Chương 19: Tiểu Trấn (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy giọng nói thân thuộc ấy cất lên gần như vậy, Hồng Vận không hiểu sao lại thấy ngượng ngùng đến lạ, nhưng rất nhanh loại cảm giác đó đã bị chèn ép bởi một thứ cảm xúc khác mang tên tủi thân.

Cô thầm nhớ lại bản thân đã tự tin mù quáng đến thế nào mà lại tự ý hành động, xém chút nữa thì táng thân dưới tay kẻ địch mình khinh thường, lại còn nảy ra ý định từ bỏ mạng sống. Hồng Vận không có gì để nói, cũng chẳng dám nói điều gì, cô biết bản thân cuồng vọng bao nhiêu, cũng biết bản thân có cái tôi cao đến thế nào, ngay cả thất bại cô cũng không dám đối mặt chỉ biết tìm kiếm lý do để biện minh cho bản thân.

Giờ trước mặt Lĩnh Sinh, cô có cảm tưởng mọi mặt xấu của bản thân đều đã lồ lộ ra hết, không còn chút hình tượng nghiêm chỉnh toàn năng như trước kia nữa. Nhất thời cũng chẳng dám làm ra động tác gì, chỉ biết đưa mắt né tránh nhìn sang nơi khác.

Lĩnh Sinh cũng nhìn ra cô lại đang nghĩ linh tinh gì đó, bất quá y cũng chẳng muốn để cô ấy tự bổ não nữa, mềm giọng thêm vài phần, hỏi: " Sao vậy? Ta tới chậm quá hả? Thật xin lỗi "

Hồng Vận nghe xong giật mình lắc đầu nguây nguẩy, vội nói: " Thiếu gia không cần xin lỗi! Là nô tì sai mới đúng, nếu không phải... Muốn... Thể hiện chút... Khả năng... Mà... "

Đầu câu coi như còn nghe được, nhưng càng về cuối giọng của Hồng Vận lại càng nhỏ dần, lí nhí tới mức Lĩnh Sinh có nín thở lắng tai tới mức nào cũng không nghe ra được cô nói cái gì.

Y thở dài trong lòng, chỉ đành nâng người con gái kia ngồi dậy, để cô dựa cằm vào vai mình vỗ về như đang dỗ dành nữ nhi chân yếu tay mềm bị bắt nạt của mình, bên tai nghe cô kể lể rồi xin lỗi gì đó: " Ừ, Ừ, không sao cả, không sao cả, ngươi còn sống là tốt rồi. Phán đoán không tệ, vừa nhận ra bản thân rơi vào thế yếu đã quyết đoán tính đến con đường bỏ chạy bảo lưu sinh mạng là được rồi... Ừm, trốn tránh thực tại để đối phương ra ứng chiến dùm cũng là một cách hay, ít nhất sẽ không ở trong trạng thái tệ nhất mà giao chiến với kẻ địch... "

Dỗ dành Hồng Vận xong, Lĩnh Sinh lại đẩy cô ấy ngồi thẳng dậy mà nhìn thẳng vào mắt đối phương: " Sao rồi? Còn buồn nữa không? "

Cô ấy lắc đầu gạt hết nước mắt trên mặt xuống, tới lúc này Hồng Vận mới nhận ra mình từ nãy đến giờ đều đang ngồi trên đùi Lĩnh Sinh, ghé bên tai y khóc lóc, than thở, tự trách. Cái da mặt ngày thường đơ cứng bao nhiêu thì giờ lại bị xát mỏng đi bấy nhiêu, từ chóp mũi đến hai bên tai đều đỏ bừng hết cả lên, cô ấy rối rắm nhảy xuống khỏi người Lĩnh Sinh.

Tuy là suýt bước hụt ngã ngửa, nhưng cánh hoa kia vẫn vươn mình thêm một chút đỡ lấy bàn chân của Hồng Vận, giúp cô đứng vững trở lại. Lĩnh Sinh nghiêng đầu, hỏi: " Ngươi ổn chứ? "

Hồng Vận gật đầu, thế nhưng tiếp theo đó lại quay lưng về phía y.

Sương mù xung quanh bỗng chốc lưu động chảy về một hướng, sau một lúc mới có thể thấy được bóng hình mờ ảo của ai đó đứng giữa tâm của dòng chảy.

Gương mặt non nớt đẹp đẽ của Duyệt Tình dần lộ ra, cậu ta nhìn xuống chỗ Hồng Vận. Khi thấy cô có phản ứng lại với khung cảnh đang thay đổi, bắt đầu nhìn lên thì Duyệt Tình lại tinh nghịch nháy mắt với cô một cái, sau đó đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu.

Hồng Vận chớp chớp mắt rồi coi như bản thân vừa bị mù tạm thời, sau đó lại mơ hồ cảm nhận được lực áp chế tu vi của kết giới đã biến mất, cô ấy bắt đầu sượng trân quay người lại đối mặt với Lĩnh Sinh, nói: " Thiếu gia, đan điền của người không tốt... Chi bằng.... Chúng ta về tông môn tịnh dưỡng thêm? "

Y không trả lời, một mực nhìn thẳng mắt cô, khiến Hồng Vận càng thêm bối rối tránh né ánh mắt ấy. Giây lát sau cô bỗng cảm thấy một lực kéo nhẹ từ bên tay áo còn có chút lành lặn của mình, nơi đó có một bàn tay tinh xảo trắng hồng níu lấy, nhìn dọc theo cánh tay đi lên Hồng Vận cảm thấy có chút ngỡ ngàng nhìn Lĩnh Sinh.

Đợi được một lúc cô cũng lấy lại được tinh thần rồi y mới mở miệng hỏi: " Đau không? "

Hồng Vận suy nghĩ một lúc mới nhớ ra bản thân vẫn còn ôm một đống thương tích trên người, lúc này bị Lĩnh Sinh nhìn như vậy cô bỗng cảm thấy hình như cũng rất đau, hai chân sắp không trụ được nữa ngã vào lòng người ta ăn vạ rồi.

Hồng Vận: " ... "

'Hồng Vận': " ... " ta không cố tình nghĩ như vậy đâu á!.

Thấy cô không nói gì y cũng không có lời gì muốn nói, lưu loát lấy linh dược, băng vải ra giúp Hồng Vận xử lý vết thương ở những vị trí dễ thấy, còn các nơi khác kín đáo hơn chỉ có thể để cho cô tự làm.

Lĩnh Sinh nghĩ sợ cô ngượng ngùng với hành động của mình, nên mới tìm chút lý do bắt chuyện trước: " Lần sau muốn hành động thì nói trước với ta một tiếng, nếu không ta sẽ lo "

Hồng Vận cảm thấy trái tim như nhận được một đốm lửa ấm áp, nhưng rồi cũng không dám tự tiện ôm hy vọng không nên có, từ tốn đáp trả: " Vậy thiếu gia lần sau cũng đừng làm việc liều lĩnh như tạo vòng bảo vệ nữa, đan điền của người không tốt không thể quá gượng ép, nếu quá sức chỉ đem đến kết quả không tốt cho người mà thôi "

Lĩnh Sinh có hơi khựng lại một chốc, rồi ngay sau đấy lại tiếp tục xử lý vết thương cho cô như chưa có chuyện gì diễn ra, câu trả lời của y cũng mang đến một cảm giác hời hợt hiếm lạ trông thấy: " Ừm "

...

Mà ngay lúc này bên trong vòng bảo vệ, Vấn Thiên đang nhàm chán ngồi xổm nhìn chằm chằm sinh vật sống có trí tuệ thứ hai ở đây. Hắn nhìn mãi cuối cùng lại không nhịn được vỗ vào mặt đối phương một cái, gọi: " Sư muội đừng giả vờ nữa, dậy đi được rồi đó, cô nương mới lớn mà ngủ nhiều như vậy không gả nổi đâu "

Quỳnh Dao: " ... "

Bị nói đến vậy rồi cô ấy chỉ còn cách ngồi dậy, trạng thái có hơi chút uể oải hỏi: " Huynh trở về từ bao giờ thế? "

Vấn Thiên nghe xong vân vê cằm một lúc suy nghĩ, sương mù bên ngoài vòng bảo vệ còn chưa di chuyển được nổi một li thì hắn đã quay ra nhe răng cười khà khà, đáp: " Không nhớ nữa! "

Quỳnh Dao: " ... " A Thiên mất tích trở về liền vô tri thế này, mình phải ăn nói thế nào với sư huynh bây giờ....

Cô ấy xoa xoa thái dương, chậm rãi cảm nhận tầm mắt đang dần thoát khỏi trạng thái mờ mịt kia đi. Lại nhìn lên thiếu niên trước mặt, Quỳnh Dao cơ hồ cảm thấy bản thân không còn đủ sức để nặn ra một câu đùa giỡn thường ngày nữa rồi.

Mà đôi đồng tử huyết sắc của Vấn Thiên lại đang nhìn chằm chằm vào mình, Quỳnh Dao cảm khái đây là một loại cảm giác rất khó tả, có chút bất an lại đâu đó thấy được an ủi, hơi tý hy vọng nhưng lại sợ hãi không dám đối mặt.

Mà hắn lại không chờ được cô ấy nói chuyện với mình nữa, mới bất đắc dĩ chủ động mở miệng trước: " Thế sư muội vì sao lại giả ngất vậy? "

Quỳnh Dao cố gắng nhìn sang hướng khác, giả vờ không thấy được ánh mắt chăm chú của Vấn Thiên rồi trả lời: " Muội không giả vờ, chỉ là bị rút linh lực từ đan điền như vắt sữa dê như vậy, với cái cơ thể chưa qua tẩy tủy này của muội thì thật sự muội chống đỡ không lại "

Hắn bĩu mỗi, thản nhiên ồ một tiếng thật dài rồi lại yên lặng, không biết nghĩ kiểu gì lại đột nhiên xòe tay tới trước mặt Quỳnh Dao, tươi cười giúp đỡ: " Vậy muội có thể bổ sung linh lực từ ta nha! Khỏe rồi mới làm được việc, chứ cứ nằm ì ra đó thì tạ lắm "

Quỳnh Dao trầm mặc rất lâu, khó khăn lắm mới cất tiếng, hỏi thật lòng: " ... A Thiên nè, huynh bắt đầu học cách ăn nói khó nghe vậy từ đâu thế "

Vấn Thiên vẫn giữ nụ cười tươi rói trên môi, chỉ khác là trong ánh mắt không còn một chút thiện ý nào nữa, giọng điệu lại càng thể hiện rõ hơn sự không vui trong tâm tình: " Sư muội à, đừng gọi thẳng tên như vậy chứ? Tuy chúng ta nhập môn cùng lúc, nhưng xét vai vế thì sư tôn cũng xếp ta cao hơn muội mà? Huống chi chúng ta cũng đâu có thân tới vậy chứ, ta nói có đúng không nè? "

Cô ấy ngây ra, không hiểu sao trong lòng cứ thấy ấm ức bực bội, vốn muốn phản bác lại Vấn Thiên là do hắn trước đó đã gọi tên mình như thế trước, thì vào ngay cái lúc Quỳnh Dao vừa định hé miệng đối chấp thì sương mù đã rục rịch di chuyển.

Linh tính cô ấy mách bảo có chuyện không ổn, ngay cả trái tim cũng không khống chế được mà đập loạn lên như sắp gặp phải thứ gì khủng khiếp lắm.

Sương mù di chuyển càng lúc càng nhanh và cùng lúc với tốc độ cuốn đi của nó, Quỳnh Dao dường như cũng đã nhận ra linh tính của mình đang báo hiệu thứ gì sắp đến, bước chân chuệnh choạng lùi về sau theo bản năng như cố tránh né một loài ác thú.

Hành động kỳ lạ của cô ấy dẫn lên bản tính tò mò của Vấn Thiên, hắn xoay đầu ra sau lưng xem thử rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến cho một tiểu cô nương sợ hãi tới thế.

Vấn Thiên: " ... " Chẳng có thứ gì hết, ảo giác hả ta.

Một cơn gió lướt qua, hắn giờ đây mới nhận ra sự xuất hiện của một người khác tại nơi này.

Vấn Thiên nghi hoặc quay người trở lại, đứng phía trước hắn là một tiểu thiếu gia nhà quyền quý nào đó coi bộ vừa đến tuổi phát dục, nhưng đây mới là điểm cần chú ý. Thế quái nào lại có tiểu thiếu gia đi lạc ở đây được cơ chứ? Lại dựa vào biểu hiện của Quỳnh Dao lúc này, Vấn Thiên không khỏi thiên về bên xem đối phương là kẻ thù, nhưng một kẻ không có sát khí tiếp cận bọn họ thế này thì liệu có thực sự là kẻ thù không?.

Vấn Thiên nghĩ đến mức muốn banh cả não, cuối cùng đưa ra phương án mặc kệ sự đời đổi thay, miễn sao không ảnh hưởng mình là được. Vậy là hắn trực tiếp ngồi khoanh chân trên đất, hai tay khoanh lại, nhắm chặt mắt chặt miệng chỉ thiếu hai lỗ tai chưa bị bịt nữa thôi.

Duyệt Tình đối với phản ứng của Vấn Thiên cực kỳ vui vẻ, thậm chí cậu ta còn nghĩ rằng: " Không hổ là óc bã đậu rất dễ bị thao túng như lời người đó nói, phải chi nàng ấy cũng hiểu chuyện như thế thì hay phải biết "

Lại với Quỳnh Dao, cậu chìa tay ra trước mặt cô rồi nói: " Dao Dao à, nàng chơi đủ chưa hả? Chơi đủ rồi thì về Quỷ giới với ta nhé? Dù sao chúng ta cũng thiếu một cái lễ thành hôn thôi, lễ thành thì nàng muốn gì ta cũng có thể đồng ý mà... Tất nhiên là trừ việc từ nàng "

Lời này nói ra chất chứa tất cả sự ấm áp lẫn dịu dàng mà Duyệt Tình có thể có, ngay cả nét mặt cũng trở nên ngoan ngoãn hiền lành, cực kỳ dễ dàng đả động trái tim của biết bao người mẹ. Ấy thế mà Quỳnh Dao lại trông như thể nghe thấy tiếng kêu đoạt mạng của hắc bạch vô thường, sợ tới nỗi miệng lưỡi khô khan chỉ toàn mùi vị đắng chát không biết từ đâu ra.

Vấn Thiên ngồi coi không khỏi có chút phấn khích muốn vỗ tay, đáng tiếc đạo đức không cho phép nên thôi chỉ có thể giả điếc giả mù tôn trọng người ta nói chuyện riêng vậy. Lĩnh Sinh cũng vừa lúc quay về thì thấy cái cảnh tượng vi diệu này, nhất thời y không biết có nên chen vào chuyện gia đình người khác mà lên tiếng hay không.

Khán giả tăng lên một người cũng không gây ảnh hưởng gì, thế nhưng mà Duyệt Tình lại thu tay về với vẻ mặt bất đắc dĩ.

" Thôi vậy, chưa muốn đi cùng ta cũng được "

Quỳnh Dao thấy đối phương quay người có vẻ như đang bỏ đi thì trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết tại làm sao mà cánh tay lại bất giác nâng lên muốn níu tay áo thiếu niên kia lại.

Vẻ mặt Duyệt Tình bên này nhịn cười đến mức muốn co thắt dạ dày, cực lực biểu diễn một vở kịch nên anh lùi bước về sau để thấy em rõ hơn, tuy rằng cậu ta không có đi lùi và cũng chẳng thấy mặt Quỳnh Dao.

Vấn Thiên: " ... " Thời buổi bây giờ trẻ em lạ quá.

Lĩnh Sinh: " ... " Đừng nhịn cười, chút nữa ngươi cười không nổi đâu.

Quỳnh Dao hiển nhiên không thể đọc suy nghĩ, thế nhưng đúng thật là ngay giây tiếp theo cô ấy liền hạ tay xuống, bộ dạng quyết tâm vứt bỏ hết những xúc cảm dư thừa đối với Duyệt Tình.

Tới nước này rồi bước chân của cậu ta đã bắt đầu chậm lại, ánh mắt liếc qua Vấn Thiên một cái liền giận cá chém thớt tung một cước vào đối phương. Một cú này chỉ dùng sức mạnh thuần túy của cơ thể, cùng lắm là khiến Vấn Thiên lăn ba vòng liền dừng lại.

Lĩnh Sinh: " ... Duyệt Tình công tử là đang muốn chúng tôi trở mặt với quỷ vương sao? "

Cậu ta im lặng không nói, trực tiếp đẩy nhanh tốc độ vọt ra ngoài vòng bảo vệ. Vừa hay sương mù cũng đã bị hút đi hết, chúng tụ lại trong một khối cầu nhỏ đợi Duyệt Tình tới thu hồi.

Cậu ta đem đồ rời đi xong, Lĩnh Sinh mới tiến tới bên cạnh Quỳnh Dao gõ phi kiếm mà Hồng Vận bỏ lại, nó rung lên một hồi rồi ngoan ngoãn chịu sự điều khiển của y. Quỳnh Dao cũng xem như hiểu chuyện chạy lại đỡ Lĩnh Sinh ngồi qua phi kiếm, chỉ có Vấn Thiên là nằm vật ra nhìn bầu trời đã tối đen như mực.

Vòng bảo vệ tan ra thành từng hạt sáng nhỏ rồi biến mất, hoa băng khổng lồ nơi họ đặt chân nãy giờ cũng đã tan dần thành nước. Xung quanh rải rác những bộ xương trắng hếu chẳng còn máu thịt, nhà cửa bị sương mù tàn phá tới mức không thể tái sử dụng vật liệu được nữa.

Mất đi quá nhiều sinh thể nơi này chỉ còn là một bão đất hoang tàn lạnh lẽo, tới lúc này Vấn Thiên mới chịu bò từ trên đất đứng dậy, đôi mắt đảo quanh một lượt, hỏi: " A Sinh, cái vị trưởng lão kia không về dùng huynh sao? "

Nghe vậy Quỳnh Dao cũng mới để ý thấy đúng thật, lại nhận thức được điều gì đó hỏi chen thêm một câu: " Sư huynh! Trời tối rồi kìa!? Cũng chưa được bao lâu mà??? "

Lĩnh Sinh không để tâm lắm, điều phi kiếm di chuyển, vừa đi y vừa giải thích: " Hồng Vận còn có việc khác phải làm, ta trị thương qua cho cô ấy rồi. Còn về bầu trời... Thực ra thứ sương mù kia còn có khả năng khiến chúng ta bị cảm trở nhận thức về thời gian, nên thành ra là thời gian có trôi thế nào chúng ta vẫn sẽ lầm tưởng mọi chuyện chỉ vừa xảy ra trong vòng hai canh giờ này mà thôi, sau này làm quen chút là được, không sao "

Với tốc độ di chuyển ấy, từng sợi tóc của y phất phơ bay theo từng cơn gió thoảng được ánh sáng chiếu rọi như những sợi tơ lụa đẹp đẽ, Vấn Thiên chép miệng muốn thử đưa tay đón lấy xem thế nào. Tiếc là còn chưa chạm được gì thì đã bị Quỳnh Dao đánh một phát vào mu bàn tay, thành công khiến Lĩnh Sinh dừng kiếm mà quay đầu lại xem sao.

" ... " Bị Lĩnh Sinh nhìn như thế Vấn Thiên có chút ngượng nghịu, bèn ho một tiếng điều chỉnh tâm thái, nặn ra một câu hỏi trong cái đầu rỗng của mình: " Ừm thì A Sinh nè, huynh hiểu rõ cái sương kia lắm nhỉ? Thế huynh có biết rõ chuyện quỷ giới không? "

Lĩnh Sinh cau mày, đáp: " Biết thì cũng không quá sâu, đa phần chỉ là tìm hiểu qua từ các ghi chép và những cuộc điều tra ở mấy thành trấn nằm gần Quỷ giới mà thôi, có chuyện gì sao? "

Đâm lao đành phải theo lao, hắn gãi đầu gãi tai ngẫm nghĩ một hồi mới nặn ra câu tiếp theo để nói: " Chỉ là muốn tìm hiểu chút... Trước kia đệ cũng ở nơi hẻo lánh nên không rõ thế sự lắm ấy mà, hì "

Quỳnh Dao một bên cảm thấy có hơi ra rìa, cũng đồng thời là để hối lỗi bèn thêm lời giúp Vấn Thiên: " Đúng rồi đó, muội cũng ít để ý mấy chuyện Quỷ giới lắm, tuy có nghe về giao ước giữa Nhân giới và Quỷ giới rồi nhưng cũng chỉ là nghe qua qua thôi á, sư huynh giải thích cho muội với "

Nói xong cô ấy còn bĩu môi rồi tròn mắt nhìn thẳng vào mắt Lĩnh Sinh cầu xin, hiệu quả mang lại làm cho y cảm thấy váng đầu nhẹ chỉ đành quay lại về phía trước tiếp tục di chuyển.

Lĩnh Sinh: " Quỷ giới phân chia cấp bậc tầng lớp rất rõ ràng, tầng dưới lệ thuộc vào tầng trên, thế nên có thể nói loại hành vi phản bội như là Tát Nặc là rất hiếm, về điểm này nhân loại chúng ta không phải là giỏi hơn nhiều sao? "

Tuy câu cuối có hơi kỳ lạ nhưng Quỳnh Dao lại không thể nói ra được điểm lạ đó nằm ở đâu, tiếp tục lắng nghe Lĩnh Sinh giảng giải.

" Cụ thể tầng lớp của Quỷ giới, cao nhất tất nhiên là quỷ vương, tiếp đó là thủ hạ đắc lực của quỷ vương, tam vị công tử. Dưới trướng của ba người đó sẽ có từng đội quân khác nhau, phân ra theo cờ hiệu có một chữ trong tên của tam vị công tử.... Ví như tên quỷ tướng quân vừa mới đem tiểu đội tới xâm phạm lãnh địa nhân loại kia, có ai nhớ cờ hiệu của hắn có chữ gì không? "

Giống như là học trò nghe được câu hỏi mà mình biết chắc chắn câu trả lời, Quỳnh Dao nhanh nhảu chạy tới trước mặt Lĩnh Sinh chắn đường trả lời: " Muội nhớ! Là chữ Chi nha! "

Lĩnh Sinh hài lòng gật đầu, nói tiếp: " Đúng vậy, tên đó thuộc đội quân dưới trướng của Liên Chi công tử. Từ đây lại phân nhánh cấp bậc xuống, cao nhất là quỷ tướng quân, theo sau là quỷ nhân và tiểu quỷ, thấp nhất là quỷ thú "

Nói đến đây Vấn Thiên đột ngột chạy vòng tới, cố tình đẩy Quỳnh Dao ra chiếm chỗ, ra vẻ hứng thú hỏi: " Vậy chủng loài thì sao? Cách thức sinh ra là gì? Cấp bậc nào phổ biến nhất vậy ạ? "

Y trông thấy vẻ mặt có phần bực tức vì bị đẩy ra đột ngột của Quỳnh Dao, xong cũng làm lơ mà tập trung trả lời câu hỏi của Vấn Thiên: " Nói về chủng loài thì tiểu quỷ đa dạng hơn, giống như ma trơi, quỷ hồn hoặc bầy quỷ nhỏ do tên Tát Nặc kia chỉ huy đó. Còn quỷ nhân cũng chỉ gói gọn trong chữ nhân mà thôi, tuy nhiên đa phần quỷ tướng quân đều từ quỷ nhân mà r— "

Lời còn chưa dứt hết Lĩnh Sinh đã ngỡ ngàng nhận ra đối phương đã áp sát tới gần mình từ lúc nào không hay, Vấn Thiên chống hai tay lên phi kiếm, nghiêng mình tiến gần sát mặt y. Khoảng cách có phần quá đỗi gần gũi này khiến Lĩnh Sinh hơi mất tự nhiên, vô thức dùng lực đẩy mình về sau một chút giữ vị trí an toàn, cố gắng làm lơ cảm giác ngượng ngùng trong mình bằng cách cất cao giọng hơn một chút tiếp lời ban nãy.

" Hừm, thế nhưng chủng quỷ phổ biến nhất ở Quỷ giới là ma trơi, gần như là chiếm tới ba trên mười phần tổng số quỷ luôn, đổi lại chúng khá yếu ớt và vô hại, ngay tới một đứa trẻ mới sinh cũng có thể giết chúng"

Vấn Thiên dường như biết mà còn cố tình, càng lúc càng tiến tới gần hơn, tựa hồ có ý muốn khiến Lĩnh Sinh tự đẩy người ngã về sau.

May sao Quỳnh Dao không muốn giả làm người mù, chướng mắt đi tới tách cả hai người ra, giúp cho y được giải thoát mà thở phào một cái.

" Được rồi! Được rồi! Muội nghe vậy cũng đủ rồi, chúng ta lên đường thôi. Đi sớm về sớm, dù sao nếu cứ mãi ở đây thì kiểu gì cũng bị hàm oan là ma tu cho xem... " Ngừng một lát cô ấy nhìn quanh mấy hồi rồi mới tiếp tục nói: " Mà nơi này chắc cũng chẳng còn ai sống sót nổi nữa, vật sống đều bị màn sương kia ăn sạch thành bụi tro cả rồi, chúng ta có nán lại tìm thi thể đem chôn cũng khó lắm "

Lĩnh Sinh rất tán thành với ý kiến của Quỳnh Dao, vỗ vỗ đầu Vấn Thiên mấy cái rồi tiếp tục điều phi kiếm di chuyển. Nhưng có vẻ hắn vẫn chưa hài lòng lắm, đi được một đoạn lại tiếp tục ríu rít.

" A Sinh! A Sinh! Đệ muốn biết tam vị công tử là đang nói đến ba người hay là tên vậy? Sao lại gọi là công tử? Thực lực bọn họ ra sao? "

Lĩnh Sinh vừa quan sát chặng đường phía trước, vừa giải thích: " Tam vị công tử là đang nói tới cả ba người, danh xưng công tử là bọn họ tự chọn lấy rồi ghép sau tên, dù sao để nói về thực lực thì... "

Y dừng nói, bắt đầu hướng mắt lên trời suy tính một lúc mới tiếp lời: " Có lẽ phải cần tới mười vị điện chủ của Thượng Linh tông chúng ta, may ra mới có cơ may chèn ép một trong số họ rơi vào thế yếu. Cơ mà đệ hỏi chuyện đó làm gì? Muốn thử sức đào góc tường của quỷ vương hả? ...Ồ, cũng không phải là không thể, cái tên ban nãy đã đá đệ lăn quay đó chính là một trong số ba vị công tử dưới trướng quỷ vương... "

Nói tới đây vẻ mặt Lĩnh Sinh bắt đầu dao động từ khó tin tới thông cảm, hoặc cũng có thể là sẽ lưu ý tới sở thích quái đản này. Y tự thấy suy nghĩ của mình bắt đầu có vấn đề, liền nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tư, cất lời dò hỏi đầy chân thành: " Này... chẳng lẽ đệ thích tiểu hài tử chưa thành niên...? "

Vấn Thiên: " ... " Nỗi oan này đệ có thể từ chối nhận không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro