Chương 054: Độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng trắng sáng rực, hắn không hề che giấu, thân hình vội hiện lên trong không không lớn.

"Lặp lại lời nói vừa rồi!"

Vẻ mặt tuyệt trần lạnh lùng hờ hững, mà không phải vẻ lãnh đạm thường thấy, hắn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen như mực lạnh lùng nhìn bọn họ.

Người này chính là Úc Chỉ Mộc một mình tới nhân giới vẫn luôn đi theo hai người.

"Ngươi... Ngươi là ai?" Hai người bị dọa, bị sự xuất hiện đột ngột của Úc Chỉ Mộc cùng với biểu tình và giọng điệu không hề có độ ấm, nhất thời quên ra tay, vẻ mặt chỉ dại ra nhìn hắn.

"Lặp lại lời nói vừa rồi!" Úc Chỉ Mộc lặp lại, tư thái nhìn càng sâu sắc.

"Cái gì... nói cái gì..." Tên cao lắp bắp, còn tên béo dần có phản ứng, gọi binh khí ra chỉ vào Úc Chỉ Mộc, nhưng giọng vẫn run run rõ ràng lộ ra vẻ sợ hãi của hắng: "Không gian bên trong có kết giới cùng nấm Mạn Sinh chống đỡ, ngươi... ngươi vào bằng cách nào?"

"Bản tôn không muốn nói lần thứ ba!" Giọng Úc Chỉ Mộc trầm hơn.

"..." Hai người nhất thời im bặt, nhìn dung nhan tuyệt trần cùng khí chất lạnh lùng của người trước mặt, hơn nữa hắn còn tự xưng "Bản tôn", chứ không phải là...

"Úc Chỉ Mộc!"

"..." Úc Chỉ Mộc chưa để ý tới sự thái quá của hai người, hắn chỉ nhìn bọn họ, lẳng lặng, lạnh lùng nhìn bọn họ.

"..." Hai người bị Úc Chỉ Mộc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng vô cùng không được tự nhiên, binh khí trong tay bất tri bất giác rơi xuống đất, giọng cũng không nghe theo sự khống chế theo yết hầu tuôn ra: "Chính là thiếu chủ yêu giới muốn thành hôn, hôn lễ là một tháng sau."

"Tân nương là ai?" Úc Chỉ Mộc muốn xác định lại.

Không phải nàng, không phải nàng! Là nàng, chính là nàng!

Mặc dù đáy lòng đang nói lên hy vọng xa vời đầy mâu thuẫn, mặc dù hắn biết hy vọng xa vời của hắn chỉ là phí công.

"Chúng ta... chúng ta chỉ biết tân nương là một phàm nhân."

"Ha ha..." Úc Chỉ Mộc nhỏ giọng cười.

Phàm nhân? Phàm nhân thì vô số, nhưng hắn biết tân nương chính là nàng, chính là Ly Nhi ngay cả trong mộng cũng không buông tha hắn!

Hai người một cao một béo bị nụ cười không báo trước của Úc Chỉ Mộc khiến cho không biết làm sao. Hắn... làm sao vậy? Hắn muốn... làm gì?

Tiếng cười dừng lại, Úc Chỉ Mộc một lần nữa nhìn về phía hai người, giọng không thay đổi thốt lên: "Thả tinh phácv của Hoàng Phủ gia ra."

"Không thể được!" Lần này, hai người lại phản ứng mau, trăm miệng một lời nói.

Nếu bọn họ làm mất tinh phách, Ma tôn tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ!

"Chủ động giao ra đây, bản tôn sẽ không cho các ngươi chết trong tay Thanh Nguyệt." Úc Chỉ Mộc biết rõ bọn họ lo lắng cái gì, nên mở miệng cam đoan như vậy.

"..." Hai người có chút dao động, bọn họ biết Úc Chỉ Mộc này có danh hiệu là Mộc Nhiễm thượng tiên, cũng biết địa vị ở tiên giới cùng danh tiếng ở lục giới của hắn. Nếu hắn thật sự giúp bọn hắn... nhưng: "Ngươi đừng mòn chúng ta phản bội Ma tôn đại nhân!"

"..." Úc Chỉ Mộc không nói, ngón tay trong tay áo vừa động, hai luồng sáng trắng đồng thời đánh ra, nháy mắt xuyên thấu qua thân thể hai người bọn họ.

Hai người ngã xuống đất, trợn to đôi mắt hàm chứa ý nghĩa chỉ có mình mới hiểu đi đến tử vong, chết như vậy, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.

Cho dù chủ động hay không, các ngươi đều sẽ chết, chỉ khác là, các ngươi không phản bội Ma tôn đại nhân quỷ của các ngươi!

Còn phía sau hai cổ thi thể, ba tinh phách trong quan tài bằng ngọc đen treo ở giữa không trung hoàn toàn không nói nên lời, chỉ khiếp sợ nhìn nhau, thậm chí Úc Chỉ Mộc đã đến gần bên cạnh bọn họ cũng không biết mở miệng.

Tư thái người trời khiến cho bọn họ mất đi năng lực ngôn ngữ,

Khí chất lạnh lùng khiến cho bọn họ mất đi năng lực ngôn ngữ,

Đưa người vào chỗ chết trong chớp mắt sẽ khiến bọn họ mất đi năng lực ngôn ngữ!

Úc Chỉ Mộc thi pháp, hắc ngọc quan tài được đậy lại, khiến cho ba tinh phách bị giam cầm trở lại.

Sau đó quan tài co lại, chỉ thấy một luồng sáng trắng nhạt nhẽo lóe lên, quan tài bị hắn thu vào trong lòng.

Khẽ chỉnh lý lại mái tóc mình có chút rối loạn, xoay người, thân ảnh màu trắng biến mất không thấy.

Trên đỉnh trời là bụi mênh mông vô bờ, không phải đen nặng nề, cũng không phải trắng ảm đạm không ánh sáng, mà là mênh mông vô bờ, bụi mông lung không dậy nổi cảm xúc gì. Có lẽ những thứ này cũng không thể gọi là trời, như vậy bụi chính là một loại khí, từ những yêu hận oán si tụ thành một mảng khí vô cùng.

Trong mảng sương mù bụi trắng, trên một con thuyền gỗ lạnh lẽo, một thuyền phu áo xám phe phẩy mái chèo, trôi nổi trên nước sông Vong Xuyên đầy tử khí, chèo về hướng quỷ môn xa xa. Bọt nước dưới mái chèo tụ thành những đóa hoa mạn châu sa. Phía sau thuyền là một đám Quỷ Hồn bị trói bởi dây xích vô hình.

Độ những người cần độ, độ những linh hồn bất luận là tình nguyện hay không tình nguyện.

Cũng như vậy, bên bờ cũng nở đầy những đóa hoa mạn châu sa, dáng người đong đưa theo phương hướng đò đi.

Chúng nó không biết chán những Quỷ Hồn càng đẹp càng ngon, giống như chúng nó không biết chán vẻ xinh đẹp yêu diễm của bọn chúng, từng giây từng khắc.

Nơi này chính là Quỷ giới, nơi người chết ở nhân giới muốn luân hồi phải đi qua —— địa phủ.

Úc Chỉ Mộc đứng ở bờ sông, liếc mắt nhìn nước sông Vong Xuyên, bước lên những đóa mạn châu sa yêu diễm nở rộ dưới chân. Đóa hoa khắp nơi bởi vì sự tiếp xúc của tiên nhân mà thu hẹp lại, hồn phách của tiên nhân chúng nó hấp thu không được, cũng không dám hấp thu, cho nên chỉ có thể trốn. Vì trời sinh số mệnh, lá hoa vĩnh viễn không gặp nhau, chỉ có thể nở một cách yêu diễm, để an ủi trái tim cô tịch của mình.

Hắn phi thân chuyển đến trước thuyền nhỏ, đứng ở trước mặt gã lái đò áo xám.

Trước mặt đột nhiên bị ngăn trở làm cho người lái đò dừng mái chèo, giương mắt nhìn về phía người trước mặt.

"Tiên nhân là?" Toàn bộ mặt người lái đò bị bụi sương mù dày đặc che khuất, khẽ cong thân người, vành nón màu xám trên đầu kéo xuống chút.

Hắn không biết người này là ai, nhưng biết hắn là người mà một lái đò nho nhỏ độ như hắn không thể đụng vào.

"Người lái đò." Úc Chỉ Mộc thi pháp, bạch quang hiện ra, quan tài bằng ngọc đen nhẹ nhàng dến giữa hai người, lại thêm một luồng sáng trắng, nắp quan tài ngọc đen dời đi, ba tinh phách bị giam giữ được Úc Chỉ Mộc lôi ra: "Hãy đưa bọn họ đến cầu Nại Hà nhập luân hồi."

"Việc, việc này..." Liếc mắc nhìn các tinh phách trước mặt thần sắc kinh sợ nửa nọ nửa kia, người lái đò chần chờ, không rõ dung nhan trên mặt lúc này có biểu tình gì.

"Báo cho Diêm Vương biết, nói là người của tiên giới phân phó."

"... vâng, vâng." Bị Úc Chỉ Mộc nói như vậy, người lái đò cũng đại khái đoán ra được thân phận của người trước mặt, liền khom người cúi đầu với Úc Chỉ Mộc: "Vậy cứ làm theo lời thượng tiên."

Tuy rằng ba tinh phách này vừa nhìn đã biết là chết oan chết uổng, hơn nữa là bị người không cùng giới giết chết, theo quy củ địa phủ bọn họ thì không được luân hồi. Nhưng nếu thượng tiên đã phân phó, vậy thì phải làm theo mệnh lệnh.

Thấy người lái đò đem này ba cái tinh hồn trói cùng với đám Quỷ Hồn phía sau, không để ý tới ba cái tinh phách ồn ào kia, liền gật đầu cáo từ, phi thân trở lại bên bờ.

Chân bước trên mặt đất nở đầy loài hoa yêu diễm, có chút mềm, Úc Chỉ Mộc cúi người nhặt một gốc hoa mạn châu sa, nhìn đóa hoa màu đỏ diễm lệ trong tay cười, lại liếc mắt nhìn chuyến đò đã đi xa, cười cực kỳ nhẹ.

Ngươi có thể dựa vào Quỷ Hồn để duy trì sự xinh đẹp yêu diễm, để an ủi trái tim cô tịch vĩnh hằng của mình;

Những người có thể độ này bị ngươi làm thành chất dưỡng hồn, ba người phàm nhân kia chết dưới tay Ma giới cũng có thể gia nhập hàng ngũ trên đò.

Cam tâm tình nguyện hoặc không cam tâm tình nguyện, nhưng các ngươi, có người được độ, có người bị độ.

Còn chính mình thì sao? Trái tim của ta do ai đến độ?

Buồn cười sao?

Buồn cười sao!

A, thu hồi nụ cười, thái độ mịt mờ chớp mắt đã qua. Tay nắm chặt, đóa hoa hóa thành bụi màu đỏ rơi vào mảng yêu diễm dưới chân.

Buồn cười, bọn họ có tư cách gì độ ta? Bản thân mình có cái gì cần phải độ? Chính mình cần độ sao!

Cất bước, thân ảnh màu trắng di động, không mang theo một chút màu đỏ, biến mất như thế, đơn thuần đi như thế.

Bởi vì gần tiến đến quỷ môn bằng thiết đen, tử khí trên sông Vong Xuyên quá nặng, khí lạnh càng nặng. Đò càng lúc càng xa, lại xuất hiện một thân ảnh màu đen khom mình, thuyền lại dừng lại.

Người lái đò độ nhân, còn người bị độ không nhấtđịnh có thể độ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro