Chương 050: Nỗi đau toàn môn bị diệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu Trúc phong, Càn Nguyên điện.

Phần lớn đệ tử đứng đông đúc trong điện, bất luận bối phận cao thấp, trên mặt đều biểu cảm khiếp sợ.

Nam Hàn Nguyên, Nguyệt Huyền ngồi ở phía trên, sắc mặt mang theo bi thương cùng khiếp sợ, Uất Trì Thụy Ngọc quỳ trong điện, bởi vì quay lưng về phía ngoài, không thấy rõ biểu tình.

Úc Chỉ Mộc bước xuống Thu Trúc phong, vừa tới gần cửa điện liền nhìn thấy tình huống như thế.

"Xảy ra chuyện gì?"

Úc Chỉ Mộc đi vào điện, đi qua vị trí Uất Trì Thụy Ngọc đang quỳ ngồi vào vị trí chủ vị.

"Chỉ Mộc, chúng ta cũng vừa mới biết được." Nam Hàn Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Úc Chỉ Mộc, thần sắc bi thương: "Côn Lôn động đã xảy ra chuyện."

"..." Úc Chỉ Mộc không nói, chờ Nam Hàn Nguyên nói tiếp.

"Uất Trì Phủ đã chết, đệ tử của hắn cũng đã chết, toàn bộ Côn Lôn động... không một người may mắn thoát khỏi!" Nam Hàn Nguyên nói xong, bàn tay to lớn che lên hai mắt của mình, dựa lưng vào ghế không lên tiếng nữa.

Úc Chỉ Mộc khiếp sợ, đây là chuyện gì? Không có một chút điềm báo trước, Uất Trì động chủ làm sao có thể...

"Chết như thế nào?"

"Bởi vì tin tức vừa mới nhận được nên còn chưa rõ ràng lắm, một canh giờ trước một đệ tử của Côn Lôn động chủ đến đây trên người toàn là vết thương, vừa nói xong tin tức hơi thở liền bị đứt, thật sự là không một ai may mắn thoát khỏi."

Nguyệt Huyền trả lời Úc Chỉ Mộc, ánh mắt nhìn về phía Uất Trì Thụy Ngọc đang quỳ trong điện.

Haiz, hiện trong lòng Thụy Ngọc nhất định vô cùng khổ sở.

Úc Chỉ Mộc gật đầu, chuyển hướng Thụy Ngọc đang quỳ: "Thụy Ngọc, ngươi vì sao lại quỳ ?"

Hắn sẽ không nói những lời an ủi, sinh tử có mệnh, nếu Uất Trì Phủ trốn không được, vậy thì thản nhiên nhận.

Hắn không có đau buồn như hai vị sư huynh hắn, chỉ có sửng sốt. Một Côn Lôn động luôn gió êm sóng lặng không khi có động tĩnh, thì lại xảy ra chuyện lớn như thế!

"Chưởng môn sư thúc, phụ thân di ngôn, phân phó Thụy Ngọc trở về Côn Lôn kế nhiệm." Ánh mắt Uất Trì Thụy Ngọc sưng đỏ, mái tóc có chút hỗn độn, khuôn mặt tuấn tú lúc này xem ra vô cùng tiều tụy: "Thụy Ngọc phải lập tức trở về."

Thụy Ngọc tuy rằng hai mắt sưng đỏ, nhưng cố nén không rơi lệ. Mấy trăm năm nay hắn vẫn không ở bên cạnh phụ thân, phụ thân vì để cho hắn từng trải, cũng chưa bao giờ đến thăm hắn một lần, chỉ có hai lần cơ hội gặp mặt, lần đầu là lần rất lâu trước đó khi mà Thử Ly gặp chuyện không may, lần thứ hai là tại tiên tửu yến tổ chức để thương thảo đối phó hai giới yêu ma. Nhưng phụ thân cũng chỉ vội vàng nói với hắn vài câu liền rời đi.

Phụ tử bọn họ nhiều năm nay không thân cận, hắn biết phụ thân cố ý lạnh nhạt là vì tốt cho hắn, còn hắn hiện tại ngay cả cơ hội giáp mặt nói một câu cảm tạ cũng không có! Hắn làm con ngay cả cơ hội tận hiếu cũng không có!

"Được, ngươi tới nơi này vốn là ý của phụ thân ngươi, nhiều năm như vậy, ngươi cũng đã có những thành tựu nhất định, cũng cần phải trở về rồi." Úc Chỉ Mộc vẫn là bình thản không gợn sóng mở miệng, Thụy Ngọc muốn trưởng thành, nhất định phải học được việc một mình đối mặt tất cả.

Úc Chỉ Mộc giơ tay lên, gọi đệ tử giúp hắn thu xếp hành lý: "Chuẩn bị xong mọi thứ thì khởi hành đi."

Thụy Ngọc đứng lên gật đầu với Úc Chỉ Mộc. Hắn bởi vì mối quan hệ với Ly Nhi nên vẫn luôn không vừa lòng với Úc Chỉ Mộc, hơn nữa lúc này hắn vô cùng đau thương, nên càng không có tâm tình nói chuyện ứng phó hắn.

Đi về phía trước vài bước, đi đến trước mặt Nam Hàn Nguyên, quỳ xuống với hắn, vẻ bi thống trên mặt lại rất chân thành.

Tuy rằng hắn lúc trước không cam tâm tình nguyện bái Nam Hàn Nguyên làm sư phụ, mà chỉ một lòng muốn bái Úc Chỉ Mộc là sư phụ, nhưng bởi vì Ly Nhi, sự sùng bái kính ngưỡng với Úc Chỉ Mộc đã sớm trở nên nhạt. Mộc Nhiễm thượng tiên có được tuyệt trần tiên tư, tu vi tuyệt hảo, hắn cao cao tại thượng, nhưng hắn vô tình!

Còn hắn, cái không mong muốn nhất chính là vô tình. Bởi vì Úc Chỉ Mộc vô tình, đã làm hại một Ly Nhi hồn nhiên thiện lương, bởi vì Úc Chỉ Mộc vô tình, hắn không hề lộ vẻ xúc động với việc phụ thân mất đi.

Ha ha, bỗng nhiên có chút tự giễu, hắn không có giao hảo với phụ thân mình, mình kỳ vọng hắn xúc động để làm gì? Hắn làm sao có thể nghĩ như vậy, quả thực buồn cười.

"Sư phụ, hôm nay rời khỏi Mộc Lưu ta sẽ không còn là đệ tử của người, để cho Thụy Ngọc gọi người sư phụ một lần cuối. Cảm tạ người nhiều năm nay đã dạy dỗ Thụy Ngọc, xin nhận đệ tử khấu đầu." Nói xong, khấu đầu với Nam Hàn Nguyên một cái thật vang.

Nam Hàn Nguyên khom người nâng Thụy Ngọc đứng dậy, trên mặt vô cùng xúc động, nặng nề thở dài, ôn tồn nói: "Vi sư cũng không nói gì nữa, hãy trở về xử lý tấc cả công việc trong động, đừng cô phụ kỳ vọng của phụ thân ngươi đối với ngươi."

"Vâng." Thụy Ngọc lại khấu một cái, đứng lên nói với các đệ tử trong điện: "Các vị bảo trọng, Thụy Ngọc đi rồi."

Uất Trì Thụy Ngọc cùng những đệ tử thu xếp đồ đạc đã đi xa, Úc Chỉ Mộc đứng dậy, dặn dò đơn giản rồi cũng biến mất.

"Việc này dừng ở đây, về sau không được phép khơi dậy nghị luận."

***

"Ma tôn, Uất Trì Phủ đã chết." Mộng Già Lam đi vào trong điện, cười hiền lành, nâng áo cà sa màu lam, tay tạo thành hình chữ thập, khấu đầu nói với Thanh Nguyệt đang uống rượu một mình.

"A?" Chết nhanh vậy sao?

Thanh Nguyệt vung tay, nhìn chén rượu gốm đen trong tay rơi xuống đất, vỡ nát, cười vui sướng.

"Tin tức sáng nay, hắn cùng các đệ tử trong môn phái, không ai sống sót." Mộng Già Lam cười từ bi chứa đựng ngoan độc, khẽ niệm thiện ngữ: "Vô tranh tam muội, đắc pháp tắc quả, thất quả tắc đọa, hư hoa sinh tâm ma."

"Ha ha ha, Mộng hộ pháp đây là tiếc cho hắn?" Thanh Nguyệt nhíu mày, cười ngạo nghễ.

"Danh lợi không sạch sẽ, trầm mê sắc tướng, vì thế sinh ma, còn không đáng tiếc sao?"

"Ha ha, Mộng hộ pháp, ngươi xác định đây là lời ngươi nên nói sao?" Thanh Nguyệt đi về phía hắn, đôi mắt màu xanh nhìn hắn: "Chẳng lẽ hộ pháp hối hận khi đến với Ma giới ta?"

"A di đà phật, phật trong lòng hòa thượng không phải tây phương Phật tổ dối trá kia, đạo bất đồng không thể mưu." tiếp tục cười từ bi: "Nơi này đủ tùy tâm sở dục, là phật lòng ta trung thoát ly thế tục."

"Một khi đã như vậy, mang theo tùy tâm sở dục của ngươi tận tâm cống hiến sức lực vì bản tôn, cùng Kim Muội Linh, lập tức đi Côn Lôn giám sát nhất cử nhất động của hắn."

"Bản tôn cam đoan, phật trong lòng ngươi sẽ trường tồn, ha ha ha ha ha..." Thanh Nguyệt cười đến càn rỡ, dời ánh mắt, xoay người đi vào nội điện.

***

Úc Chỉ Mộc trở lại trên Thủy Trúc phong, gọi Cùng Kỳ, cúi người nhỏ giọng phân phó vài câu bên tai nó, rồi chỉ về hướng dưới núi: "Đi, làm xong việc rồi trở về liền, không cho phép lưu lại."

Đãi Cùng Kỳ biến mất khỏi tầm mắt hắn, liền chắp tay sau lưng đi vào Mộc Lưu điện.

"Ai? dám xông vào đây!"

Úc Chỉ Mộc vừa vào điện liền phát hiện hơi thở không thuộc nơi này, hơn nữa những bày trí trong điện còn có dấu vết bị đụng đến, tuy rằng rất không rõ ràng, nhưng hắn vẫn chú ý tới.

Thủy Trúc phong có thiết đặt kết giới, hơn nữa có môn quy, đệ tử trong môn không ai dám xông vào.

Thấy không có người đáp lại, Úc Chỉ Mộc ngón tay vừa nhấc, bắn một luồng sáng trắng về hướng nơi hắn phát hiện hơi thở phát ra.

"A!" Một tiếng kêu đau của nữ tử.

Ánh sáng trắng yếu dần, hiện ra một nữ tử áo lam đang vỗ ngực, vẻ mặt lộ ra sự bối rối nhìn chằm chằm Úc Chỉ Mộc.

Thì ra là nàng ta, vừa rồi ở trên điện không phát hiện nàng ta, bây giờ...

"Môn quy Mộc Lưu đã quên sao? Dám can đảm đến đây." Úc Chỉ Mộc lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi muốn tìm cái gì?"

Từ lần trước đưa Ly Nhi từ chỗ nàng ta về liền cảm thấy nàng có gí đó không đúng, không ngờ nàng có thể xông vào.

Bối rối không còn, vẻ mặt rất nhanh khôi phục lại nụ cười bình thường, Tần Nhược Dao mở miệng: "Nếu chưởng môn đã cảm thấy Nhược Dao không tầm thường, cần gì phải quanh co lòng vòng?"

"Bản tôn không muốn phí lời với ngươi." Ngón tay Úc Chỉ Mộc bắn ra, lại một luồng sáng trắng đánh trúng đùi nàng, Tần Nhược Dao cảm giác đau, quỳ xuống.

"Nói, ngươi là ai? Trà trộn vào Mộc Lưu để làm gì? Xông vào điện của bản tôn là muốn tìm cái gì?"

"Ha ha..." Bây giờ vẫn chưa đến lúc, trói được ta rồi hãy nói!

Tiếng cười Tần Nhược Dao như chuông bạc truyền vào trong tai Úc Chỉ Mộc, một màng ánh sáng màu lam chói vào mắt hắn.

Úc Chỉ Mộc đột nhiên cảm thấy trong lòng đau, giật mình, thân ảnh màu lam đã thừa cơ bay ra khỏi đại điện, bỏ chạy thẳng hướng chân núi.

Tần Nhược Dao sao lại có tu vi như thế này? Đều trách mình sơ ý, lại để cho nàng ta đào tẩu ngay dưới tầm mắt mình! Tiếng cười của nàng lại như là năm đó...

Úc Chỉ Mộc kinh ngạc, nhanh chóng ngưng thần trấn tĩnh lại, phi thân đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro