Chương 27: Ái muội không rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày này, ánh mặt trời ôn nhuận, khí hậu ấm áp.

Sóng biển đánh vào dãi đá ngầm trên bờ biển thành khúc nhạc vui tai, gió biển thành nhạc đệm, ngay cả tiếng đệ tử Thiên Cư đảo tập võ ở ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến cũng dễ nghe.

Thử Ly nhắm hai mắt tinh tế cảm thụ tất cả những âm thanh bên ngoài phòng thuốc. Mỗi loại thanh âm vào đến tai Thử Ly đều vô cùng tuyệt vời.

Xem ra, thật là buồn khi ở trong phòng lâu như vậy! Thân thể đã gần như phục hồi nhiều, thời tiết hôm nay lại cảm giác hết sức mê người, phải đi ra ngoài đi dạo .

Nàng đứng dậy đang chuẩn bị đi qua cửa phòng dạo một phen, liền bị Úc Chỉ Mộc vừa mới tiến đến cửa ngăn lại.

Úc Chỉ Mộc chắp tay sau lưng chắn trước mặt Thử Ly: "Thân thể vẫn còn chưa khỏe, còn muốn chạy đi đâu?"

"Sư phụ, Ly Nhi đã ở trong phòng bảy ngày, trên đảo có nhiều cảnh trí còn có rất nhiều người đều chưa gặp qua! Cho con đi xem đi..." Thử Ly làm nũng với Úc Chỉ Mộc, vươn tay muốn kéo góc áo hắn, vừa mới vươn, liền thu trở về.

Úc Chỉ Mộc thấy vậy, nội tâm nảy lên một tia khác thường, Ly Nhi đối với mình vẫn có chút không như xưa.

Hắn chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình, ôn nhu nhưng không thay đổi nói với Thử Ly: "Ngày hôm trước mới tỉnh, hôm nay liền không nhịn được ? Ly Nhi, trở về nghỉ ngơi, chờ con hoàn toàn khỏe lại, rồi đi xem cũng không muộn."

"Sư phụ, người xem con đã khỏe nhiều rồi mà."

Úc Chỉ Mộc nhìn mặt của nàng, vết thương trên mặt đã nhạt cơ hồ nhìn không thấy, vừa lòng hơn chút, nhưng vẫn kiên định như trước: "Ly Nhi, trở về nghỉ ngơi."

"... Vâng, sư phụ..." Thử Ly ỉu xìu xoay người, trở về ngồi xuống giường hàn băng. Giường này thật sự lạnh quá đi!

Úc Chỉ Mộc đi đến bên giường, hỏi: "Ly Nhi, hôm nay bôi thuốc chưa?"

"... Đúng rồi, còn phải bôi thuốc." Thử Ly đứng lên lấy từ trên án kỷ bên cạnh một hộp bạch ngọc cao chạm hoa màu đen mở ra, ngón tay vừa mới chạm vào lớp bạch ngọc cao mát lạnh chợt nghe thấy động tác tiếp theo. Giương mắt nhìn Úc Chỉ Mộc trước mặt.

Úc Chỉ Mộc có phản ứng, bất giác nổi lên một tia xấu hổ, tay chắp sau lưng xoay người.

Qua hồi lâu, không thấy Thử Ly mở miệng nói chuyện có vẻ như đã tự bôi thuốc xong. Úc Chỉ Mộc cảm giác kỳ quái, sợ Thử Ly thương có cái gì biến hóa, liền quay lại thân: "Ly Nhi..."

Trước mặt Ly Nhi, nằm trên giường hàn băng, lót bên dưới cơ thể là chiếc chăn mỏng mềm mại, một mảng lưng trần. Tuy rằng đầy các vết thương to nhỏ đã kết vảy nhưng cũng không dễ coi, làn da trắng nõn, được vết thương phụ họa lại càng toát lên vẻ trắng mịn. Hình ảnh này rõ ràng rất mê hoặc lòng người.

Úc Chỉ Mộc ngơ ngẩn trong giây phút ngắn ngủi giật, rõ ràng rất đau lòng.

Đây là những vết thương mà chính hắn làm ra sao!

Thử Ly nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Úc Chỉ Mộc, bản thân cũng không muốn nhớ lại những hình ảnh đó, liền mở miệng nói: "Sư phụ, con không bôi thuốc trên lưng được, làm sao bây giờ?"

"Vi sư giúp con..." Úc Chỉ Mộc sắc mặt không thay đổi cầm lấy hộp thuốc, ngồi lên giường hàn băng.

Úc Chỉ Mộc không còn vẻ thong dong bình tĩnh bôi thuốc như khi Thử Ly còn hôn mê, tuy rằng ngữ khí bình tĩnh không đổi, nhưng đối mặt với Thử Ly đã tỉnh, trong lòng kỳ thật vẫn có một chút mất tự nhiên.

Úc Chỉ Mộc tĩnh tâm lại, động tác mềm mại cẩn thận, cảm giác mát lạnh không chỉ sâm nhập vào làn da Thử Ly, mà còn sâm nhập vào da hắn, trái tim của hắn.

"Ân..." Hôm nay sao lại cảm giác đặc biệt mát lạnh như thế, Thử Ly nhịn không được hừ lên tiếng.

Sau khi tay Úc Chỉ Mộc bôi thuốc lên vết thương Thử Ly, dừng lại ở một nơi đã bôi xong trên da thịt, như thế nào cũng không động đậy được.

Tất cả những âm thanh đều không nghe thấy, trong phòng giống như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, không gian im lặng không muốn quấy rầy giây phút mờ ám... giữa hai người.

Trong phòng yên lặng đến mức Úc Chỉ Mộc có thể nghe thấy được nhịp tim của chính mình, ở sâu trong nội tâm từ từ tràn ra một mùi hương, nhẹ nhàng gặm nhấm từng góc thân thể, loại cảm giác này tuyệt vời khó tả lại... nhưng khó có thể kháng cự.

Suy nghĩ rối loạn, tâm thần rối loạn, trái tim vốn luôn bình tĩnh cũng rối loạn... Hắn như là bị làn hương kia khống chế, kìm lòng không đậu chậm rãi cúi người xuống, làm
cho vài lọn tóc phủ lên làn da Thử Ly, gõ lên trái tim nàng.

Làn môi mỏng thở ra hơi nóng ẩm ướt, càng tới gần da thịt, trái tim Thử Ly trở nên càng run rẩy, mặt cũng bất giác nóng lên. Hơi nóng mờ ám trêu đùa từng góc da thịt có thể chạm đến, chậm rãi lan tràn đến từng nơi lộ ra, như là không hề biết mệt.

Cảm giác này thật là kỳ lạ... Sư phụ đang làm gì vậy... mặt Thử Ly càng không nhịn được, thân thể thì mềm như nước không thể nắm bắt, căn bản là không thể động đậy ...

Ánh mắt Úc Chỉ Mộc dần dần lộ ra chút mê ly, hơn nữa còn có xu hướng từ từ tăng thêm. Thân thể càng ngày càng thấp, nội tâm hắn cật lực muốn khống chế hành động của bản thân, nhưng căn bản là cơ thể không nghe lời.

Khứu giác, xúc giác, thị giác, thính giác, tất cả đều dâng trào. Mùi hương thật mê người...

Vì sao, thơm như vậy...

Môi vừa mới dán tại lên làn da Thử Ly, ngoài cửa liền vang lên giọng của Nhiên Ông: "Mộc Nhiễm thượng tiên, có hứng thú đánh cờ cùng lão hủ không?"

Úc Chỉ Mộc nghe tiếng liền phục hồi tinh thần, lập tức thẳng người dậy, hơi nghiêng đầu, để cho mái tóc dài che đi biểu tình khác thường trên mặt.

Trời ơi, ta đang làm gì vậy!

Nhiên Ông vào nhà, nhìn thấy tấm lưng trần của Thử Ly nằm trên giường, Úc Chỉ Mộc ngồi ở bên giường, nghiêng đầu, tóc đen rũ xuống, thấy không rõ mặt.

Đây là...

Nhiên Ông cảm thấy không khí phòng trong có chút quái dị, ánh mắt hiện lên một cái chớp mắt dị sắc, mở miệng phá vỡ không khí gượng gạo khắp phòng: "Muốn đánh một bàn không?"

"Được, đến ngay..." Úc Chỉ Mộc ngẩng đầu, vẫn là vẻ mặt bình thường không biểu cảm, liền đứng dậy nói: "Ly Nhi, thuốc đã bôi xong rồi thì hãy nghỉ ngơi đi, không được đi chơi, nghe chưa?"

"..." Thử Ly phản ứng được liền lập tức quay đầu vào trong, che đi gương mặt đang đỏ ửng: "Vâng, sư phụ."

"Nhiên Ông, mời." Úc Chỉ Mộc đi tới trước mặt Nhiên Ông.

Thì ra là giúp tiểu nha đầu bôi thuốc!

Nhiên ông cười cười, không có ý kiến, vuốt vuốt chòm râu, bước ra khỏi phòng thuốc trước.

"Đã quấy rầy nhiều ngày, chúng ta đi trước." Bên cạnh Thiên Cư đảo, Úc Chỉ Mộc và Thử Ly một trước một sau đứng giữa không trung, Úc Chỉ Mộc hơi vuốt cằm nói lời từ biệt với đám người Nhiên Ông.

Thử Ly thừa lúc sư phụ không chú ý, rất nhanh chạy đến trước mặt Nhiên Ông, sờ sờ chòm râu trắng thật dài của hắn: "Bạch gia gia, tạm biệt! Ly Nhi sẽ nhớ người."

"Ly Nhi, không được vô lễ." Úc Chỉ Mộc thấy thế, hơi có ý trách cứ.

"Không sao." Nhiên Ông nhìn Thử Ly, cười một cách dịu dàng: "Nha đầu, nhớ lão hủ thì hãy đến đảo tìm Bạch gia gia ta chơi nhé!"

"Uhm, đương nhiên. Sư phụ, người nói sao?"

"Vậy còn phải xem biểu hiện của con." Úc Chỉ Mộc lại cáo biệt, xoay người đi trước: "Chúng ta gặp lại ở thiên đình."

"Sư phụ, chúng ta đi thiên đình làm gì?" Thử Ly đi theo bên cạnh Úc Chỉ Mộc, cả hai đều không muốn nhắc đến những chuyện ngày đó. Đón lấy luồn gió ôn hòa, chung quanh là những đám mây trắng mềm mại, thời tiết thật tốt... Nếu là kẹo đường thì tốt rồi, muốn cắn một ngụm quá...

"Giải thích với Ngọc Đế chuyện của con."

Úc Chỉ Mộc thấy thần sắc Thử Ly nhìn hắn sau khi nghe hắn nói xong liền có chút khó coi, liền an ủi nói: "Yên tâm, có sư phụ ở đây."

Nói xong, vươn tay, định xoa đầu Thử Ly. Trước kia mỗi khi mình làm động tác này đều là lúc khích lệ hoặc an ủi nàng, Ly Nhi đều rất là vui vẻ .

"Uhm, sư phụ." Thử Ly bất giác nghiêng người về phía sau, thấy sư phụ ngượng ngùng, liền áy náy nhìn về phía hắn. Sư phụ, Ly Nhi không có cố ý .

"Đi thôi!" Úc Chỉ Mộc buông tay, trong lòng có chút tự trào.

Còn phải như vậy bao lâu nữa, Ly Nhi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro