Chương 022: Thị cốt càng thị tâm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma giới, hội nghị đại đường.

"Một đám phế vật!" Thanh Nguyệt ngồi ngay ngắn ở ghế trên "Ba" một tiếng cái chén trong tay rơi xuống đất, nước trà trộn lẫn mảnh vỡ của cái chén bắn tung tóe trên mặt đất.

"Ma tôn bớt giận." Đám thủ hạ vội vã quỳ xuống.

"Nói, cái gì là không cứu chữa được?" Sắc mặt Thanh Nguyệt giận dữ, đứng dậy đi đến một ông lão áo đen trước mặt, nắm áo lôi hắn dậy: "Ngươi là ta Quỷ y giỏi nhất ma giới, Ma giới lại có nhiều thánh dược như vậy, lại không có cái nào có thể sử dụng được sao? Cho dù Ma giới không có, còn ngũ giới chẳng lẽ cũng không có?"

"Ma tôn bớt giận, lão hủ tuy một thân y thuật đặc biệt, nhưng phu nhân trúng là Tuyệt Hồn của tiên giới Mộc Nhiễm thượng tiên, hơn nữa đánh trúng mệnh môn, mặc dù không đến mức hồn phi phách tán, nhưng lục giới quả thật không có thuốc có thể giúp phu nhân tỉnh lại." Ông lão áo đen ngẩn mặt hơi đen đầy nếp nhăn, vẻ mặt vô cùng thống khổ vô cùng bất đắc dĩ.

"Hừ, các ngươi đi tìm cho ta, cho dù lật cả lục giới cũng phải tìm cho ra thuốc trị cho mẹ ta!" Thanh Nguyệt vung tay lên, Quỷ y liền ngã xuống đất.

"Vâng, thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức có chết cũng không chối từ!" Mọi người nhanh chóng lĩnh mệnh rồi lui ra.

Trong đại đường trống rỗng, chỉ còn mỗi Thanh Nguyệt, hắn xoay người, nhìn chằm chằm vật trang trí đồ đằng hung thần ác sát màu đen hình rồng trên, nâng tay bắn ra một tia sáng màu lục vào đầu rồng, đầu rồng rơi xuống.

Thanh Nguyệt nhìn đầu rồng rơi xuống trước mắt, cười lạnh, trong miệng phun ra những chữ lạnh như băng: "Úc Chỉ Mộc, đây, chính, là, kết cục, của, ngươi."

"Đưa nghịch đồ Mộc Lưu Thử Ly lên điện."

Trong điện Kiền Nguyên, các đệ tử Mộc Lưu phân theo cấp bậc cao thấp đứng thành hai hàng hai bên. Ba vị tiên tôn ở đều ngồi ở chủ vị, chẳng qua ngoài ba chỗ của ba người họ có thêm một vị trí, đó chính là Ý Liễu Tinh.

"Người đã đưa đến." Hai đệ tử áo xanh sau khi áp giải Thử Ly đi đến chính giữa điện, liền tự  lui về vị trí gần cửa hai bên.

Không khí trong điện rất là im lặng thậm chí có thể nói là rất áp lực. Bị đưa lên điện, Thử Ly vẫn mặc trang phục màu vàng nhạt. Nàng im lặng nhìn Úc Chỉ Mộc ngồi ở vị trí chủ vị phía trên, sau đó quỳ xuống.

"Đưa vật nọ lên." Nam Hàn Nguyên nhìn mặt Thử Ly trước mắt, mở miệng phân phó.

"Tiên tôn." Một đệ tử áo xanh từ bên hông điện đi lên, hai tay dâng một món đồ trình lên trước mặt Nam Hàn Nguyên.

Nam Hàn Nguyên cầm lấy mảnh vải màu trắng nhuốm máu trên tay hắn, hướng về Thử Ly ở bên dưới đài nói: "Vật này tìm được ở bên cạnh ngươi, ngươi có muốn nói gì?"

"Không liên quan đến Ly Nhi." Thử Ly không để ý tới Nam Hàn Nguyên, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí chính giữa Úc Chỉ Mộc nói.

"Không liên quan đến ngươi? Vậy ngươi giải thích như thế nào về việc dải lụa khóa hồn này lại ở bên cạnh ngươi? vậy còn việc này ngươi giải thích như thế nào!" Nam Hàn Nguyên quăng ra một khối gương đồng hình trứng.

Gương đồng trôi trên không ở giữa điện, bắn ra tia sáng màu vàng thành một mảng tròn lớn, giữa mảng tròn dần dần hiện ra hình ảnh như thế này:

Một bên mặt của cô gái áo vàng, nàng đưa một nử tử cả người dính đầy máu bước ra khỏi kết giới của địa lao. Tuy rằng chỉ có một cảnh này, nhưng không thể nghi ngờ chính là hình ảnh Thử Ly cùng Nguyệt Lạc chạy ra khỏi địa lao.

"Chẳng lẽ tình huống mà kính Quan Tất ghi lại ở Tinh Tú cung còn có thể giả sao? !" Nam Hàn Nguyên thu hồi gương đồng, sắc mặt nghiêm túc chứa đựng tia phẫn nộ.

"Nói, ngươi cấu kết Ma giới giải thoát trọng phạm Mộc Lưu là có ý đồ gì!"

"Ly Nhi không có." Thử Ly kinh sợ la lớn, mình đi đến địa lao lúc nào, sao bản thân lại không có một chút ấn tượng nào? Sắc mặt Thử Ly khổ sở và nghi hoặc, vẫn nhìn chằm chằm người ngồi trên vẫn không nhúc nhích Úc Chỉ Mộc. Sư phụ, người nhất định phải tin tưởng ta.

"Ngươi..." Nam Hàn Nguyên thấy Thử Ly vẫn không để mình vào mắt, càng tức giận hơn: "Bản tôn sớm biết rằng không thể giữ một ngốc tử như ngươi ở Mộc Lưu! đệ tự Mộc Lưu chết hơn trăm người, phần lớn dược liệu phía sau núi bị tiêu hủy, tư tiện giải phóng trọng phạm Mộc Lưu, nghiệt đồ ngươi, còn dám xảo biện!"

"Cái gì mà đệ tử chết, cái gì mà tiên dược bị hủy, ta hoàn toàn không biết! Ly Nhi chưa từng làm." Ánh mắt Thử Ly vừa khổ sở vừa kiên định tiếp tục nhìn Úc Chỉ Mộc, sư phụ, hãy tin tưởng ta!

"Lập tức đem tội đồ Mộc Lưu này giam vào địa lao, ngâm vào Thích Cốt thủy, chịu sự đau khổ hủy hồn diệt phách!" Nghĩ đến cả ngàn linh chi dị thảo phía sau núi bị hủy trong một đêm, hơn trăm đệ tử không phải chết thì cũng bị thương, nghĩ đến Nguyệt Lạc trọng phạm Mộc Lưu được cứu, Nam Hàn Nguyên giận dữ mở miệng, không để ý đến bản thân cụng không phải là chưởng môn Mộc Lưu, tự ý hạ lệnh.

"Đại sư huynh, huynh tức giận như vậy thì có hay ho gì, điều tra rõ sự tình mới là việc quan trọng nhất." Nguyệt Huyền ngăn cản, sau đó truyền mật ngữ cho Nam Hàn Nguyên: huynh  làm như vậy, sư đệ không buồn bực mới là lạ, đệ ấy cũng không phải thương yên một cách bình thường đồ đệ này, huống chi đệ ấy còn chưa mở miệng định đoạt!

Sau đó lại chuyển hướng Úc Chỉ Mộc vẫn chưa mở miệng: "Chỉ Mộc, đệ nói sao?"

Đồ đệ của mình xảy ra chuyện đến mức này, làm sư phụ khẳng định không dễ chịu, huống chi người sư phụ này còn là chưởng môn Mộc Lưu.

"Nguyệt Huyền nói rất đúng, Hàn Nguyên tiên tôn như thế quả thật không ổn." Tùy ý ngồi ở ghế trên Ý Liễu Tinh nhìn Úc Chỉ Mộc, cũng mở miệng nói.

"Tinh quân, đây là chuyện nhà của Mộc Lưu, Tinh quân vẫn nên chỉ xem là được rồi." Nam Hàn Nguyên vốn đã tính áp chế tức giận xem Úc Chỉ Mộc nói sao, lại bị người ngoài Mộc Lưu Ý Liễu Tinh khơi dậy lửa giận. Hắn tuy là bạn tốt của Chỉ Mộc, nhưng thù giữa hai người họ cũng không ít!

"Bản tôn thân là chưởng môn Mộc Lưu lại là sư phụ Thử Ly, theo lý nên do bản tôn định đoạt. Sư huynh quả thật đã vượt quá giới hạn."

Sắc mặt Úc Chỉ Mộc không chút thay đổi, thốt ra lời nói cũng không thay đổi, chắc là chính hắn căn bản cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với người ở dưới đài kia.

"..." Chỉ Mộc lại làm sư huynh của bản thân khó xử trước mặt mọi người, Nam Hàn Nguyên cố nhịn tức giận, nắm chặt đầu quyền trong ống tay áo, không nói.

Ta đây muốn xem ngươi bao che đồ nhi này như thế nào!

"Ly Nhi, vi sư hỏi ngươi, ngươi ở Lưu Vân các được mấy ngày rồi?" Úc Chỉ Mộc nhìn Thử Ly hỏi.

Thử Ly có chút kỳ quái vì sao sư phụ lại hỏi cái này, nhưng vẫn cung kính đáp: "Đến tối hôm qua là vừa vặn mười ngày."

"Tĩnh Tâm chú đã chép được mấy lần?" Úc Chỉ Mộc thấy y phục Thử Ly dính nhiều nét mực, tiếp tục hỏi.

Thử Ly vừa nghe liền chột dạ cúi đầu: "... Hai lần còn... còn chưa xong."

"Ở Lưu Vân các đã mười ngày, Tĩnh Tâm chú chép chưa được hết hai lần, ngươi phí tâm tư đi đâu?"

"Đồ nhi biết sai, sư phụ đừng tức giận. Con bây giờ trở về tiếp tục chép..."

Ý Liễu Tinh nhìn hai thầy trò này nói chuyện không coi ai ra gì, sung sướng cười. Xem ra có một trò hay.

Úc Chỉ Mộc nhìn Thử Ly, đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện: "Thử Ly, ngươi vì sao lại xuất hiện ở cấm địa Mộc Lưu cửa cung Tinh Tú? Vì sao giải thoát trọng phạm Mộc Lưu? Vì sao cấu kết cùng Ma tôn Thanh Nguyệt? Việc phóng hỏa phía sau núi có liên quan đến ngươi?"

"Sư phụ, Ly Nhi không có, Ly Nhi không có, lúc con tỉnh đã bị sư huynh bọn họ bắt đến đây, con căn bản không biết con đi vào địa lao cung Tinh Tú, đi như thế nào căn bản cũng không biết." Thử Ly vừa quỳ vừa đi chuyển về phía trước, muốn đến bên cạnh sư phụ của mình, lại bị hai người Huyền Cung và Hàn Thanh dùng bội kiếm một tả một hữu ngăn cản.

"Ly Nhi, ngươi mười ngày ngay đến hai lần Tĩnh Tâm chú cũng chép chưa xong, tối hôm qua lại xảy ra như vậy chuyện, ngươi không phải để suy nghĩ chuyện cứu người thì còn chuyện gì nữa? Vốn nên ở Lưu Vân các suy nghĩ thì ngươi lại xuất hiện ở cung Tinh Tú, ngươi sao có thể nói ngươi không biết."

"Con không có, con không có, sư phụ hãy tin con!" Giọng Thử Ly nghẹn ngào không ngừng lắc đầu.

"..." Úc Chỉ Mộc biết Thử Ly từ nhỏ đều thích náo loạn, không thích trói buộc, không thể nghĩ đến có thể gây chuyện đến mức này. Hắn cũng không muốn tin tưởng, những chứng cứ bày ra trước mắt đều chỉ về hướng Thử Ly, bản thân cũng không phát hiện trên người Ly Nhi trúng phải chú gì, hơn nữa nếu nói bị khống chế ngay dưới mắt mình, thật sự rất buồn cười.

Bên dưới vẻ mặt không hề thay đổi, Úc Chỉ Mộc che giấu sự căm phẫn và... đau lòng.

"Sư phụ, tin tưởng Ly Nhi, Ly Nhi không có tư thông với Thanh Nguyệt, Ly Nhi không có phản bội Mộc Lưu, Ly Nhi không có khả năng làm chuyện có lỗi vớii sư phụ!" Thử Ly thấy Úc Chỉ Mộc không nói lời nào, mặt cũng không chút biểu tình, lo lắng sư phụ thật sự tin rằng chuyện này do mình, gấp đến mức nước mắt đều chảy ra.

Cho nên chỉ có thể là: "Giam vào địa lao."

"Tôn thượng, sư thúc sẽ không phản bội sư môn, xin tôn thượng xem xét." Thần Vô Ức thấy vậy, lập tức quỳ xuống cầu tình. Ly Nhi là muội muội của mình, ngày thường tuy rằng nghịch ngợm, nhưng sẽ không làm ra chuyện phản bội Mộc Lưu.

"Xin thượng tiên xem xét." Uất Trì Thụy Ngọc, Tần Nhược Dao cũng quỳ xuống cầu tình.

"Chỉ Mộc..." Ý Liễu Tinh cũng cười nhạt mở miệng, sự tình không nên như vậy.

"Tôn thượng, sư muội không thể phản đồ, hơn nữa với tiên pháp của sư muội cũng không thể phá được kết giới của địa lao!" Huyền Vũ thấy vậy, cũng tiến lên cầu tình.

Phá không kết giới? Chỉ có Úc Chỉ Mộc là rõ nhất, Ly Nhi phá được kết giới. Vi sư cũng không muốn tin, nhưng là

"Giam vào địa lao." Úc Chỉ Mộc ra lệnh, đứng dậy rời đi.

"Sư phụ... Ly Nhi thật sự không có, thật sự không có... tin con đi, Ly Nhi không có phản bội sư phụ!" Bị hai người Hàn Du, Hàn Tàn trấn áp Thử Ly nhìn Úc Chỉ Mộc đi xa, kìm nén sự quật cường mà nước mắt nghẹn ngào.

Sư phụ, vì sao không tin Ly Nhi, Ly Nhi tuy rằng nghịch ngợm, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với sư phụ, Ly Nhi không có làm, vì sao phải bị phạt! Sư phụ, vì sao không tin Ly Nhi...

Khi chỉ còn cách thiên điện có vài bước chân, Úc Chỉ Mộc dừng cước bộ: "Không cho phép dùng Thích cốt thủy, không được bản tôn cho phép bất luận kẻ nào cũng không được đến gần địa lao. Mọi người không được chống lại."

"Chỉ Mộc, ngươi..." Nam Hàn Nguyên đứng dậy vung tay áo bào, nhìn Úc Chỉ Mộc không hề dừng lại: "Hàn Du, Hàn Tàn, còn không mau đưa tội đồ này đi!"

Sư đệ, hay cho sư phụ tốt, Thử Ly thật đúng là đồ đệ bảo bối của ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro