Chương 53:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Suy nghĩ lại Bạch đã sớm biết nếu không có cậu ở đây cũng sẽ có vài người cậy lớn như bà Nếp khó dễ mình. Nhưng Bạch nào chịu để yên, mỗi lần gửi thư Bạch cũng không kể những chuyện vặt vãnh ấy để cậu tập trung học hành.

Nhưng hôm nay rõ ràng ánh mắt bà ta có ý đồ khi nói những lời lẽ như thế. Còn đang nằm suy nghĩ sẽ đối xử sao với họ trong thời gian tới thì Bạch nghe thấy tiếng ồn ào của hạ nhân.

"Mau mau bắt nó vào…"

"Nhưng mà chó của cậu hai dữ lắm tôi không dám…"

"Tôi sợ bị cắn lắm…"

"Các người trông nom kiểu gì mà để chó của cậu xổng ra thế này."

Tiếng ồn ào ngày càng to Bạch bèn đi ra xem. Thấy một con chó lớn đang bị vây bởi đám người hầu. Ai cũng muốn né tránh nó sợ nó đớp vào thì thiệt thân.

Nó gầm gừ như đe doạ đám người xung quanh không được động vào nó. Bạch lúc này mới biết đây là con chó cậu nuôi, vậy mà trước giờ Bạch chưa từng thấy, cũng chưa nghe cậu kể. Bỗng nó nhằm vào Bạch vẫn gầm gừ đáng sợ nhưng không cắn xông xốc như mọi người.

Nhìn xung quanh bếp có củ giềng vừa mới đào Bạch cầm lên.

"Đứng yên đó cấm cắn, cậu mà biết mày cắn tao chắc chắn mày được ngả bảy món đấy."

Điều bất ngờ là con chó không gầm gừ nữa thật, nó nằm yên ở sân không cắn nữa. Nhưng có người lại gần là nó lại gầm gừ, ông Đàm rất muốn bắt nó vào lại chuồng nhưng nó không chịu còn suýt cắn mất tay ông.

Mợ Bạch hơi nhíu mày, đi vào bếp xới cơm mà chị Gạo nấu cho ông bà ra một cái bát sắt rồi xúc thêm một miếng cá kho.

Trước sự chú ý của mấy người hầu có mặt ở đó mợ đưa cơm cho con chó. Quả nhiên nó chịu ăn. Mợ Bạch nhìn nó chăm chăm rồi vẫn ngồi gần, lúc đầu nó còn cảnh giác khi mợ muốn sờ đầu nó. Nhưng ăn hết bát cơm thì nó lại để cho chạm.

Ông Đàm dường như đã nghĩ tới điều gì đưa ánh mắt nhìn một cậu thanh niên gần đó. Cậu ta như chột dạ cúi đầu thấp không dám đối diện ánh mắt của ông.

Nhưng không may Bạch đã chú ý sự khác thường này.

"Anh Tý, chuồng chó ở đâu?"

"Dạ? Mợ gọi con ạ?"

Bạch lặp lại câu hỏi một lần nữa. Anh vẫn hơi ngạc nhiên gãi gãi đầu. Cùng lúc này cậu thanh niên khi nãy đã lùi xuống muốn lẩn đi nhưng bị Bạch gọi lại.

"Anh kia, đúng! Chính anh ! Giúp tôi dẫn đường."

Anh ta giật thót mình nhưng vẫn phải đi theo. Chuồng chó được đặt ở chỗ rất xa. Tận cuối cùng của vườn phía sau đi rất lâu mới tới. Bảo sao Bạch không nghe thấy tiếng chó sủa là phải.

Con chó khi nãy thấy anh ta đi theo liên tục sủa lớn còn muốn nhào vào cắn điều này làm Bạch càng muốn tìm hiểu rõ hơn. Sau khi thắt được dây vào cổ nó tạm thời Bạch cũng dắt nó đi theo.

Dọc đường nó sủa inh ỏi không ngớt, khi đến tận chuồng chó Bạch gọi anh Tý lên kiểm tra. Sau khi thấy bát cơm chó được mang lên mọi người xúm vào khi thấy bên trong toàn là xương gà sắc nhọn.

"Gì đây, ai phụ trách cho chó ăn mà lại có xương gà nhiều thế này?"

"Chẳng phải hóc chết nó sao?"

Nhưng vẫn còn chưa hết bát cháo cá bên trong đã có mùi chua nhưng khi thấy vẫn còn nguyên si Bạch vẫn nghi ngờ. Cảm thấy có điều bất thường mợ quay lại nhìn ông Đàm sau đó đợi ông mở miệng.

"Có chuyện gì sao mợ?"

"Ông là người có kinh nghiệm chắc ông cũng phát hiện điểm lạ trong sự việc này chứ?"

Không còn cách nào ông đành cầm bát cháo chó lên xem. Vẫn chưa phát hiện điểm khác thường nhưng khi ông ngửi gần lại hơi giật mình. Dĩ nhiên điều này đều bị mợ nhìn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro