Chap 14: Cấm...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"LƯƠNG THUỲ LINH!"

"Loạn đủ chưa? Đủ rồi thì mau cút về phòng đi, cậu không nghỉ ngơi cũng phải để người khác nghỉ ngơi"

"Cô..cô...hai người các người, CHA MẸ! Hai người đâu rồi, mau ra đây xem Con gái hai người lộng hành đánh đập tôi vô cớ này"

Nghe tiếng la lối, ông bà Hội đồng lật đật chạy ra xem có chuyện gì. Trước mắt ông bà Lương Gia Lâm đang ngồi dưới đất còn Thuỳ Linh đứng đấy nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Nửa đêm nửa hôm, không để ai nghỉ ngơi mà la lối cái gì?"

"Cha! Con chỉ sang đây đòi vợ mà cô ba lại đánh con ra nông nỗi này, cha xử lí đi"

"Chuyện này là sao? Đòi vợ có nghĩa là gì con nói cho Cha biết xem nào Thuỳ Linh"

Cô không vội trả lời, vương mắt nhìn đám người ở phía kia. Thấy bóng dáng con An, Thuỳ Linh lên tiếng gọi nó.

"Con An! Mày dẫn mợ hai vào phòng cô ngủ trước đi, chắc mợ ấy cũng mệt rồi"

An nó nghe lời dẫn Đỗ Hà vào phòng trước, xong xuôi cô nhìn ông Hội đồng nói.

"Sáng giờ đi không thấy mặt mũi, đi về lại đem bộ dạng nồng nặc mùi rượu. Không đi ngủ lại phiền đến Mợ hai khiến cho mợ ấy sợ mà phải tìm đến con, sang đến đây lại còn đứng đấy nói ra những lời phỉ báng Mợ hai. Đủ điều kiện để con cho Cậu hai đây một bài học chưa?"

"Đúng là không có lửa làm sao có khói, Lương Gia Lâm con mau đi về phòng. Lần sau uống rượu về còn làm loạn trong nhà thì đừng trách cha!"

Ông bà Hội Đồng bỏ mặc anh ta trở về phòng, Lương Gia Lâm tức nghẹn. Thuỳ Linh đóng cửa phòng lại, nhìn thấy Đỗ Hà vẫn đang yên giấc thì thở phào nhẹ nhõm.

"Cô ba..."

Cô đưa tay ra hiệu cho con An yên lặng, Thuỳ Linh đi đến gần giường nhẹ nhàng nằm xuống tránh đánh thức Đỗ Hà. An thấy bản thân xong việc nên cũng xin phép ra ngoài để cô và nàng nghỉ ngơi.

Thuỳ Linh gác tay lên trán trằn trọc không ngủ được, khi nãy vì sao cô lại ra tay đánh Lương Gia Lâm? Vì anh ta buông lời sỉ nhục Đỗ Hà, chắc hẳn là vậy.

Đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên Đỗ Hà xoay người lại còn vương tay ôm lấy Thuỳ Linh.

"Mợ chưa ngủ sao?"

Nàng lắc đầu.

"Sao lại chưa ngủ? Khuya lắm rồi"

"Tôi vẫn còn sợ.....cô ba ôm tôi một chút được không?"

Thuỳ Linh không trả lời nàng, cô im lặng một chút sau đó lại ôm lấy Đỗ Hà vỗ về nàng. Ở trong vòng tay ấm áp của Cô, Mợ hai liu hiu đôi mắt rồi nhắm tịt lại đi vào giấc ngủ.

Cô vuốt ve tấm lưng của Đỗ Hà, bây giờ thì Thuỳ Linh đã hiểu rồi.

Cái gì cũng có giới hạn.

Và giới hạn của Thuỳ Linh chính là Mợ hai.

Sáng hôm sau.

Đỗ Hà tỉnh dậy, sờ mó xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Thuỳ Linh đâu. Nàng ngồi dậy, khuôn mặt vẫn chưa tỉnh ngủ.

Cạch.

"Mợ hai, mợ tỉnh rồi sao? Để con giúp mợ thay quần áo"

"An, con biết Cô ba ở đâu không?"

"Dạ tất nhiên là ở nơi Cấm....."

"Cấm? Cấm gì cơ"

An nó biết mình đang tiết lộ chuyện không nên nói liền bịt miệng mình lại, Đỗ Hà nghi ngờ rặn hỏi nó.

"Nói cho Mợ nghe, cô ba đâu?"

"Dạ...chuyện này con không nói cho mợ biết được"

"Nói cho mợ nghe, nhanh lên!"

Lần đầu tiên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Hà khiến An có vẻ rụt rè, nó chậm chạp đến gần nàng. Thì thầm to nhỏ với Đỗ Hà.

"Còn có cả nơi đó sao?"

"Nơi đó chỉ có mỗi con và Cô ba được lui tới, đến cả ông bà Hội Đồng còn chẳng được cô ba cho phép. Con khuyên mợ đừng đến nơi đó"

"Ừ, mợ sẽ cân nhắc con ra ngoài đi"

Đỗ Hà đang có mặt ở phía sau ngôi nhà, nơi này thường không có ai lui tới nên dường như Đỗ Hà không biết sự hiện diện của nơi này.

"Mợ nhớ nha, đi thẳng 20 dặm rẽ trái 7 dặm rẽ phải 3 dặm!"

Đỗ Hà từ từ nhớ lại những gì mà con An đã nói khi nãy, nó nói chỉ cần làm như lời nó thì sẽ tìm thấy cô ba.

Thẳng 20.

Trái 7.

Phải 3.

Trước mặt Đỗ Hà là cánh cửa phủ đầy dây leo, nàng vén nó sang một bên. Mở cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến Đỗ Hà há hốc mồm ngạc nhiên.

"Ôi trời ạ......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro