Chap 46 : Đợi Tôi Về !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Vân gấp gọn quần áo vào trong chiếc túi lớn, cô bỏ những vật dụng cần thiết của mình vào. Sau khi chắc chắn rằng đã đầy đủ thì Khánh Vân mới xách hành lí ra ngoài.

Vừa ra đến cổng lớn đã thấy Ông bà Hội đồng, Gia Lâm còn có cả Kim Duyên đứng đợi Cô. Hôm nay cả nhà họ Nguyễn sẽ đến bến tàu để tiễn Khánh Vân sang Pháp.

Cô nhìn cảnh tượng trước mắt thấy nó có chút long trọng liền lên tiếng thở dài.

"Cha không thấy nó có chút long trọng à?"

"Dù sao đi nữa con cũng đâu còn cơ hội về lại cái nhà này?"

"Được thôi, tuỳ ý cha"

Khánh Vân đưa hành lý cho thằng Quốc, cô mở cửa bước lên xe. Ông hội đồng định ngồi cùng xe với Khánh Vân nhưng lại bị cô ngăn lại, thấy cha nhìn mình một cách khó hiểu Khánh Vân liền nói.

"Con muốn Mợ hai sang đây ngồi với con"

"Để làm gì, Níu kéo tình cảm?"

"Sao có thể chứ cha? Mợ hai cũng đã mang cốt nhục của Cậu hai còn gì, con còn có thể sao?"

Ông trầm ngâm những gì Khánh Vân vừa nói, nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng. Dù cho Cô và Nàng có còn yêu nhau đi nữa thì cũng đã bị đứa nhỏ trong bụng Kim Duyên làm cản trở.

"Thôi được rồi....Kim Duyên!"

Ông Hội Đồng quay người kêu lớn tên Kim Duyên đang ngồi trong xe cùng Gia Lâm, nàng ngơ ngác xuống xe đến gần Ông xem có chuyện gì.

"Cha gọi con?"

"Ừ, Mợ ngồi cùng xe với Khánh Vân đi"

"Dạ!?"

Nàng ngạc nhiên nhìn Ông, vẫn chưa kịp thông những gì mà Ông Hội đồng nói thì Gia Lâm đã từ trong xe đi như bay về phía Kim Duyên. Khó chịu nhìn cha mình.

"Cha bị sao vậy? Mợ ấy là vợ con thì phải ngồi cùng con chứ"

"Gia Lâm! Con đừng làm quá chuyện, dù gì Khánh Vân cũng đi rồi xem như là nguyện vọng cuối cùng cho nó đi"

"Nhưng mà....."

"Thôi không nói nữa, Mợ hai! Mợ mau lên xe đi không thì lại trễ chuyến tàu của Khánh Vân"

Kim Duyên gật đầu, nàng lên xe theo lời ông Hội Đồng nói. Sau khi xong chuyện cả hai chiếc xe đều lần lượt chạy ra khỏi nhà họ Nguyễn.

Cô và Nàng ngồi trên xe, không ai nói với ai lời nào nhưng tay Khánh Vân vẫn một mực nắm lấy tay Kim Duyên không buông.

Kim Duyên dần cảm thấy ngạt thở trước không khí căng thẳng này, nàng khẽ siết chặt tay Khánh Vân liền khiến Cô dời tầm mắt nhìn Kim Duyên.

"Sao vậy?"

"Cô nhất định phải đi à?"

"Phải, nếu không thì chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ có thể ở cạnh nhau. Tin tôi, rồi đến một ngày tôi và mợ cũng sẽ có thể đến với nhau thôi"

Khánh Vân đặt lên trán Kim Duyên một nụ hôn, Nàng gật đầu tin Cô sau đó dựa cả thể vào lòng Khánh Vân ôm ấp không ngừng.

Cô choàng tay vuốt ve Kim Duyên, chợt nhớ trên xe còn thằng Quốc. Khánh Vân ho khan, nhìn nó bảo.

"Mày biết cái gì nên nói và cái gì không rồi chứ?"

"Dạ..con không dám.."

"Nên biết giữ mồm giữ miệng một chút, còn không thì..."

Đối diện ánh mắt nguy hiểm của Khánh Vân qua gương chiếu hậu, Quốc nó khẽ nuốt khan không dám nhìn Cô nữa chỉ lo chú tâm lái xe.

Ánh mắt đó thật đáng sợ!

-----

Tiếng ồn ào ở nơi bến cảng, nhìn đâu cũng thấy những cảnh ly biệt người thân kể cả những đôi yêu nhau. Khánh Vân đứng đối diện của nhà họ Nguyễn, từ từ từng người trong nhà đều bước đến tạm biệt Cô.

Đầu tiên là Ông Hội Đồng.

"Cha mong rằng qua bên đó con sẽ có một cuộc sống tốt hơn"

"Con biết rồi thưa cha"

Ông ôm Khánh Vân một cái sau đó lùi bước cho Bà Hội Đồng đến chào tạm biệt Cô.

"Qua bên đấy nhớ giữ gìn sức khoẻ, nhớ gửi thư về cho mẹ nha con"

"Con nhớ rồi, mẹ cũng giữ gìn sức khoẻ"

Tiếp đến là Nguyễn Gia Lâm, anh ta đứng trước mặt Khánh Vân. Ngạo nghệ nở một nụ cười với Cô, anh ta nhìn Khánh Vân khẽ thì thầm.

"Khánh Vân...tôi thắng rồi!"

"Thế sao? Vậy thì chúc mừng Cậu hai"

Tuy không hài lòng mấy trước phản ứng của Cô nhưng Nguyễn Gia Lâm cũng chỉ đành mặc kệ không nói gì thêm.

Người cuối cùng là Kim Duyên, nàng vừa định đi đến ôm cô lần cuối nhưng lại bị Gia Lâm níu tay lại.

"Mợ đâu cần phải tạm biệt cô ba?"

"Nhưng mà...."

"Gia Lâm! Mau buông tay mợ hai ra đi, chỉ là tạm biệt thôi mà"

Ông Hội Đồng lên tiếng nhắc nhở thì Gia Lâm mới chịu thả lỏng tay Kim Duyên, nàng vui mừng chạy đến trước mặt Khánh Vân.

Cô không nói không rằng liền ôm chặt lấy Nàng, Gia Lâm định tiến đến tách hai người họ ra lại bị Ông hội đồng ngăn cản. Ông nhìn anh ta lắc đầu, Gia Lâm chỉ biết cắn răng nhìn vợ mình bị người khác ôm cứng ngắt thế kia!

"Những gì nói tôi cũng đã nói rồi, ngay bây giờ tôi chỉ muốn ôm Mợ một chút"

"Được nhưng cô đi phải bảo trọng sức khoẻ! Đừng để xảy ra chuyện gì"

"Tôi biết"

Cả hai luyến tiếc buông nhau ra, Khánh Vân đứng nhìn cả nhà họ Nguyễn lần cuối sau đó vẫy tay tạm biệt.

Cô đặt ánh nhìn lên Kim Duyên, ánh mắt cả hai chạm nhau. Khánh Vân liền sử dụng khẩu hình miệng nói gì đó với Nàng.

"Đợi tôi về"

Kim Duyên khẽ mỉm cười gật đầu với Cô như vậy Khánh Vân mới yên lòng đi lên tàu, Ông bà Hội đồng và Gia Lâm thấy cô đã lên tàu thì đã quay đầu rời khỏi bến. Chỉ còn Kim Duyên vẫn còn đứng đó nhìn bóng dáng Khánh Vân dần mất khuất.

Đột nhiên một bàn tay nắm lấy tay nàng.

"Về thôi"

"À, em biết rồi! Mình về thôi Cậu"

Gia Lâm cùng Kim Duyên nắm tay đi ra xe, dù lòng nàng có chút không yên lòng nhưng nghĩ lại bản thân nhất quyết phải tin tưởng Khánh Vân thì mới an lòng bước đi cùng Gia Lâm.

"Ơ kìa! Quý cô, cô không định lên tàu để đi sao? Tàu sắp khởi hành rồi đấy"

"Tôi còn nhiều việc phải xử lý lắm nên không đi được đâu! Người tôi thương còn đang đợi tôi"

Tiếng bánh xe hành lý lê lết dưới mặt đất ngày càng vang lớn, người cai tàu chỉ biết nhìn quý cô trước mặt mình dần đi khuất. Anh ta lắc đầu thở dài.

"Cô ta dám bỏ tiền ra mua vé tàu sau đó lại bỏ đi giải quyết công việc, còn nói là người thương đang đợi cô ta nữa chứ? Đúng là phí của"

Người cai tàu chặc lưỡi, tiếp tục công việc của mình. Anh ta nhìn chiếc đồng hồ trên thấy sắp đến giờ khởi hành liền hô lớn cho thuyền trưởng biết sau đó chạy một mạch lên tàu.

Chiếc tàu dần rời xa bến cảng nhưng không ai biết rằng Khánh Vân đã không hề có mặt trên con tàu đó....

----------------
mọi ng đoán thử chap tiếp theo xem hehe :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro