sẽ càng xuất sắc hơn nữa, chẳng trách Hàn Cẩm còn trẻ mà tu vi đã thâm hậu như thế. Y thúc giục: 'Tiếp theo thế nào?" Tiếp theo? Không có liếp theo. Hàn Cẩm nhăn nhó nói: "Cẩm Cẩm không nhớ rõ." Đan Khuyết sừng sốt. vội nói: "Không nhớ rõ? Sao lại không nhớ rõ? Không phải vế trước ngươi nhớ rất kỹ sao? Ngươi nghĩ lại xem nào." Trong bóng tối. Hàn Cẩm hậm hực lức giận mà bĩu môi, đoạn nói: "Vế trước Cẩm Cẩm học rất nhiều lần, vế sau Cẩm Cẩm chỉ học một hai lần, nên quên rồi." Lòng Đan Khuyết nóng như lửa dốt. Cố nén lại, dụ dỗ nói: "Si nhi, suy nghĩ kỹ lại đi, nhớ nhiều hay ít cũng được." Hàn Cẩm lầm bầm nửa ngày, nói: "Thật ra Cẩm Cẩm nhớ rõ một chương, nhưng chương ấy Cẩm Cẩm chưa từng tự mình luyện qua, bởi vì cha không cho Cẩm Cẩm luyện." "Là gì vậy?" Đan Khuyết vội vàng hỏi. Hàn Cẩm nói: "Cha nói, Cẩm Cẩm không luyện một mình dược, không có đối tượng thích hợp luyện cùng Cẩm Cẩm. Nếu có cơ hội sẽ tìm được người thích hợp, cùng luyện vơi người áy." Đan Khuyết sốt ruột đến khó chịu: "Rốt cuộc là tâm pháp gì mà phải hai người mơi luyện được?" Hàn Cẩm nói: "Hình như chương đó tên là... hợp hoan." Đan Khuyết lập tức im bặt. Hợp hoan, đương nhiên y hiểu hợp hoan là cái gì. Y có chút nghi ngờ nhìn Hàn Cẩm. thật sự hoài nghi tiểu sỏa tử có tâm gạt mình, nhưng trong xe quá tối, y không trông thấy rõ nét mặt tiểu sỏa từ. Đương nhiên, dù có thấy thì y cũng chi thấy ánh mắt thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn cùng vè mặt vô tội mà thôi. Qua hồi lâu Đan Khuyết mới hỏi: "Có chương này thật không? Trong "Bí tịch Ngũ Luân" của các ngươi?" "Có mà!" Hàn Cẩm rất khắng định mà nói: "Cẩm Cẩm muốn luyện với cha nhưng cha không chịu, nói cha luyện với người khác, chỉ có thể luyện với người khác, không luyện với Cẩm Cẩm được. Cẩm Cẩm gạt cha lén luyện qua nhưng làm thế nào chân khí cũng không thông được. Cẩm Cẩm thử rất nhiều lần, nhưng không được, đành phải để bí tịch lại, đi tìm người luyện cùng Cẩm Cẩm." Đan Khuyết lại trầm mặc hồi lâu. Tiểu sỏa tử nói rất ra dáng, quả thật khiến y động lòng. Tiểu sỏa tử chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch đơn giản, huống hồ, tiểu sỏa tử gạt y làm cái gì, y với tiểu sòa từ đều là nam nhân, hai người cùng luyện cái này, tiểu sỏa tử không được lợi lộc gì. về phần cha tiểu Sỏa từ mà nói, có lẽ là trông mong tiểu sỏa từ có thể tìm một nàng dâu bồi hắn luyện công. Nghĩ đến chuyện tiểu sỏa tử muốn lấy người khác. Trong lòng Đan Khuyết không vui một chút nào. Dù là nam nhân hay nữ nhân, chỉ nghĩ đến việc tiểu sỏa tử trần truồng ở cùng người khác, tiểu sỏa tử muốn ôm người kia làm nũng, giống như làm với y, Đan Khuyết không vui không vui không vui một chút nào! Không ai xứng được hưởng đãi ngộ giống như y! Cái đám phàm phu tục tử kia còn chẳng bằng một sợi tóc của y! Những chuyện y dược trải qua, nhất định phải là độc nhất vô nhị tiểu sỏa tử của y, chỉ có thể thuộc về một mình y! Đan Khuyết không nhiều lời, nhỏ giọng hỏi: "Cha ngươi có nói hay không, cái chương hợp hoan kia... muốn một nam một nữ tu luyện, hay là nam nhân cùng nam nhân tu luyện..." Hàn Cẩm ngẩn người, bật thốt lên: "Cái gì?! Nam nhân và nữ nhân củng có thể luyện hợp hoan sao?" "     " Đan Khuyết trầm mặc thật lâu: Vì sao ban nãy y lại hoài nghi liều sỏa tử gạt mình chứ?! Quả thật tiểu sỏa tử còn ngu hơn kẻ ngu si!?!! Hàn Cẩm dược Miêu Dịch phổ cập kiến thức, lúc ở ưên Tụ Sơn mấy người thân thiết với hắn đều là nam nhân, hắn biết nam nữ có thể kết thành phu thê, còn có thể sinh ra tiểu hài nhi, nhưng hắn cho rằng, hợp hoan là chuyện nam nhân và nam nhân làm với nhau, còn sinh con là chuyện nam nhân làm cùng nữ nhân, giữa hai người không có bất kì quan hệ gì. Hắn suy nghĩ một hồi, nhớ tới ngón tay vòng tròn của Miêu Dịch, hình như chỗ đó trên người các cô nương cũng có, hắn bừng tỉnh mà "ồ" lên một tiếng: "Thì ra là như thế!" Đan Khuyết mất nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: "....Nam nhân có thể tu luyện với nam nhân?" Hàn Cẩm ngây ngô hỏi: "Vì sao không thể?" Đan Khuyết suy nghĩ một chút, nếu mình làm chuyện này với Hàn Cẩm, củng không quá phản cảm. Dù sao thì Hàn Cẩm là tiều sỏa tử     là tiểu sỏa tử của mình. Khoảng thời gian qua, trình độ thân mật của hai người cũng không kém đây là bao. Nghĩ thông suốt rồi, đáy lòng Đan Khuyết hân hoan nhảy múa, lại còn có chút chờ mong. Y nói: "Ngươi thử đọc một đoạn cho ta thử xem." Hàn Cẩm đã sớm chuẩn bị, lúc này hắn đọc một vài câu khẩu quyết tâm pháp. Câu tâm pháp này cũng được lấy từ võ công Thiên Ninh Giáo bọn họ, chỉ là bị hắn ngắt đầu bỏ đuôi cải biên một chút, chân khí đi đến cuối lư huyệt sẽ ngưng ưệ, bởi vì khẩu quyết sai mà không thể tiếp tục thông hành. Đan Khuyết vặn công theo khẩu quyết hắn dọc, quả nhiên luyện được một nửa thì kẹt lại, y cũng không hề hoài nghi tính chân thực của đoạn khẩu quyết này, mà hoàn toàn tin lý do của Hàn Cẩm. Hàn Cẩm đang trộm vui trộm mừng vì đại kế thông minh tuyệt đỉnh của mình, đột nhiên cảm thấy tay Đan Khuyết vòng qua sau lưng hắn» đi tới mông hắn, ngón tay còn chạy vào kẽ hở bên trong. Đan Khuyết tự lẩm bẩm nói: "Là thế này phải không? Thế này đúng không?" Hàn Cẩm hoàng hốt, cảm giác bị người la sờ vào là lạ. vội vã vươn tay ôm lấy cặp mông tròn mềm mại của Đan Khuyết: "Đúng vậy, đúng vậy, cha nói người nào nôi lực mạnh thì người ấy sẽ dẫn dắt đối phương." "Ồ, ra là thế." Đan Khuyết buông lòng bàn tay đặt trên mông Hàn Cẩm. Hàn Cầm vội rèn sắt ngay khi còn nóng: "Cha còn nói, vừa làm chuyện hợp hoan vừa luyện công, như vậy có thể luyện xong chương hợp hoan, võ công Cầm Cầm sẽ đạt tới cành giới mới" "Ồ." Đan Khuyết gật dầu: "Như vậy thì rất lốt." Hàn Cẩm thấy Đan Khuyết bị mình lừa đến thất điên bát dào, lập tức hoan hỉ, bàn tay bận rộn luồn vào trong quần Đan Khuyết, quang minh chính đại mà vân vê cặp mông Đan Khuyết. Cặp mông Đan Khuyết sít chặt lại, đôi tay nắm lấy vai Hàn Cẩm, nửa muốn giãy giụa nửa không. Một lát sau, y khe khẽ nói ra mấy chữ: "Có hơi., kỳ quái.." Hàn Cẩm lạt mềm buộc chặt mà làm bộ ngượng nghịu, dừng dộng tác trong tay lại: "ừm, nếu ca ca không thích, vậy không làm nữa." Hắn biết Đan Khuyết khát cầu bí tịch Ngũ Luân, bởi vậy nên nói xong liền tưởng tượng ra cảnh Đan Khuyết cầm đao kề cổ hắn buộc hắn phải tiếp tục luyện, không thì là ôm bắp đùi hắn khóc lóc xin luyện tiếp. Không ngờ Đan Khuyết suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Vậy thôi di, không luyện nữa." "     !!!!!!!!!" Trong nháy mắt Hàn Cẩm muốn tự tát mình hai phát đến ong tai! Cái miệng hại cái thân này!!! Đan Khuyết rút bàn tay đặt phía sau Hàn Cẩm về, Hàn Cẩm không cam lòng, bàn tay như giác mút mà hút chặt mông Đan Khuyết không chịu buông. Đan Khuyết bật cười, vừa đẩy tay hắn ra vừa nói: "Hôm nay ta hơi mệt, hai hôm nữa luyện đi." Sau chuyện lần trước vội vã dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, đến giờ trong lòng y vẫn còn sợ hãi, tuy rằng hận không thể lập tức học thần công này, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, miễn cho trộm gà bất thành lại còn mất nắm gạo. Trạng thái y hôm nay không tốt lắm, chi sợ luyện tiếp sẽ xảy ra chuyện hơn nữa bên ngoài còn có người cùa Xích Hà Giáo, y lo lắng mình gây ra động tĩnh sẽ khiến kè khác chú ý, tiến vào quấy rối, bởi vậy nên y muốn tìm dịp tốt hơn để luyện công pháp hợp hoan này. Tiểu sỏa tử vừa nghe sau này còn cơ hội, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lực trên tay cũng buông lỏng phần nào, vừa bị Đan Khuyết kéo một cái liền thở phù buông lay. Đan Khuyết đã quyết định luyện công pháp hợp hoan này với tiểu sỏa lử, tuy rằng chưa luyện thành, nhưng trong lòng cũng cho rằng hai người càng thêm thân mật. Y chủ dộng ghé tới hôn lên cái miệng đang dẩu cao hơn mũi của Hàn Cẩm một cái, dỗ dành mà nói: "Ngủ đi, tĩnh dưỡng cho thật tốt." Lòng tiều sỏa tử tràn đầy tiếc nuối, lầm bầm vòng tay ôm trên người y nửa ngày, cuối cùng cũng ngủ thật say. 1l]Tiểu chu thiên: Theo quan niệm y học phương Đông. Thì một cỡ thể là một thái cực, một vũ trụ. Khi chân khí khởi hành từ bất cứ . tạng nào. phủ nào, thông ra Nhâm mạch, Đốc mạch, hoặc bất cứ huyệt nào trên Nhâm mạch. Đốc mạch, sau khi luân lưu một vòng theo Nhâm mạch, Đốc mạch rồi trở về điểm khởi hành thì gọi là tiểu tuần du, nghĩa là đi hết một vòng Tiểu Chu Thiên.

Chương 36

Đêm nay, cả Đan Khuyết và Hàn Cẩm đều say trong giấc ngủ ngọt lịm như đường, sáng sớm hôm sau tinh giấc, cả người sàng sảng khoái khoái, tiếp tục lên đường. Buổi trưa, bọn họ nghi bên bờ sông. Hàn Cẩm xuống xe đi vệ sinh, vừa nhét chú chim nhỏ vào quần đoạn quay đầu, đã lại trông thấy Kỳ Thư mặt không đổi sắc đứng sau lưng mình. Kỳ Thư có vè hơi mệt mỏi. thoạt nhìn tối qua nghỉ ngơi không tốt lắm. Y thấy Hàn Cẩm xoay người lại. trên mặt hiện lên ánh cười: 'Tiểu Anh Tuấn.." Hàn Cẩm vẫn còn giận y, không muốn để ý tới, lầm bầm hừ hừ tránh xa y đi về phía xe ngựa. Kỳ Thư sải một bước dài tiến lên ngăn hắn lại, nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú, càng nhìn ý cười lại hiện rõ lên. Kỳ Thư đứng trước mặt. Hàn Cẩm cũng không nhịn được mà nhìn mấy cái. Trong đau hắn cảm thấy Kỳ Thư rất kinh diễm, trong lòng hắn cả Kỷ Thư và Đan Khuyết đều là "Mỹ nhân", nhưng vẻ đẹp hai người lại khác nhau. Đan Khuyết đẹp vẻ đẹp cao lãnh, khiến người khác kính nể không dám tới gần. Mà Kỳ Thư lại đẹp vẻ ôn hòa. Hàn Cấm rất thích bộ dạng cười như không cười cùa y, khóe mắt cong cong, có cảm giác phong tình nói không nên lời. Hàn Cẩm liếc mắt sang một bên, nặng nề hừ một tiếng. Bổn giáo chủ mới không vì ngươi là mỹ nhân mà không so đo với ngươi!!! Nhưng mà, hình như đúng là không tức giận như vậy nữa... Kỳ Thư nhẹ giọng nói: "Hóa ra, thứ Đan Khuyết cho ngươi lại là cái này sao?" "Hử?" Hàn Cẩm kỳ quái nhìn y một cái. Kỷ Thư tiến lại gần phía hắn, ghé vào tai hắn nói: "Ta nói rồi, những gì hắn cho, ta đều có thể cho ngươi." Không đợi Hàn Cẩm lên tiếng, y tiếp lời: "Miễn bàn vểnh... hay không vểnh, ngươi phải thử một chút, mới biết cái nào dùng tốt," Dứt lời khẽ cười hai tiếng. Bên tai Hàn Cẩm nóng lên, không hiểu nói: "Hở? Hờ? Hờởởòởòởở?" Kỷ Thư lui về một bước, dường như sợ hắn không hiểu, lại nói rõ hơn: "Thần công hợp hoan ngươi nói kia, ta cũng có thể luyện cùng ngươi. So vơi hắn, ta có thể làm cho ngươi vui sướng hơn." Hàn Cẩm nuốt nước miếng một cái, theo bản năng cảm thấy ngượng ngùng và lúng túng. Hắn lúng túng muốn đi về phía xe ngựa, Kỷ Thư lại dán tới, nặng nề mà mổ vào miệng hắn một cái. Hàn Cẩm che môi ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn y. Trên môi Kỷ Thư bôi một lớp dầu trơn mỏng, bóng loáng, thơm ngào ngạt, nhưng không làm người ta cảm thấy chán ghét. Kỷ Thư nhìn bộ dạng hắn như con nai ngơ ngác, nhịn không được mà bật cười một tiếng. Mặc dù trên mặt y luôn phảng phất ý cười, nhưng lúc này mới là cười thật sự. Y vươn tay vuốt lên mặt Hàn Cẩm, Hàn Cẩm đang ngẩn ngơ không biết đường né ưánh. Kỷ Thư cười nói: "Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, ta đợi câu trả lời của ngươi, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu." Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.. Hôm nay Kỷ Thư vẫn mặc trường bào cao cổ, Hàn Cẩm thấy phía sau cổ áo y có một đoạn tơ hồng lòi ra bên ngoài, nhất thời hiếu kỳ mà kéo một cái. Kỷ Thư cảm thấy cổ áo bị người ta chạm vào, vội vã xuất thủ bảo vệ cổ mình, xoay người lui về phía sau ba bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Hàn Cẩm. Sợi tơ hồng trong cổ Kỷ Thư bị Hàn Cẩm kéo ra, toàn bộ lộ ra ngoài, trên đó không ngờ là miếng ngọc bội y bỏ ra sáu trăm lượng mua lại từ Hàn Cẩm. Hàn Cẩm bị phản ứng mãnh liệt của y làm cho giật mình, bàn tay vẫn còn dừng giữa không trung. Kỷ Thư cúi đầu nhìn miếng ngọc bội rơi ra ngoài, lúc này mới bớt giận, cất ngọc bội vào trong y phục, tựa hồ như muốn nói gì đó, rồi lại không nói gì, khóe miệng cong lên cười cười, đoạn xoay người đi. Hàn Cẩm không sao giải thích nổi mà quay trờ về xe ngựa, trông thấy Đan Khuyết đang ngồi trên hoành mộc trước xe, sắc mặt âm trầm nhìn hắn. Hàn Cẩm tiến lên trước, Đan Khuyết lạnh lùng nói: "Hắn vừa nói gì với ngươi?" Y vừa đi ra liền trông thấy Hàn Cẩm nói chuyện cùng Kỷ Thư. Thế nhưng y không thấy Kỷ Thư hôn Hàn Cẩm, cũng không thấy miếng ngọc bội Kỷ Thư đeo trên cổ. Đan Khuyết gặng hỏi vài câu, Hàn Cẩm mím môi không chịu nói, Đan Khuyết tức giận kéo hắn vào trong xe, túm cổ áo hắn: "Nói mau!" Y muốn uy hiếp tiểu sỏa tử của mình, nếu tiểu sòa tử không nói y sẽ,.. Thế nhưng suy nghĩ hồi lâu. cũng không biết đến tột cùng làm thế nào mới có thể uy hiếp tiều sỏa tử. Đánh hán. không nỡ mắng hắn, lại không có tác dụng. Tiểu sỏa tử đột nhiên vùi đầu vào lòng Đan Khuyết, buồn bã nói: "Cẩm Cẩm nói, nhưng mà ca ca không được giận cơ." Đan Khuyết véo tai hắn: "Ngươi nói đi, ta không giận." Hàn Cẩm bĩu bĩu môi, dè dè dặt dặt nói: "Hắn muốn luyện hợp hoan cùng với Cẩm Cẩm." Đan Khuyết sững người. Tối hôm qua y tận lực đè thấp giọng nói chuyện với Hàn Cẩm, chính là sợ người bên ngoài nghe thấy được, không ngờ, Kỷ Thư vẫn nghe thấy. Càng không ngờ, Kỳ Thư lại dưa ra yêu cầu tu luyện hợp hoan cùng với Hàn cẩm. Đan Khuyết tức đến đầu ong lên, dùng sức nhéo áo Hàn Cẩm, gằn từng chữ một: "Ngươi nói như thế nào?" Hàn Cẩm tội nghiệp mà nói: "Cẩm Cẩm muốn luyện với ca ca." Lúc này Đan Khuyết mới thoáng buông tay hắn ra, Hàn Cẩm lập tức nhào vào ngực y, lại bị y không chút lưu tình nào đẩy ra. Hàn Cẩm không nản chí mà lại nhào tới, lại bị đẩy ra, lại nhào tới.. cuối cùng cũng thành công ôm mỹ nhân vào lòng. Đan Khuyết vươn tay nhéo lấy chú chim nhỏ của Hàn Cẩm, thỏa mãn nhìn vẻ mặt cứng đờ cùa hắn, cắn răng uy hiếp nói: "Ngươi dám luyện với hắn, ta bẻ gãy chim ngươi." Hàn Cẩm uốn tới ẹo lui: "Không luyện không luyện, Cẩm Cẩm chỉ luyện thần công với ca ca." Đan Khuyết nhìn Hàn Cẩm hồn nhiên mở to mắt, tâm tình vô cùng phức tạp. Cả dọc đường đi y vẫn luôn suy nghĩ đến tột cùng Kỷ Thư dẫn y trở lại nhằm mục đích gì, tại sao lại không đâm chết y trong một đao, trong lúc bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu y. Lúc ở Nhạn Thành y gặp phải nhóm người của Xích Hà Giáo, nhóm người đó xuất thù vô cùng tàn nhẫn, rõ ràng là muốn lấy mạng y, y bị buộc rơi vào đường cùng không xuất thủ không được, nhưng đối phương vừa giao thủ với y liền bò chạy. Tuy nói đám đệ tử Xích Hà Giáo này không phải đối thủ của Hàn Cẩm, thế nhưng bỏ chạy thế kia không phải lác phong hành sự của Xích Hà Giáo, một khi bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã có giác ngộ nếu không thành công thì sẽ thành nhân, đặc biệt y lại là một nhân vật quan trọng trong Xích Hà Giáo, sao bọn chúng có thể dễ dàng thu tay như vậy? Điếm này Đan Khuyết nghĩ mãi mà vẫn không minh bạch. Sau đó, y gặp Kỷ Thư, theo lời Kỷ Thư nói, nhóm người ám sát này là do Tam Loan phái đi, còn hắn thì là thuộc hạ Vô Mi dẫn tới đưa mình về giáo. Không cần nghĩ cũng biết đây là một lời nói dối, chỉ là Đan Khuyết không hiểu vì sao hắn lại muốn dẫn theo Hàn Cẩm về cùng, sao hắn biết hạ độc Hàn Cẩm có thể khống chế mình? Nhỡ đâu y bỏ lại Hàn Cẩm thì sao? Hôm nay Kỷ Thư đưa ra yêu cầu muốn tu luyện hợp hoan cùng Hàn Cẩm, lúc này Đan Khuyết mới dần vỡ lẽ: Có lẽ ngay từ đầu, mục tiêu của Kỷ Thư đã không phải mình mà là Hàn Cẩm! Ban đầu đúng là bọn họ muốn lấy mạng y, thế nhưng lần kia y ra tay, khiến bọn chúng phát hiện nội công cùa y không phải là cùa Xích Hà Giáo, mà không biết tại sao Kỷ Thư lại biết được thân phận của Hàn Cẩm, thế nên nổi lên tà tâm, có lẽ cũng giống như y muốn lấy trong tay bí tịch phái Ngũ Luân, hoặc giả có âm mưu khác với phái Ngũ Luân. Hạ độc Hàn Cẩm là để khống chế y, mà dẫn y đi theo là để khống chế Hàn Cẩm. Đan Khuyết cúi đầu nhìn Hàn Cẩm đang ôm hông mình, uốn tới ẹo lui cười đùa trong lòng mình, tâm tình vô cùng phức tạp: Y vẫn cho rằng nếu không phải vì tiểu sỏa tử ngu ngốc ăn hết xâu kẹo hồ lô bị tẩm độc, mình đã không rơi vào hoàn cành này, nên vẫn cứ luôn trách cứ tiểu sỏa tử. Nhưng nếu sự thật giống như y nghĩ, có lẽ chính tiểu sỏa tử đả cứu y     . Nếu không có tiều sỏa tử, y dã sớm trở thành oan hồn dướì đao Kỷ Thư. Nếu như trước đây y bỏ Hàn Cẩm một mình rời đi cũng không có tác dụng, sẽ bị Kỷ Thư tiêu diệt chết. Cũng bởi vì cuối cùng y không vứt bỏ Hàn Cầm, khiến Kỷ Thư có phần kiêng dè với mối quan hệ hai người, cho nên mới cùng bắt hai người đi. Ngược lại, chính y đã liên lụy tới Hàn Cẩm. Nếu trước đó Hàn Cẩm không cứu y thì đã không có quan hệ gì với Xích Hà giáo, lại càng không bị Kỷ Thư hạ độc, luân lạc bi thảm tới cỡ này. Đột nhiên tiểu sỏa tử dừng chơi đùa, ôm lấy bụng mình, nhíu mày nói: "Lại đau." Đan Khuyết luồn hai tay qua nách tiểu sỏa tử, bế hắn lên. Thoạt nhìn tiểu sỏa tử rất gầy, nhưng thật ra lại rất nặng, ôm vào lòng cảm giác rất thoải mái. Đan Khuyết cúi đầu hôn lên môi tiểu sỏa từ một cái, cảm thấy bờ môi của hắn có vị ngọt, giống như được phết một lớp đường lên. Chân mày y hơi chau lại: "Ngươi lại ăn đồ cùa Kỷ Thư?" Hàn Cẩm mờ mịt chớp chớp mắt: "Không có mà." Đan Khuyết suy nghĩ một chút, nghi ngờ mình đã nghĩ sai rồi, vị ngọt ngào này chính là vị cùa tiểu sỏa tử, thế là y lại hôn môi hắn thêm hai cái nữa, liếm môi một cái, quả nhiên vị rất ngọt ngào. Y ôm tiểu sỏa từ trở mình, đặt tiểu sỏa từ lên người, cùng hắn quấn quýt dây dưa, ghé vào vành tai hắn khe khẽ thở dài. Một lát sau, Kỷ Thư lại phái người bưng đồ ăn thức uống lới. Hàn Cẩm đã thành thói quen, đưa toàn bộ đồ ăn cho Đan Khuyết, để y kiểm ưa. Đan Khuyết vẫn không khỏi cảnh giác, đặc biệt là y vừa nghĩ xong chuyện kia, lại càng thêm cẩn thận hơn giờ Hàn Cẩm đã trúng độc trên người, nếu như mình lại trúng độc, chẳng phải là càng gia tăng sự uy hiếp cùa Kỷ Thư lên tiểu sỏa lử sao? Đan Khuyết cẩn thận kiểm tra rồi, thức ăn nước uống vẫn không có độc. Thế là y cất thức ăn vào, dự định chờ đến tối rồi ăn. Đợi đám người Xích Hà Giáo nghỉ ngơi đủ rồi, mọi người lại lên đường. Hàn Cẩm ngồi trên xe nghĩ lại lời Kỷ Thư vừa nói, càng nghĩ lại càng tức giận: Hắn với Tiểu Mỹ Nhân vốn không quen không biết, thế mà Tiểu Mỹ Nhân lại hào phóng đưa ra yêu cầu luyện hợp hoan cùng hắn, vì sao ca ca cứ ra sức từ chối không chịu cơ chứ? Không chịu thì thôi đi, lại còn muốn bẻ gãy tiểu bảo bối của hắn. Hàn Cẩm nghĩ tới đây, cảm thấy sao mà mình thiệt quá, nếu không đòi được món nợ này thì thật có lỗi với công dạy dỗ của Thiên Tôn và tam đại trưởng lão cùng với sự giúp đỡ tận tình của tả hữu hộ pháp, thế là hắn từ từ dán tới gần Đan Khuyết, đầu tiên là khoát tay lên hông y, sau đó từ từ trượt xuống, bất tri bất giác, "không cẩn thận" trượt vào trong y phục Đan Khuyết. Đan Khuyết nhận ra ý đồ của hắn, đẩy hắn ra: "Ngươi làm gì vậy?" Hàn Cẩm liền ngồi luôn trên người Đan Khuyết, dang rộng tay chân quấn lấy y, ôm cổ, uốn tới ẹo lui trên người y. Đan Khuyết cảm thấy rất đau đầu. Đứa ngốc này chẳng phân biệt ngày sáng đêm tối mà phát tình! Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, tuy Hàn Cẩm thường xuyên động dục, nhưng lại chẳng thành công được mấy lần. Đan Khuyết muốn đẩy tiểu sỏa tử từ ưên người xuống, nhưng tiểu sỏa tử cứ như con gấu túi mà bám chặt y không chịu buông. Y lại không dám làm ra động tĩnh lớn, sợ người bên ngoài xe nghe thấy được. Dần dần, Hàn Cẩm phát hiện, chỉ cần mình không buông tay, Đan Khuyết sẽ không thực sự đẩy mình ra. Phát hiện ra điều này, Hàn Cẩm liền được một tấc lại tiến một thước, cầm lấy lay Đan Khuyết sờ xuống phía dưới mònh: "Ca ca sờ sờ, sờ sờ thoải mái." Đan Khuyết không lại được hắn, cảm thấy tiểu sỏa từ vừa tội nghiệp vừa khả ái, thế là nửa đẩy nửa giữ mà nắm lấy nơi đó của tiểu sỏa tử, an ủi nó ngẩng đầu. Hàn Cẩm khoan khoái, lập tức cười tươi rạng rỡ, chu mỏ lên hôn loạn trên mặt Đan Khuyết. Hắn không biết hôn, Đan Khuyết bị hắn làm cho vừa nóng vừa nhột, không nhịn được mà nâng cằm hắn lên, giữ cho hắn không lộn xộn. Thế là Hàn Cẩm lập tức ngoan ngoãn, lại nhìn chằm chằm đôi môi Đan Khuyết, đầu tiên là hôn nhẹ, sau đó liếm liếm, sau đó hun hút. Hắn dốt đặc trong chuyện này, hoàn toàn dựa theo trực giác, chỉ cảm thấy đôi môi mềm của Đan Khuyết sao mà ngon miệng ghê, giằng co một hồi, không ngờ đầu lưỡi lại trượt vào trong miệng Đan Khuyết. Đan Khuyết cả kinh, sửng sờ há miệng, y hơi bất mãn với sự xâm nhập của Hàn Cẩm, lại không thể dùng răng cắn hắn, vì vậy liễn dùng đầu lưỡi đẩy hắn ra ngoài. Thế là tiểu sỏa tử và ca ca cùng chơi trò chơi, đầu lưỡi hai người đấu đá lẫn nhau, ngươi đẩy lui ta dán tới, Hàn Cẩm chơi đến là hăng hái, đầu lưỡi liếm liếm lên hàm trên của Đan Khuyết, Đan Khuyết chỉ cảm thấy trong đầu nổ 'bùm' một tiếng, cảm giác tê dại chạy khắp thân thể. Hàn Cẩm cảm thấy có một vật nong nóng đang ngẩng đau chọc về phía mình, lấy tay sờ một cái, không ngờ Đan Khuyết cũng có phản ứng. Đan Khuyết vội vàng đầy Hàn Cẩm ra, sờ lên đôi môi ướt nhẹp của mình, không thể nói rõ đến tột cùng trong lòng mình cảm thấy thế nào. Cả y và Hàn Cẩm đều không phải người tinh thông trong lĩnh vực này, đều cùng nhau dò lần khai phá thân thể đối phương. Hàn Cẩm thấy thế, việc 'nghĩa' không thể chểnh màng mà kéo quần Đan Khuyết xuống, vật kia của Đan Khuyết liền nhảy ra ngoài. Hắn dang tay ra bọc lấy vật kia cùa Đan Khuyết, cảm thấy cơ thể Đan Khuyết run lên một cái     đó là một cảm giác rất mãnh liệt. Hàn Cẩm cúi đầu đưa mắt nhìn chăm chú nơi ấy của Đan Khuyết, hồng hồng, bóng bóng, vô cùng dễ thương. Hắn tò mò dùng ngón tay chọc vào đầu vật kia một cái, Đan Khuyết lại run lên, thế là Hàn Cẩm nhếch môi cười ha hả. Đan Khuyết bị hắn cười vừa thẹn vừa giận, cắn lên bờ môi của hắn một cái, trừng mắt nói: "Không được cười." Hàn Cẩm giảo hoạt che miệng lại, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: "Cẩm Cẩm không cười.' Đan Khuyết không chịu được kẻ ngốc hâm hâm dở dở này, nghiêm trị mà véo cái đầu của tiểu tiểu sỏa tử một cái. Đột nhiên tiểu sỏa tử giữ lấy tiểu tiểu sỏa từ trong tay y về, để đầu của tiểu tiểu sỏa tử và đầu của tiểu Đan Khuyết hôn nhau, bàn lay to bao bọc lấy hai cậu bé, Nhịp thở của Đan Khuyết trở nên dồn dập, nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc." Nhưng y không cản lại. Một tay Hàn Cẩm cùng làm cho hai người, Đan Khuyết vô cùng thoải mái, nhắm nghiền đôi mắt mà hưởng thụ. Chốc lát sau, tiểu sỏa tử thở nặng nề, đôi môi mạnh mẽ dán tới, đầu lưỡi trượt vào trong miệng y. Lần này là một nụ hôn thô bạo và mang tính xâm lược, xuất phát từ bàn năng công kích của nam nhân. Đan Khuyết không cam lòng tò ra yếu thế mà ôm cổ hắn hôn trả lại, trong lúc gắn bó say sưa, từng đợt khoái cảm tê dại đánh ập vào đỉnh đầu, khiến y muốn hét lên chói tai, lại bị bờ môi Hàn Cẩm ngăn trở lại. Tiểu sỏa tử bị cảm giác mãnh liệt kích thích không biết làm sao cho phải, hắn muốn xâm lấn theo bản năng, nhưng lại không biết xâm lấn thế nào, nụ hôn cướp đoạt đã không đủ để thảa mãn ham muốn của hắn, bởi xung động không thể phát tiết mà hắn không nhịn được cắn Đan Khuyết một cái. Cái cắn này không hề nhẹ, mùi máu tươi xộc thẳng vào khoang miệng hai người. Hàn Cẩm nhận thấy mùi máu tanh, lúc này như bị dội vào đầu một gáo nước lạnh mà tỉnh lại, hoảng hốt buông Đan Khuyết ra, áy náy không biết làm sao: "Ca ca..." Đột nhiên Đan Khuyết rên lên một tiếng, dùng sức đẩy hắn từ trên người mình xuống. Hàn Cẩm y phục không chỉnh tề bị ngã xuống, vật dưới thân vẫn còn ngẩng cao đầu, trong cơ thể như có chân khí xông tới đến khó chịu, Hắn ủy khuất bĩu môi, ngồi dậy muốn an ủi Đan Khuyết, tiếp tục chuyện ban nãy, không ngờ đột nhiên Đan Khuyết cuộn tròn người, ngón tay nắm chặt ống quần hắn, thể như muốn xé rách ống quần. Lúc này Hàn Cẩm mới nhận ra chuyện không đơn giản, cuống quít đỡ lấy Đan Khuyết: "Ca ca, ca ca làm sao vậy?" Đan Khuyết đau đớn lắc đầu, cả người lại cuộn tròn hơn. Hàn Cẩm nóng ruột không biết phải làm sao, lúc này Đan Khuyết run rẩy buông một tay mình ra, vươn tới nắm tay hắn. Đan Khuyết run giọng nói: "Hình như ta, trúng độc." Hàn Cẩm không thể tin mở to mắt nhìn. Đan Khuyết cẩn thận như vậy, đồ ăn thức uống đều đã được y kiểm tra cần thận, ngay cả buồng xe họ ngồi cũng đã kiểm tra qua, thứ gì Kỷ Thư cho cũng không động vào, sao có thể trúng độc được? Bất chợt, Hàn Cẩm như bị sét đánh, giơ tay sờ lên đôi môi mình. Hắn nhớ tới, nụ hôn không sao giải thích được của Kỷ Thư.

Chương 38: Kỷ Thư rất xấu xa!   
Đan Khuyết thương lượng kế sách với Hàn Cẩm xong, hai người liền nắm tay nhau tản bộ trong rừng. Đan Khuyết không muốn quay trở lại chỗ Kỷ Thư một chút nào, thậm chí y chỉ muốn lập tức dẫn Hàn Cẩm cao chạy xa bay, thế nhưng không được, nhất định y phải kiên nhẫn. Mà thái độ Hàn Cẩm lại có vẻ bất thường mà cúi đầu, tâm sự chồng chất, không nói câu nào. Đan Khuyết nhìn ra được hắn không yên lòng, cho rằng cái đầu nhỏ của Hàn Cẩm chưa nghĩ thông kế sách của y, cũng không lên tiếng quấy rầy, nắm tay hắn lặng lẽ đi dạo trong rừng một vòng. Sắc trời mỗi lúc một tối, thêm chút nữa, đến năm đầu ngón tay cũng sắp không nhìn ra. Đan Khuyết dừng bước lại, đứng trước mặt Hàn Cẩm: "Si nhi, ngươi nghĩ xong chưa?" Hàn Cẩm ngẩn ra: "Hử? Hả?" Đan Khuyết bị bộ dạng ngẩn ngơ hử hả của hắn chọc cười, lại nắm tay hắn quay trở về, nhỏ giọng thầm thì: "Quả nhiên là đứa bé ngốc." Dừng lại một chút, lại nói: "Không cần lo lắng, ca ca ở bên ngươi." Chuyện Hàn Cẩm nghĩ, cũng không phải mưu kế đoạt thuốc giải của Đan Khuyết, trên thực tế cho tới giờ hắn chưa từng để chuyện bị trúng độc trong lòng. Kỷ Thư không thể gây khó dễ cho hắn bằng thứ độc kia, chẳng qua là hắn nguyện ý tiếp tục theo bọn họ mà thôi. Hắn nghĩ là nghĩ câu nói kia của Đan Khuyết, "Ẩn cư, chỉ có hai chúng ta." Nghe xong câu này, trong lòng hắn có cảm giác kì quái, thể như là vui vẻ, lại thể như là sầu não. Thật ra Hàn Cẩm không nhìn xa trông rộng, hắn làm vệc cũng không nghĩ trước nghĩ sau, đều là do hứng trí mà thành. Hắn chỉ nghĩ tới những chuyện ngay trước mắt, về phần tương lai thì để tương lai tính. Hắn muốn ở với Đan Khuyết, nếu như bên Đan Khuyết cả đời, hắn cũng rất vui lòng, nhưng nếu chỉ có hai người họ, hắn lại không vui. Sở dĩ hắn bỏ Tiểu Tả Tiểu Hữu mà chạy ra ngoài là bởi hắn vô cùng hiếu kỳ với thế giới này, không dễ dàng gặp được một mỹ nhân thú vị như như Đan Khuyết, nhưng mỹ nhân lại muốn lừa hắn đi ẩn cư trong sơn cốc, vậy cuộc sống trên Tụ Sơn tính sao đây? Hắn đi lâu như vậy, đã bắt đầu nhơ nhớ Thiên Tôn và tam trưởng lão, nếu như từ nay về sau không gặp lại được, nhất định hắn sẽ cảm thấy khó chịu bực bội. Vả lại đề nghị này của Đan Khuyết cũng ngoài dự liệu của hắn. Hắn cho rằng trong lòng Đan Khuyết tràn đầy ham muốn báo thù, không ngờ Đan Khuyết lại chủ động thoái nhượng. Thế nhưng, tuy là thế, nhưng nghe Đan Khuyết nói những lời này, trong lòng hắn vẫn có chút hoan hỉ, vẫn có chút ngọt ngào. Đan Khuyết và Hàn Cẩm quay trở lại trong đoàn xe của Xích Hà Giáo, giáo chúng Xích Hà Giáo đều đang nghỉ ngơi dưới xe ngựa, không trông thấy bóng Kỷ Thư đâu. Hàn Cẩm tò mò nhìn xung quanh một phen, chỉ thấy bên cạnh xe ngựa của Kỷ Thư có hai ba tên đệ tử, mấy tên trông thấy hai người đã trở về, liền xoay người nhỏ giọng nói với trong xe vài câu. Xem ra Kỷ Thư đang ở trong xe ngựa. Đan Khuyết không muốn ở chung một chỗ với đám đệ tử Xích Hà Giáo, đi nhóm một đống lửa, cùng Hàn Cẩm ngồi xuống sưởi ấm. Cũng không bao lâu sau, rèm xe ngựa được kéo ra, Kỷ Thư từ trên xe đi xuống. Áo choàng y xốc xếch, tóc hai bên thái dương lại bết vào gương mặt, thể như vừa thấm ướt nước. Hàn Cẩm nhìn bộ dạng hắn, chân mày hơi chau lại, cảm thấy có gì đó không đúng. Mà Đan Khuyết thì chẳng buồn liếc mắt nhìn Kỷ Thư. Kỷ Thư trông thấy ánh mắt của Hàn Cẩm, lập tức giơ tay lên vuốt tóc hai bên mai, trên mặt hiện lên ý cười, đi về phía bọn họ. Hàn Cẩm thu đường nhìn lại, không nặng không nhẹ hừ một tiếng, lúc này Đan Khuyết mới khẽ đá chân hắn một cái, nói: "Giả đau." Kỷ Thư đi tới bên cạnh hai người. Đầu tiên Hàn Cẩm liếc mắt nhìn y một cái, sau đó ôm bụng rên hừ hừ mà ngã xuống đất. "Ai u mẹ Cẩm Cẩm ới..." Hắn lăn đến chân Đan Khuyết. "Ai u u tổ tiên Cẩm Cẩm ời.." Hắn lại lăn tới chân Kỷ Thư. "Hự~~~ a~~ ui ~~~ oh~~ đau chết Cẩm Cẩm." Hắn lại lăn trở về bên chân Đan Khuyết, lấy lòng mà nháy mắt với y một cái. Khóe miệng Đan Khuyết và Kỷ Thư đồng thời run lên. Đan Khuyết hít sâu một hơi, nhắm mắt lại mặc niệm: Ta sai rồi, ta sai rồi, ta đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào một kẻ ngốc rồi.. Kỷ Thư nín cười khom người đỡ Hàn Cẩm dậy, đoạn hỏi: "Ngươi làm sao vậy?" Lúc y chạm vào người, Hàn Cẩm bị bàn tay lạnh như băng của y làm cho kinh hãi. Hàn Cẩm tức giận nói: "Cẩm Cẩm vừa ăn kẹo hồ lô của heo, đau bụng quá." Kỷ Thư mỉm cười nói: "Đến kẹo hồ lô của heo mà Cẩm Cẩm cũng ăn sao? Ta giúp Cẩm Cẩm xoa xoa bụng, sẽ đỡ thôi." Dứt lời, bàn tay đặt lên trên bụng Hàn Cẩm, xoa vòng. Trong lúc bất chợt Hàn Cẩm cảm thấy gáy bị siết chặt, Đan Khuyết túm cổ áo kéo hắn quay trở lại. Đan Khuyết đè vai hắn ngồi xuống bên cạnh mình, lạnh lùng nói với Kỷ Thư: "Chuyện gia đệ, không cần ngươi quan tâm." Nói xong dùng sức véo hông Hàn Cẩm. Hàn Cẩm nhăn nhó lại, nhưng vẫn phải nhịn xuống. Kỷ Thư thu tay về, thản nhiên cười nói: "Mấy ngày hôm nay trời lạnh lẽo ẩm ướt, thuộc hạ đã đặc biệt sai người chuẩn bị một vò rượu, mời ma tôn và lệnh đệ uống cho ấm người." Dứt lời búng ngón tay, hai tên đệ tử cách đó không xa liền ôm một vò rượu đi tới. Đan Khuyết lạnh như băng mà nói: "Không cần." Kỷ Thư làm như không nghe thấy, chỉ nhìn y cười. Chốc lát sau, đệ tử ôm vò rượu đi tới gần. Giấy đậy vò rượu đã bị mở, mùi rượu thơm thoảng bay khắp nơi. Hàn Cẩm nghe mà nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chòng chọc vò rượu, thầm nghĩ nhất định Đan Khuyết sẽ không cho hắn uống, không khỏi thầm tiếc hận. Trong lúc bất chợt, hai tên đệ tử liếc mắt ra hiệu, hai người đồng thời ngã xuống đất, cả vò rượu đổ lên đầu Đan Khuyết. Hàn Cẩm kinh hãi, lập tức xuất thủ kéo Đan Khuyết lại: "Cẩn thận!" Nhưng mà hắn đã chậm một bước, Đan Khuyết bị cả vò rượu đổ vào người. Nhất thời mùi rượu tản ra bốn phía, sặc lên khiến người ta muốn hắt hơi. Kỷ Thư vội vã đứng lên: "Còn ra thể thống gì nữa! Không mau đi lấy nước cho ma tôn Sí Diễm tẩy trừ!" "Xoẹt" một tiếng, kiếm tuốt ra khỏi vỏ, ánh mắt Đan Khuyết lạnh lẽo, kiếm trong tay nhắm thẳng về phía Kỷ Thư Kỷ Thư cũng không nóng nảy, nhìn chằm chằm mũi kiếm của y, khẽ cười nói: "Ma tôn, thuộc hạ quản người không nghiêm, xin ma tôn thứ tội." Đan Khuyết gằn từng chữ một nói: "Nếu ta không thứ tội cho ngươi thì sao?" Hàn Cẩm cau mày đứng một bên nhìn. Một ngọn lửa vô danh rực cháy lên trong lòng hắn, hắn cố nén lại, lạnh lùng quan sát Kỷ Thư. Lúc này, bốn năm tên đệ tử từ bốn phía xông tới, mỗi người cầm theo một thùng nước, đi thẳng về phía Đan Khuyết. Đan Khuyết và Hàn Cẩm đồng thời biến sắc. Đan Khuyết đâm kiếm về phía Kỷ Thư, Kỷ Thư nghiêng đầu tránh né, trong nụ cười mang theo hàn ý, cao giọng nói: "Giúp ma tôn tẩy trừ!" Hàn Cẩm cố gắng ngăn lại, nhưng mà đám đệ tử xách nước này đến từ bốn phía, hắn che trước người Đan Khuyết, lại không che toàn bộ được, chỉ trong chớp mắt, các thùng nước dội vào người bọn họ. "Ào ào!" "Ào ào!" Nay đã là cuối thu, không biết Kỷ Thư lấy nước đá từ đâu tới, vừa chạm tới da thịt, Hàn Cẩm đã cảm thấy nơi bị nước dội cóng đến đau đớn, không nhịn được mà gầm lên một tiếng. Trong nháy mắt hàn ý xuyên qua da thịt vào tận khớp xương, đến xương cũng cứng đông lại. Cũng lúc đó, trong lồng ngực như có một tảng băng lớn nổ tung khắp nơi, lục phủ ngũ tạng bị những mảnh vụn làm cho đầm đìa máu chảy, toàn thân không chỗ nào là không đau, không cách nào cảm nhận đến tột cùng là nóng hay lạnh, chỉ có đau đớn, đau dữ dội. Hàn Cẩm biết, nước đá kích thích Triêu Hàn Mộ Noãn phát tác. Hắn lập tức vận công áp chế, nhưng hiệu quả rất ít. Chốc lát sau, Hàn Cẩm miễn cưỡng ổn định được thể trạng mình, cúi đầu nhìn, không khỏi kinh hãi: Tình trạng Đan Khuyết thảm tới không nỡ nhìn! Y cuộn tròn người ngã xuống đất, gương mặt nhăn nhó, sắc mặt xanh tím, cơ thể co giật kịch liệt —— Y bị nội thương, lại không có thần công hộ thể như Hàn Cẩm, hiển nhiên không thể chống đỡ được. Hàn Cẩm vội vàng đi tới dùng sức ôm lấy y, hốt hốt hoảng hoảng mà gọi tên y: "Đan Khuyết, Đan Khuyết, ca ca.." Cơn đau trong tim đã át đi tất thảy các cảm giác đau đớn khác. Kỷ Thư từ từ tiến lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt hai người họ, ngón tay điểm lên trán Đan Khuyết, mỉm cười nói: "Ma tôn sao vậy? Sao lại đau như vậy? Phải chăng trời lạnh quá nên đã bị phong hàn? Ồ, sao triệu chứng này của ma tôn lại giống như trúng độc Triêu Hoàn Mộ Noãn vậy?" Đan Khuyết không lên tiếng được, bàn tay run run rẩy rẩy nổi gân xanh gạt bàn tay Kỷ Thư đặt trên trán mình, dùng khẩu hình nói với Hàn Cẩm: "Đỡ ta lên xe." Hàn Cẩm hiểu rõ sự kiêu ngạo của y, bốn phía xung quanh biết bao ánh nhìn giễu cợt đang nhìn chằm chằm thảm trạng của y, so với cơn đau trên cơ thể lại càng khiến y không thể chịu đựng được. Hàn Cẩm liền bế y lên, đi về phía xe ngựa, buông mành xe xuống, ngăn cách những ánh nhìn tò mò kia ở bên ngoài. Tuy đau đớn cực hạn nhưng Đan Khuyết vẫn nén chịu không lên tiếng, dùng sức cắn môi mình, đôi môi bị cắn nát, máu chảy dọc theo cằm y xuống, Hàn Cẩm đau lòng không gì sánh được, lại biết nội công của mình không thể giảm bớt công hiệu của Triêu Hàn Mộ Noãn, hắn chỉ biết ôm chặt lấy Đan Khuyết, không ngừng hôn lên trán y: "Ca ca." Đan Khuyết run rẩy cầm lấy tay hắn, dùng khẩu hình nói: "Ta muốn bọn họ..." Hàn Cẩm thấy y vô cùng thống khổ, thật sự không đành lòng nhìn y chịu dằn vặt như vậy, thế là dịu dàng trấn an nói: "Ca ca ngủ ngon, nhất định bọn chúng sẽ bẽ mặt." Nói rồi điểm trúng huyệt ngủ của Đan Khuyết. Đan Khuyết dần ngừng run rẩy, cuối cùng cũng yên giấc ngủ trong lòng Hàn Cẩm. Hàn Cẩm lặng lẽ ngồi một hồi, đến khi cảm thấy cơn đau trong cơ thể mình cũng dần ngớt, hắn vén mành đi xuống xe ngựa. Kỷ Thư đang đứng dưới xe ngựa, sớm đã dự liệu mà nhìn hắn cười, nhẹ giọng nói: "Tiểu Anh Tuấn." Hàn Cẩm nghiêm mặt bước từng bước về phía y, đến trước mặt y thì dừng lại, lạnh lùng nhìn chòng chọc. Kỷ Thư nhìn lại hắn một hồi, ánh mắt bắt đầu run lên, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu nhìn đi chỗ khác. Hàn Cẩm túm lấy cổ áo y, nâng y lên, xuất khinh công chạy về phía xa xa. 요

Chương 39: Vô Mi lên sàn   
Hàn Cẩm xách Kỷ Thư rời khỏi mọi người, phi nước đại cả đường, cuối cùng dừng lại bên một đầm nước. Hắn dùng sức đẩy Kỷ Thư xuống, lưng Kỷ Thư nặng nề đập vào một gốc cây thô lớn, một tay Hàn Cẩm đè lên ngực y, y liền không động đậy được nữa. Hàn Cẩm cau mày hỏi y: "Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?" Từ nhỏ tới giờ, tròn mười bảy năm, hắn chưa từng bực bội như lúc này. Đến lúc này rồi mà Kỷ Thư vẫn còn cười được: "Ta muốn cái gì, ngươi sẽ cho luôn sao?" Hàn Cẩm mặt không đổi sắc nhìn y. Kỷ Thư nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại mở mắt ra: "Thuốc giải Triêu Hàn Mộ Noãn, đổi lấy "Bí tịch Ngũ Luân" của ngươi." Hàn Cẩm nhìn chằm chằm ánh mắt y: "Ngươi muốn "Bí tịch Ngũ Luân"?" Kỷ Thư nhướn mi. Hàn Cẩm nói: "Ngươi đã hạ độc ta, nếu ngươi chỉ muốn bí tịch, có thể tới uy hiếp ta, sao lại còn muốn hạ độc Triêu Hàn Mộ Noãn?" Kỷ Thư hờ hững nói: "Tiểu Anh Tuấn sao có thể giống như người thường được, ta lo độc Thanh Hoa không đủ để khống chế ngươi. Nếu ngươi có thể truyền thụ tâm pháp nội công phái Ngũ Luân cho Đan Khuyết, như vậy hẳn rất để ý tới tính mạng hắn. Triêu Hàn Mộ Noãn đổi lấy bí tịch của ngươi. Về phần hạ độc trên người ngươi —— Ta muốn ngươi ở bên cạnh ta, đến khi ta luyện thành thần công, ta mới giúp ngươi giải độc." Dứt lời cổ tay run lên, một bình thuốc nhỏ trượt từ tay áo ra. Y giờ bình thuốc lên, đoạn nói: "Trong này có một viên thuốc giải, để giải Triêu Hoàn Mộ Noãn, chỉ cần ngươi giao bí tịch ra, ta sẽ lập tức đưa cho ngươi." Hàn Cẩm vươn tay muốn đoạt lấy, Kỷ Thư lập tức thu tay về, giữ chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay, dửng dưng cười nói: "Một đổi một, nếu ngươi muốn đoạt, ta sẽ bóp nát nó." Hàn Cẩm nhìn sắc mặt y, đột nhiên bật cười một tiếng, nói: "Yên tâm, ta không đoạt.." Đột nhiên hắn gây khó dễ, nhấc cổ áo Kỷ Thư lên, ném vào đầm nước ở bên cạnh, Nét mặt Kỷ Thư đầy kinh ngạc, đến khi muốn giãy giụa thì đã chậm, y nặng nề ngã vào đầm nước không quá sâu kia, bọt nước bắn tung lên. Đầm nước này là do nước mưa đọng lại mà thành, nước chất vẩn đục lại lạnh lẽo. Trường bào vàng nhạt hòa nhã cao quý của Kỷ Thư đẫm nước bùn, phượng hoàng rơi xuống nước trong nháy mắt biến thành quạ đen. Khắp người y là nước bùn nhơ bẩn, chật vật bất kham bò lên bờ, còn chưa nói chữ nào, đột nhiên cả người co quắp, ôm chặt mình ngồi xổm xuống. Ban đầu y còn chịu đựng, nhưng dần dần không chịu được nữa, quỳ xuống đất, cúi rạp mặt xuống, không cho Hàn Cẩm trông thấy vẻ mặt mình, đau đớn ôm lấy bụng, cả người co quắp run rẩy giống như Đan Khuyết lúc ban nãy. Hàn Cẩm tiến lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đoạn nói; "Ngươi bôi độc lên môi mình, Đan Khuyết trúng độc, ta trúng độc, hiển nhiên ngươi cũng trúng." Hắn vươn tay, không tốn chút sức nào mà lấy cái bình sứ trong tay Kỷ Thư. Kỷ Thư run rẩy vươn tay muốn đoạt lại bình sứ, bàn tay giơ được một nửa lại đau đớn thu về. Hàn Cẩm quơ quơ bình sứ trong tay, mở nắp bình ra nhìn, bên trong quả nhiên chỉ có một viên thuốc. Hắn đổ thuốc ra lòng bàn tay, bình tĩnh nói: "Nếu như viên thuốc này có thể giải độc, ngươi đã uống từ lâu rồi. Chỉ sợ đây là độc dược còn mạnh hơn cả Triêu Hàn Mộ Noãn." Kỷ Thư cười nói: "Ta chỉ mang, một viên thuốc giải, đi theo. Đổi lấy, bí tịch của ngươi, hiển nhiên, không thể.." Y cố gắng giả vờ bình tĩnh, thế nhưng giọng nói run rẩy nghe không giống như đang cười, lại mang theo âm nức nở. "Vậy sao." Hàn Cẩm nói: "Vậy biện pháp hạ độc ngươi nghĩ ra này, thật đúng là đả thương địch tám trăm, lại hại mình một nghìn." Hàn Cẩm túm cổ áo y từ dưới đất đứng lên, ghé vào tai y không chút lưu tình nào mà nói: "Thấy Tiểu Mỹ Nhân đau đớn như vậy, ta thật sự không đành lòng, thôi đừng nghĩ tới bí tịch của ta nữa, giải độc trên người mình trước thì hơn." Dứt lời liền lấy viên thuốc ra, đưa vào miệng Kỷ Thư. Quả nhiên mặt Kỷ Thư biến sắc, đau đớn nhăn nhó lại, ngậm chặt miệng không chịu uống viên thuốc vào. Hàn Cẩm nói: "Đã là thuốc giải, sao lại không uống? Ngươi uống nó vào, ta dạy cho Đan Khuyết, cũng có thể dạy cho ngươi." Kỷ Thư cắn chặt răng không mở miệng, Hàn Cẩm cũng không bắt ép, mặt không đổi sắc bóp nát viên thuốc vẩy vào đầm nước. Một lát sau, cuối cùng Kỷ Thư cũng không co giật nhiều như trước nữa. Y nằm sõng soài dưới đất, bởi sức cùng lực kiệt mà đôi mắt nửa khép nửa mở, nhịp thở yếu ớt, nhìn Hàn Cẩm mà nở nụ cười khinh nhờn. "Tiểu Anh Tuấn." Y cười ngắt quãng mà nói: "Ta càng ngày, càng, thích ngươi." Cuối cùng Hàn Cẩm không đành lòng mà hành hạ y nữa, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn, đoạn nói: "Thật ra ta đã từng rất thích ngươi, chỉ tiếc là bây giờ ta càng ngày càng không thích ngươi." Dứt lời liền bỏ lại Kỷ Thư chật vật bất kham, hờ hững xoay người lại. Sáng sớm hôm sau, đoàn xe chuẩn bị lên đường, lúc này mới gặp lại Kỷ Thư. Chẳng biết đêm qua Kỷ Thư trở về thế nào, chỉ là hôm nay y không còn chật vật như đêm qua nữa. Bởi vì yếu ớt mà sắc mặt không tốt lắm, nhưng tinh thần lại rất được, trông thấy Hàn Cẩm, y liền cong mắt cười với hắn, nụ cười xán lạn như gió xuân. Hàn Cẩm lạnh mặt hừ một tiếng, hạ màn xuống quay trở về trong xe. Trải qua một trận giày vò từ tối qua, tình huống Đan Khuyết bây giờ không tốt lắm, cả người nóng như tảng đá bị mặt trời ban trưa chiếu rọi. Y trúng Triêu Hàn Mộ Noãn, kiêng nhất là quá nóng hoặc quá lạnh, tối qua bị dội nước lạnh gần như lấy đi nửa cái mạng y. Càng quá nóng hoặc lạnh, độc trong người lại càng phát tác, càng khiến nửa cái mạng còn lại của y cũng khó giữ được. Hàn Cẩm ôm chặt y vào lòng, trong lòng ngổn ngang hàng trăm hàng vạn ngàn suy nghĩ. Giả như hắn không thông thạo độc dược, giả như tối hôm qua hắn không ném viên thuốc của Kỷ Thư đi, lúc này có lẽ hắn đã 'bệnh cấp loạn đầu y' mà dùng tới viên thuốc "giải" kia của Kỷ Thư. Dụng tâm Kỷ Thư quá ác độc, khiến trái tim hắn lạnh giá. (bệnh cấp loạn đầu y: cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng) Mặc dù hắn cũng là người trong ma giáo, nhưng Thiên Ninh Giáo và Xích Hà Giáo cách nhau một trời một vực. Sở dĩ Thiên Ninh Giáo trở thành ma giáo là bởi giáo chúng đều hành sự tùy tính, không trói buộc đạo đức, cũng không có quan niệm chính tà, đều là làm vì thích. Nhưng trong giáo vô cùng đoàn kết, chẳng bao giờ xuất hiện những tình huống như tranh quyền đoạt thế mà lục đục với nhau. Kỷ Thư tự hạ độc nặng, các đệ tử Xích Hà Giáo cũng liều mạng đồng quy vu tận muốn hại người, điều này thật sự khiến hắn cảm thấy khó hiểu. (Đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết) Lúc này, Đan Khuyết bắt đầu mơ mơ màng màng mà nói mớ: "Ta muốn.. trở nên mạnh mẽ.. trở nên.. mạnh mẽ hơn... cho ta bí tịch..." Hàn Cẩm sờ lên cái trán nóng rần của y, khe khẽ thở dài. Thật ra vốn Đan Khuyết không thể bị mấy thùng nước hại thành ra nông nỗi này, chỉ là bởi y thích cậy mạnh, vốn đại phu dặn phải nằm tĩnh dưỡng trên giường ba tháng mới có thể khôi phục, nhưng còn chưa được một tháng y đã lại bắt đầu chém chém giết giết, lúc này Triêu Hàn Mộ Noãn lại càng phát tác, hiển nhiên y bị sụp đổ. Hàn Cẩm lấy bình thuốc nhỏ trong lòng ra, mở nắp bình, đổ một viên thuốc vào lòng bàn tay, nhìn viên thuốc, lại nhìn Đan Khuyết, do do dự dự. Thuốc này rất trân quý, không phải lúc nguy hiểm tới tính mạng thì không được tùy tiện lãng phí. Không nói tới tình huống Đan Khuyết hôm nay còn chưa đe dọa tới tình mạng, mà nếu dùng viên thuốc này giải độc cho y rồi, vậy sau đó sẽ giải thích thuốc giải từ đâu tới đây? Hàn Cẩm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng cất thuốc lại, bỏ vào trong lòng. Đi tới trưa, đoàn xe dừng bên một bờ sông, mọi người xuống xe lấy nước nghỉ ngơi. Hàn Cẩm ôm Đan Khuyết xuống xe, lấy chiếc khăn gấm trên người xuống, thấm nước sông lạnh lẽo, sau đó lại đắp lên trán Đan Khuyết. Hắn lại lấy ít nước, dùng cơ thể ủ ấm rồi mới cho Đan Khuyết uống. Uống nước xong, cuối cùng Đan Khuyết cũng tỉnh táo hơn một chút, lặng yên không nói gì tựa đầu trên vai hắn, đôi mắt lạnh lùng nhìn cảnh vật bốn phía xung quanh. Nghỉ ngơi xong rồi, đám đệ tử Xích Hà Giáo lại bắt đầu hô hoán mọi người lên xe, tiếp tục lên đường. Cả ngày ngồi trong xe ngựa lắc lư rất bất lợi cho bệnh tình của Đan Khuyết. Hàn Cẩm nhìn sắc mặt Đan Khuyết một lúc, vẫn như trước ngồi bất động dưới tàng cây. Đệ tử Xích Hà Giáo đi tới: "Lên xe!" Hàn Cẩm không thèm nhìn hắn tới một cái: "Nghỉ ngơi thêm chút nữa." Đám đệ tử Xích Hà Giáo nhìn nhau, nhưng không ai dám làm khó hắn. Lúc này Kỷ Thư đi tới, thấy thế liền phân phó: "Vậy nghỉ ngơi thêm chút nữa đi." Lại qua một lúc, đám đệ tử Xích Hà Giáo lại giục lên xe, Hàn Cẩm vẫn như trước không động đậy, hai tên đệ tử thấy thái độ hắn coi thường người cũng nóng tính lên, đôi bên cùng giằng co. Đúng lúc này, xa xa truyền tới tiếng vó ngựa, chạy về hướng bọn họ. Hàn Cẩm tập trung nghe một hồi, đoán được đối phương có khoảng mười mấy người. Đám người Xích Hà Giáo nghe thấy tiếng vó ngựa chậm hơn Hàn Cẩm một chút, Kỷ Thư cau mày nghe một hồi, thấy đối phương cách mình mỗi lúc một gần, vội nói: "Lên xe đi rồi hẵng nói." Sau đó lại phái hai tên đệ tử đi về phía người tới nghe ngóng tìm hiểu. Hàn Cẩm muốn bế Đan Khuyết lên, Đan Khuyết lại không đồng ý, xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, y không chịu tỏ ra yếu kém trước mặt người khác, chỉ bảo Hàn Cẩm đỡ y dậy, y muốn tự mình đi. Hàn Cẩm đành phải ôm hông Đan Khuyết đỡ y lên, đỡ y từ từ đi về phía xe ngựa. Lúc này đã có thể trông thấy bóng người cưỡi ngựa tới ở phía xa xa. Đan Khuyết dựa trong ngực hắn đột nhiên nhẹ giọng nói: "Khoan đã." Hàn Cẩm ngừng bước, không khỏi nhìn y. Đan Khuyết híp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng đám người phi trong cát bụi: "Người tới, hình như là người của Xích Hà Giáo." Hàn Cẩm cả kinh, vội vã nhìn về phía đám người tới. Đệ tử Xích Hà Giáo ở xung quanh cũng dừng bước, không giục bọn họ lên xe nữa. Chốc lát sau, đám người đó cưỡi ngựa tới trước mặt họ, trông thấy người đi đầu, mặt Đan Khuyết hơi biến sắc: "Là Vô Mi!" Hàn Cẩm kinh hãi: Đến ma tôn Vô Mi cũng tới? Mấy nhân vật lớn trong Xích Hà Giáo đều dốc lực xuất động! Hắn vội vã chăm chú quan sát xem rốt cuộc ma tôn Vô Mi trong truyền thuyết là người thế nào, đến khi trông thấy rõ đối phương rồi, hắn có chút giật mình: Vị ma tôn Vô Mi này, thoạt nhìn có điểm quen mắt, không biết đã gặp ở đâu. Vô Mi cũng đang quan sát hắn, ấn đường chau lại có vẻ mờ mịt.

Chương 40: Tờ giấy của Vô Mi ㅡ
Người tới chính là đoàn người của Vô Mi, Hàn Cẩm nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, phát hiện ngay cả Kỷ Thư và đám thủ hạ đều rất giật mình, tựa như không ngờ rằng Vô Mi sẽ tới. Mà người có sắc mặt tệ nhất, lại chính là Kỷ Thư. Vô Mi thu hồi đường nhìn từ trên người Hàn Cẩm về, xuống xe ngựa, đi về phía Kỷ Thư, còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Thư đã khom người với hắn: "Thuộc hạ tham kiến ma tôn Vô Mi." Vô Mi há miệng, nuốt lời bên miệng xuống, nét mặt cổ quái. Dừng lại một chút, hắn nói: "Không cần đa lễ." Hàn Cẩm đứng một bên lạnh lùng nhìn, trong lòng thầm thấy buồn cười: Hạ độc, uy hiếp, đến mức này rồi, việc gì phải diễn xuất nữa. Dù Kỷ Thư có phải ma tôn Linh Ngọc hay không, giờ Vô Mi tới thêm nữa, chẳng lẽ để cho hắn và Đan Khuyết tin rằng đám người họ tới cung đón vị ma tôn Đan Khuyết này quay trở về Xích Hà Giáo chủ trì đại sự? Vô Mi đi về phía Hàn Cẩm và Đan Khuyết, đầu tiên là liếc mắt nhìn Hàn Cẩm, sau đó lại dời đường nhìn tới gương mặt Đan Khuyết, cười nói: "Ma tôn Sí Diễm." Đan Khuyết chỉ khinh thường "hừ" một tiếng. Đó giờ y chướng mắt Vô Mi, Xích Hà Giáo là một nơi mạnh hiếp yếu, mà Vô Mi lại là ma tôn đệ tứ, tuy rằng hai người kết làm đồng minh, nhưng trên thực tế Đan Khuyết chỉ coi Vô Mi như một tên thuộc hạ. Vô Mi biết chơi đùa với độc dược, nhưng những thứ kia chỉ làm Đan Khuyết chướng mắt —— ngươi có thuốc độc nhưng cũng phải đợi đối phương ăn độc vào mới nên chuyện, nếu ngươi không có bản lĩnh hạ độc ta, thì ngươi chẳng là cái thá gì. Về phần lần này y trúng độc có phải do Vô Mi sắp xếp không, y tự nhận là mình không may mắn, không liên quan gì tới Vô Mi. Hàn Cẩm quan sát Vô Mi ở góc độ gần. Vô Mi khác với trong tưởng tượng của Hàn Cẩm, người này cũng không tính là lớn tuổi, ước chừng hơn ba mươi, tuy có lông mày, nhưng lại hết sức nhạt, nhìn xa quả thật như một người không có lông mày, có lẽ cái tên hiệu này cũng từ đó mà ra. Tướng mạo hắn không có gì xuất chúng, chỉ là đuôi mắt xếch lên, khiến gương mặt toát lên khí chất hèn mọn mà gian xảo. Hàn Cẩm nhìn kiểu gì cũng thấy người này thật quen mắt, nhưng không nhớ đến tột cùng đã gặp ở đâu. Trong đầu hắn thấp thoáng hiện lên một gương mặt trẻ tuổi, đó là Vô Mi chừng hai mươi tuổi. Hàn Cẩm nghĩ có lẽ lúc nhỏ mình từng gặp qua người này, chỉ là khi đó còn quá nhỏ, lại chưa tu luyện "Não tàn thần công", cho nên ký ức không rõ ràng. Vô Mi nói: "Ma tôn Sí Diễm đã phải chịu nhiều ủy khuất rồi. Lúc mới biết quỷ kế của Tam Loan, ta đã lập tức phái người đưa tin cho ma tôn, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Nghe nói ma tôn Sí Diễm bị Thanh Lê đánh trọng thương, ta vẫn luôn cảm thấy áy náy..." Đan Khuyết trông thấy hắn liền buông Hàn Cẩm ra, tự mình đứng dậy. Lúc này, y không chút lưu tình nào mà cắt ngang lời hắn: "Ngươi nghe ai nói? Thanh Lê không biết tự lượng sức mình âm mưu đánh lén ta, bị ta đâm một đao xuyên tim. Ta chưa từng bị trọng thương?" Vô Mi ngừng lại một chút, cười nói: "Hiển nhiên rồi, sao Thanh Lê có thể đánh đồng với ma tôn Sí Diễm được. Hôm nay thấy ma tôn mạnh khỏe thế này, ta rất an tâm." Đan Khuyết liền giễu cợt nhìn hắn một cái, nhìn Kỷ Thư cách đó không xa nói: "Kỷ Thư là thuộc hạ của ngươi?" Vô Mi chần chừ trong thoáng chốc, bất động thanh sắc quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Kỷ Thư đang nói chuyện với thủ hạ của mình, liền giảm thấp giọng nói: "Hắn nói như vậy, thì chính là như vậy." Đan Khuyết thấy thái độ hắn muốn nói rồi lại thôi, có chút kinh ngạc, lại nói: "Ngươi tới đây làm gì?" Nói rồi cười tự giễu: "Chỉ một mình ta, cũng không đáng để các ngươi xuất động nhiều người như vậy đi." Vô Mi vội nói: "Ma tôn nói vậy là không đúng." Lúc này Kỷ Thư đi tới, Vô Mi vội nói: "Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ma tôn, chỉ là không tiện dừng lại ở nơi này, không bằng lên xe trước, sau này còn nhiều thời gian, ta sẽ từ từ nói với ma tôn." Đan Khuyết lạnh nhạt nói: "Cũng được." Dứt lời liền xoay người đi về xe ngựa, chỉ là y sốt cao, cả người vô lực, lúc lên xe lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, Hàn Cẩm ở phía sau bình tĩnh đỡ lấy y, đỡ y lên xe. Không bao lâu, xe ngựa lại lên đường. Ngồi trên xe, Hàn Cẩm hỏi Đan Khuyết: "Ca ca, cái người tên Vô Mi kia tới làm cái gì?" Đan Khuyết thở một hơi dài: "Ta không biết. Nhưng hắn không phải người tốt đẹp gì, tốt nhất là ngươi đừng qua lại với tên ấy, đề phòng hắn một chút." Y cảm thấy người lại nóng lạnh, tuy rằng da thịt nóng tới dọa người, nhưng bên trong cơ thể lại bị hàn ý xâm nhiễu, không nhịn được mà không ngừng dịch vào trong lòng Hàn Cẩm. Hàn Cẩm nhìn bộ dạng y khó chịu, cảm giác như nuốt phải một quả hạch đào, nghẹn trong cổ nuốt không trôi nhả không được, chính hắn cũng không biết mình bị làm sao, trong lòng không thoải mái một chút nào. Hắn ôm lấy Đan Khuyết, để y ngồi trên đùi mình, ôm lấy hông y, để y dựa cả người vào mình, như vậy có thể giảm phần nào độ xóc nảy trên xe ngựa. Sau đó hắn hôn lên môi y, đoạn nói: "Ca ca ngủ đi." Bởi vì khó chịu mà Đan Khuyết nhíu chặt chân mày, Hàn Cẩm vươn tay xoa nếp nhăn giữa ấn đường y, lại hôn xuống một cái. Nhưng hắn vừa buông tay, Đan Khuyết đã lại nhăn nhó lại, thế là Hàn Cẩm lại hôn lên nếp nhăn, được vài cái, Đan Khuyết yếu ớt cười, nắm lấy tay Hàn Cẩm: "Si nhi, đừng lộn xộn nữa." Hàn Cẩm mày chau mặt ủ mà thở dài: "Cẩm Cẩm không lộn xộn mà." Đan Khuyết nhắm mắt lại, tựa đầu lên trán hắn, lặng lẽ ôm lấy hắn. Một lát sau, y nhẹ giọng nói: "Cũng may là còn có ngươi ở đây." Hàn Cẩm không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay ôm của mình. Có lẽ bởi nhiệt độ trên người Đan Khuyết ảnh hưởng tới hắn, dần dần, hắn cũng bắt đầu cảm thấy từng đợt nóng lạnh đổ ập trong cơ thể, Triêu Hàn Mộ Noãn đã phát tác. Nhưng hắn không ho he một tiếng nào, bàn tay ôm Đan Khuyết vẫn kiên định như cũ. Buổi tối, xe dừng giữa cánh đồng hoang vu. Hàn Cẩm và Đan Khuyết như mọi khi không tụ tập với đám người của Xích Hà Giáo, tự mình đốt một nhóm lửa sưởi ấm. Mà quan hệ Kỷ Thư với Vô Mi thoạt nhìn cũng không tốt lắm, thuộc hạ hai người chia ra, cũng không giao lưu gì với nhau. Ăn đồ xong, Vô Mi và Kỷ Thư rời khỏi đoàn người, đi vào trong núi trao đổi, qua hồi lâu mới quay về, sắc mặt hai người không tốt lắm, lại ngồi cách xa nhau. Không bao lâu sau, Vô Mi đứng lên, đi về phía Hàn Cẩm và Đan Khuyết. Thật ra Đan Khuyết rất bất mãn với việc Vô Mi tới đây. Mặc dù y vẫn không để Vô Mi vào mắt, nhưng Vô Mi dẫn theo một đám người tới đây, thế cục phức tạp hơn rất nhiều. Mặc kệ Vô Mi có cùng một phe với Kỷ Thư hay không, nhưng có thể khẳng định Vô Mi tới cũng không phải để giúp y, thậm chí có thể còn cản trở kế hoạch của y. Bởi vậy nên sắc mặt y nhìn Vô Mi không tốt chút nào. Vô Mi hơi cau mày quan sát Hàn Cẩm: "Tiểu huynh đệ, có phải ta và ngươi đã gặp nhau ở đâu rồi không? Ta cứ có cảm giác nhìn ngươi rất quen mắt." Hàn Cẩm âm thầm đổ mồ hôi. Tuy rằng hắn không nhớ rõ rốt cuộc đã gặp Vô Mi ở nơi nào, nếu như Vô Mi gặp thân phận Hàn Cẩm của hắn thì không sao, nhưng nếu Vô Mi biết hắn là Cao Thông Minh, như vậy sự tình sẽ rất phiền toái. Hắn giả ngu nói: "Ngươi từng gặp Cẩm Cẩm sao?" Vô Mi ngẩn ra: "Cẩm Cẩm?" Hắn há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt lời bên miệng xuống, khẽ nhíu mày. Đan Khuyết ngờ vực quan sát hai người họ. Đột nhiên Vô Mi bật cười, không hỏi vấn đề này nữa, đưa nang nước trong tay cho Hàn Cẩm: "Đây là rượu trái cây ta mua ở trấn trên, uống vào không say, lại ấm người, các ngươi nếm thử đi." Hàn Cẩm vươn tay nhận lấy nang nước, nhướn mày: Xúc cảm dưới đáy nang da trâu khác hẳn với những chỗ khác, dường như là một tờ giấy. Hắn thản nhiên nhận lấy nang nước, chỉ do dự trong thoáng chốc, liền bóc tờ giấy ra giấu vào trong tay áo, động tác rất mau lẹ, đến Đan Khuyết ngồi bên cạnh hắn cũng không phát hiện ra. Hắn đưa nang nước cho Đan Khuyết: "Ca ca nếm thử đi." Đan Khuyết bất mãn trừng Hàn Cẩm: "Ta không muốn uống." Thế là Hàn Cẩm trả lại nang nước cho Vô Mi: "Ca ca không uống, Cẩm Cẩm cũng không uống." Vô Mi nhận lại nang da trâu, mỉm cười nói: "Vậy thôi." Hắn lại hàn huyên đôi câu nữa với Đan Khuyết, biểu đạt mình quan tâm tới thân thể Đan Khuyết cũng như niệm tình với y. Đan Khuyết lạnh như băng biểu thị không cần lo, những chuyện khác không đề cập tới. Vô Mi thấy y không có hứng thú với mình, liền thức thời quay về chỗ đám thủ hạ của mình. Một lát sau, Đan Khuyết không chịu nổi gió lạnh bên ngoài, muốn quay về xe ngựa đi ngủ. Hàn Cẩm đỡ y lên xe ngựa, đợi y ngủ rồi mới lặng lẽ lấy tờ giấy trong tay áo ra, nương ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe mành mà nhìn rõ dòng chữ phía trên. Giờ Tý, gặp ở bên hồ phía tây khu rừng, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hay