Chap 47 : Bàn Bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Két!

"Đến nơi rồi thưa quý cô"

Chiếc xe taxi dừng lại trước cửa một sòng bài lớn, Khánh Vân đưa cho tài xế một sấp tiền sau đó xách hành lí bước xuống xe.

Cô đứng bên ngoài nhìn một lúc, Khánh Vân liền bước vào. Bên trong đầy rẫy những tay chơi khét tiếng khắp cái chốn Sài Thành, nơi đây hội tụ đầy đủ các thể loại ăn chơi khác nhau nên thu hút rất nhiều Ông lớn, Cậu ấm đến mua vui.

Khánh Vân chán ghét ồn ào, cô bước đi nhanh nhất có thể để đến tầng cao nhất trong cả sòng bài.

Sau khi đi xa được khu sảnh lớn thì tiếng ồn cũng bớt đi được phần nào, Khánh Vân thở phào nhẹ nhõm tiếp tục bước đi đến cuối đường trên dãy hành lang xa hoa tráng lệ.

Cô dừng chân trước một căn phòng có dòng chữ V.I.P, còn chưa kịp đưa tay lên gõ thì cánh cửa đã đột nhiên mở ra. Tiếng nói quen thuộc của một tên đàn ông vang lên.

"Khánh Vân, lại được gặp cô nữa rồi!"

"Tôi cũng vậy, Cậu lớn"

"Ấy ấy! Gọi hai tiếng Cậu lớn nghe cứ xa lạ, cô cứ gọi Tuấn Minh là được rồi"

"Không dám, đến đây cũng chỉ là muốn bàn với Cậu lớn một vài việc"

"Bàn việc sao? Vậy thì mau ngồi xuống đi chứ"

Ngô Tuấn Minh đưa tay mời Khánh Vân ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình, Cô tiến đến ngồi xuống ngay lập tức có kẻ bưng ly hầu rượu đến tận tay cho Khánh Vân.

"Rượu đấy là loại ngon nhất bên Pháp đấy! Cô ba dùng thử đi"

Thấy Tuấn Minh nhiệt tình mời gọi như vậy Khánh Vân cũng không nỡ từ chối, Cô chỉ đành đưa ly lên miệng uống hết số rượu được rót. Chất lỏng đắng nồng từ từ trôi xuống cổ Khánh Vân, cô cảm nhận được cổ mình đang bị thứ chất lỏng đó làm rát hết cả lên.

Khánh Vân đặt chiếc ly lên bàn, Tuấn Minh liền đưa cho Cô một điếu sì gà. Khánh Vân nhăn mày nhìn điếu thuốc trên tay mình, rồi lại nhìn đến khuôn mặt trông đợi của Tuấn Minh cũng chỉ biết thở dài đưa nó lên miệng.

Hắn ta mỉm cười hài lòng, đưa bật lửa lên mòi điếu sì gà giúp Khánh Vân. Cô hít một hơi thật sâu, phà ra làn khói trắng đục mờ ảo.

Khánh Vân dựa người vào ghế, cảm nhận mùi vị của điếu sì gà đang lan toả khắp khoan miệng mình. Đầu óc Cô mơ hồ vì số lượng cần sa trong điếu sì gà có đôi chút lớn hơn những điếu thuốc bình thường.

Đó cũng chính là lý do vì sao khi mua Sì gà ở Sòng bài của Ngô Tuấn Minh thì nó lại đắt đỏ như vậy...

"Không biết cô ba muốn bàn là bàn việc gì nhỉ?"

"Cũng chẳng có gì to tát...chỉ là không biết Cậu lớn đây có thể cung cấp cho tôi một căn phòng để ở một khoảng thời gian khá lâu được không?"

"Hahahaha, tưởng chuyện gì! Nơi ở thì Ngô Tuấn Minh này không thiếu. Nhưng rồi tôi sẽ được gì?"

Biết ngay thế nào tên này cũng không tốt đến nổi giúp đỡ người khác vô điều kiện! Thế nào Ngô Tuấn Minh cũng đưa ra mấy cái điều kiện kì quái cho xem...

"Cậu muốn gì?"

"Để xem nào....Tiền? Tôi không thiếu nhưng tình thì..."

"Cậu đừng nói là cậu muốn lên giường cùng tôi đó chứ?"

"Thôi đi, tôi sợ bị đánh ghen lắm"

"Đánh ghen?"

"Chứ còn gì nữa? Chẳng phải cô và vợ của Gia Lâm đang lén lút qua lại sao, đừng tưởng tôi không biết! Tôi biết hết đấy, hahaha"

"Đúng là không có gì qua mắt được Cậu lớn... Đúng như vậy thì sao, Cậu sẽ phỉ báng tôi là một đứa bệnh hoạn?"

"Xuỳ! Tôi không có rảnh mà làm mấy cái chuyện ác nhân ác đức đó, chuyện của cô và mợ hai thì tôi đã biết từ cái hôm mới đến thăm nhà Họ Nguyễn rồi!"

Ngày hôm đấy Kim Duyên và Khánh Vân quan tâm chăm sóc nhau tận tình như vậy thì chỉ có kẻ đui mới không nhận ra tình ý của hai người họ!

"Vậy cậu muốn tôi làm gì?"

"Điền Chính Quốc! Tôi muốn tên đó"

"Thằng Quốc? Sao lại là một đứa người ở trong nhà tôi"

Nếu Ngô Tuấn Minh có mở miệng nói là con An thì cô còn có thể suy nghĩ thông suốt để từ chối nhưng đột nhiên hắn ta lại nói Thằng Quốc là như nào?

"Ừ thì..... tôi thấy thằng đó cũng được nên..muốn đem nó về đây giúp việc"

"Chẳng phải khi nãy Cậu lớn đây nói muốn tình sao? Đột nhiên lại đem Thằng Quốc về làm việc"

"Tôi vừa muốn tình, vừa muốn có kẻ hầu người hạ"

"Muốn cả hai thứ đó nhưng chỉ cần Điền Chính Quốc là đủ? Ồ, Cậu lớn à đừng nói là Cậu...."

Không để Khánh Vân nói hết câu, Ngô Tuấn Minh đã gằn giọng ho khan không cho Cô nói tiếp.

"E hèm...Điều kiện của tôi là thế đấy, cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ"

Tên này đã thích mà còn bày đặt sĩ diện cho ai xem? Khánh Vân cũng chỉ biết bật cười đồng ý.

"Haha, được thôi! Tôi chấp nhận, sau này muốn đem Điền Chính Quốc đi thì cứ đến nhà họ Nguyễn nói rằng Cô ba Khánh Vân đã bán cho Cậu lớn Ngô Tuấn Minh rồi!"

"Vậy thì tốt, đổi Điền Chính Quốc để lấy một căn phòng?......đúng là buồn cười, hahaha"

Khánh Vân và Tuấn Minh được một trận cười nức nẻ, buổi trao đổi xem như thành công mỹ mãn.

Cô nhấp một hớp rượu vang, nghĩ đến chuyện bản thân đang từng bước đi đến thành công thì không kìm chế được mà bật cười cùng Tuấn Minh.

Khánh Vân sẽ cho từng người biết, chẳng có gì hay bất kỳ ai được quyền chia cắt Cô và Kim Duyên. Cô sẽ cho họ cảm nhận nỗi khổ một cách từ từ chậm rãi! Để cho họ biết như thế nào là đau khổ, như thế nào là ly biệt!

-----------
cô ba nham hiểm quá nha 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro