Chương 52:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên với gợi ý từ chỗ Bạch, anh Tùng đã rất khéo vê được nhiều nhất và ít bị đứt đoạn khi kéo tơ sen. Kết quả anh là người dành được phần thưởng thắng cuộc, ông Hộ chi hẳn một quan tiền cho phần thưởng.

Mọi người cũng chỉ nghĩ tới mấy trăm đồng, nhưng không nghĩ ông lại ra tay hào phóng như thế. Kết quả làm những người tham gia tiếc nuối. Vì năm nay làm ăn cũng khấm khá nên ông muốn cho lộc để lấy tích đức cho gia quy sau này.

Từ trong đám đông cô Liễu lại chạy ra lần nữa ôm cổ anh Tùng vui sướng. Không phải cô vui vì tiền thưởng mà cô vui chính là anh thắng hội làng.

Anh cũng không ghét bỏ để mặc cô Liễu ôm cổ. Cuối ngày Bạch đi theo cô Liễu về thăm bu.

Vừa đi về đến phủ đã thấy bà cả ngồi vắt vẻo cắn hạt dưa. Thấy cô Liễu về cùng Bạch sắc mặt đang tươi tắn của bà Uyên xịu xuống. Bà liếc xéo:

"Gả đi rồi mà suốt ngày đi đi về về. Con Liễu mày không ở nhà với mẹ đi sang đây rước ruồi bọ về làm gì."

Cô Liễu dậm chân bực bội: "Mẹ! Sao mẹ cứ nhằm vào cái Bạch thế?"

Bà cả đưa mắt nhìn Bạch nhưng bà thấy sắc mặt Bạch hơi là lạ. Bạch nhìn chằm chằm bà hồi lâu không chớp mắt sau đó lẩm bẩm gì đó trong miệng. Bà Uyên nhìn thấy xong thì tức giận nhưng không làm gì được.

Qua khẩu miệng bà đoán được câu nói đó là: "Dùng đồ của tôi thích nhỉ?" Bà ta ngỡ ngàng khi nhìn thấy nụ cười mỉa mai của Bạch, tưởng mình nhìn nhầm, nhưng cũng không dám gọi Bạch lại. Vì quả thực bà ta đang đeo xấp vòng vàng lẫn ngọc từ đầu xuống chân đều từ sính lễ của Bạch.

Bà cả cảm nhận được gì đó khác thường, cũng như bà đoán Bạch không muốn giả ngốc nữa rồi. Nếu bà ta còn quá phận với Bạch thì Bạch quyết không để yên.

Căn nhà kho cũ xưa kia giờ khanh trang hơn, sức khoẻ bu Bạch cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt. Sắc mặt hồng hào trở lại không còn nhợt nhạt như trước.

Hai bu con gặp nhau ôm vội, Bạch kể đủ thứ chuyện với vẻ hào hứng. Khi kể đến chuyện cậu Bình lên tỉnh bu hơi lo lắng dặn kĩ.

"Ở nhà chồng con bơ vơ một mình nên càng phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói. Tránh làm phật ý họ."

Bạch răm rắp gật đầu nhưng lại có suy nghĩ khác: "Nếu con chọc họ tức điên cũng chẳng làm gì được con."

Bạch ở lại hai ngày, ban ngày đi ra chợ bán thúng bu đan. Tối lại đi chơi với cô Liễu. Cứ như vậy qua hai ngày mới về.

Sáng sớm hôm đó Bạch về phủ, thấy bà Nếp đang lúi húi sai hạch mấy đứa hầu nhỏ tuổi quét sân. Bạch đi vào trong cũng định chào hỏi ai ngờ bà ta đánh tiếng trước.

"Phận hầu thì phải chăm chỉ biết chưa. Số chúng mày cũng chỉ có vậy đâu có được như người ta. Cùng tuổi đấy ngồi mát ăn bát vàng còn cỡ chúng mày chỉ có lúi húi cả đời thôi…"

Bạch nghe ngứa cả tai, buông thõng chiếc túi xuống đất.

"Bà ơi bà nói vậy là có ý gì không ạ?"

Bà liếc nhìn mợ vẻ mặt giả vờ như lỡ lời.

"Ấy chết mợ ạ? Tôi chỉ đang dạy dỗ chúng nó thôi. Cần chăm chỉ ấy mà."

"Vậy ạ? Thế mà tôi nghe cứ ngứa ngáy thế nhở. Không biết nước bọt của bà có dính vào người tôi không mà ngứa cực kỳ luôn."

"Mợ nói vậy là… sao? Tôi không có nói mợ. Tôi chỉ dạy bảo lại đám này thôi."

Bà Nếp sững người, đây đâu phải cái dáng vẻ ngu ngơ hàng ngày đâu.

"Rõ ràng con ranh này có ý khác. Nó còn hàm ý mình."

Nói rồi Bạch cười tươi đi lướt qua bà. "Xem lại chức phận của bà đi nhé!"

Nghe xong câu này bà quay người nhìn theo Bạch. Sau đó trầm mặc bỏ đi ra sau sân lớn. Bạch vừa về đi ngang qua khu bếp đã thấy chị Gạo đang thổi cơm làm bữa sáng cho ông bà. Bạch chào nhỏ rồi đi vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro