Chương 023: Phệ cốt càng phệ tâm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi tới đây làm gì!" Úc Chỉ Mộc đi ra Mộc Lưu điện, thấy Ý Liễu Tinh xuất hiện ở Thủy Trúc phong.

"A, sao lại so đo với bằng hữu thân thiết như vậy?Thủy Trúc phong này của ngươi cũng không phải quái lực loạn thần âm tào địa phủ gì, cho dù là phải, tiên nhân chúng ta căn bản không sợ đúng không?" Ý Liễu Tinh tiến lên vỗ vai Úc Chỉ Mộc, đi vào trong điện trước.

"..." Úc Chỉ Mộc bất đắc dĩ xoay người, vào trong điện. Liễu Tinh, từ khi nào lại nhiều lời vô nghĩa như vậy!

Ý Liễu Tinh ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, bên trong điện trống rỗng nhưng lịch sự tao nhã tinh xảo, vô cùng lạnh lẽo, thở dài: "Chỉ Mộc chỗ của ngươi thật là quạnh quẽ, ngay cả dụng cụ pha trà cũng không có."

"Liễu tinh." Tâm tình Úc Chỉ Mộc vốn đang rối loạn, lại thấy Ý Liễu Tinh lại còn đến vào lúc này: "Không có việc gì thì ngươi về Tinh Thần Cư đi."

"Ai nói không có việc gì?" Ý Liễu Tinh một tay tựa vào lưng ghế, một tay gõ lên cạnh bàn gỗ lim: "Luyến tiếc đồ nhi của ngươi chứ?"

"Liễu tinh..." Úc Chỉ Mộc nghe vậy nhíu mày, đang muốn mở miệng.

"Chỉ Mộc, mọi người đều rất rõ ràng rằng với năng lực của đồ đệ ngươi là không phá được kết giới, tuy rằng chứng cớ vô cùng xác thực." Ý Liễu Tinh gián đoạn hắn.

"Liễu tinh." Úc Chỉ Mộc bắt đầu xuống lệnh đuổi khách: "Nếu ngươi đến là vì cầu tình cho con bé thì mời trở về đi!"

"Chỉ Mộc, ngươi..." Ý Liễu Tinh bất đắc dĩ, thay đổi khẩu khí hỏi: "Được, vậy ta hỏi ngươi, ngươi để cho Nguyệt Lạc chạy thoát để làm gì? Ngươi rõ ràng có thể bắt nàng trở về."

"Nàng vĩnh viễn không tỉnh được... Mời trở về đi..." Úc Chỉ Mộc nói xong, biến mất ở trong điện.

Chỉ Mộc, ta thật sự không hiểu ngươi suy nghĩ cái gì.

Ý Liễu Tinh lộ vẻ cười, xoay người rời đi.

Tinh Tú cung, địa lao.

Thử Ly dải lụa khóa hồn trói ở trên tường, gương mặt tái nhợt còn lưu lại vết nước mắt, ánh mắt trống rỗng mà mơ hồ.

Tuy rằng Úc Chỉ Mộc hạ lệnh không được sử dụng Thích Cốt thủy, nhưng chỉ cần dải lụa khóa hồn tra tấn đã đủ để Thử Ly hao tốn hơn nửa thể lực.

Trong địa lao to lớn đã từng giam giữ Nguyệt Lạc, trống rỗng chỉ có một mình Thử Ly. Hơi thở Thử Ly rất nhẹ nhưng trong không gian bịt kín, thì như bị cường đại vô hạn, không có lực mà nặng nề.

Thử Ly đờ đẫn nhìn chằm chằm về tiền phương, nơi đó là cửa ra duy nhất của địa lao, cánh cửa chưa lập kết giới nặng nề tĩnh mịch một cách dị thường.

Nơi đó có thân ảnh của người sao?

Ta chỉ hy vọng người tin tưởng ta.

Lâu đến không biết khi nào, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm đã chua xót đến nỗi ngay cả chớp mắt cũng là việc xa xỉ, khóe miệng lại hơi nhếch lên, ánh mắt cũng khôi phục lại chút thần thái. Điều này  chỉ bởi vì từ xa xuất hiện một mảng màu trắng trước mặt nàng.

"Sư phụ, người... sao lại đến đây? Người... Tin tưởng con sao?" Đã lâu chưa động môi có chút gượng gạo, yết hầu phát ra thanh âm có chút khàn khàn.

"Địa lao này chưa lập kết giới, vì sao không rời khỏi?" Người trước mặt chắp tay sau lưng mà hỏi: "Ly Nhi không phải không thích quy củ sao?"

"Chạy trốn chỉ càng chứng minh con là phản đồ." Thử Ly nhìn tư thái tuyệt trần của nam tử áo trắng trước mắt, tuy rằng vẫn là gương mặt không biểu tình, nhưng người đến đây, Thử Ly rất vui sướng mở miệng: "Ly Nhi biết sư phụ nhất định sẽ tin tưởng con."

"Được, quả thật là đồ nhi ngoan của vi sư." Nam tử áo trắng chậm rãi nở nụ cười: "Ly Nhi cùng vi sư trở về đi!"

"Cái gì? Sư phụ..." Trở về? Sư phụ đã tìm ra chứng cứ không phải ta làm rồi sao?

"Ly Nhi không phải nói sư phụ tin tưởng ngươi sao? Theo vi sư đi là được rồi." Úc Chỉ Mộc nói xong, bắn một luồng sáng trắng vào dải lụa khóa hồn rồi xoay người.

Dải lụa khóa hồn rơi xuống theo tứ chi của Thử Ly, Thử Ly quỳ trên mặt đất, nhìn Úc Chỉ Mộc đi ở phía trước, niềm vui càng lúc càng lớn hơn nỗi đau khác, chịu đựng đau trên người, đi ra địa lao.

"Sư phụ..." Sao sư phụ đi nhanh như vậy, đợi Ly Nhi một chút không được sao? Vừa ra khỏi Tinh Tú cung, bóng dáng Úc Chỉ Mộc không biết đã đi đâu. Thử Ly nhìn chung quanh, rốt cục mơ hồ thấy được một thân ảnh màu trắng.

Đang chuẩn bị đuổi theo về phía trước,

"Tội đồ to gan, dám trốn!" Hai bên đột nhiên xuất hiện vài đệ tử Mộc Lưu.

Đầu lĩnh Huyền Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của Thử Ly, ánh mắt thất vọng: "... đưa về Càn Nguyên điện, giao Chưởng môn Tiên tôn xử trí!"

"Vâng."

Vì sao lại như thế này!

Không phải sư phụ đưa ta đi ra sao?

Vì sao sự tình lại trở nên như vậy!

Sắc mặt Thử Ly liên tục tái nhợt, hai mắt trở nên đờ đẫn trống rỗng.

Vì sao sư phụ lại...

"Được, được, hiện tại thì hay lắm, không phái người trông giữ, không lập kết giới, không cần Thích Cốt thủy, chỉ dùng dải lụa khóa hồn để trói, ngươi làm sư phụ thật tốt!"

Trong điện vẫn giống mấy ngày trước khi phán tội Thử Ly, tụ tập tất cả đệ tử Mộc Lưu. Nam Hàn Nguyên trong lời nói đầy phẫn nộ nhưng ngầm đắc ý. Chỉ Mộc, ta xem ngươi là sư phụ sẽ nói như thế nào!

"..." Úc Chỉ Mộc nãy giờ không nói gì, vẻ mặt không biểu tình làm cho người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Ý Liễu Tinh đã rời đi, trong điện to như vậy chỉ còn người trong Mộc Lưu.

Trên mặt mỗi người đều không cười nỗi, xảy ra chuyện đến mức này, tốt nhất tạm thời chỉ có người trong nhà Mộc Lưu biết được. Nhưng nhiều người nhiều miệng, trên đời không có tường nào có thể cản được gió, việc xấu này sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài, vấn đề là thời gian.

Đệ tử bị phạt lại một mình trốn đi, trước không nói đến việc nàng cấu kết Ma giới, bằng vào nàng là đệ tử duy nhất của chưởng môn Mộc Lưu đã đủ khiến cho Mộc Lưu khó xử đối với tiên giới, thậm chí là khó xử với toàn bộ lục giới!

Khó trách toàn bộ Mộc Lưu không có người nào cười nỗi.

"Chỉ Mộc..." Nguyệt Huyền nhắc nhở Úc Chỉ Mộc mau định đoạt.

Úc Chỉ Mộc rốt cục mở miệng: "Nói, sao lại thế này?"

"Sư phụ, người không nhớ rõ sao? Là sư phụ đưa Ly Nhi đi ra, con không có tự ý trốn ra!" Thử Ly chống đỡ thân mình suy yếu cố gắng biện hộ.

"Nghịch đồ, những lời hoang đường như vậy mà cũng dám nói!" Nam Hàn Nguyên mở miệng răn dạy trước tiên.

"Con không có, con không có nói dối!" Rõ ràng chính là sư phụ đưa ta đi ra.

"Ngươi nói là vi sư? Vớ vẩn!" Úc Chỉ Mộc có chút tức giận, Ly Nhi sao lại có thể nói dối như vậy.

"Sư phụ hãy tin con, Ly Nhi thật sự không có... Sư phụ có thể dùng Quan Tất kính để chứng minh a!"

Nghe vậy, Nam Hàn Nguyên niệm chú gọi Quan Tất kính.

Trên không trung xuất hiện hình ảnh chính là Thử Ly rời đi địa lao, chẳng qua chỉ có hình ảnh duy nhất một mình Thử Ly!

"Hừ, còn có gì để nói!" Nam Hàn Nguyên thu hồi Quan Tất kính, mặt vô cùng đắc ý. Chính mình sớm đã bất mãn Thử Ly này, thấy nàng ta nhất định sẽ gây họa cho cơ nghiệp vạn năm của Mộc Lưu. Việc này, xem sư đệ còn có biện pháp gì.

"..." Thử Ly không nói, lúc này có nói gì cũng không có tác dụng.

Người nọ không phải sư phụ, vậy chắc là... Thử Ly đột nhiên mở miệng: "Sư phụ nhất định có người giả mạo sư phụ đưa ta rời đi. Xin sư phụ tra rõ."

"Nghịch đồ, còn dám mở miệng nói dối!" Nguyệt Huyền cũng mở miệng trách cứ, ngay cả giả mạo Chỉ Mộc mà Thử Ly cũng dám nghĩ ra. Ở Mộc Lưu này ai dám giả mạo chưởng môn, không phải là muốn chết sao?

Úc Chỉ Mộc tiếp tục mở miệng, thỉnh bình thản hỏi: "Thử Ly, ngươi biết sai chưa?"

"Sư phụ, con không sai!"

"Hỏi lại một lần, ngươi biết sai chưa?"

"Con không sai, vì sao phải biết!" Thử Ly quật cường phản bác, quyết không thể nhận, nhận sai chính là thừa nhận việc này do mình làm.

"Được." Úc Chỉ Mộc không hỏi nữa, chỉ lấy giọng trầm ổn lạnh lùng hạ lệnh: "Lấy Thích Cốt thủy đến!"

Đồ đệ Úc Chỉ Mộc ra sao có thể nói dối!

Đồ đệ Úc Chỉ Mộc ra sao có thể nói dối!

Nghe mệnh lệnh này, toàn bộ đệ tử trên điện đều âm thầm tự hỏi. Chưởng môn muốn làm gì!

Úc Chỉ Mộc thấy Huyền Vũ cầm trong tay một chiếc bình nhỏ bằng gốm trong suốt đựng Thích Cốt thủy, lãnh đạm nói: "Lấy một thùng đến!"

A! Mọi người lại lần nữa giương mắt nhìn kinh động.

"Sư đệ!" Nguyệt Huyền, Nam Hàn Nguyên đồng thời mở miệng.

Vẻ mặt Nam Hàn Nguyên kinh ngạc, không nghĩ tới Úc Chỉ Mộc sẽ có hành động như thế.

Nguyệt Huyền cũng là vô cùng kinh ngạc, Chỉ Mộc không phải rất yêu thương đồ đệ này sao! Một lọ còn chưa đủ sao? Đó là Thích Cốt thủy đấy!

"Cái này..." Huyền Vũ do dự, nhớ lại hơn mười ngày sống chung ở dưới núi, làm cho hắn không biết phải làm thế nào.

"..." Úc Chỉ Mộc không nói hai lần, chỉ lạnh lùng dị thường nhìn chằm chằm Huyền Vũ.

"Vâng." Huyền Vũ bị vẻ mặt Úc Chỉ Mộc làm cho giật mình, lĩnh mệnh đi ra ngoài điện.

Úc Chỉ Mộc đứng dậy, vạt áo trắng viền bạc khẽ áo đong đưa.

Bộ pháp đi xuống đài nhẹ nhàng thong thả, mỗi bước đi không khí như ngưng kết lại.

Rốt cục, Úc Chỉ Mộc dừng trước mặt Thử Ly.

"Sư phụ..." Thử Ly khẽ gọi người trước mắt. Rốt cục cũng bị phạt...

Tay phải nhấc lên, ngón tay thon dài chỉ vào thùng gỗ trên tay Huyền Vũ, thùng gỗ thoát khỏi tay Huyền Vũ, nằm ở bên cạnh tay phải Úc Chỉ Mộc, thùng gỗ thoáng nghiêng. Nước trong thùng trong suốt lạnh lẽo, nhưng mặt nước không có một chút dao động mà hơi nước lại mang vẻ trầm lặng lạnh lùng, lộ ra cảm giác ngoài lạnh cũng là lạnh.

"Lần cuối cùng, ngươi biết sai chưa?" Khẩu khí Úc Chỉ Mộc lãnh đạm, không có chút lay động, chỉ có bàn tay trái giấu trong ống tay áo khẽ nắm chặt, không ngừng rung động. Chỉ tiếc, không ai biết.

"..." Thử Ly dự đoán đau đớn sắp đến, ánh mắt ngoài quật cường còn có một tia cảm xúc không thể diễn tả... thống hận: "Con không sai!"

Dừng lại một chút, ngón tay Úc Chỉ Mộc vừa động.

"A!"

"Ly Nhi!"

"Lê Tử!"

"Sư muội!"

Sau lưng là đám người còn lại Thụy Ngọc, Thần Vô Ức, Tần Nhược Dao kinh hô.

Úc Chỉ Mộc xoay người, nhắm mắt biến mất: "Đuổi về địa lao, gia tăng kết giới, trông giữ cẩn thận."

Sư phụ, vì sao bọn họ đều nói sẽ rất đau? Người có biết hay không ta thân thể hoàn toàn không thấy đau, nhưng trái tim con như là bị khoét một lỗ trống, hoàn toàn trống rỗng, cảm giác này thật là khó chịu...

Ah, thì ra, Thích Cốt thủy không phải thích cốt, mà là tâm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro