Chương 049: Sắp đặt dẫn nhân tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong hoa viên nở đầy các loại kỳ hoa dị thảo của yêu giới, một thân ản áo trắng nhỏ nhắn ngồi xổm trước khóm tường vi màu lam, ngón tay thon dài non mềm nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa xanh thâm thúy, nhưng không hái.

Thanh Nguyệt theo chỉ dẫn của thị nữ một mình đi vào đình viện nơi Thử Ly đang ở, nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế.

Tuy rằng nàng đưa lưng về phía hắn, nhìn không thấy biểu cảm của nàng, nhưng hắn cảm thấy trên mặt nàng nhất định đang tươi cười rất say mê.

Xem ra, mặc kệ ở đâu, Ly Nhi đều rất biết hưởng thụ.

Thanh Nguyệt ở xa xa lẳng lặng nhìn nàng, không biết mất bao lâu nàng mới có thể phát hiện hắn.

Thời gian từng chút trôi qua, thấy thân ảnh màu trắng phía trước không hề có ý định đứng dậy, Thanh Nguyệt không muốn tiếp tục với nàng như thế liền từ từ tiến đến phía sau cơ thể nàng, cước bộ cố ý gây chút tiếng động.

"Ôi chao, ngươi tới đây làm gì?" Thử Ly cảm giác phía sau có động tĩnh, chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn đón ánh mặt trời có chút chói mắt, hiện ra trước mặt nàng là thân ảnh cao lớn của Ma tôn Thanh Nguyệt.

"Ly Nhi, nàng chuẩn bị như thế này để nói chuyện cùng ta sao?" Thanh Nguyệt thấy Thử Ly bởi vì giữ nguyên tư thế ngồi lâu, nên mặt có chút đỏ bừng, rất là đáng yêu, bất giác hỏi.

"A? Nga..." Thử Ly vỗ vỗ bùn đất dính trên góc áo, lại vỗ vỗ tay đứng dậy: "A..."

"A, ngồi lâu quá, cũng không cản thấy khó chịu?" Thanh Nguyệt vương tay đỡ lấy Thử Ly có chút đứng không vững.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt sau khi Thử Ly mất trí nhớ, không ngờ, thời gian bốn trăm năm cũng không làm cho nàng thay đổi, ngoại trừ hình dáng bên ngoài, còn những cái khác vẫn ngốc như thế! Không biết tên Úc Chỉ Mộc sao lại...

Thanh Nguyệt buông tay ra, gương mặt lạnh lùng lộ ra thâm ý, đừng quên mục đích của việc này, nghĩ những cái khác vô ích.

"Ma tôn, quan hệ của chúng ta không thân, tìm đến nơi ta ở để làm gì?" Thử Ly khôi phục vẻ mặt bình sắc, híp mắt đánh giá vẻ mặt rất có thâm ý của Thanh Nguyệt: "Đừng nói với ta, Ma tôn đại nhân ngài lạc đường ?"

Nàng căn bản không quen biết Ma tôn của Ma giới, đương nhiên sẽ không có liên quan đến hắn, không có khả năng hắn cố ý tìm nàng, vậy hắn không thể đến hoa viên bên ngoài phòng nàng ngắm hoa?

"Ly Nhi, sao lại đối với ta lạnh nhạt như thế? Quan hệ của chúng ta lúc trước không phải là nhạt, à không, quan hệ của chúng ta vẫn luôn không nhạt." Thanh Nguyệt nở nụ cười lạnh, chuyên chú nhìn chằm chằm Thử Ly.

A, vở kịch hau còn chưa bắt đầu đâu.

"..." Tim Thử Ly run lên, không để ý tới lời hắn nói, vòng qua người hắn đi vào phòng.

"Ma tôn, ngươi đi theo ta làm gì?" Thử Ly thấy Thanh Nguyệt đi theo nàng đến cửa, một tay đặt trên cửa, một tay chỉ ra phía ngoài: "Lạc đường phải đi tìm thị nữ, đúng rồi, có cần ta gọi thị nữ giúp ngươi không?"

Thanh Nguyệt đẩy cánh tay đang đưa của nàng xuống, đi vòng qua người nàng vào phòng.

"Bản tôn muốn ngồi một chút, xem tân nương tương lai của thiếu chủ yêu giới, không được sao?" Chủ động ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy bình trà trên bàn rót một chén trà cho mình, uống một ngụm: "Trà cũng không tệ, tự nàng pha à?"

"Đúng vậy, như thế nào? Ta cũng không mời ngươi uống..." Thử Ly liền đoạt lại cái chén, xem tân nương? Cái gì mà "Cái gì? Tân nương!"

"Đúng vậy, Ly Nhi, à không, thiếu phu nhân tương lai."

"Không cho phép gọi ta là Ly Nhi, chúng ta không quen." Dáng vẻ khiếp sợ của Thử Ly nhìn bộ dáng như cười như không của Thanh Nguyệt, trong lòng lại run lên, hắn gọi mình "Ly Nhi" khẩu khí sao lại... mê hoặc như vậy, vì thế vô cớ cảm thấy phát hỏa: "Đây là chuyện gì? Ma tôn đại nhân, xin nói rõ ràng."

"..."

Cùng thời điểm, trong phòng Thụ Nhi.

"Cái gì? Phụ vương người có biết người nói cái gì không?" Thụ Nhi kinh sợ nhiều hơn vui: "Đằng" một cái đứng dậy, vẻ mặt không nói nên lời nhìn Ly Đoạn ngồi đối diện.

"Vi phụ biết tình cảm ngươi đối với nữ tử gọi là Thử Ly kia, nếu thích nàng, vì sao không thành thân đường đường chính chính ở cùng nhau? Chẳng lẽ ngươi không muốn thành thân với nàng?" Ly Đoạn nhìn vẻ khiếp sợ nhiều hơn vui sướng của Thụ Nhi, vẻ mặt lạnh lùng hiện lên ý cười.

"Thụ Nhi đương nhiên muốn, nhưng..." Vẻ mặt Thụ Nhi lộ sự hoài nghi, phụ vương vì sao đột nhiên nhắc tới việc này.

"Thụ Nhi, vi phụ biết, từ sau khi mẫu hậu ngươi ra đi, vi phụ đối với ngươi cũng không quá thân thiết, chỉ là vì làm phụ thân ta lại không biết biểu đạt. Ngươi là con của ta, ta sao có thể không quan tâm?" Gương mặt lạnh lùng của Ly Đoạn đầy vẻ thành khẩn cùng vẻ quan tâm đối với von mình: "Vi phụ chờ mong rất lâu, rốt cục cũng chờ được ngươi bình yên trở về, nhưng lại mang theo nữ tử ngươi thích. Vi phụ nhìn ra được, kể từ lúc ngươi mang nàng về, ngươi liền chăm sóc nàng khắp nơi. Thấy hiện tại ngươi làm tất cả vì nàng ta, không khỏi làm ta nhớ đến năm xưa ta cùng mẫu hậu ngươi..."

Nếu là vở kịch, để làm cho nó đặc sắc, vậy thì làm cho trọn.

"Phụ vương..." Thụ Nhi có chút cảm động, quan hệ cha con bọn họ luôn lãnh đạm, phụ vương chưa từng nói nhiều với hắn như vậy, mà còn chân thành như thế.

Về phần Ly Nhi, tình cảm hắn dành cho Ly Nhi không phải hai ba câu có thể nói rõ, mấy trăm năm nay, hắn vẫn chăm sóc nàng, vẫn sủng nàng, vẫn che chở nàng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới dánh vẻ Ly Nhi trở thành thê tử của hắn, hắn không dám hy vọng xa vời. Còn phụ vương hắn thì trong tình huống hắn hoàn toàn chưa chuẩn bị lại đào ra những hy vọng xa vời ẩn sâu dưới đáy lòng! Hắn thật là kinh sợ nhiều hơn vui mừng.

Hắn thích Ly Nhi, hắn chắc chắn. Hắn muốn Ly Nhi bên cạnh, với thân phận độc nhất vô nhị, hắn cũng chắn chắn. Nhưng...

"Ly Nhi biết chưa?"

"Vi phụ chỉ nói với ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu, vi phụ sẽ đi chuẩn bị." Ly Đoạn nhìn về phía Thụ Nhi, cho hắn sự kiên định cùng tin tưởng: "Vi phụ cam đoan, Thử Ly nhất định sẽ là thê tử Thụ Nhi ngươi, vương hậu tương lai của yêu giới."

"Cám ơn phụ vương, vậy con đi tìm Ly Nhi." Thụ Nhi lộ nét cười, lần đầu tiên trước mặt Ly Đoạn lộ ra nụ cười chân thành.

"..." Nhìn thân ảnh Thụ Nhi đẩy cửa đi ra, Ly Đoạn đứng chắp tay sau lưng, vẻ thành khẩn cùng quan tâm trên mặt biến mất.

Ma tôn, vì lợi ích chung của chúng ta, bổn vương ngay cả con cũng lợi dụng.

Đây, nhất định phải là một vở kịch vô cùng đặc sắc.

"Ly Nhi, hụ thiếu chủ yêu giới đối với nàng rất tốt, người ngoài cuộc như bản tôn đều nhìn ra được đến, chẳng lẽ nàng không cảm giác? Không muốn đứng bên cạnh hắn?" Thanh Nguyệt nhìn Thử Ly từ phẫn nộ cùng kinh ngạc rồi quay về bình tĩnh liền vẫn ngồi đối diện hắn yên lặng không nói, đứng dậy đi tới bên người nàng, tay nâng cằm nàng: "Hay là, trái tim của nàng thuộc về nơi khác?"

Thử Ly bị tay Thanh Nguyệt nâng cằm, bất đắc dĩ phải ngẩng đầu nhìn hắn: "Lời này có ý gì?"

"Ly Nhi, ta đã nói qua, quan hê của chúng ta không phải là nhạt nhẽo, cuộc sống trước khi nàng mất trí nhớ không tách rời khỏi ta à." Một tay vẫn mạnh mẽ nắm chặt Thử Ly, một tay cực kỳ yêu thương vỗ về cạnh mặt nàng, trên môi cố ý nở nụ cười mê hoặc: "Bản tôn không ngại làm người trong lòng kia của Ly Nhi."

"Mất trí nhớ? Ngươi làm sao mà biết ta... Không cần nghĩ ai cũng mê mình..." Thử Ly ánh mắt kinh động: "Quan hệ ta và ngươi là quan hệ gì?"

"Ha ha, nếu không chọn bản tôn, vậy hãy xem Thụ Nhi đối với ngươi tốt như vậy, gả cho hắn ngươi sẽ không hối hận." Đôi mắt màu xanh lóe sáng quỷ dị, Thanh Nguyệt chậm rãi tới gần Thử Ly, kéo gần hơi thở của hai người, hắn thích hưởng thụ không khí mờ ám dây dưa hơi thở lẫn nhau, đặc biệt cùng nàng: "Ly Nhi, nàng sẽ đem đến cho bản tôn một hôn lễ tuyệt đối đặc sắc."

Ha ha, xem như là bồi thường cho hôn lễ bốn trăm năm trước không thể cử hành đúng hạn đi.

Ly Nhi, nàng nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của bản tôn.

"Ly Nhi." Âm thanh đột ngột phá vỡ bầu không khí mờ ám trong phòng cũng làm rung động trái tim đang không rõ của Thử Ly.

Thử Ly lấy lại tinh thần, Thanh Nguyệt đã buông nàng ra đứng ở một bên.

Thụ Nhi đi vào phòng, vẻ mặt vốn đang vui sướng bị hai người khác thường làm giảm đi: "Xin hỏi Ma tôn sao lại ở đây?"

"Ha ha, bản tôn chỉ là đến thăm tân nương tử của ngươi."

"Ngươi làm sao mà biết?" Phụ vương không phải nói chỉ nói cho mình biết thôi sao?

"Bởi vì yêu vương cố ý tìm bản tôn làm chủ hôn cho nhị vị, cho nên..." Thanh Nguyệt đi về phía Thụ Nhi, vỗ bờ vai hắn: "Chúc mừng ngươi, Thụ Nhi. Bản tôn cáo từ trước."

"Ly Nhi, nàng biết rồi sao?" Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người Thụ Nhi cùng Thử Ly, hắn đến gần Thử Ly đang đứng bất động tại chỗ, thân thiết hỏi.

"A?" Thử Ly nhìn Thụ Nhi gần ngay trước mắt, gương mặt khuynh thành cười ấm áp: "Ly Nhi biết, Thụ Nhi Chương Chương cũng biết, không phải sao?"

"Nàng... thấy thế nào?" Thụ Nhi khẩn trương, không biết phải nói như thế nào, lời nói thốt ra có chút chẳng ra sao: "Nếu nàng không muốn gả, vậy nàng hãy cưới ta đi."

"Xì..." Thử Ly vươn tay phải, ngón trỏ và ngón cái đan lại, búng một cái lên trán Thụ Nhi: "Ngươi ngốc à? Nói cái gì vậy. Đương nhiên là ta gả rồi."

"Cái gì? Ly Nhi, nàng có biết ta đang nói gì không? Nàng thật sự muốn..." Không để ý cơn đau trên trán, môi Thụ Nhi khó tránh được nở nụ cười ngây ngô.

Không đợi Thụ Nhi kinh ngạc hỏi lại, Thử Ly liền chặn hắn nói.

"Tuy rằng ta không biết vì sao đột nhiên như vậy, nhưng Thụ Nhi đối với Ly Nhi tốt, Ly Nhi vẫn biết, chúng ta sớm chiều ở chung bốn trăm năm, ngươi luôn nhân nhượng ta, sủng ta. Nếu không có ngươi, cuộc sống của ta cuộc sống sẽ không tự tại như vậy, nếu không có ngươi, hiện tại ta có còn sống hay không cũng không biết. Thụ Nhi Chương Chương, nhớ kỹ, dù sao Ly Nhi đối với ngươi là có cảm tình."

Tuy rằng nàng cũng không hiểu đây là loại tình cảm gì, nhưng là nó quả thật thâm căn cố đế, ăn sâu vào tận đáy lòng nàng, không thể nhổ ra được.

Nàng thông qua lời nói của người khác đã biết quá khứ của nàng cũng không phải trống rỗng, nhưng nàng căn bản không nhớ được một chút về quá khứ, còn Thụ Nhi lại là toàn bộ trí nhớ nàng, cho dù thời gian gần đây cũng có người được xưng là sư phụ nàng cùng với người được xưng là ca ca nàng tham gia vào, nhưng với Thụ Nhi trước mắt, là người quan trọng nhất trong đáy lòng nàng.

Có một âm thanh âm luôn nói với nàng như vậy, cứng rắn nói với nàng. Nàng không thể phản bác, cũng không muốn phản bác.

Bởi vì, ít nhất, ở bên cạnh Thụ Nhi, cuôc sống của nàng sẽ vẫn đơn thuần tiếp tục. Ít nhất, Thụ Nhi có nàng làm bạn, hắn sẽ luôn vui cười như vậy.

"Ly Nhi." Thụ Nhi vương tay ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Thử Ly, đôi mắt đầy vẻ vui sướng cùng vẻ... lừa mình dối người, đầu cúi xuống vai nàng, giọng mang vẻ rầu rĩ làm nũng: "Một khi đã như vậy, không cho phép lại bảo ta Thụ Nhi Chương Chương."

Bất luận như thế nào, Ly Nhi sẽ là thê tử của hắn.

Úc Chỉ Mộc ở lại Thiên Cư đảo hai ngày sau mới cáo biệt Nhiên Ông trở về Mộc Lưu sơn. Hắn nghĩ nếu đã lấy được thứ mình muốn, Nhiên Ông lại nhiệt tình mời hắn ở thêm mấy ngày, liền vui vẻ ở lại.

Hắn nghĩ Mộc Lưu môn dù sao tạm thời sẽ không có chuyện gì, vốn định về Mộc Lưu tìm người kia đem thuốc cho Ly Nhi, không nghĩ tới vừa lên Mộc Lưu hắn đã bị chuyện hoàn toàn không dự đoán được làm trì hoãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro