Chương 055: Hy vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Độ." Khuôn mặt già cỗi bên dưới chiếc nón toàn một màu đen mỉm cười, nếp nhăn nhấp nhô ở khóe mắt không che được vẻ kinh ngạc vô tình có được trong mắt.

"Lão quỷ, sao còn chưa đi?" Người lái đò hoàn toàn thấy không rõ diện mạo thong thả nhìn hắn, giọng bình thản ra vẻ thân thiết với lão.

"Ha ha, không phải là nhớ ngươi sao, chờ ngươi đưa xong chuyến đò này, chúng ta đi uống một chén!" Ông lão khom lưng được xưng là lão quỷ vươn tay, bởi vì nguyên nhân độ cao nên có chút cố sức vỗ vỗ bả vai người lái đò.

"Bớt làm trò đi." Giọng người đưa đò trước giờ không chứa tình cảm lúc này lại có ý trêu chọc: "Chớ không phải là ngươi lại chọn được Quỷ Hồn nào đó muốn mang về thử thuốc? Lão quỷ ta nói ngươi, ngươi cũng thật nhàn rỗi, hôm nay đã muố một cái, bị Diêm Vương phát hiện, mạng nhỏ của ta cũng không giữ được!"

"Ha ha, vẫn là ngươi rõ lòng ta, vậy lão quỷ ta không khách khí lại xin vài cái từ ngươi." Ông lão áo đen nhăn mặt, thoáng đoạt lấy ánh mắt nhìn về phía Quỷ Hồn cuối thuyền.

"Ngươi chỉ là..." theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Quỷ Hồn này, tầm mắt nhanh chóng dừng lại.

"Đúng vậy, chính là ba cái ngươi nghĩ." Ông lão áo đen nhìn chằm chằm ba tinh phách được Úc Chỉ Mộc đưa tới lúc trước, ánh mắt chứa một tia mừng rỡ không rõ ràng: "Đây rất có thể là thuốc mà ta đã tìm rất lâu rồi, bọn họ không nằm trong sổ sinh tử, mang đi sẽ không liên lụy đến ngươi. Cho nên, người lái đò... cho ta đi."

Ba tinh phách này quan trọng vậy sao?!

Trong lòng người lái đò có chút kinh ngạc, vừa rồi thượng tiên dặn dò hắn đưa mấy tinh phách này đi luân hồi liền cảm thấy sự tình không được bình thường, lúc này hảo bằng hữu ở Ma giới của hắn cũng muốn tinh phách này, không phải là...

"Việc này..." Hắn thật sự không biết là nên cho hay là không nên cho.

"Lái đò, tình nghĩa chúng ta bao nhiêu năm rồi? Lão quỷ ta hôm nay chỉ phiền toái ngươi một lần." Ông lão áo đen thu hồi ánh mắt một lần nữa nhìn về phía người lái đò: "Chỗ ta có bình 'Mê túy', nhưng ta sớm đã muốn cho ngươi."

Bình Mê túy này lại là Ma tôn thưởng cho mình, mình còn tiếc mãi không uống vẫn giữ như trân phẩm! Tình bằng hữu tốt đẹp cộng thêm trân phẩm trong các loại rượu này, lái đò tuyệt đối sẽ nhả ra.

"... Lão quỷ." độ giả gật đầu, giọng dặn dò: "Ngươi phải kiềm chế cho ta, đừng để bị phát hiện, đừng tưởng rằng ta không biết, ba tinh phách này cũng không bình thường." Bọn họ đều có quan hệ Tiên giới và Ma giới.

Gương mặt già cỗi của ông lão áo đen nở nụ cười tươi như hoa: "Rượu ngày mai ta phái người đưa cho ngươi."

Sau đó, đi về hướng ba tinh phách đang sững sờ, thi pháp thu vào tay áo màu đen rộng thùng thình của mình.

"Ha ha ha ha... lái đò, lão quỷ ta đi về trước báo cáo kết quả công tác!"

Người lái đò thản nhiên vẫy tay, nhìn về hướng hảo bằng hữu dẫn người đi xa, trong lòng lại phát ra một tia thở dài.

Haiz, chung quy là vô duyên, không độ được...

Ma giới, Liên Nguyệt cư.

"Ma tôn, thuộc hạ đã trở lại."

Thanh Nguyệt nằm trên giường ngọc xanh ngẩng đầu nhìn về phía quỷ y, thấy trên khuôn mặt già cỗi nhăn nhúm rõ ràng chứa đựng sự vui sướng, khóe miệng cong lên, mở miệng: "Sớm hơn thời hạn hai ngày, có tin tức tốt?"

"Ma tôn anh minh, biết thuộc hạ có tin tức tốt." Quỷ y lại cúi đầu: "Lần này phu nhân có thể tỉnh lại."

Mẹ có thể tỉnh? Mình không có cách lấy được Vụ Vong giới, còn Vụ Vong giới có thể cứu được mẹ không thì chưa biết, trừ khi... Quỷ y tìm được phương pháp gì đó mới?

"Nói rõ!" Thanh Nguyệt nhanh chóng ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm thân ảnh màu đen đang quỳ thấp giọng nói.

"Thuộc hạ hôm nay mang được thứ này từ Quỷ giới về." Nói xong, Quỷ y vung áo bào màu đen, lăn ra từ trong ống tay áo đại đám đồ vật phát ra ánh sáng màu đen. Rơi xuống đất, hào quang biến mất, xuất hiện là ba tinh phách tê liệt đã hoàn toàn không còn ý chống cự.

Thanh Nguyệt thản nhiên quẳng ra lời nói: "Phàm nhân?"

"Ma tôn có điều không biết, tinh phách của ba người này thuốc dẫn mà thuộc hạ đã tìm rất lâu, bọn họ lúc sinh tiền địa vị hẳn là rất cao, không giàu thì cũng quý, vì thế khí huyết trong tinh phách của bọn họ được dưỡng rất tốt. Lại thêm hàn băng ngàn năm, chính là thuốc mà thuộc hạ luôn tìm cách điều chế trong suốt mấy trăm năm nay."

"Ngươi cam đoan phu nhân có thể tỉnh?" Thanh Nguyệt chất vấn: "Năm đó lúc hỏi ngươi, ngươi không phải thề thốt nói bất lực?"

"Ma tôn đừng trách, với năng lực của thuộc hạ năm đó quả thật bất lực, nhưng mấy trăm năm nay, thuộc hạ luôn tìm kiếm kỳ dược cho phu nhân trong khắp các giới, nghiên cứu dị thư, ba tinh phách này ta cũng là ngẫu nhiên phát hiện."

"Ngẫu nhiên?"

"Thuộc hạ lúc ấy đang chuẩn bị cùng người lái đò hảo hữu của thuộc hạ cáo biệt, lúc gần đến sông Vong Xuyên, phát hiện Mộc Nhiễm thượng tiên đột nhiên hiện thân, đưa ba tinh phách này giao cho người lái đò mang đi luân hồi."

"..." Úc Chỉ Mộc! Chẳng lẽ ba tinh phách này là Hoàng Phủ gia?!

"Ha ha..." Thanh Nguyệt cười khẽ. Úc Chỉ Mộc, ngươi thật sự có bản lĩnh lớn! Đáng tiếc, ngươi vẫn không thể cứu những phàm nhân này!

Ha ha, nhưng, Úc Chỉ Mộc, bản tôn muốn cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi vô tình cho bản tôn một cách khác!

"Tuy rằng không thể cam đoan nhất định có thể tỉnh, đây cũng là một cách, Ma tôn không ngại thử một lần chứ." Quỷ y thấy Ma tôn đang cười, có chút khó hiểu, liền chủ động đề cập lại chuyện thuốc.

"... Quỷ y, cần bao nhiêu tinh phách?" Thanh Nguyệt dừng lại cười, hỏi.

Nếu Vụ Vong giới tạm thời không có cách nào lấy được, vậy cứ theo Quỷ y nói, không ngại thử một lần. Thêm một phương pháp, tăng thêm một phần hy vọng. Hắn hy vọng mẹ tỉnh lại, đã muốn rất lâu rất lâu...

"Nếu có thể có nhiều đương nhiên càng tốt." đáng tiếc mình cũng không rõ bọn họ đến từ đâu, ba tinh phách này cũng bị dọa không nhẹ, căn bản không hỏi ra được tin tức hữu dụng gì. Quỷ y dừng một chút, nhìn mắt tinh phách bị tê liệt bên cạnh: "Hơn nữa bọn họ xem ra đã rất yếu."

Thanh Nguyệt vỗ vào giữ trán trầm mặc một lát, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt màu xanh sáng ngời, nở nụ cười lạnh mở miệng: "Nếu loại tinh phách này thuộc chủng tộc khác, có thể có hiệu quả tốt hay không?"

"Không chắc chắn, nhưng có thể thử xem, nói không chừng cơ hội có thể trở nên chắc chắn."

"Bản tôn biết rồi, ngươi dùng bọn họ chế dược trước, những cái khác giao cho bản tôn." Thanh Nguyệt buông tay, tay áo bào màu xanh vung về phía cửa: "Quỷ y vất vả rồi, đi về trước đi."

"Thuộc hạ dốc hết toàn lực thực hiện." Quỷ y đứng dậy chắp tay cúi đầu: "Đa tạ Ma tôn quan tâm, thuộc hạ cáo lui."

A, sự tình thật là thường ngoài dự đoán mọi người! Nhưng, bản tôn rất là thích... Ha ha a, Úc Chỉ Mộc, lần này bản tôn lại thêm lý do đối phó với Mộc Lưu của ngươi, tiên giới của ngươi!

"Ha ha ha..." Mẹ, tha thứ Nguyệt Nhi đã nhiều ngày không tới thăm người, bây giờ Nguyệt Nhi sẽ mang tin tức tốt tới ngay cho người.

Thanh Nguyệt đứng dậy đi vào bên trong rẽ vào con đường thông với cửa phòng của Nguyệt Lạc.

"..."

"Có gì nói cứ việc nói thẳng." Trở lại Mộc Lưu Úc Chỉ Mộc từ lúc bước vào Kiền Nguyên điện, chỉ thấy hai vị sư huynh của mình vẫn duy trì vẻ mặt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt khép hờ rồi lại mở ra, lạnh lùng lên tiếng.

Cho dù thế nào thì chuyện này cũng xảy ra, hắn vẫn giữ thói quen chính hắn là người chủ động nắm giữ.

"Chỉ Mộc, đệ... đã biết rồi chứ." Nam Hàn Nguyên hít một hơi thật sâu, hỏi.

"Sư huynh chỉ là?"

"Chỉ Mộc, đệ thấy thế nào?" Nguyệt Huyền thấy Úc Chỉ Mộc không nói, liền hỏi tiếp.

"Chỉ Mộc ngu dốt, nhị vị sư huynh chỉ là sự việc gì?" Úc Chỉ Mộc đi về hướng ghế bằng gỗ lim phía trước của hắn, phất áo bào ngồi xuống, tùy ý ngồi tựa lưng vào ghế, từ từ nhắm hai mắt, nhân tiện đưa tay khều những sợi tóc bên tai.

Tuy rằng hắn biết bọn họ muốn hỏi cái gì, nhưng vẫn cố gắng áp chế trái tim hỗn loạn sau khi biết tin tức, lạnh nhạt đi lòng vòng với hai vị sư huynh của mình. Bởi vì, điều buồn cười là hắn cần thời gian để khôi phục lại địa vị chưởng môn tiên môn, tư thái nên có đối với thượng tiên Tiên giới của hắn!

"Sư đệ, đệ trước đây luôn có gì nói đó, giờ sao lại..." Nam Hàn Nguyên thấy sư đệ này của mình không nóng không lạnh, nhưng loại không nóng không lạnh cũng không phải thái độ lạnh lùng trước đây của hắn, hắn hiện tại thậm chí có chút... lười nhác, trong lòng đã gấp gáp, vì thế tính nóng lập tức nổi lên, trên tay nắm chặt thành quyền có gân xanh nổi lên, chân mày chau lại, lớn tiếng quát: "Bộ dáng đệ vậy là có ý gì, đệ có còn xem chúng ta là sư huynh của đệ không! Có còn là chưởng môn mà chúng đệ tử kính ngưỡng không!"

"..." Úc Chỉ Mộc cũng không vội vã mở miệng, mà chỉ buông tóc trong tay, hai mắt vẫn khẽ nhắm như trước không nói gì.

"Ngươi..."

"Sư huynh." Nguyệt Huyền nhanh chóng giữ chặt Nam Hàn Nguyên, đại sư huynh mình có chút quá đà, tốt xấu gì chức vị chưởng môn này của Úc Chỉ Mộc cũng là sư phụ bọn hắn đích thân truyền lại, hắn càng phát hỏa thì sự tình chỉ có thể càng tệ hơn. Bởi vì hắn lại cảm nhận được, Úc Chỉ Mộc hiện tại đang tức giận, đang rất là tức giận!

"Chỉ Mộc, ngươi rốt cuộc thế nào, chúng ta đều biết ngươi nhất định đã nghe nói." Hôn lễ của thiếu chủ Yêu giới từ hôm qua bắt đầu đồn náo nhiệt trong lục giới, Chỉ Mộc nếu ra khỏi Mộc Lưu nhất định sẽ nghe thấy.

Còn bọn họ cùng lúc nghe được tin tức hôn lễ, thì từ trong lời của đệ tử phái đi cũng biết được, tân nương của thiếu chủ Yêu giới kia chính là Thử Ly! Bọn họ đều vô cùng khiếp sợ, còn Chỉ Mộc là sư phụ của nàng ta sao có thể bình thản như vậy!

"..." Úc Chỉ Mộc mở mắt, thấy biểu tình của hai người đã vô cùng không tốt, liền lạnh lùng nghiêm mặt đứng lên đi đến trước mặt bọn họ, cong khóe miệng lên với bọn họ, không phải buồn cũng không phải vui, mà là cũng không rõ độ cong: "Vậy nhị vị sư huynh, các huynh... muốn ta thấy thế nào?"

Các ngươi, muốn ta thấy thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro