Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho tới lúc tôi bị giết bởi một con dao đâm vào tim thì game đã kết thúc. Tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt người đã giết tôi, cậu ta lao tới rồi cầm con dao đâm tôi và máu trào ra thì màn hình hiện ra chữ END.

Game kết thúc cũng là lúc tôi phải đi học, tôi không quan tâm về con game vừa chơi mà chỉ đơn giản là do sơ suất mà thôi. Vừa đi vừa suy nghĩ mà không hề nhận ra tôi đã tới lớp, tôi vẫn mang đầu óc thơ thẩn mà ngồi trong lớp. Bỗng có một người con trai đi tới và ngồi kế bên tôi thì tôi mới sực tỉnh khỏi những cái suy nghĩ vớ vẩn.

Khi đã cảm nhận được có người ngồi bên cạnh, tôi quay sang nhìn thì liền bất ngờ vì đây là người đã giết tôi trong game, tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt đó.

Cậu ấy cũng quay sang nhìn tôi rồi quay đi như vẻ không quen biết nhau. Có vẻ chỉ có mình tôi nhớ cậu ấy là người chơi trong game cùng trận đấu với tôi. Tôi lại vô thức nhìn chằm chằm cậu ấy, cậu ấy cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi mà bất ngờ quay sang hỏi làm tôi cũng bất ngờ.

Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu hỏi:

" Mặt tôi dính gì hay sao? "

Cậu ấy hỏi làm tôi bất ngờ chưa kịp suy nghĩ gì.

"..."

Mái tóc màu đen, đôi đồng tử màu nâu . Với một làn da trắng, khuôn mặt đẹp không tì vết với chiếc mũi cao và môi mỏng. Giọng nói trầm thấp với gương mặt không biểu cảm mấy.

Khi đầu óc tôi còn hoang mang, thì ngay cửa lớp có người bước vào, một người con gái tóc đen ngắn ngang vai và điều làm tôi chú ý là đôi đồng tử màu xanh lam. Tôi nhìn cô gái đó chăm chú, tôi chợt nhận ra cô ấy giống người ngồi kế bên tôi.

Có lẽ cô ấy cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình cô liền nhanh chân bước xuống bàn tôi nhìn tôi cười, tôi vừa nhìn người con trai ngồi kế mình và cô gái đứng trước mặt mình, mặt hiện ra một câu hỏi rằng: Tại sao hai người họ giống nhau đến thế?

Hai người họ nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác. Nhìn mặt tôi như vậy,có vẻ cô ấy hiểu tôi nghĩ gì, thấy vậy liền nói.

''Nhìn tôi với cậu ấy giống nhau đúng không?''. Tôi chưa kịp hiểu vấn đề thì cô ấy liền đáp.

''Hai người bọn tôi là chị em song sinh, tôi chị còn thằng nhóc ngồi kế bên cậu là em trai tôi''

Tôi chợt hiểu ra vấn đề rồi nhìn một lượt hai người họ và tôi nhận ra cô ấy là đồng đội trong game của tôi. Kí ức chơi game ùa về, tôi nhìn họ chưa hết ngạc nhiên vì chỉ có tôi nhớ tình tiết game trong khi hai người họ vẫn đợi tôi suy nghĩ, suy nghĩ xong tôi mới nhận ra chưa giới thiệu bản thân vì mình là học sinh mới.

''Xin chào tôi tên  Iris Elise, tôi vừa chuyển đến đây vì công việc của gia đình. Tôi mới đi học ngày đầu tiên, rất vui vì được làm quen và xin lỗi vì vừa rồi nhìn hai người chằm chằm như vậy. Mong sau này hai người sẽ giúp đỡ tôi. Cảm ơn''

Cô ấy chỉ chờ tôi giới thiệu xong liền nói.

''Tôi tên là Diana Drake, 18 tuổi. Rất mong sau này chúng ta sẽ là bạn thân của nhau, vì tôi cảm thấy cậu rất hợp với tôi.''

Nhìn qua người kế bên, cậu thấy tôi đang chờ lời giới thiệu của mình. Cậu đáp:

''Tôi tên là Brian Drake, 18 tuổi và là em của Diana.''

Lời vừa dứt là lúc giáo viên bước vào  và mời tôi đứng lên giới thiệu bản thân bởi tôi là người mới, xong rồi thì giáo viên bắt đầu vào bài học. Hai tiết học cứ thế trôi qua nhanh chóng, chuông reo báo hiệu hết tiết và tới giờ ra chơi. Tôi sẽ đi tham quan và xuống sân trường ngồi, khi đứng lên thì Diana đã đi theo và hỏi tôi muốn đi đâu.

'Iris, cậu đi đâu vậy? Cho tôi đi theo với, hay là tôi dẫn cậu đi tham quan trường nha?''

Tôi cười và đáp câu hỏi của cô ấy.

''Cảm ơn nha, làm phiền cậu dẫn tôi đi.''

Diana vui vẻ dẫn tôi đi tham quan trường, phòng giáo viên, hội học sinh, thư viện, phòng học, nhà vệ sinh và sân trường. Thứ làm chú ý hơn đó là thư viện vì bản thân tôi thích đọc sách. Tôi và Diana vừa đi vừa trò chuyện rất vui, cô ấy nói về các giáo viên trong trường và mọi người trong lớp. Tham quan xong vừa đúng lúc vào tiết tiếp theo về lớp thấy có người đứng ngay bàn mình tôi hỏi cậu ấy là ai.

''Bạn là ai? Sao lại đứng ở đây, ngay bàn tôi?'' Bạn trai ấy trả lời:

''Tôi tên là Rent Lambert. Và tôi là lớp trưởng, tôi muốn nói chuyện với bạn để phổ biến vài vấn đề về học tập, nhiệm vụ trong lớp. Cuối giờ bạn có rảnh không? Tôi muốn nói về các vấn đề trên."

''Có, tôi rảnh. Vậy thì hẹn bạn ở dưới sân trường, ngay đài phun nước nha.'' Rent gật đầu đồng ý và về chổ ngồi để vào tiết học. Có lẽ Iris không nhận ra, ánh mắt của Diana nhìn tôi và Rent lúc nói chuyện hơi khó chịu.

Tiết học bắt đầu với tiết văn và hai tiết sau là môn vật lý. Ba tiết trôi qua nhàm chán vì giáo viên giảng không được hay lắm và có nhiều bài tập cần làm nên mọi người trong lớp đã mệt lả người và giáo viên cũng vậy, họ đều chỉ chờ tới tiếng chuông kêu báo hiệu tới giờ ra về. Mọi người đều nhanh tay nhanh chân để dọn đồ và chào giáo viên để ra về.

Tôi cũng vậy, cảm thấy mệt mỏi vì ngồi lâu như vậy. Diana ngồi trước mặt tôi quay xuống và ngỏ ý muốn rủ tôi và Brian đi chơi nhưng mà tôi đã từ chối vì có hẹn với lớp trưởng Rent.

''Iris, cậu muốn đi chơi với chị em bọn tôi không? Tôi biết có một cửa hàng game gần trường mình mới mở, rất to. Cậu muốn đi không?'' Ánh mắt cô ấy long lanh nhìn tôi, chờ tôi đồng ý.

''Xin lỗi, tôi không thể đi cùng hai người được. Tôi có hẹn với lớp trưởng rồi, hẹn hai người khi khác vậy.''

''Oh! Vậy khi khác chúng ta đi chơi vậy. Hẹn gặp cậu vào ngày mai.''

''Vậy tôi đi trước vì sắp trễ hẹn với Rent rồi. Tạm biệt ngày mai gặp lại'' Tôi chạy ra khỏi lớp và xuống sân trường, từ xa đã thấy có một người con trai đứng chờ ngay đài phun nước rồi.

''Xin lỗi vì để cậu chờ, vì Diana và Brian muốn rủ tôi đi chơi. Tôi nói chuyện mà quên nhìn giờ, lúc nhìn lại đồng hồ thì đã trễ. Xin lỗi cậu nhiều nha vì làm mất thời gian của cậu.''

''Không sao, chúng ta đi tới tiệm cà phê ngay ngã tư bên phải để nói chuyện nha.''

''Uh. Đi thôi.''

Tiệm cà phê được xây với lối kiến trúc cổ điển, vào bên trong thì được trang trí hài hoà mang lại cảm giác nghệ thuật từ thế kỉ 19. Tôi quan sát tiệm và nhìn Rent, tôi cảm thấy cậu ấy rất hợp với kiến trúc này vì cậu ấy như là quý tộc xưa vậy. Lịch sự, cẩn trọng và toát ra vẻ trang trọng, cậu ấy đối xử với mọi người xung quanh một cách nhã nhặn và từ tốn.

Khi tôi còn đang suy nghĩ thì Rent đã gọi nước xong và kêu tôi. Thấy người kế bên không trả lời cậu ấy đã vỗ nhẹ vào vai , tôi mới dừng việc suy nghĩ lại.

''Iris, cậu muốn uống gì?''

''Cho tôi một ly Americano. Cảm ơn.'' Chúng tôi thanh toán xong ra bàn ngồi.

''Chúng ta ra bàn ngồi thôi.''

''Rent, cậu muốn chuyện gì với tôi?''

''Là một vài chuyện học tập và phân công công việc trực nhật.''

Tôi và cậu ấy vừa uống nước và nói chuyện, tuy nói chuyện chính vẫn về học tập nhưng tôi cảm thấy trong lời nói ánh mắt của Rent muốn nói đến một việc khác.

''Cậu có chuyện khác muốn nói đúng không? Nếu chỉ là về học tập thì nói trên lớp là được rồi. Không cần ra quán nước làm gì. Tôi nói đúng không?''

Rent, cậu ấy có vẻ bất ngờ khi tâm trí mình bị đọc được, cậu ấy liền nghiêm mặt lại và nói đến chuyện chính.

''Nếu Iris đã biết thì tôi nói thẳng, tôi muốn nói về chị em Diana Drake và Brian Drake, họ luôn cởi mở, vui vẻ và quan tâm với học sinh mới của lớp. Nhưng sau khi làm bạn với họ, được vài tuần thì liền nghỉ học và chuyển đi không ở đây nữa. Họ sau khi nghe tin thì không cảm giác buồn mà thái độ dửng dưng như chưa từng quen biết gì người mới đến, khi tôi vô tình thấy biểu cảm của họ thì Brian còn cười nhếch mép.''

Cậu ấy lại nói tiếp:

''Họ luôn có nhưng biểu cảm kì lạ, không thân với bất cứ ai trong lớp nhưng lại làm thân với học sinh mới, luôn tươi cười trò chuyện. Họ luôn nhắm tới học sinh mới như kẻ săn con mồi, thường thì con mồi của họ là con nai vàng ngơ ngác không biết gì nhiều về môi trường mới. Tôi muốn nói với cậu là để cậu cảnh giác họ, thấy họ vui vẻ với cậu như vậy tôi sợ cậu sẽ bị lừa bởi vỏ bọc của họ không biết sau nụ cười đó là gì.''

Khi nghe cậu ấy nói như vậy, tôi lại nhớ về trận game vừa chơi. Suy nghĩ sượt qua đầu tôi làm tôi cảm giác ớn lạnh, nó giống như một điềm báo rằng tôi sẽ gặp nạn. Một người là Brian, là người giết tôi bằng con dao găm M9 và người còn lại là Diana đồng đội của tôi và là người tôi cứu bằng cách đỡ con dao găm M9 ngay tim mình.

Rent thấy tôi suy nghĩ lâu vậy, nhìn biểu cảm ngờ vực của tôi và cảm xúc không kiểm soát được. Thấy vậy cậu ấy kêu tôi nên suy nghĩ về việc vừa nói và đề nghị đưa tôi về vì tôi cảm thấy không khoẻ.

Khi ở gần cậu ấy tôi cảm giác rất thân quen dù mới chuyển đến đây, hoặc là tôi đã gặp ở đâu mà tôi không nhớ được. Rent thấy tôi không khoẻ, vì muốn làm tôi vui thì cậu kể vài câu chuyện cười cho tôi nghe. Tôi nghe cậu kể cũng bớt suy nghĩ và vui vẻ trở lại, cậu ấy đưa tôi về tận nhà và thấy tôi đi vào nhà rồi mới đi về.

Trước khi về, cậu đứng ngay đó nhìn lên phòng Iris và nói:

''Cette fois, je te protégerai.'' Rồi cậu mới rời đi.

Hôm sau đi học tôi vãn cười nói bình thường với Brian và Diana như chưa có chuyện gì xảy ra. Brian thì vẫn vẻ trầm ngâm im lặng đó còn Diana thì nói rất nhiều, hai người thật khác nhau cho dù là chị em song sinh. Trong một lần nói về trang sức mỹ phẩm với tôi, Diana đã nói một câu làm tôi nhớ mãi.

''Iris, đôi mắt của cậu rất đẹp, mình rất thích những đôi mắt màu hiếm như cậu. Đôi mắt màu tím của cậu rất hợp với mái tóc màu vàng đó. Ước gì mình cũng có màu mắt như cậu, không chỉ đôi mắt và mái tóc mà mình thích cậu từ đầu đến chân chỗ nào cũng đẹp. Mình muốn cậu ở bên mình mãi, cậu có thích mình không Iris?''

Cô ấy nói như vậy làm tôi bất ngờ, tôi chỉ nghĩ đơn giản là tình cảm bạn bè chứ không phải chuyện gì sâu xa. Tôi cười và đáp lại câu hỏi của cô ấy:

''Diana, cậu cũng rất đẹp đôi mắt xanh mái tóc ngắn đen. Lần đầu gặp mình đã thích cậu.Mong chúng ta sẽ như vậy dài lâu.''

Cô ấy nghe tôi nói vậy liền rất vui, ôm tôi tới hết giờ ra chơi. Tới lúc vào lớp cậu ấy mới buông.

Từ ngày gặp Rent tới bây giờ đã hơn 4 tháng và sắp tới ngày lễ Giáng Sinh. Tôi vừa đùa giỡn với Diana và nói chuyện với Brian. Mọi người xung quanh nhìn vào có thể thấy là tụi tôi rất thân, tuy rằng tôi vẫn luôn cảnh giác họ nhưng sâu trong tâm trí tôi, tôi có thể cảm nhận được họ không có ác ý hoặc chưa có ý định muốn hại tôi ngược lại họ luôn yêu mến tôi.

Họ có lẻ là những người thiếu thốn tình cảm, không có bạn bè làm họ trở nên cô đơn. Hành động của Diana rất rõ ràng, cô ấy luôn bám lấy tôi không rời và luôn miệng nói tôi là người duy nhất yêu thương và quan tâm họ. Brian, tuy rằng không nói ra nhưng ánh mắt và cử chỉ của cậu ấy cũng nói được phần nào, nhìn chúng tôi như một gia đình một mẹ và hai đứa con.

Họ không nói quá nhiều về gia đình, chỉ nói là hai người ở riêng không ở với cha mẹ, vì cha mẹ không quan tâm chăm sóc chỉ quan tâm công việc, kiếm tiền về cho chị em họ. Gia đình không mấy hoà thuận và hay cãi nhau làm Diana và em cô ấy thấy mệt mỏi và muốn ra ở riêng.

Nơi họ ở là căn nhà của ông bà ngoại, vì ông bà đã mất không ai trông coi căn nhà nên họ đã nói là muốn chuyển vào đó ở. Vào ngày 25/12 tới là lễ Giáng Sinh, Diana và Brian muốn mời tôi tới nhà họ chơi và ăn tối với chị em cậu ấy. Tôi đã háo hức chờ tới ngày đó, còn chuẩn bị đồ đẹp. Tôi biết họ rất quý mến tôi nên mới mời tôi tới nhà dùng bữa và chơi.

Từ lần nói chuyện với Rent tới giờ, tôi vẫn thoải mái và nói rằng chị em Diana không có dấu hiệu nào là muốn hại tôi. Nhưng Rent vẫn luôn nhắc nhở tôi về việc đề phòng hai người họ. Tôi kể về việc Diana mời tôi tới nhà dùng bữa tối và cậu ấy đã nhắc nhở tôi nên gọi cậu trước khi đi qua nhà Diana.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảnh giác với họ vì lần này chỉ có ba người bọn tôi trong căn nhà mà không còn ai hết. Nên trước khi đi, tôi đã dặn trước với người nhà của tôi rằng nếu sau 21h đêm không thấy tôi về thì hãy đi kiếm tôi, tôi còn để địa chỉ nhà của Diana lại cho gia đình mình. Tôi cũng đã gọi điện cho Rent vì cậu ấy bảo tôi trước khi đi nên báo trước cho cậu một tiếng.

Tôi rời khỏi nhà vào lúc 17h, vì nhà cậu ấy gần một bìa rừng nên khá thoáng mát vì xung quanh khu nhà đó nhiều cây. Tôi đứng trước cổng nhưng chưa vội bấm chuông vì còn đang quan sát kết cấu căn nhà và khuôn viên căn nhà rộng lớn, căn nhà được xây từ xưa nên có nét hoài cổ tuy được xây lâu rồi nhưng vẫn còn mới và cứng cáp, chứng tỏ chủ nhà đã giữ gìn nó rất tốt.

Brian từ trong sân nhà thấy tôi đứng ngay cổng thì ra mở cửa.

''Sao cậu không bấm chuông còn đứng ngây ra vậy? Suy nghĩ gì mà đứng ngơ ra đó vậy?''

''Tôi chỉ đang nhìn kiến trúc căn nhà thôi. Nó rất đẹp, cậu biết mà tôi rất thích các kiến trúc của các thế kỉ 18,19,20.''

''Vậy cậu hãy nhìn cho kĩ đi, đây chỉ vẻ bề ngoài thôi bên trong còn thú vị hơn.''

Cậu ấy dẫn tôi vào nhà, cậu đi trước tôi đi sau.Tôi nghe cậu ấy liền tỏ vẻ thích thú, Brian nghe thấy tôi cười thích thú thì không nói gì vì đã quen với việc tôi luôn thích nói về kiến trúc mà cũng chỉ cười nhẹ thôi.

Người đi trước người đi sau cứ im lặng như vậy. Tôi thì đang quan sát người đi trước mình, tôi vẫn luôn ấn tượng với Brian, cậu rất nổi tiếng trong trường và còn là người trong hội học sinh. Với vẻ đẹp trai, trầm lặng của mình cậu được nhiều đứa con gái để ý và tỏ tình nhưng cậu không đồng ý, tôi vô tình thấy rất nhiều mà đúng hơn là cậu cố tình cho tôi thấy. Mỗi lần như vậy cậu luôn tỏ vẻ không quan tâm vì chuyện xảy ra thường xuyên.

Người đi trước cảm nhận được ánh nhìn đăm chiêu của người đi sau gắn lên người mình, nhưng không quan tâm vì Iris luôn có thói quen nhìn chằm chằm người khác từ lần đầu gặp cậu đã biết cái tính đó của Iris.

''Mời cậu vào nhà, chị tôi đang ở dưới bếp chuẩn bị đồ ăn, cậu ngồi đi để tôi lấy trà bánh mời cậu.''

''Cảm ơn cậu.''

Tôi nghe được tiếng lạch cạch trong bếp, tôi nghĩ Diana đã rất cố gắng để chuẩn bị thật tốt cho hôm nay. Tôi nghe theo tiếng mà đi xuống bếp, đúng như tôi nghĩ cô ấy đang chăm chú để trét kem lên cái bánh vừa mới nướng và trang trí lên vài quả dâu.

Tôi lên tiếng để cậu biết rằng còn một người trong bếp nữa.

'' Diana à, cậu làm bánh rất đẹp và nhìn rất ngon mắt đó. Còn việc gì không? Cho tôi giúp với.''

''Iris, cậu tới khi nào vậy sao tớ không nghe Brian nói?''

Nhìn mặt cô vừa ngơ ngác vừa hỏi. Nhìn Diana lúc ấy rất dễ thương, còn thêm ánh mắt lấp lánh nhìn tôi nữa. Tôi và cô sau khi chuẩn bị xong đồ ăn thì đã dẫn tôi đi tham quan nhà. Căn nhà có một lầu và một trệt, tầng trệt có phòng khách, nhà ăn, nhà vệ sinh và nhà tắm. Còn trên lầu có ba phòng ngủ, hai phòng của chủ nhà và phòng còn lại là của khách.

Phòng của Diana nằm ngay bên phải cầu thang, là phòng to nhất trong nhà vì trước đây căn phòng này được xây cho mẹ cô ở. Bây giờ thì nó là của cô và đối diện phòng cô là hai phòng bé hơn một xíu, đó là phòng của Brian và phòng cho khách.

Cô dẫn tôi vào tham quan phòng, bên trong được trang trí với hai tông màu đơn giản là trắng và xanh không quá nổi trội. Nội thất thì được trang trí theo màu trắng, nhìn tổng thể rất hài hoà không quá rối mắt. Thứ làm tôi để ý là một chiếc thùng giấy được để ngay cạnh bàn học, hơi mở nắp. Diana thấy tôi chú ý đến nó thì liền đổi chủ đề dẫn tôi ra khỏi phòng và đi tham quan tiếp căn nhà.

Bên ngoài sân, sau nhà có một nhà kho chứa đồ đã lâu không sử dụng nên bên trong nó bám khá nhiều bụi. Sân vườn được trồng nhiều hoa bao xung quanh ở giữa là căn nhà kính, bên trong trồng chủ yếu là hoa hồng. Màu đỏ nổi bật lên giữa màu xanh của cây và vài loài hoa khác.

Ý nghĩa của hoa hồng thường là biểu tượng cho tình yêu sâu sắc, hạnh phúc là sự trường tồn vĩnh cửu. Diana đã ngắt một bông hoa cho và cài lên tóc rồi khen nó rất hợp với tôi, tôi vui lắm vì có người tặng hoa cho tôi.

Tham quan căn nhà xong vừa kịp giờ ăn tối, hôm đó tôi rất vui vì được tiếp đón rất tận tình, cả buổi chúng tôi cứ vừa ăn vừa trò chuyện lâu lâu còn cười đùa nữa. Tôi thấy cảm thấy rất thoải mái như ở nhà, ba người như một gia đình vậy. Ăn bánh Diana làm, cô đã đút bánh cho tôi nhìn tôi ăn ngon miệng làm cô rất vui.

Chúng tôi ăn xong rồi dọn bàn rửa chén rồi chơi game tới cỡ 8h30, tôi đang chơi thì không thấy Diana liền đi lên phòng kiếm cậu. Đi vào phòng tôi không thấy ai tôi lại gần nhìn bàn học thì tôi thấy rất nhiều ảnh của tôi, từ đời thường tới trường. Có một tấm hình chụp tôi và cô ấy được đựng trong khung ảnh, tôi sờ thấy có một tờ giấy mở ra xem là dòng chữ: Tôi Thích cậu, Iris.Cậu có thích tôi không?

Bỗng đằng sau có tiếng động tôi liền quay lại, đó là Diana đang đứng ngay cửa cô ấy nhìn tôi đang cầm bức ảnh và tờ giấy.

''Iris, cậu đã thấy rồi phải không? Vậy hãy trả lời câu hỏi của tớ đi''

''Cậu nói gì vậy? Tôi có thấy gì đâu.'' Giọng nói lạnh lùng vang lên thay vì giọng nói ngọt ngào Diana hay dùng để nói chuyện với tôi.

''Iris nói dối, cậu thấy rồi. Cậu mau trả lời câu hỏi đi. Cậu có thích tớ không?''

Nhìn vào đôi mắt ấy đang đỏ lên vì tức giận và sắp khóc, tôi nhận ra đó là ánh mắt của sự oán giận. Nó mở to hết cỡ để nhìn tôi rồi lại là ánh mắt mong chờ sự đáp lại tình cảm, thấy vậy tôi không giám nhìn lâu vì càng nhìn tôi càng không thể suy nghĩ được gì nhiều.

Nó làm tôi đông cứng cơ thể lại. Tôi không giám thở mạnh vì sợ. Thấy tôi không trả lời, cô càng mất bình tĩnh và bước tới nắm chặt tay tôi hỏi.

''Tớ thích cậu, Iris. Còn cậu thì sao? Cậu có tình cảm với tớ không?''

''Tôi chỉ coi cậu là bạn bè bình thường thôi, tôi chưa nghĩ đến tình cảm đó.''

''Sao lại là bạn bè bình thường được hả? Cậu quan tâm tôi, đối xử tốt với tôi nói lời yêu thương với tôi, những hành động ôm ấp đó nữa. Vậy đó không phải yêu à''

''Tôi thấy cậu không có ai chơi cùng, không có cha mẹ chăm sóc. Tôi muốn ở bên chăm sóc cậu và làm bạn với cậu chỉ vậy thôi. Tôi không nỡ để hai người cô đơn như vậy.''

''Cậu đừng nói nữa. Xung quanh bọn tôi không có ai, không có ai muốn làm bạn với bọn tôi. Chỉ có cậu mà thôi, đó không là tình yêu chứ là gì?''

Tôi cảm thấy cô ấy đang mất bình tĩnh, nên nói sẽ không nghe nên tôi nói sẽ đi về rồi khi đi học lại rồi nói chuyện. Khi chạy ra khỏi nhà và đi về nhà, chỉ còn cách nhà của mình ba căn thì tôi đã bị ai kéo vào một con hẻm nhỏ và chụp thuốc mê để tôi khỏi la hét. Trước khi mất hoàn toàn ý thức tôi chỉ kịp nhìn đồng hồ đứng ngay đường đã hơn 21h, tôi nghĩ gia đình tôi sẽ đi tìm tôi mà thôi. Trước khi nhắm mắt tôi thấy Diana vừa khóc vừa cười và nói rằng:

''Iris, cậu sẽ ở bên tôi mãi mãi."

Tôi cứ thế mất hoàn hoàn ý thức mà xỉu đi, không biết mình đang ở đâu và không biết có cứu mình không.

Lúc thuốc mê hết tác dụng đã là sáng hôm sau. Tôi nhận ra chỗ này là nhà kho bám đầy bụi, tay chân tôi bị trói lại trên ghế, xung quanh tàn là đồ đạc cũ được trùm bởi khăn trắng. Tôi lần mò kiếm điện thoại của mình nhưng không thấy, thì cửa mở ra đó là Diana đang cầm khăn và thau nước.

Cô để đồ trước mặt tôi, nhìn biểu cảm khó hiểu trên mặt tôi và cảm giác đau của tay chân làm tôi khó chịu ra mặt. Nhìn tôi một hồi cô lên tiếng hỏi thăm.

''Cậu có đau ở đâu không? Sao mà khuôn mặt khó chịu vậy?''

Thấy tôi im lặng không trả lời, cô cuối xuống giữ lấy cằm tôi mà nhìn thật lâu rồi hỏi tiếp.

''Khuôn mặt này xinh đẹp như vậy nên không được nhắn nhó sẽ xấu lắm.''

''Tại sao cậu lại bắt cóc tôi? Rồi giam giữ tôi ở đây hả?''

''Nói gì đi chứ, sao lại im lặng. Hay vì chuyện hôm qua mà cậu làm như vậy với tôi, hôm qua tôi đã nói rồi tôi với cậu chỉ là tình cảm bạn bè chứ không phải tình yêu.''

''Diana à, cậu đang lầm tưởng tình thương là tình yêu đó.''

''Vậy là từ trước tới giờ tình cảm cậu dành cho tụi tôi chỉ là cảm thấy thương hại thôi sao?'' Cô ấy gào lên hỏi tôi.

''Tôi không có ý đó, tôi muốn làm bạn với hai người là thật, tôi muốn cậu và Brian có thể kết được nhiều bạn hơn. Tôi chưa từng thương hại hai người. Xin lỗi vì làm hai người hiểu lầm. Tôi thật sự xin lỗi.''

Tôi có thể ánh mắt giận dữ và thất vọng của Diana khi nghe tôi nói. Những hành động thân thiết tôi giành cho họ là một phần làm cho họ hiểu lầm, tôi cảm thấy có lỗi vô cùng. Cô ấy có vẻ rất giận nên đã bỏ đi và ném đồ vừa mang tới.

Tôi không nói gì thêm mà chỉ im lặng nhìn cô ấy rời đi. Tôi mệt mỏi nên ngủ quên đi, lúc tỉnh dậy thì nhìn cửa sổ bên ngoài thì trời đã tối đen. Bỗng nhiên cửa mở ra đó là Brian đang cầm dĩa đồ ăn và đem đến trước mặt tôi, không nói gì mà đút tôi ăn từng muỗng tới khi xong. Tôi tức giận hỏi cậu:

''Cậu cũng giống Diana đúng không, sao lại muốn giam giữ tôi?''

''Tôi không giống Diana, tôi chỉ coi cậu là một người bạn không quá giới hạn mà thôi.'' Cậu nhàn nhạt đáp

''Vậy tại sao cậu không cởi trói cho tôi hay là cậu đang bao che cho việc làm của Diana hả? Nói đi chứ?'' Tôi không kiểm soát được cảm xúc liền lớn tiếng.

''Tôi và chị ấy từ bé, cha mẹ đã không quan tâm chăm sóc quá nhiều chỉ quan tâm kiếm tiền đem về vứt cho tụi tôi. Một đứa trẻ không được cha mẹ chăm sóc, nuôi dưỡng đàng hoàng liền phản nghịch không nghe lời ai. Luôn phá phách để được chú ý để được quan tâm, nhưng nhiều lần như vậy cũng chỉ là tiếng chửi và người lớn đổ tội cho nhau vì không dạy con chứ không phải là một lời hỏi han, không hỏi lí do tại sao lại làm như vậy.''

'' Nhiều lần như vậy chị em tôi không còn cần sự quan tâm chăm sóc đó nữa, mặc kệ muốn làm gì thì làm. Không làm trò để được sự chú ý nữa. Đỉnh điểm là khi cha mẹ tôi biết được chị tôi thích con gái trong một lần chị ấy nắm tay và hôn một bạn gái trong lớp. Họ rất tức giận và bắt chị tôi chia tay, vừa nói vừa chửi chị bệnh hoạn, chị tôi đã giải thích nhưng họ không nghe liền đánh và cấm túc Diana ở trong nhà một tuần.''

''Tôi đứng lên nói thay chị và cũng bị chửi và đánh vì tội cãi cha mẹ. Bọn tôi khi đủ 18 tuổi liền chuyển về nhà ông ngoại ở. Cứ như vậy thời gian trôi qua, chị em tôi càng trầm tính không chơi với ai trong lớp. Chỉ nói chuyện với bạn mới nhưng rồi đâu vào đấy Diana có tình cảm với họ, họ sợ họ không đồng ý vì thời này tình yêu đồng giới vẫn còn quá mới, cha mẹ không chấp nhận con mình là người đồng tính liền nói đó là bệnh phải đi chữa nên chưa ai chấp nhận được. Họ cứ vậy mà rời đi hết người này đến người khác, lần này gặp cậu thì cậu lại giống một người bạn gái cũ của Diana nên chị ấy càng thích cậu.''

Tôi nghe cậu kể cũng không biết nói gì, chỉ cảm thấy họ thật tội nghiệp vì sinh ra trong gia đình thiếu thốn tình cảm liền bị tình cảm bạn bè biến thành tình yêu. Cảm thấy căm ghét cái xa hội này vì đã áp đặt lên người ta cái chuẩn mực như thế nào đúng và thế nào sai, coi người đồng tính là bệnh hoạn có vến đề tâm lý bắt con người ta đi chữa bệnh mà không cho họ cơ hội giải thích

Brian thấy tôi không nói gì thì chỉ im lặng và rời đi. Trước khi đi thì nói rằng:

''Nếu cậu muốn rời khỏi đây thì 19h ngày mai, lúc đó Diana không có ở nhà và tôi sẽ gọi điện thông báo cho Rent biết rồi lúc đó sẽ dẫn cậu ra khỏi nơi này.''

Tôi khi nghe như vậy thì rất vui vì biết mình sắp được giải thoát và cảm thấy sợ nếu kế hoạch không thành công nhưng tôi vẫn tin cậu ấy người duy nhất giải thoát cho tôi bây giờ là cậu ấy nên tôi đặt hết niềm tin vào Brian.

'' Tôi biết rồi, tôi sẽ chờ tin từ cậu.''

Ngày hôm nay tôi quá mệt vì ngồi liên tục như vậy bị trói tay chân vào ghế làm tôi rất đau và vì hôm nay suy nghĩ nhiều về việc của Diana. Tôi thấy thương cho cô ấy, cứ thế nước mặt chảy xuống lúc nào không hay vi mệt nên tôi đã ngủ quên đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau tôi vừa dậy thì thấy Diana đã ở trong nhà và đang nhìn tôi. Ban đầu thấy cô thì tôi quay mặt đi, một lúc sau thì quay lại nhìn cô. Cô thấy vui vì tôi đã chịu nhìn mình, cô tiến tới và lấy khăn lau mặt cho tôi xem xét gương mặt tôi và cơ thể tôi có bị thương chỗ nào không. Khi biết được đáp án của mình cô mới rời đi, trước khi còn nói:

''Chiều tôi sẽ mang quà về cho Iris nha, đợi tôi.''

Tôi chỉ cười cho qua chuyện rồi cô đi. Thời gian lại trôi đi, tôi nghĩ bây giờ là 15h vì bây giờ bên ngoài trời rất nắng. Cửa mở lần này là Brian, hai chị em họ cứ thay nhau quan sát tôi. Cậu mang đồ ăn cho tôi và vẫn đút cho tôi ăn và cho tôi uống nước như nhiệm vụ mỗi ngày vậy. Ăn xong, cậu dặn tôi nên nghỉ ngơi để lấy lại sức để chiều có sức mà trốn thoát.

Tôi thì chỉ có thể ngồi đó không đi lại được, lâu lâu lại nhìn này nhìn kia cho đỡ chán, cứ vậy thời gian lại trôi. Tới lúc Brian tới và cầm trên tay con dao để cắt sợi dây cho tôi, tôi cần phải đứng dậy để giãn cơ vì ngồi 2 ngày liền đợi tôi thoải mái cậu mới dắt tôi ra ngoài và chỉ đường cho tôi đi.

Khi ra khỏi căn nhà đó thì tôi mới biết đây là giữa rừng, rất khó để biết phương hướng mà chạy. Khi đi chưa được xa thì tôi cảm nhận có ai đó đang chạy lại chỗ mình, quay lại thì là Diana đang giận dữ đuổi theo. Brian cũng nhìn theo tôi, khi nhìn được đó là Diana thì kéo tôi chạy thiệt nhanh để tránh cô ấy.

Chạy được một đoạn xa tôi liền bị vấp ngã bởi một cục đá, chân tôi đau lắm không đi được Diana ngày một gần. Thấy vậy Brian liền cõng tôi chạy. Chạy được một đoạn thì bị dồn vào một tảng đá, cậu ấy chỉ có thể thả tôi xuống và kêu tôi cứ chạy đi, cậu ấy sẽ giữ Diana lại. Tôi nghe lời cậu, chỉ chạy và chạy.

Brian thì cầm chân Diana được một lúc, hai người cãi nhau vì cô ấy bị Brian em trai mình lừa. Cô tưởng cậu sẽ như mình, bao che cho mình nhưng không cô đã sai, Brian nói cô đã sai khi nghĩ tôi quan tâm họ vì là tình bạn chứ không phải tình yêu.

Cô giận lắm, liền lao vào đánh cậu không nghe cậu giải thích. Cậu dù là con trai thì đánh cũng không lại cô vì từ bé cô đã đi học karate vì là con gái và học rất giỏi, cũng vì cậu cảm thấy tội lỗi vì bao năm bên chị không quan tâm cô để giờ cô trở nên như bây giờ nên cậu đánh không lại cô. Chỉ có thể nhìn cô chạy theo tôi.

Còn tôi vì một phần chân đau, không đi nhanh được. Lúc quay lại đã thấy cô, Diana tiến tới chỗ tôi ngày một gần hơn sau lưng là một cái hồ to nằm giữa rừng. Cô càng tiến tôi càng lùi.

''Diana à, cậu đâu phải như vậy đâu phải không? Cậu là một người con gái hiền lành tốt bụng luôn quan tâm tới mình mà phải không?''

''Tôi vẫn luôn là tôi không thay đổi chỉ có cậu, là cậu làm tôi thành như này. Quan tâm tôi, gieo hy vọng là cậu cũng thích tôi. Rồi sao, giờ cậu lại tránh né tôi.''

''Mình đã nói rồi, đó là tình cảm bạn bè chứ hơn được nữa. Mình muốn cậu cũng cởi mở với mọi người cậu với mình. Xin lỗi vì làm cậu hiểu lầm.''

Cô vừa nói vừa tiến tới, tôi thuận theo vậy vừa nói vừa lùi về sau.

Tới khi cảm nhận mình đã hết chỗ lùi, vì quá trơn nên tôi đã ngã về sau. Tôi không biết bơi, chỉ kịp ú ớ lên vài tiếng. Trước khi chìm thì tôi thấy được Rent lao xuống cứu tôi và theo đó là tiếng còi hú của xe cảnh sát.

Tôi dần ngất đi vì mệt và vì nước quá lạnh làm tôi không tỉnh táo được. Khi sắp mất hoàn toàn ý thức tôi thấy Rent khóc và nói rằng cậu đã cứu được tôi.

''Cuối cùng, tớ đã cứu được cậu, người bạn nhỏ à.''

Tôi nhắm mắt lại mất hoàn toàn ý thức, trong mơ tôi nhớ lại thì mọi chuyện từ việc Rent năm xưa là người tôi cứu khỏi trận cháy nhà trẻ, sau lần đó tôi chuyển đi.

Tôi không nhớ được cậu, còn về chuyện hôm nay kí ước hiện ra toàn bộ câu chuyện như một cuốn phim ngắn cho tôi xem và cuối cũng là Diana la hét và khóc khi thấy tôi ngã xuống hồ.

Tôi nhắm mắt cứ như vậy tới khi nghe được tiếng chuông báo thức kêu.

Thì ra tất cả chỉ là mơ, mồ hôi tôi nhễ nhại. Một giấc mơ thật đến lạ, làm tôi sợ hãi nhưng nước mắt tự nhiên lại rơi. Tôi khóc vì chưa kịp nói lời cảm ơn Rent, Brian và lời tạm biệt với Diana. Có lẽ đã kết thúc rồi, giấc mơ đã dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro