Chương 052: Yên lặng xem xét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ Mộc." Lại có một âm thanh chen vào bầu không khí nặng nề này.

Nguyệt Huyền mang theo Huyền Cung, Huyền Vũ cùng vài đệ tử áo xanh đuổi tới dưới chân núi.

Lúc hắn ở trong điện tính toán liền cảm giác được dưới chân núi có động, có chuyện phát sinh, liền vội vàng dẫn theo vài tên đệ tử chạy đến.

Thấy Tần Nhược Dao nằm trên mặt đất nhiễm máu tươi cùng Thử Ly bên cạnh vẻ mặt thương tâm, lại thấy cách Úc Chỉ Mộc không xa là Thần Vô Ức có chút suy yếu cùng Thụ Nhi.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Nguyệt Huyền quay đầu hỏi Úc Chỉ Mộc.

"Trở về rồi nói sau." Úc Chỉ Mộc hiện tại không tính trả lời.

Thần Vô Ức ra hiệu cho Thụ Nhi, Thụ Nhi gật đầu, đi qua đi kéo Thử Ly: "Ly Nhi, chúng ta đi."

"Không cần!" Thử Ly bỏ tay hắn kéo nàng ra, ngón tay chỉ Úc Chỉ Mộc: "Hắn giết Tần tỷ tỷ, sao có thể cứ như vậy mà đi!"

"Chỉ Mộc?" Nguyệt Huyền giật mình, sư đệ giết Tần Nhược Dao làm gì, nàng là đệ tử Mộc Lưu, đã làm sai việc gì mà khiến cho Chỉ Mộc động thủ giết nàng!

"Đi." Thụ Nhi không nói thêm nữa, mạnh mẽ kéo Thử Ly. Nơi này rất nguy hiểm, trước mắt đều là người của tiên môn Mộc Lưu, không thể để cho Ly Nhi làm loạn ở đây.

Tiếp theo, Thụ Nhi kéo Thử Ly đi về hướng Thần Vô Ức, cùng ngự phong bay lên, ra khỏi Mộc Lưu.

Huyền Cung cất bước, muốn phi thân đuổi theo.

"Huyền cung." Úc Chỉ Mộc nâng tay ngăn cản, xoay người nhìn về phía hai đệ tử áo xanh, phân phóq: "Đem thi thể ra phía sau núi Khổ Trúc phong an táng."

Nếu thuốc đã đưa đến tay Thần Vô Ức, mục đích cũng xem như đạt được, còn về việc hiểu lầm của Ly Nhi, hắn không có cách nào giải thích rõ ràng, mà Ly Nhi cũng sẽ không tin tưởng hắn, việc này chỉ có thể đợi thời cơ khác.

Vừa về đến Điện Càn Nguyên, Úc Chỉ Mộc liền sai người gọi chúng đệ tử Mộc Lưu đến. Mọi người im lặng đứng ở trong điện, đều tự đoán chưởng môn muốn nói cái gì, có phải lại phát sinh chuyện lớn gì không.

"Chỉ Mộc, đã xảy ra chuyện gì?" Nam Hàn Nguyên thấy mọi người đã đứng lâu, mà Úc Chỉ Mộc nãy giờ vẫn ngồi không nói gì, giống như đang không biết phải mở miệng như thế nào, liền nhịn không được lên tiếng hỏi.

Úc Chỉ Mộc nhìn Nam Hàn Nguyên, quay lại về chúng đệ tử, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi từ cổ họng thốt lên: "Đệ tử Mộc Lưu Tần Nhược Dao tự ý lên Thủy Trúc phong trộm tiên vật, bị bản tôn phát hiện, cùng những việc phát sinh ở dưới chân núi. Chính nàng xưng là thủ hạ của Thanh Nguyệt, cho nên bản tôn hoài nghi..."

Trời ạ! Vẻ mặt chúng đệ tử lộ ra sự khiếp sợ không nhỏ, không ngờ trong môn phái mình lại xuất hiện gian tế, lại còn là nữ tử xinh đẹp từng có quan hệ tốt đẹp với đồ đệ chưởng môn. Các đệ tử cố gắng trấn áp những kinh ngạc trong lòng, tiếp tục nín thở nghe chưởng môn bọ họ tiếp tục nói.

Hắn không muốn nhắc lại, nhưng bởi vì hiện tại thân phận thật sự của Tần Nhược Dao đã bị vạch trần, tất sẽ liên lụy đến nhiều chuyện, hắn không thể không nhìn thẳng vào tất cả những chuyện bốn trăm năm trước.

"Bốn trăm năm trước Thử Ly bị vu oan phóng hỏa phía sau núi, hủy đi tiên vật, cùng với việc cứu thoát Nguyệt Lạc..., hẳn là đều có liên quan đến Tần Nhược Dao, nàng ta cùng Ma giới nội ứng ngoại hợp mới có thể để cho Ma giới biết được nhất cử nhất động của Mộc Lưu ta."

Tuy rằng năm đó hắn đã nghe được một phần sự thật từ trong đối thoại của Thanh Nguyệt, nhưng hắn vẫn không biết là ai ở giúp đỡ Thanh Nguyệt, gần đây bởi vì Tần Nhược Dao tiếp xúc với Ly Nhi mới làm cho hắn chú ý nhiều đến nàng ta, không nghĩ tới những sự kiện năm đó nàng ta đều có phần!

"Khinh người quá đáng!" Tính tình nóng nảy của Nam Hàn Nguyên lại nổi lên, Thanh Nguyệt quả thật đúng là giảo hoạt đa đoan: "Phái người ẩn trong Mộc Lưu ta nhiều như vậy năm, coi tiên môn chúng ta là cái gì!"

"Sư huynh." Nguyệt Huyền liếc mắt tức giận nhìn Nam Hàn Nguyên, sao lại nói xằng bậy như thế trước mặt chúng đệ tử như vậy.

"Chỉ Mộc, đệ có tính toán gì không?" Nguyệt Huyền hỏi Úc Chỉ Mộc, sắc mặt có chút trầm trọng.

Thanh Nguyệt lúc này quả thật quá đáng, Lạc Nhi, đây chính là con của ngươi sao? Cứu mẹ vốn cũng không sao, nhưng từ sau khi hắn làm Ma tôn liền luôn đối nghịch với tiên giới. Lạc Nhi, hắn là con của ngươi cùng Thanh Liên đấy...

"Nhị vị sư huynh cảm thấy sao?"

"Yên lặng xem xét." Nguyệt Huyền liếc Nam Hàn Nguyên một cái, hai người đồng thời mở miệng.

"Ah?" Úc Chỉ Mộc khẽ mở khóe miệng, đây là bệnh chung của tiên môn hắn, không thích chủ động ra tay, luôn chờ đối phương khiêu khích rồi mới phản kích, nhưng cũng coi như là phẩm chất tốt đẹp không tranh cùng người của tiên môn không phải sao?

Độ cong khóe miệng càng sâu hơn, mọi người không hiểu vì sao chưởng môn bọn họ lại cười như vậy, chỉ nghe hắn nhẹ nhàng hời hợt, không có chút sức sống thốt ra: "Vậy yên lặng xem xét đi."

Hiện nay hắn không có tâm tình đi để ý tới Thanh Nguyệt, đợi thân thể Ly Nhi khỏe lại hoàn toàn rồi tính cũng không muộn. Cho nên hắn vui vẻ đồng ý, dù sao yên lặng xem xét, tiên giới luôn là giỏi nhất.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn lại hướng các đệ tử phía dưới đài nói bổ sung: "Sau này lúc tuyển đệ tử hàng năm phải hết sức chú ý, nếu phát hiện có tâm khác thường lập tức đuổi khỏi Mộc Lưu."

Việc này hắn yêu cầu thêm nghiêm khắc, Mộc Lưu hắn không thể lại có thêm gian tế!

"Phái người thông báo các môn phái tiên giới cùng chúng tiên thiên đình, chú ý nhiều hơn đến đệ tử trong môn phái của mình, để không lại phát sinh chuyện như vậy nữa."

***

"Ca ca, ngươi không sao chứ?" Trở lại phòng Thần Vô Ức, Thử Ly nhìn thân thể Thần Vô Ức vẫn còn suy yếu, quan tâm hỏi.

"Không sao." Thần Vô Ức gỡ mặt nạ xuống, nắm lấy tay Thử Ly xoa lên mặt mình: "Ca ca không phải vẫn khỏe sao, Ly Nhi không cần lo lắng."

Thử Ly nhìn mặt của hắn, tuy rằng giọng nói có chút suy yếu, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, vẫn rất hồng hào, vì thế cũng yên tâm, ôm Thần Vô Ức một cái thật mạnh.

"Tần tỷ tỷ gặp chuyện không may Ly Nhi đã rất thương tâm, nếu ngươi lại xảy ra chuyện..." Trên mặt vết nước mắt còn chưa hết lại không ngừng trào ra: "Ly Nhi tuy rằng không còn trí nhớ, nhưng cảm nhận được sự yêu thương của ca ca dành chi Ly Nhi, ngươi là người thân duy nhất của Ly Nhi, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được."

"Yên tâm, ca ca rất khỏe, sẽ vẫn bảo vệ Ly Nhi." Thần Vô Ức ôm lấy Thử Ly, khóe mắt trở nên ướt át. Đây là muội muội của hắn, cho dù không có tình cảm trước đây ràng buộc, nàng cũng nhận hắn là ca ca, có thể cảm nhận được yêu thương của hắn đối với nàng.

"Ly Nhi, ta đã kêu thiếu chủ chưng thuốc giúp, lát nữa hắn sẽ bưng đến cho muội uống, ngoan ngoãn trở về đi."

"Ca ca." Thử Ly bỏ tay ôm ra, lau nước mắt trên mặt, ánh mắt ánh lên sự cự tuyệt mãnh liệt: "Không cần!"

"Vì sao? Thuốc không hề đắng chút nào."

"Huynh nói là thuốc gì đó huynh mang về đúng không? Huynh đưa cho Thụ Nhi lúc nào?" Nàng thấy Úc Chỉ Mộc đưa cho ca ca thứ gì đó hẳn là tiên dược, còn nói cách dùng, còn ca ca vừa về đến liền nhắc tới chuyện uống thuốc của mìnv: "Ta không cần người kia cho thuốc!"

"Ly Nhi, vì thân thể của muội, muội phải uống." Mặc dù sau chuyện Thử Ly bị giam dưới Nam Hải, hắn vẫn không có ấn tượng tốt gì đối với Úc Chỉ Mộc, nhưng hắn đúng là cứu Ly Nhi, không quên tình nghĩa thầy trò giữa hắn với Ly Nhi .

Tuy rằng không biết vì sao Úc Chỉ Mộc nhất định phải giết Tần Nhược Dao, cũng không rõ vì sao mình lại bị khống chế giết hắn, nhưng xem ra Úc Chỉ Mộc lại không sao, Úc Chỉ Mộc ra chiêu với hắn chỉ là tự vệ, nhưng đưa Tần Nhược Dao vào chỗ chết là vì sao?

"Cái chết của Tần Nhược Dao không phải là lỗi của Úc Chỉ Mộc, nàng ta gây nguy hại cho Mộc Lưu bị trừng phạt là đúng tội. Muội không thể kết mọi việc lại cùng nhau, mau trở về chờ, ngoan ngoãn uống hết thuốc." Tuy rằng không hy vọng Ly Nhi lại có hảo cảm với sư phụ nàng, nhưng cũng không hy vọng nàng lại có thù hận với sư phụ nàng, Ly Nhi chỉ cần vui vẻ, đơn thuần sống là tốt rồi.

"..." Thử Ly thấy Thần Vô Ức kiên trì, cũng không nói thêm gì nữa, nàng sẽ trở về, về phần uống hay không uống thuốc không phải hắn có thể quyết định.

"Ta đi đây, ca ca hãy nghỉ ngơi đi."

***

Thu Trúc phong, Càn Nguyên điện.

"Chỉ Mộc." Nam Hàn Nguyên đợi Úc Chỉ Mộc cho chúng đệ tử rời khỏi đây, trầm giọng gọi hắn.

Úc Chỉ Mộc dừng bước, xoay người nhìn Nam Hàn Nguyên và Nguyệt Huyền trước mặt: "Nhị vị sư huynh, còn có chuyện gì?"

"Tần Nhược Dao lên Thủy Trúc phong đệ để tìm tiên vật gì?" Nguyệt Huyền mở miệng, vừa rồi ở trước mặt mọi người sư đệ mình vẫn chưa nói cụ thể.

"Vụ Vong giới." Úc Chỉ Mộc nhìn thoáng qua Nguyệt Huyền, đi lên chủ vị, tùy ý dựa vào ngồi: "Nếu nhị vị sư huynh đã muốn hỏi, vậy thì ta nói."

Dù sao không có gì có thể giấu giếm, bọn họ sớm muộn cũng sẽ biết.

"Tần Nhược Dao muốn lấy Vụ Vong giới cứu Nguyệt Lạc, hơn nữa nàng biết Nguyệt Ẩn Tiếu."

"..." Hai người nhất thời không nói được, không ngờ Thanh Nguyệt muốn lấy Vụ Vong giới cứu Nguyệt Lạc, lại còn để cho Nguyệt Ẩn Tiếu của Nguyệt Lạc tái xuất hiện trên Tần Nhược Dao.

Thanh Nguyệt, vận mệnh của Lạc Nhi đã như vậy, hà tất phải cưỡng cầu? Nguyệt Huyền thở dài, trên mặt hiển lộ vẻ thương cảm.

"Vì để không bị Nguyệt Ẩn Tiếu khống chế, chỉ có chấm dứt tính mạng của nàng ta."

"Cái gì? Chỉ Mộc đệ không phải không bị sự khống chế của Nguyệt Ẩn Tiếu sao?" Nam Hàn Nguyên kinh ngạc.

"Ta nhớ rõ năm đó lúc Nguyệt Lạc sử dụng Nguyệt Ẩn Tiếu, đệ là người duy nhất trong môn không bị khống chế." Nguyệt Huyền cũng tỏ vẻ không tin.

Úc Chỉ Mộc chỉ thản nhiên cười, cũng không phản bác.

Nguyệt Huyền đột nhiên lại nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Vậy người áo đen kia là ai? Úc ta mang đệ tử đuổi tới trên tay hắn cầm thứ gì đó, hình như là..."

"Thuốc tiên của Thiên Cư đảo mà thôi, đưa cho hắn để hắn cho ấp Ly Nhi ăn."

Nói như vậy là thừa nhận nữ tử phàm nhân kia chính là Thử Ly năm đó.

Hai người kỳ quái, tuy rằng bọn họ đối nữ tử có phải là Thử Ly hay không đều có nghi ngờ rất lớn, nhưng bọn họ vạn vạn không ngờ Chỉ Mộc lại thoải mái thừa nhận như thế, trước đó không lâu còn tức giận vì bọn họ tự ý thả Thử Ly ra khỏi Mộc Lưu.

Bọn họ kỳ quái là những thay đổi của Úc Chỉ Mộc, mà bản thân Úc Chỉ Mộc cũng không khống chế được những thay đổi của chính mình, cho dù là bề ngoài, hay là trong nội tâm.

"Đúng rồi, sư huynh phái người đi yêu giới thăm dò như thế nào rồi?" Úc Chỉ Mộc lại tiếp tục nở nụ cười.

"... Yêu giới tựa hồ cố ý cản trở, chúng ta không tra được gì." Nam Hàn Nguyên nhìn nụ cười yếu ớt tuyệt trần của hắn, gần nhất số lần hắn cười quả thật càng ngày càng nhiều. Trên mặt lập tức hiện mang theo chút xấu hổ: "Sư đệ, nếu đệ thừa nhận nàng chính là Thử Ly, vì sao phải chờ chúng ta đi thăm dò mới nói."

"Chỉ Mộc, đệ... muốn muốn làm gì." Nguyệt Huyền cũng không rõ, hiện tại hắn càng ngày càng không hiểu Úc Chỉ Mộc.

"..." Úc Chỉ Mộc đứng dậy, rũ tay áo xuống che khuất ngón tay thon dài, hai người không thể chú ý đến ngón tay đang nắm chặt bên trong ống tay áo. Hắn đi về phía trước vài bước, đứng ở trước mặt Nam Hàn Nguyên và Nguyệt Huyền, nụ cười trở nên đậm hơn: "Nhị vị sư huynh, cứ yên lặng xem xét đi."

Nói xong, bước ra khỏi Càn Nguyên điện biến mất giữa màn sáng trắng.

***

Ma giới, Liên Nguyệt trì.

Hôm nay Thanh Nguyệt rất nhàn hạ thoải mái, không vì tin tức Tần Nhược Dao đã chết do Quỷ Mãng đưa đến mà giận dữ.

Hắn đưa lưng về phía Quỷ Mãng đang quỳ nhìn vào Liên Nguyệt trì, nắm trong tay là cánh hoa sen trắng đã rơi ra.

"Vậy Ma tôn, chuyện Vụ Vong giới..." Quỷ Mãng thấy Thanh Nguyệt rất lâu không nói, liền mở miệng chủ động nhắc đến.

"Tạm thời cứ để đấy, bản tôn sẽ xử lý."

"Vâng."

Thanh Nguyệt buông tay, để cho đóa hoa rơi xuống trong ao, tạo nên gợn sóng nho nhỏ, nhìn đóa sen trắng chuyển động, ánh mắt trầm xuống: "Quỷ y đã trở lại chưa?"

Từ lần quỷ y ra ngoài tìm thuốc đã năm mươi năm, lần này không biết có về tay không hay không.

"Vẫn chưa, theo tin tức quỷ y truyền về, hắn hiện tại đang ở Quỷ giới, phải hơn mười ngày nữa mới có thể trở về."

Thanh Nguyệt xoay người, thản nhiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, đi tới bên cạnh bàn trà ngồi xuống: "Đúng rồi, Yêu vương khi nào công bố tin tức hôn sự?"

"Ngày hôm trước Yêu vương phái người truyền lời, khoảng năm ngày sau sẽ tuyên bố với lục giới về hôn sự của thiếu chủ yêu giới."

"Cùng Quỷ Lệ đi một chuyến, đến nhân giới, tùy tiện giết vài người thuộc họ Hoàng Phổ, huyên náo càng lớn càng tốt." Thanh Nguyệt bưng chén rượu trên bàn lên, uống một ngụm, cũng không ngẩng đầu phân phó.

"Thuộc hạ tuân mệnh."

"Đi xuống đi."

Thanh Nguyệt vẫy tay, xoay người nhìn Liên Nguyệttrì, cơn gió từ bờ ao thổi nhẹ lướt qua mặt nước, khẽ gợn sóng. Gió thổi baymái tóc dài của hắn, lại không thổi được những sâu lắng phức tạp khôn cùngtrong đôi mắt màu xanh của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro