Chương 026: Gương vỡ lại lành không hợp nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Nguyệt thấy Thử Ly hôn mê bất tỉnh, cố gắng áp chế nỗi lo lắng trong lòng, nhẫn nại, vô cùng từ tốn, tiếp tục thu ngắn khoảng cách. Đến khi khoảng cách còn rất gần, Thanh Nguyệt bị một luồng sáng trắng đánh văng ra, ngã ngồi trên đất.

Thanh Nguyệt cứ ngồi dưới đất không đứng dậy, nở một nụ cười tươi, không hề tức giận nhìn người xuất hiện ở trước mắt: "Thượng tiên, cho dù ngươi là sư phụ nàng, nhưng cũng không nên quấy rầy vợ chồng sắp cưới bồi dưỡng tình cảm chứ!"

"Ma tôn, ngươi đã sớm biết sự tồn tại của ta, còn cố ý như thế, thật sự không đáng mặt là vua của một giới." Úc Chỉ Mộc một thân áo trắng, gương mặt bình thường vẫn mang vẻ mặt không biểu tình, chắp tay sau lưng đứng giữa phòng, tầm mắt hạ xuống nhìn Thanh Nguyệt.

"Vậy sao? Tình cảm với Ly Nhi, ngươi ghen tị sao?" Úc Chỉ Mộc, sao vẫn dùn bộ mặt giả để đối mặt với bản tôn, là không muốn ta nhìn thấy biểu tình của ngươi sao?

"... Ngươi nói hết chân tướng cho ta nghe, có gì hay?" Úc Chỉ Mộc không để ý tới giọng điệu trêu chọc của hắn, mắt nhìn người trên giường.

"Không có chỗ nào hay... chỉ là..." Làm cho vở diễn càng thêm thú vị mà thôi.

"Vậy thứ ta không thể phụng bồi, Ly Nhi ta mang đi..." Nói xong dùng tiên pháp nâng người trên giường lên, ôm vào trong lòng.

Thanh Nguyệt cười thầm, đứng dậy qua lại mấy chiêu tượng trưng với Úc Chỉ Mộc.

Úc Chỉ Mộc biết được Thanh Nguyệt chưa ra thực lực, lo lắng có trá, cũng không thích đánh chiến, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Bên ngoài phòng là một đám ma binh, đứng vây thành hình cung.

Úc Chỉ Mộc ôm chặt người trong lòng hơn, đánh ra một mảng sáng trắng về bốn phía.

Mọi người bị mảng sáng trắng chiếu không mở ra được mắt, Úc Chỉ Mộc thừa cơ biến mất trước mặt mọi người.

Mọi người chờ ánh sáng yếu đi chút, vốn muốn đuổi theo, lại bị Thanh Nguyệt ngăn cản.

Thanh Nguyệt miễn cưỡng cười: "Không cần đuổi theo."

Úc Chỉ Mộc ôm Thử Ly ở không trung đi về phía trước, cúi đầu thấy sắc mặt Thử Ly đang ngất xỉu dưới cơn gió lớn thổi lướt qua lại càng trở nên tái nhợt, vết thương thối rữa chiếu vào mắt hắn, trong lòng có chút khó chịu, thon dài ngón tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối loạn, nhân đó giả tốc độ lại.

Sư phụ tin tưởng con... Cho nên, Ly Nhi, con nhất định sẽ khỏe.

Càng tới gần Bắc Hải, không khí lại càng thêm ẩm ướt, những cơn gió lướt qua đều mang hơi nước lạnh lẽo. Phía trên Bắc hải, mây mù lượn lờ, chỉ có thể nhìn thấy từng chùm ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng mây trắng, ở nơi này, vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt trời.

Úc Chỉ Mộc tăng thêm một tầng kết giới ở xung quanh mình, ngăn chặn hơi nước ẩm ướt trên biển khiến cho miệng vết thương của Thử Ly chuyển biến xấu.

Cách đó không xa, đứng sừng sững giữa biển là một hòn đảo nhỏ hình bán nguyệt, phóng mắt nhìn ra, một mảnh màu lục, phía trên tầng tầng màu lục là một vòng các mảng ánh sáng màu vàng cuộn tròn, thẳng đỉnh tầng mây.

Nơi này chính là Thiên Cư đảo.

Úc Chỉ Mộc hạ xuống đảo, nói với hai tiểu đồng áo màu trắng xanh: "Chưởng môn Mộc Lưu tới thăm, xin hãy thông báo."

"Mộc Nhiễm thượng tiên tới đây có chuyện gì?" Một ông lão đầu bạc buông con cò trắng ở trên cánh tay hắn ra, nhìn cò bay trở về trong hồ cùng đồng bạn chơi đùa, một thân áo trắng, nhìn Úc Chỉ Mộc cũng một thân áo trắng và Thử Ly trong lòng hắn, vẻ mặt hiền lành cười hỏi.

"Nhiên Ông, Ly Nhi phải làm phiền ngươi." Chỉ Mộc hơi hơi vuốt cằm.

Trong phòng thuốc, Thử Ly được đặt trên giường băng, hai người một tả một hữu thi pháp chữa thương cho Thử Ly.

Sau nửa canh giờ.

"Thượng tiên không phải dùng Thị Cốt thủy khiển trách đồ đệ này của ngươi sao? Hiện tại sao lại cứu con bé?" Nhiên Ông lấy mộy hộp thuốc dán từ trong phòng thuốc đưa cho Úc Chỉ Mộc.

"Việc này nói ra rất dài... Tóm lại... Chỉ Mộc oan uổng con bé." Úc Chỉ Mộc có chút xấu hổ, xoay lưng lại với Thử Ly trên giường.

"Ha ha, vậy lão hủ cũng không hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở một câu, thời hạn thiên đình xét xử cũng sắp đến..." Nhiên ông vuốt chòm râu trắng của mìng, lại nói: "Đồ nhi này của ngươi lúc trước đã dùng hàn băng ngàn năm trị được khoảng năm phần, hiện nay hãy tiếp tục nằm trên giường hàn băng lấy hàn khắc hàn, hơn nữa mỗi ngày bôi bạch ngọc cao này, trong vònc mười ngày nhất định khỏi hẳn. Cũng đủ thời gian lên trời đình."

"Đa tạ Nhiên Ông nhắc nhở." Úc Chỉ Mộc đối với ông lão áo trắng lại vuốt cằm.

"Vậy lão hủ sẽ không quấy rầy ngươi chăm sóc đồ đệ." Nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng thuốc, dừng lại một chút ở cửa ra vào nói: "Thuốc ở đây có thể dùng thoải mái, không cần khách khí."

Trong mấy ngày nay, Úc Chỉ Mộc đều tận lực chăm sóc cho đồ nhi của mình, tự tay bôi thuốc ở các nơi vết thương, nhưng đã năm ngày, Thử Ly cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Úc Chỉ Mộc vẫn luôn tỏ vẻ bình tĩnh thì nay đã có chút lo lắng, vẻ mặt trước đây không biểu tình thì giờ đã bắt đầu xuất hiện chút lo lắng.

Hôm nay, Úc Chỉ Mộc theo thường lệ canh giữ bên cạnh giường Thử Ly, tùy ý lật xem sách thuốc trong phòng thuốc. Đột cảm thấy Thử Ly bên cạnh có chút động tĩnh. Vì thế vội vàng chuyển hướng lên giường băng.

Trên giường Thử Ly trợn tròn mắt, hờ hững mà đau thương nhìn Úc Chỉ Mộc một thân áo trắng trước mặt cùng với vẻ vui sướng lộ ra trên mặt Úc Chỉ Mộc.

Sư phụ mặt không biểu tình cũng có biểu tình vui vẻ...

"Ly Nhi..." Thấy biểu tình Thử Ly hờ hững lại có tia giễu cợt, nét vui sướng trên mặt giảm đi, trong lòng hơi đau đớn.

"..." Thử Ly không trả lời Úc Chỉ Mộc, ánh mắt chuyển hướng nóc nhà ngẩn ra.

Bên trong hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của hai người. Thật lâu sau,

"Sư phụ biết không phải con gây ra, hết thảy đều là do Thanh Nguyệt làm, Ly Nhi, hiện tại sư phụ tin tưởng con, còn kịp không?" Úc Chỉ Mộc âm thầm thở dài, Ly Nhi thật đúng là cố chấp, nhưng mà, ai kêu vi sư hiểu lầm ngươi chứ?

"..." Thử Ly nghĩ đến một thùng Thị Cốt thủy không lưu tình chút, tiếp tục trầm mặc không nói.

"Thương thế của con sẽ rất nhanh khỏe lại, Ly Nhi hãy tin tưởng vi sư một lần đi." Úc Chỉ Mộc thấy ánh mắt Thử Ly tràn đầy đau thương còn cố giữ vẻ lạnh lùng, hiện tại ánh mắt Ly Nhi sao có thể lạnh lùng như thế? Là đối với vi sư sao? Trong lòng rối bời, Úc Chỉ Mộc kìm lòng không đậu xoa vết thương đã mờ trên má Thử Ly.

Thử Ly thấy động tác ôn nhu Úc Chỉ Mộc, lúc đầu là kinh ngạc, ngay sau đó liền không khống chế được cảm xúc, nước mắt như trút xuống, không để ý chảy đến miệng vết thương làm cho đau đớn: "Vì sao? Sư phụ lại quyết tâm dùng Thị Cốt thủy... Người có biết hay không, Thị Cốt hoàn toàn không đau, chỉ là trong lòng con rất là khó chịu..."

"Sư phụ vì sao có thể không tin con? Ly Nhi là đệ tưt duy nhất của người mà... Sư phụ vì sao không tin con, vì sao, vì sao..." Thử Ly vừa khóc vừa không ngừng lặp lại.

Trái tim Úc Chỉ Mộc càng ngày càng khó chịu, có lẽ Ly Nhi không có máu của ta thì sẽ tốt hơn, ít nhất trái tim mìnv sẽ không khó chịu như vậy, bản thân cũng không cần... áy náy như vậy.

"Ly Nhi, là sư phụ hiểu lầm con, về sau sẽ không..." Úc Chỉ Mộc nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thử Ly: "Được rồi đừng khóc nữa, con còn bị thương."

"Sư phụ, Ly Nhi chỉ cần người tin tưởng là tốt rồi..." Thử Ly chậm rãi ngừng rơi nước mắt, Ly Nhi sẽ không giận người, ai bảo người là sư phụ của con?

Ngày kế tiếp, Thử Ly giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, có thể không nhớ lại những hình ảnh đau khổ, tuy rằng thân thể vẫn còn chưa khỏe hẳn, nhưng trước mặt mọi người trên đảo mọi người vẫn cười vô cùng vui vẻ, ở trước mặt Úc Chỉ Mộc cũng làm nũng.

Chẳng qua trong lòng Úc Chỉ Mộc vẫn âm thầm bất an, tối hôm qua, Ly Nhi trong lúc ngủ hình như rất khó chịu, miệng đứt quãng nhắc tới "Đau... đừng..." gì đó, Úc Chỉ Mộc gác đêm ở bên cạnh thấy được liền thầm than, Ly Nhi vẫn mơ thấy ác mộng...

"Bạch gia gia, có thể không uống thuốc được không?" Thuốc này đắng quá, Thử Ly nhìn chén thuốc Nhiên Ông bưng trong tay, nước thuốc trong chén màu xanh lam đậm, rất trong suốt, toát ra hơi nóng nhè nhẹ mà cay đắng. Nàng bĩu môi, tuy rằng nhìn rất đẹp, nhưng mà hương vị thì đắng quá!

"Nha đầu ngoan nào." Nhiên Ông rất vừa lòng với xưng hô Bạch gia gia, bao nhiêu năm nay không có người xưng hô thân thiết với bản thân! Vẻ mặt hắn tươi cười nhìn tiểu nha đầu áo trắng nũng nịu: "Nếu không uống thì vết thương trên mặt sẽ để lại sẹo đấy..."

Ha ha, nữ hài tử đều là yêu đẹp mà!

"Sư phụ..." Thử Ly nhìn sang Úc Chỉ Mộc đứng một bên xin giúp đỡ.

"Ly Nhi..." Úc Chỉ Mộc từ trong suy nghĩ của bản thân phục hồi tinh thần, dỗ Thử Ly nói: "Ly Nhi, uống thuốc mới có thể khỏi, nghe lời Nhiên Ông."

"Sư phụ ngươi cũng nói rồi đó, tiểu nha đầu mau uống đi."

"Ah..." Giọng Thử Ly rầu rĩ, tiếp nhận chén thuốc, nắm lấy cái mũi uống một ngụm, sau đó chuyển hướng Úc Chỉ Mộc: "Sư phụ, con muốn ăn kẹo!"

Úc Chỉ Mộc bất đắc dĩ, bị thương nặng như vậy mà cũng không quên ăn.

"Được, chờ chút." Úc Chỉ Mộc xoay người, kéo Nhiên Ông đi thẳng ra ngoài, chuẩn bị xem trên đảo có đồ ngọt nào có thể cho Thử Ly ăn không.

Lúc này, Thử Ly đột nhiên mở miệng với hai người ở cửa, nghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười nghịch ngợm: "Sư phụ, người nói có phải chúng ta gương vỡ lại lành không? Bạch gia gia, người nói sao?"

"... Ha ha ha ha..." sau một phút ngắn ngủi trầm mặc Nhiên Ông cất tiếng cười sang sảng: "Mộc Nhiễm thượng tiên, đồ đệ này của ngươi thật là biết đùa, ha ha ha..."

Úc Chỉ Mộc toát mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ liếc nhìn đồ nhi của mình một cái, không tiếng động rời đi.

Ly Nhi, thi thư những năm nay ngươi học quẳng đi đâu hết rồi!

Tình huống của chúng ta không nên dùng "Gương vỡ lại lành"chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro