Chương 030: Kết thúc tàn nhẫn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất thời, bầu không khí trong điện một màn yên tĩnh. Không chỉ có những tiên nhân đã nghe nói chuyện hôm qua xảy ra vô cùng khiếp sợ, mà ngay cả người tận mắt nhìn thấy Vương Mẫu nương nương cũng vô cùng ngạc nhiên. Thượng tiên lại dám... hắn không sợ càng làm mất mặt Mộc Lưu hơn nữa sao?!

Hình ảnh này đã được cắt bớt, chỉ có đoạn Thử Ly đẩy ngã Úc Chỉ Mộc cưỡng hôn.

Úc Chỉ Mộc xuất phát từ lý trí và tâm lý không cho phép bị nghi ngờ, không muốn có người nào đó biết được hắn cũng có phần... chủ động.

Trên điện lại xuất hiện một màn náo nhiệt, chúng tiên không kiềm chế được, liên lục lộ ra sắc mặt giận dữ vốn sớm đã muốn thể hiện.

"Hoang đường!"

"Đường đường tiên giới ta lại xảy ra việc xấu đến mức này!"

"Thử Ly không chỉ phản bội tiên giới, lại còn đại nghịch bất đạo như thế..."

"Quả thực thiên lý bất dung!"

...

"... Sư phụ, con lúc ấy uống rượu, cái gì cũng không biết, con không muốn, con thật sự không muốn..." Trí nhớ dần dần khôi phục lại hình ảnh lúc đó Thử Ly kinh hoảng mở miệng thanh minh, tội danh như thế không đơn giản chỉ là định tội cho bản thân nàng, nó không như việc tự ý thả trọng phạm Mộc Lưu, không giống như việc hỏa thiêu phía sau núi Mộc Lưu, không giống như việc tự ý chạy trốn, việc này sẽ khiến cho sư phụ mình... vô cùng xấu hổ!

"Sư phụ, người không phải nói là tin con sao? Vì sao còn làm như vậy..." Rõ ràng biết là Ly Nhi đã say, làm ra sự tình này tuy là không đúng, nhưng không đến mức thiên lý bất dung... Làm như vậy không chỉ tổn thương Ly Nhi, mà cũng tổn thương chính sư phụ nữa!

Thử Ly vùng vẫy thân hình bị trói bởi dây thừng ra sức dập đầu.

"Sư phụ, tin con."

"Binh."

"Sư phụ, tin con."

"Binh."

"Sư phụ, tin con."

"Binh."

"Sư phụ, tin con."

"Binh."

...

Nói một câu, khấu một đầu.

"Bệ hạ, mau định tội, việc này... thật sự là hoang đường!" Thấy thế, mọi người càng thêm phẫn nộ.

"Việc này..." Ngọc đế khó xử, sắc mặt phức tạp thốt lên hai chữ rồi lại trầm mặc. Hắn đương nhiên rất muốn định tội Thử Ly, nhưng thái độ Úc Chỉ Mộc vẫn... không rõ ràng.

Giữa phần lớn sự phẫn nộ, chỉ có hai người không có vẻ mặt phẫn nộ.

Nam cực Quan âm sắc mặt bình tĩnh, đó là vì nàng tu theo phật gia, không giống với tiên gia nhạt nhẽo bạc tình, mà thật sự siêu thoát thế tục, lập địa thành Phật, phổ độ chúng sinh.

Còn Ý Liễu Tinh thì thần sắc khó hiểu, có tò mò, có tìm tòi nghiên cứu, có say sưa, có hứng thú, có khiếp sợ, có cảm khái... duy chỉ không có phẫn nộ.

Hình ảnh này... ta thật sự rất tò mò...

Bởi vì, đây là vở diễn mà bạn thân hắn làm diễn viên chính... trò hay.

"Các vị!" Úc Chỉ Mộc đứng dậy, âm lượng vừa đủ lớn, toàn hiện trường lập tức trở nên im lặng: "Chuyện xấu của Mộc Lưu, Chỉ Mộc thật sự hổ thẹn, hình ảnh này quả thật không muốn bày ra, nhưng mà..."

Úc Chỉ Mộc lướt ánh mắt về phía Thử Ly với vẻ mặt khổ sở van nài, liên tiếp dập đầu trên điện, âm thanh lạnh lùng bao quanh khắp Triều Hoa điện: "Bản tôn thân là chưởng môn Mộc Lưu, đứng đầu bốn vị thượng tiên, có trách nhiệm có nghĩa vụ, cho các vị biết chân tướng sự thật." Mặc dù đó là chân tướng mà lý trí bắt buộc phải làm.

"Thử Ly đồ đệ của Úc Chỉ Mộc chưởng môn Mộc Lưu, làm ra việc đi ngược đạo lý với sư phụ, khi sư diệt tổ, quả thật đại nghịch bất đạo, vô sỉ, xằng bậy, hoang đường!" Tuyệt Hồn vừa ra, tất cả bàn sơn vàng trước mặt các tiên nhân trong nháy mắt đều biến thành một mảng bụi vàng, rơi xuống mặt sàn lạnh cứng bằng bạch ngọc. Theo đó, Thử Ly bị đánh bay đến rơi xuống bên cạnh cửa điện vết nứt trên đầu chảy ra tia máu, miệng phun ra ngụm máu tươi, sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Đây là sự phẫn nộ của hắn, đối với người khác, đối với đồ đệ, đối với... chính mình.

Đồ đệ của hắn, chính hắn sẽ xử lý, từ đầu tới cuối cũng không muốn mượn tay thậm chí là miệng người khác.

Chúng tiên bị chấn kinh, ngay cả Nam Cực Quan âm và Ý Liễu Tinh trong nháy mắt cũng đứng lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Mộc Nhiễm thượng tiên muốn làm gì, cũng muốn giống như Tôn Ngộ Không đại nháo thiên cung một phen sao?!

"Tội đồ Thử Ly vẫn chưa tự ý thả trọng phạm Mộc Lưu, không phóng hỏa phía sau núi Mộc Lưu, các người không có quyền định những tội này cho nàng." Câu chuyện đột nhiên chuyển hướng, không định tội những chuyện không làm, đây chính là nguyên tắc của Úc Chỉ Mộc hắn, tuy rằng những ảnh hưởng đối với kết quả cũng đã không còn quan trọng.

Ah, sư phụ vẫn nói thay mình, nhưng mà, đã như thế này, thì nói thêm vài lời cũng có liên quan gì nữa đâu?

Thử Ly lại phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt không hề quật cường cùng đau thương như lần bị phạt bằng Thị Cốt thủy, mà là một sự đau thương cùng cực cùng nỗi vô vọng.

"Nhưng mà tội khi sư diệt tổ, vi phạm luân thường tuyệt không thể bỏ qua, bản tôn quyết định, Thử Ly tội đồ Mộc Lưu, phế bỏ tiên cốt, giam cầm vĩnh viễn nơi đáy biển Nam Hải!"

"Ngọc đế, ý người như thế nào." Lời nói Úc Chỉ Mộc nói với Ngọc đế vô cùng quyết đoán, ngữ khí không có chút ý hỏi.

"Không..." Ngọc đế bị những việc làm của Úc Chỉ Mộc làm kinh sợ, không biết phản bác như thế nào, hơn nữa việc xử phạt như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

"Còn chúng tiên gia." Ánh mắt lại đảo qua các vị tiên gia.

"..." Chúng tiên không nói, Úc Chỉ Mộc thân là sư phụ Thử Ly đã ra tay nặng như vậy, không hề thấy chút do dự hay đau lòng, người ngoài như bọn họ còn có thể làm được hơn sao?

Thấy thế, Úc Chỉ Mộc đi xuống đài, ánh mắt hắn và Thử Ly trước cửa chạm nhau, không nhìn đến nỗi bi thương trong mắt nàng, ánh mắt hắn không hề trốn tránh, lạnh lùng mà quyết tuyệt.

Vài luồng sáng trắng ở Thử Ly các nơi hiện lên, Tuyệt Hồn xuyên qua các nơi trên người nàng xương sườn, từ vai trái đến vai phải, từ sau gáy đến trước ngực, từ tay trái đến tay phải, từ đùi trái đến đùi phải, từ chân trái đến chân phải.

Mỗi khi đụng đến một chỗ, ánh mắt Thử Ly đối diện Úc Chỉ Mộc càng thêm phần bi thương, đến mức hai mắt càng trở nên mơ hồ.

Cuối cùng từ chân phải xuyên ra phía sau, bay trở về trong tay Úc Chỉ Mộc trong tay, rồi biến mất không thấy.

Đau, thật sự rất đau, khắp nơi đều đau. Nhưng mà cho dù đau như vậy, nhưng ngay cả tiếng rên rỉ cũng khôn thốt lên nổi.

Sư phụ, người muốn chính là tổn thương như thế này sao?

Sư phụ, người muốn chính là tổn thương như thế này à!

Từ trước đến nay chưa từng cảm thấy sư phụ lạnh lùng vô tình như những lời người ngoài nói đến như vậy, hiện tại, nàng cảm nhận được, hắn đối xử ôn nhu với người bên cạnh chỉ là nhất thời, cho dù ngươi là ai. Nhưng mà cũng phải nói là may mắn, hắn chỉ đối xử ôn nhu với một mình nàng!

Mình quả thật không hợp với tiên giới, không hợp với sư phụ đâu... Không, phải nói là không muốn hợp với sư phụ.

Nàng nghĩ rằng nó chỉ là một chuyên nhỏ không đến mức trầm trọng, vậy mà trong mắt sư phụ và chúng tiên trong Tiên giới thì nó lại là một chuyện lớn kinh thiên động! Một sự kinh thiên động địa vô cùng rõ ràng, cho dù việc nàng không muốn thừa nhận toàn bộ, cho dù nàng không nhớ hoàn toàn. Mình chỉ là uống rượu a...

Nhưng thế thì sao chứ?

Nàng quả thật đã biết rõ rồi.

Sư phụ thật sự rất tàn nhẫn,

Sư phụ thật sự rất đoạn tuyệt...

Lúc trước, nàng nói với chính mình, thân thể bị tưới Thị Cốt thủy không hề cảm thấy đau, chỉ là trái tim nàng cảm thấy trống rỗng khó chịu, còn lúc này nàng muốn nói, không chỉ có thân thể của nàng đang không ngừng kêu gào đau đớn, hơn nữa trái tim nàng cũng không phải là trống rỗng khó chịu, mà là tràn đầy đau đớn.

Quả thực, chính mình vẫn rất nhỏ bé, cuộc sống mà nàng mong muốn đã không còn, nàng muốn ỷ lại vào hắn, nàng muốn vẫn sống ở bên cạnh hắn, có ăn ngon, có đồ chơi vui, nàng có thể làm nũng, cho dù vẻ mặt không biểu cũng sẽ ở trước mặt nàng có vẻ sinh động hơn... sư phụ.

Tất cả đều không còn...

... A, trời tối rồi, vậy thì hãy ngủ thôi, mơ một giấc mơ đẹp không có những điều không vui.

Nơi đó không có sư phụ...

Nhìn Thử Ly ngất xỉu, Úc Chỉ Mộc thu hồi ánh mắt, hai tay chắp sau lưng, thở dài trong lòng,

Quả thật quá hoang đường, bốn chữ "Trục xuất sư môn", cuối cùng cũng không thể nói ra.

"Còn lại phiền Ngọc đế." Rồi biến mất cùng với giọng nói lạnh lùng không chút lưu tình.

Tất cả... đều đã xong.

-- Hết quyển thượng --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro