Chương 21: Thả là kế thượng kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Lưu điện, trong phòng Úc Chỉ Mộc.

Hắn một thân áo trắng ngồi trước án kỷ ngọc lưu ly, nhìn làn khói đàn hương cháy trên án kỷ có chút cảm thấy không yên, luôn cảm giác có chuyện gì đó sắp phát sinh. Vì thế đứng dậy, đang chuẩn bị xem qua một lượt hình ảnh các nơi trên Mộc Lưu,

"Sư đệ, phía sau núi Ti Trúc phong của ta cùng Thu Trúc phong của đại sư huynh tự nhiên bị đốt cháy, thiêu hủy phần lớn dược liệu dùng để điều chế tiên dược." Nguyệt Huyền truyền mật ngữ đến âm thanh hết sức lo lắng.

"Ta lập tức đến Càn Nguyên điện." Úc Chỉ Mộc đẩy cửa, đi về hướng Lưu Vân các.

Thấy một màn đêm trầm lắng tĩnh mịch, Úc Chỉ Mộc dừng cước bộ, sau đó xoay người, phi thân rời khỏi mặt đất, biến mất trong luồng sáng trắng.

Vẫn là không nói với Ly Nhi, hẳn là con bé đang ngủ say.

Còn tại cửa địa lao lúc này ánh sáng màu lục nhấp nháy, một màn ánh sáng màu lục từ từ trở nên yếu dần, xuất hiện giữa ánh hào quang chính là một cô gái áo vàng, người này đúng là Thử Ly.

Nàng còn cách Nguyệt Lạc khoảng năm bước thì đứng lại, sau đó lục quang hoàn toàn biến mất.

"Nguyệt Nhi, là Nguyệt Nhi gọi ngươi đến đi?" Nguyệt Lạc nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Thử Ly nói.

Thử Ly không trả lời, chỉ cứng ngắc lấy khối ngọc thạch ở trong lòng kia ra đặt ở trên tay phải, đưa ra trước mặt Nguyệt Lạc.

Nhìn thấy hai chữ "Tư y" phía trên, gương mặt tươi cười của Nguyệt Lạc rơi hai hàng nước mắt.

Nguyệt Nhi... Cuối cùng có thể gặp Nguyệt Nhi ...

Liên, chàng đã thấy chưa? Hai mẹ con chúng tau sắp gặp nhau rồi.

Ngay sau đó lục quang trở nên mãnh liệt, ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi gương mặt hỉ nộ lẫn lộn của Nguyệt Lạc khiến nàng không mở được mắt.

Nguyệt Lạc đột nhiên cảm thân mình thoải mái hơn, dải lụa khóa hồn nứt ra một cái lỗ nhỏ.

Thế là, nhân cơ hôi, Nguyệt Lạc thi pháp nhảy ra khỏi hồ.

"Đi theo ta." Cánh môi Thử Ly máy móc mở ra, tiếp theo ngọc thạch tự động xông thẳng vào hướng kết giới ở cửa địa lao, pháp lực trên kết giới lập tức trở nên yếu.

Nguyệt Lạc theo Thử Ly nhanh chóng bay ra khỏi địa lao.

"Mẹ, chúng ta đi." Ma tôn Thanh Nguyệt một thân trường bào xanh đen, ở trong đêm tối lại càng trang nghiêm lạnh lùng, sớm đã chờ ở bên ngoài cửa cung hắn vừa thấy Nguyệt Lạc cùng Thử Ly đi ra, lập tức tiến lên ôm Nguyệt Lạc vô cùng suy yếu vào trong lòng.

"Nguyệt nhi..." Nguyệt Lạc nhìn người trước mặt, khóe miệng dần dần cong lên một nụ cười an tâm, chậm rãi khép hai mắt lại.

Bởi vì chạy ra khỏi Tinh Tú cung, Nguyệt Lạc đã dùng hết khí lực còn lại, hiện tại rốt cục gặp được đứa con mà mình nhớ nhung đã lâu, toàn thân liền vô lực ngã xuống trong lòng Thanh Nguyệt.

"Mẹ, người hãy nghỉ ngơi đi." Thanh Nguyệt ôm Nguyệt Lạc xoay người, phân phó: "Quỷ Lệ, Quỷ Mãng, chăm sóc mẹ ta cho tốt."

"Vâng, Ma tôn." lúc vừa dứt lời, trước mặt Thanh Nguyệt hiện ra hai cái bóng đen đón lấy Nguyệt Lạc.

Thanh Nguyệt xoay người, miệng nhếch lên nụ cười lạnh như băng, quét một đạo lục quang qua Thử Ly người vẫn đứng bất động ở cửa, vẻ mặt đờ dẫn: "Ly Nhi, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, an tâm ngủ đi..."

Thử Ly bị một luồng cường lực đẩy vào phía trong cửa Tinh Tú cung, hôn mê ngã trên mặt đất, dải lụa khóa hồn bị cắt làm hai đoạn nằm bên cạnh váy Thử Ly.

"Đi." Thanh Nguyệt di chuyển tới giữa không trung, bay xuống núi.

Hai người Quỷ Lệ, Quỷ Mãng ôm Nguyệt Lạc theo sát sau đó.

Nhìn chúng Mộc Lưu đệ tử dùng nước dập lửa, ngọn lửa càng dập lại càng cao, Úc Chỉ Mộc nhíu mày ra lệnh: "Dùng tiên pháp, lửa này không tầm thường, chỉ có thể thi pháp dập tắt."

Chúng đệ tử nghe lệnh, lập tức buông thùng gỗ, bồn gỗ trong tay, phàm là đệ tử biết tiên thuật liền thi pháp dập lửa, còn các đệ tử chưa học được tiên thuật liền lui ra phía sau Úc Chỉ Mộc đợi mệnh.

Úc Chỉ Mộc nhìn bộ dáng mọi người rối ren dập lửa, thế lửa mặc đã nằm trong phạm vi khống chế, nhưng trong lòng Úc Chỉ Mộc vẫn không thể bình tĩnh, bất an cảm giác càng lên mãnh liệt, vì thế xoay người hỏi Nguyệt Huyền bên cạnh: "Sư huynh, Tinh Tú cung có phát sinh gì lạ thường không? Đã phái đệ tử kiểm tra chưa?"

"Việc này..." Nguyệt Huyền nghe Úc Chỉ Mộc hỏi như vậy, cũng cảm giác không ổn, lập tức bấm tay tính toán: "Chỉ Mộc, tính không ra tình hình ở Tinh Tú cung."

Ngón cái Úc Chỉ Mộc chạm vào ngón trỏ, tính toán một hồi: "Kết giới ở Tinh Tú cung có lỗ hổng. Còn có..."

Úc Chỉ Mộc hơi nhíu mày, Ly Nhi không ở trong Lưu Vân các!

Vì thế hắn phi thân đi trước vài bước, biến mất trong không trung: "Nhị sư huynh, cho vài đệ tử trấn giữ các cửa dưới chân núi."

"Huyền Cung, Huyền Thương, đi Tinh Tú cung xem thế nào, nếu có phát sinh tình huống gì lập tức hồi báo." Nguyệt Huyền chỉ vào hai gã nam tử thanh tú áo trắng dặn dò.

"Vâng, sư phụ." Hai người kia lĩnh mệnh, bay đi Tinh Tú cung.

"Hàn Thanh, Hàn Du, Hàn Nhiên, Hàn Kính, Huyền Giác, Huyền Trưng, các ngươi các mang theo hai mươi đệ tử trấn giữ các cửa ra vào núi." Nguyệt Huyền ra lệnh cho sáu người nam nữ đệ tử áo trắng bộ dạng hoặc tuấn tú hoặc ôn nhu hoặc chính trực, lại chỉ phần lớn các đệ tử áo xanh phía sau: "Các ngươi đi theo bọn họ, nhanh!"

"Còn lại đều theo hướng dẫn của Hàn Nguyên tiên tôn, tiếp tục dập lửa."

"Vâng." Chúng đệ tử mỗi người đi làm việc đã được phân phó, từng người đi đến nơi cần đến.

"Sư huynh, ta đi giúp Chỉ Mộc, các ngươi diệt hỏa cũng chạy nhanh đến sơn xuống dưới." Nguyệt Huyền nói với Nam Hàn Nguyên, rồi cũng nhanh chóng biến mất.

Lúc này, chỉ còn Nam Hàn Nguyên cùng chúng đệ tử đang thi pháp dập lửa.

Đột nhiên, một tia chớp màu lục sậm xẹt qua, thế lửa lại mạnh lên.

"Hàn Nguyên tiên tôn!" Chúng đệ tử gặp hỏa thế trở nên lớn, càng cảm thấy lo lắng hơn.

Nam Hàn Nguyên nhìn khu rừng sau núi bị lửa thiêu cháy đen hơn nữa còn tiếp tục chuyển biến xấu, sắc mặt lúc đen lúc xanh, cơn tức giận lập tức nổi lên, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn phiến lửa hừng hực, vung tay lên.

Một chiêu "Thốn thảo bất sinh"(*), một màn ánh sáng màu xám bao trùm ngọn lửa, thế lửa trong nháy mắt trở nên nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lại vài đốm lửa nho nhỏ.

(*): Thốn thảo bất sinh: không còn một ngọn cỏ

"Nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ nơi này, rồi đi trấn thủ các cửa xuống núi!" Nói xong, cũng biến mất.

"Ma tôn, xin dừng bước."

Cửa phía bắc dưới chân núi Mộc Lưu, Úc Chỉ Mộc một thân áo trắng chắn trước mặt đám người Thanh Nguyệt, vài sợi tóc bay lên, gương mặt thoát tục tuyệt trần mặt vẫn không chút biểu tình, giữa đêm đen tĩnh mịch, lại càng trở nên lạnh lùng hơn.

"Úc Chỉ Mộc, lửa phía sau hai ngọn núi hỏa đã diệt nhanh vậy sao? Không hổ là Úc Chỉ Mộc, hành động rất nhanh." Biểu tình của Thanh Nguyệt hoàn toàn không giống Úc Chỉ Mộc, nhoẻn nụ cười tươi đẹp dị thường.

"Để người lại, ta không ngăn trở các ngươi đi." Úc Chỉ Mộc vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng mở miệng.

"Hừ, để lại? Mơ tưởng." Nụ cười tươi đẹp của Thanh Nguyệt trong đêm đen lại có vẻ lạnh lẽo dị thường: "Ngươi cho là ra khỏi Tinh Tú cung thì ta sẽ không ra được Mộc Lưu sao? Ngươi là thượng tiên đứng đầu tiên giới thì sao? Úc Chỉ Mộc, đừng quá đề cao chính mình!"

"Một lần nữa, để người lại." Úc Chỉ Mộc không đếm xỉa đến khiêu khích của Ma tôn, âm thanh lạnh lùng lại vang lên.

"Ngươi..." Thanh Nguyệt gọi thần khí "Thanh Ma", đang lúc chuẩn bị ra tay,

"Thanh Nguyệt, để Nguyệt Lạc lại." Lúc này Nguyệt Huyền cùng chúng đệ tử xuất hiện, này trận vây quanh mấy người bọn họ: "Chỉ bằng ba người các ngươi ba thì không thể đưa nàng ta đi."

"Ha ha a..." Bàn tay Thanh Nguyệt cầm Thanh Ma chậm rãi buông xuống, nhìn đám đệ tử Mộc Lưu cười to: "Buồn cười, thật là buồn cười!"

"Ma đầu, có cái gì mà buồn cười! Còn không mau khoanh tay chịu trói!" Nữ tử áo trắng dung mạo xinh đẹp trong đám đệ tử quát lớn.

"Hàn Du, không được nói nhiều." Nguyệt Huyền trách mắng.

"Ha ha, các vị quả thực nhàn rỗi, nói nhiều lời vô nghĩa như thế..." Nói xong giơ tay lên, bên ngoài lập tức xuất hiện tầng tầng ma binh, đông nghìn nghịt.

Phía trên không trung, bốn phương đều có 1 người đứng.

Một hòa thượng mập mạp mặc áo cà sa mà lam khuôn mặt từ bi,

Một nữ tử áo hồng thân hình diễm lệ, khuôn mặt lại mang dáng vẻ của một bà lão,

Mộ tiểu cô nương bộ dáng khoảng năm sáu tuổi trên đầu đeo hai chiếc lục lạc màu vàng, mặc một cái yếm màu đen,

Một nam tử bộ dáng thư sinh cao gầy mặc áo vải bố màu xám, tay cầm bàn tính bằng ngọc, gương mặt xanh xao.

"Tứ đại hộ pháp đều đến đông đủ, Ma tôn quả nhiên chuẩn bị đầy đủ, xem ra Mộc Lưu ta không thể chỉ chơi đùa." Nguyệt Huyền nhìn bốn người trong không trung, âm thầm trấn áo cảm giác kinh ngạc, trấn định khẽ cười.

Bọn họ chính là tứ đại hộ pháp của Ma tôn ——

Hòa thượng mặt cười, Mộng Già Lam.

Một cây hồng, Hồng bà bà.

Cô bé hắc quỷ, Kim Muội Linh.

Ngọc bàn thư sinh, Lạc Thư Ngôn.

"Ma tôn, thuộc hạ chờ đợi đã lâu." Bốn người thanh âm không đồng nhất, đồng loạt khom người bái kiến Ma tôn.

"Úc Chỉ Mộc, để cho đám thuộc hạ này của ta từ từ chơi đùa với đệ tử Mộc Lưu ngươi, ta đi trước..." Nói xong, Thanh Nguyệt xuất Thanh Ma, phi thân nhảy lên chuẩn bị rời đi.

"Để người lại mới có thể đi." Hồi lâu chưa mở miệng Úc Chỉ Mộc phi thân lên không trung, một luồng sáng trắng quét xuống mặt đất, theo sau cái vươn tay một đám hoa bạch chỉ bay lên, che kín không trung.

Tiếp theo, đánh ra đòn Tuyệt Hồn, nháy mắt cánh hoa nhập thành những phiến hoa, bay hướng đến đám ma binh.

Chỉ thấy lúc hoa xuyên vào thân thể ma binh, đóa hoa biết mất trong khoảnh khắc, ma binh đồng loạt quỳ xuống.

Thấy thế, Thanh Nguyệt hạ lệnh cho tứ đại hộ pháp: "Giết!"

Bốn người lĩnh mệnh, lập tức cùng với chúng ma binh chưa ngã xuống triển khai công kích đệ tử Mộc Lưu.

Chỉ chốc lát sau, các ma binh và đệ tử Mộc Lưu pháp lực không nhiều có người chết. Thanh Nguyệt cùng hai người Quỷ Lệ, Quỷ Mãng nhân cơ hội hai bên đánh nhau kịch liệt, một bên né tránh công kích của Úc Chỉ Mộc một bên nhanh chóng rời khỏi biên giới Mộc Lưu. Úc Chỉ Mộc thấy thế, tăng thêm lực cho Tuyệt Hồn, mái tóc dài như mực bay lên, nét mặt lạnh lẽo lạ thường, đánh một cái về hướng Quỷ Mãng đang ôm Nguyệt Lạc.

Lúc Quỷ Mãng nghiêng người tránh đi, nhưng uy lực của Tuyệt Hồn quá lớn, đãi làm tổn thương Nguyệt Lạc trong lòng hắn, phần lực cuối cùng đánh vào trên người hắn đã không còn nhiều uy lực.

Nguy rồi! Quỷ Mãng cả kinh, thế này Ma tôn nhất định sẽ trị tội ta.

"Úc Chỉ Mộc, ngươi dám đả thương mẹ ta!" Thanh Nguyệt quay đầu thấy Nguyệt Lạc vốn đã suy yếu không chịu nổi lại chịu thêm một đòn này, biểu tình trên mặt vô cùng đau khổ, giơ tay lên, uy lực Thanh Ma sát thương đa số đệ tử Mộc Lưu xung quanh: "Giết cho ta!"

Những người ma giới như nhận được sự cổ vũ, chém giết càng thêm hung hãn. Tứ đại hộ pháp pháp thuật lại càng hung hiểm.

Lúc này, một luồng sáng xanh lục nhạt chiếu xuống, Ý Liễu Tinh một thân áo gấm xanh biếc xuất hiện ở không trung, rồi chậm rãi bước đến bên cạnh Úc Chỉ Mộc: "Thật có lỗi, Liễu Tinh đã tới chậm."

Hào quang biến mất, đám ma binh và đệ tử Mộc Lưu đệ tử đang ở chém giết trong nháy mắt không thể nhúc nhích, chỉ còn bốn vị hộ pháp và sáu người Nguyệt Huyền, Hàn Du, Hàn Thanh, Hàn Kính, Hàn Nhiên cùng với Thanh Nguyệt và Quỷ Mãng ở trong không trungi.

"Xem ra định thân chú của Ý mỗ ta còn phải luyện thêm, không có hiệu quả đối với các ngươi... ha ha ha..." Ý Liễu Tinh chắp tay sau lưng nhìn thành quả của định thân chú.

"Lần trước để ngươi chạy thoát, lần này đừng mơ có thể định thân được ta, xem sự lợi hại của ta đây!" Mộng Già Lam thấy người đến là Ý Liễu Tinh, nhớ tới chuyện lần trước để hắn dẫn người chạy thoát, vẻ mặt từ bi âm thanh lạnh lùng nói. Đang chuẩn bị ra đòn để rửa nhục trước đó,

"Dừng tay, chúng ta đi!" Thanh Nguyệt mở miệng, hai mắt nhìn chằm chằm Úc Chỉ Mộc đầy vẻ giận dữ: "Món nợ này, bản tôn sớm muộn cũng sẽ tính với ngươi!"

Dứt lời, dẫn mọi người phi thân rời đi.

Đám người Hàn Kính đang tình phi thân đuổi theo, bị vẻ mặt hờ hững Úc Chỉ Mộc ngăn cản: "Không cần đuổi theo."

Úc Chỉ Mộc nhìn mắt đám người bị định trụ, nói: "Hàn Kính, Hàn Du, Huyền Giác, Huyền Trưng, bốn người các ngươi canh giữ tại chỗ này, chờ định thân chú giải, đưa đám ma binh này đến địa lao. Sau đó các ngươi lại đưa những đệ tử này cùng về điện Càn Nguyên."

"Vâng, đệ tử cẩn tuân tiên mệnh."

"Chúng ta đi." Dứt lời, Úc Chỉ Mộc, NguyệtHuyền, Ý Liễu Tinh bay về hướng núi Mộc Lưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro