Chap 15: Tôi Thương Mợ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi trời ơi..... đẹp thật!"
Xung quanh toàn là hoa, vừa đặt chân vào nơi này hương thơm của những loài hoa đã sộc vào mũi Đỗ Hà khiến nàng say mê hương thơm này.

Dọc hai bên đường đi được trồng những loài hoa quý như Oải hương và hoa hồng, thì ra cô ba cũng là một người rất thích hoa. Những loài hoa này người ta chỉ dùng để làm ra nước hoa vậy mà Cô ba nhà này chơi lớn đến nổi trồng cả một vườn!

Đỗ Hà từ từ bước vào trong, một căn nhà nhỏ được xây theo kiến trúc phương tây dần hiện ra trước mắt nàng.
Thuỳ Linh sướng thật! Còn sở hữu một nơi tuyệt vời như vậy. Đúng là đáng ghen tị.

"An, mày tìm cô có việc gì không?"
Chết rồi! Là tiếng của cô ba.

"Sao cô hỏi mà mày không trả lời?"
Đỗ Hà im bật, chỉ sợ là Thuỳ Linh phát hiện Đỗ Hà có mặt ở đây thì cô lại tức giận mất. Con An nó nói.
Đây là Cấm Địa của Cô Ba!

"Không có gì thì về nhà trong đi, cô muốn được yên tĩnh"

"Cô ba......"
Thuỳ Linh chăm chú đọc sách lại nghe được chất giọng quen thuộc của Đỗ Hà khiến cô bất ngờ ngước nhìn.

"Sao mợ lại đến được đây? Con An nó chỉ cho mợ à"
Thì đúng là An nó đã chỉ cho nàng nhưng mà Đỗ Hà không nhẫn tâm đến nổi khai tên nó ra đâu, không thôi An nó lại bị Cô ba đánh chết!

"Khi nãy tôi đi xung quanh vô tình phát hiện ra nơi này, do tò mò nên mới vào thử không ngờ lại gặp cô ở đây"
Thuỳ Linh nhìn nàng không nói gì, đột nhiên cô rời khỏi ghế đi đến gần Đỗ Hà hơn.

"Người ở trong nhà sống ở đây đến tận bây giờ nhưng vẫn chưa ai phát hiện ra nơi này trừ con An, huống hồ gì mợ về đây chưa được một năm lại có thể tìm ra một cách dễ dàng như vậy?"

"Chuyện này.."

"Chắc chắn là con An nó đã không biết giữ mồm giữ miệng, tôi nhất định phải dạy dỗ lại nó!"
Thuỳ Linh định lách qua người Đỗ Hà đi vào nhà trong tìm con An nhưng lại bị nàng níu tay không cho đi.

"Ơ kìa! Tôi đã nói là chính tôi tự tìm ra nơi này mà, cô ba không tin tôi sao?"
Dù là Thuỳ Linh vẫn còn không tin tưởng lắm nhưng Đỗ Hà đã nói vậy nên thôi, xem như cô bỏ qua cho nó lần này. Nếu còn có lần sau thì nó không xong với Thuỳ Linh đâu!

"Thôi vậy, khách đến nhà không trà cũng bánh. Mợ cứ ngồi đi"
Thuỳ Linh cùng Đỗ Hà ngồi xuống uống tách trà, cả hai cùng nhau ngắm vẻ đẹp của hoàng hôn khi chiều tà.

"Tôi nói này, chuyện này mợ không được tiết lộ cho ai đâu đấy"

"Tiết lộ nơi này sao? Như vậy thì tiếc lắm, một nơi tuyệt như vậy lại khiến tôi ích kỉ không muốn cho người khác biết"

Thuỳ Linh nhìn Đỗ Hà mỉm cười, cô mân mê tách trà trên tay. Được một lúc Thuỳ Linh lại mở lời.
"Sau này mợ có mệt mỏi, khó chịu thì cứ đến đây bất cứ khi nào kể cả khi không có tôi. Vì vài hôm nữa thôi, tôi phải sang Pháp rồi..."

Đỗ Hà ngưng hành động quay sang nhìn cô, nàng bỏ tách trà xuống.
"Cô ba nói cái gì, Sang Pháp?"

Thuỳ Linh không trả lời chỉ lặng lẽ gật đầu.
"Chẳng phải cô đã nói là sẽ xem xét về việc này sao? Chẳng phải cô nói sẽ ở lại với tôi à"

"Mợ hai, mợ còn có cậu hai mà? Dù cho cậu ấy khi say có giống một tên đầu đường xó chợ đi nữa thì tôi vẫn biết.. cậu rất thương mợ"

Thuỳ Linh biết, chính bản thân đang có tình cảm với Đỗ Hà và cô cũng biết nó là một điều trái với luân thường đạo lý. Ai đời lại đi thương thầm vợ của anh trai mình? Mà còn là phận con gái với nhau. Suy cho cùng tất cả điều do tình cảm sai trái của Thuỳ Linh dành cho Đỗ Hà.

"Cậu hai thương tôi.....Vậy, cô ba có thương tôi không?"
Thuỳ Linh như đang nói trúng tim đen, cô cúi trầm mặt không ngước lên nhìn hay có ý định trả lời Đỗ Hà.

"Tôi đang hỏi cô đấy mau trả lời tôi đi, Thuỳ Linh!"

"CÓ! Tôi thương mợ, dù tôi biết nó là điều sai trái nhưng tôi không thể ngăn bản thân mình ngừng thương mợ. Thế nên...đừng hỏi nữa"
Cảm xúc Thuỳ Linh chính thức tuôn trào, cô đã nói ra tất cả những thứ mà mình ấp ủ trong lòng. Cũng xem như nhẹ lòng đi phần nào.

"Cô thương tôi? Cô có bao giờ thử hỏi tôi có thương cô hay chưa...sao cô ích kỉ vậy? Sao chỉ biết nghĩ cho cảm xúc của mình mà không quan tâm đến người khác?"
Thuỳ Linh bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ có lỗi đang bị la, cô chỉ biết ngồi im nghe những lời nói của Đỗ Hà.

"Sẽ ra sao nếu tôi nói....Tôi cũng thương cô?"
Thuỳ Linh quay sang nhìn Đỗ Hà với đôi mắt ngấn lệ, tưởng chừng như sắp rơi đến nơi nhưng lại bị lời nói của nàng mà động lại.

Đỗ Hà nhìn cô, nàng rời khỏi ghế đứng trước mặt Thuỳ Linh. Đỗ Hà cúi người, đưa khuôn mặt của cả hai gần nhau hơn.
Môi nàng chạm môi cô.
Cả hai đều nhắm mắt để cảm nhận đối phương rõ hơn,
Thuỳ Linh ôm lấy Đỗ Hà, trao cho nàng một nụ nồng nhiệt..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro