Chương 029: Kết thúc tàn nhẫn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng mây nặng nề kiềm nén, ánh sáng lành vẫn chiếu rọi đến, nhưng vẫn luôn cảm thấy có một vẻ lạnh lẽo.

Các thiên binh thiên tướng canh gác Nam Thiên Môn có vẻ gì đó không kiềm chế, khuôn mặt nghiêm túc che đậy trái tim vô cùng không bình tĩnh, đang âm thầm suy đoán điều gì đó.

Tình hình hiện tại trong điện như thế nào?

Thử Ly rốt cuộc cả gan làm loạn như thế nào.

Kết quả thật khiến chúng tiên chờ mong!

Mái hiên được chế tạo bằng vàng nặng nề cứng nhắc, chiếm cứ một diện tích to lớn ở chính giữa của toàn bộ Thiên cung, không nghiêng không lệch, cửa điện mở về hướng bắc, ngày qua ngày tích tụ tiên khí ôn hòa nhất mà cũng tiêu điều nhất của tiên giới.

Triều Hoa điện nơi Ngọc Hoàng đại đế xử lý đại sự chính là như thế, khen thưởng ở đây, định tội cũng ở đây.

Nơi này, hôm nay chính là nơi sẽ khiến cho tiên giới thậm chí là lục giới vô cùng xúc động.

Triều Hoa điện nghiêm trang nối tiếp với thang mây rất dài che kín phương nam đối lập với phương đông chỉ có thể dựa vào tầm mắt để cảm nhận, bên ngoài cửa có Thiên binh thấn sắc trang nghiêm canh giữ. Triều Hoa điện nơi chúng tiên tụ tập, nội điện trống trải mặc dù rất đông tiên nhân, tuy rằng vẻ mặt biểu cảm khác nhau, nhưng người người đều không nói, rượu Đào Trấp ở trước mặt mỗi người đều chưa được đụng đến, càng đừng nói đến các món điểm tâm tin xảo trên bàn. Một cuộc xét xử mà lại tổ chức long trọng và thân mật như thế, quả thật hiếm thấy.

Nhưng tình cảnh cứng nhắc như thế này quả thật càng làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, Triều Hoa điện vốn đã rất trang nghiêm nay lại còn thêm vẻ im lặng khiến người ta càng cảm thấy lạnh lùng.

Trong điện một nam tử trung niên toàn thân mặc cẩm y màu vàng ngồi trên chủ vị, đầu đội mũ ngọc có rèm rũ xuống, chính là Ngọc đế. Ngồi bên tay trái là Tây Vương mẫu cũng một thân trang phục màu vàng. Úc Chỉ Mộc một thân áo trắng ngồi bên phải Ngọc đế, mặc dù hiển lộ dung nhan thật, nhưng mặt vẫn không biểu cảm, tay giấu trong áo bào, không biết có động tác gì.

Tiếp theo chính là thủ tọa của ba đại môn phái còn lại, Thiên Cư đảo Nhiên Ông, Quy Nhàn sơn Bán Sắc Thu, Côn Lôn động Uất Trì Phủ, cùng với hai người Dạ Âm thượng tiên và Chung Hoa thượng tiên cùng đứng trong hàng tứ đại thượng tiên với Úc Chỉ Mộc, sau đó bên trái theo thứ tự là Tử Vi đại đế, Ý Liễu Tinh, Ngọc Thanh chân nhân, Thác tháp Lý Thiên vương, người đứng đầu Bắc đẩu lục tinh quân Dương Minh Tham Lang tinh quân, phía bên phải theo thứ tự là Nam cực Quan Âm, Thái Thượng Lão Quân, Cửu Thiên Huyền Nữ, đứng đầu Tứ Đại Thiên Vương Tăng Trưởng thiên vương, đứng đầu Nam Đẩu lục tinh quân Ti Mệnh tinh quân.

Phần lớn các tiên nhân quan trọng trong tiên giới đều đã đến hiện trường, những tiên nhân còn lại chỉ có ở nhà thể chờ kết quả cuộc phán quyết này.

"Đưa phản đồ tiên giới Thử Ly lên điện." Ngọc đế lên tiếng ra lệnh, thiên binh bên ngoài điện lĩnh chỉ, đi áp giải người lên.

Rất nhanh, Thử Ly bị hai thiên binh một trái một phải áp giải đến Triều Hoa điện, sau khi bắt quỳ xuống, hai người kia liền chắp tay hành lễ với Ngọc đế rồi lui ra ngoài điện đứng.

Lúc này Thử Ly mới nhìn quanh điện quan sát tình hình, lần đầu tiên gặp được nhiều thần tiên như vậy, nhưng lcó rất nhiều người bản thân cũng không biết. Quả thật hiếm có, nàng cũng được chú ý như vậy.

Ánh mắt đối diện với Úc Chỉ Mộc, sửng sốt trong vài giây rồi thu hồi lại, hơi cúi đầu, có chút tự trào.

Từ sau khi tỉnh lại trong Thiên lao liền giữ nguyên tư thế nằm, còn sư phụ nàng thì từ đầu đến cuối cũng chưa từng thấy xuất hiện, vậy mà bây giờ hắn lại ngồi ở trên cao khiến cho nàng phải ngước nhìn, rất là tự nhiên... mặt không chút biểu cảm... ngồi đó, hoặc có thể nói là hắn luôn luôn như vậy... ngồi ở vị trí mà nàng phải ngước nhìn... nhìn nàng hoặc là... không nhìn.

Tuy rằng không biết sau khi nàng uống rượu say rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng người sư phụ mà nàng tin tưởng lại không xuất hiện lấy một lần. Chỉ là Thử Ly nàng đã trải qua một đêm suy nghĩ không hiểu vì sao mình lại ở Thiên Lao, lại nhìn thấy vẻ nghiêm túc khiến người ta không thở được của các thần tiên trên điện, bản thân cho dù có ngây thơ đi nữa cũng biết cuộc xét xử sẽ không đơn giản như vậy, còn người sư phụ đối xử ôn nhu với nàng sau khi cứu nàng ra khỏi Ma giới cũng giống như không còn tồn tại.

Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, Ngọc đế lạnh lùng mở miệng: "Tuy rằng sư phụ ngươi Mộc Nhiễm thượng tiên cũng đã nói với Trẫm về chuyện tự ý thả tội phạm Mộc Lưu cùng việc hỏa thiêu phía sau núi Mộc Lưu đều không liên quan đến ngươi, nhưng..."

Ngữ khí vừa chuyển, Ngọc đế đang chuẩn bị nói tiếp thì bị một thanh âm làm gián đoạn,

"Nhưng việc này không có chứng cớ, Ngọc đế, thần cho rằng rất có khả năng là Mộc Nhiễm thượng tiên bao che đồ đệ của mình. Thỉnh bệ hạ hãy xem xét lại." Người này chính là người lần trước khiêu khích Úc Chỉ Mộc ở Mộc Lưu Ti Mệnh tinh quân đứng đầu Nam Đẩu lục tinh quân, hắn luôn luôn không hòa nhã Úc Chỉ Mộc, đối với địa vị của Úc Chỉ Mộc cũng không cam lòng, nhưng lại không thể không cung kính hắn, thậm chí có lòng kính ngưỡng, thế nhưng trong nội tâm hắn lại vô cùng không muốn như thế, nói trắng ra, dùng tình cảm của nhân gian để gọi thì chính là, ghen tị.

Chỉ thấy hắn đứng dậy khấu đầu với Ngọc đế, rồi lại nhìn về phía mọi người trên điện, ánh mắt nhìn Úc Chỉ Mộc ngay bên dưới Ngọc đế, khóe miệng nở nụ cười là rõ ràng khiêu khích: "Các vị, các vị cho rằng như thế nào?"

Dứt lời, lúc này có rất nhiều tiên nhân lộ vẻ đồng ý. Úc Chỉ Mộc tuy rằng đức cao vọng trọng, đứng đầu trong bốn vị thượng tiên, nhưng chỉ dựa vào lời nói một bên của hắn, còn người đang quỳ trong điện kia lại là đệ tử duy nhất mà hắn vô cùng sủng ái, quả thật khó làm cho người ta tin phục.

"Ti Mệnh tinh quân nói rất đúng, tội danh phản bội tiên giới này phải được cùng định đoạt." Lúc này, Thái Thượng Lão Quân hướng Ngọc đế, vuốt chòm râu trắng dài mở miệng. Ánh mắt lại lơ đãng liếc qua người đang quỳ. Tuy rằng, chỉ với việc hôm qua đã đủ định tội nha đầu kia rồi.

"Đúng rồi, đúng rồi."

"Phải cùng định đoạt."

"Phản đồ quả thật cả gan làm loạn."

"Giống như Thanh Liên năm đó, nàng tồn tại trong tiên giới chính là sự sỉ nhục rất lớn!"

...

Lúc này trong điện náo nhiệt hẳn lên, chúng tiên bắt đầu ngươi một câu ta một câu phụ họa, ngay cả chuyện cũ của Thanh Liên mấy ngàn năm trước cũng được lôi ra.

"Chúng tiên gia!" Ngọc đế thấy thế, đảo mắt thấy vẻ mặt Úc Chỉ Mộc vẫn không thay đổi, không rõ hắn có thái độ gì, sợ chọc giận hắn, liền vội vàng ngăn cản, sau đó chờ Úc Chỉ Mộc mở miệng.

Kỳ thật chúng tiên nhân cũng rất bội phục Úc Chỉ Mộc, không hổ là đứng đầu thượng tiên vô tình vô dục, không vì ngoại vật mà vui không vì bản thân mà buồn, làm chưởng môn Mộc Lưu, làm sư phụ Thử Ly, xảy ra những việc như thế này trong môn phái của mình, vậy mà mặt vẫn không có biểu cảm, vững vàng ngồi ở vị trí của mình, bộ dáng giồng như không liên quan đến hắn. Người như vậy, quả thật nên tu phật thay vì tu tiên.

Cũng có người, mặt lộ vẻ trào phúng, Úc Chỉ Mộc này vốn không thu đồ đệ nay lại thu nhận một đệ tử đại nghịch bất đạo như thế, thật sự buồn cười.

Còn Úc Chỉ Mộc bị những người này vừa bội phục vừa chê cười, ngoài mặt quả thật làm tốt cái danh bất hư truyền kia, nhưng nội tâm thì.

Kỳ thật bàn tay giấu trong tay áo bào sớm đã nắm chặt, mồ hôi toát ra ướt đẩm lòng bàn tay hắn, nhưng lại không ướt được tâm tiên của hắn.

Hắn chính là đang nhẫn, hắn chính là đang đợi, nhẫn đến lúc không thể nhịn nữa, chờ đợi thời điểm không thể đợi thời được nữa, một khi cơ hội tốt này đến, hắn sẽ tự tay phán quyết người đệ tử đặc biệt có được máu mình này.

Hoang đường! Giờ phút này trong lòng hắn thầm mắng một câu, sau đó tay hắn chậm rãi buông ra.

Hiện tại... chính là lúc.

Hắn nâng tay lên, tuy rằng về tình hắn cực vì không muốn, nhưng chỉ có như thế, mới có thể thật sự chặt đứt ý nghĩ của con bé, bởi vì chính con bé cũng không biết được ý nghĩ này, chỉ bản thân hắn âm thầm biết được.

Hắn không có tình cảm, tất cả cũng sẽ không phải là không tình nguyện, nhưng lý trí của hắn nói cho hắn biết, chuyện này tuyệt đối không được phép! Đây là chuyện thiên lý không tha!

Thon dài ngón tay vẽ một vòng, một hình ảnh cóthể nói là tuyệt đẹp hiện ra ở trước mắt mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro