Chương 057: Cam tâm tình nguyện bức bách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu giới gần đây càng ngày càng bận rộn, hôn sự của thiếu chủ bọn họ đến gần, bọn họ vừa vội vàng chuẩn bị các hạng mục hôn lễ, còn phải ứng phó với Thử Ly thiếu chủ phu nhân tương lai nổi giận, thật sự là phí công phí sức. Càng đáng tức là thiếu chủ bọn họ lại đối với vị thê tử tương lai này sủng thật sự là quá đáng, có thể nói là nói gì nghe nấy.

Kỳ thật, Thử Ly gần nhất phát giận hoàn toàn là có nguyên nhân, bởi vì càng tới gần hôn lễ, tâm thần nàng lại càng không yên.

Thử Ly đi một mình ở hành lang đá dài, nhìn bất kỳ mái hiên, cửa sổ, lan can đều có thể thấy được màu đỏ, âm thầm thở dài.

Nàng không biết loại tâm thần không yên do bao nhiêu nguyên nhân, duy nhất có thể xác định là, nàng không thích thấy dáng vẻ bận rộn khắp nơi của Yêu giới.

Hoa viên của nàng rất im lặng, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, vốn là bọn thị nữ, thị vệ bận rộn ở đây sớm đã bị nàng đuổi tới nơi khác, vờn quanh một vòng hoa viên vắng vẻ, lại thở dài.

Thành thân sẽ như vậy sao? Thật sự thực không có ý nghĩa.

Xoay người, Thử Ly quyết định vẫn là trở về phòng ăn điểm tâm thôi, may là mỹ thực ở đây coi như vừa lòng nàng.

"A!"

Thử Ly bị ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho hoảng sợ, một tay vỗ ngực, một tay che miệng lại để tránh mình phát ra nhiều quát to.

Nàng nhìn bốn phía phát hiện cũng không có ai tiến vào vì tiếng kêu sợ hãi của nàng vừa rồi, liền dần dần an tâm, đưa tầm mắt về trước mặt, tâm trạng lại tự dưng trở nên không yên.

"Cùng Kỳ, ngươi tới nơi này để làm gì?" Thử Ly sờ bộ lông trên đầu nó, liếc mắt nhìn nó một cái, thu tay lại đi vòng qua nó: "Mau trở về đi, tuy rằng ngươi là thần thú pháp lực cao cường, nhưng bị người của yêu giới bắt sẽ không hay lắm." Dù sao nó là người kia nuôi.

Ai, Thử Ly kỳ kỳ quái quái, thượng tiên cũng kỳ kỳ quái quái, dội thứ này lên người nàng rốt cuộc để làm gì, nghĩ, Cùng Kỳ đã ngậm bình cổ cao tiến lên vài bước, chân trước vừa khụy, liền nhảy lên sau lưng Thử Ly.

Haiz, chiêu đánh lén sau lưng này thật không phù hợp với phong cách thần thú vĩ đại của nó.

Nút gỗ trên miệng bình tự động rơi ra, chất lỏng đỏ nhạt rơi xuống, xâm nhập vào gáy Thử Ly. Thử Ly chỉ cảm thấy da thịt chợt lạnh, vươn tay sờ cũng chỉ thấy một mảng khô ráo. Nàng chớp mắt mấy không hiểu, còn Cùng Kỳ sớm không còn thấy bóng dáng.

"Ly Nhi, làm sao vậy, đang nhìn gì thế?" Thụ Nhi bước vào sân, đi đến bên cạnh Thử Ly ôn nhu cười với nàng. Mình rốt cục cũng thoát được khỏi chỗ phụ vương, có thể dành thời gian đến thăm nương tử tương lai của mình.

Từ lúc tuyên bố tin hôn sự của mình cùng Thử Ly, hắn đã bị phụ vương gọi đi học tập xử lý các công việc lớn nhỏ, mỹ kỳ danh viết gì đó nếu muốn thành gia, sẽ bắt đầu học lập nghiệp. Kỳ thật hắn thực hoài nghi, phụ vương là cố ý ngăn cản hắn thường xuyên gặp mặt Ly Nhi, dù sao phụ vương ngay từ đầu cũng không thích Ly Nhi, cho tới bây giờ hắn cũng không rõ, phụ vương vì sao lại tự mình lo liệu hôn lễ cho hắn

"... Không có gì... Thụ Nhi đệ đệ, ngươi hôm nay biến mất cả một ngày, ngươi có biết Ly Nhi nhàm chán biết bai nhiêu hay không, nhàm chán đến mức nóng nảy." Thử Ly phục hồi tinh thần, nhìn Thụ Nhi, hướng về phía hắn oán giận, tâm thần không yên cuối cùng cũng giảm đi chút.

"Ly Nhi, không có việc gì, có tức thì cứ phát ra, nàng sắp trở thành chủ ngân của nơi này, muốn như thế nào thì cứ như thế." Thụ Nhi nghiêng người, ôm lấy thắt lưng Thử Ly, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, ngữ khí tỏ vẻ muốn bao nhiêu dung túng thì bấy nhiêu dung túng.

"... Thụ Nhi, chúng ta thật sự sắp thành hôn." Thử Ly thấy Thụ Nhi sủng nịnh mình, khóe môi nở nụ cười, vươn tay ôm ngược hắn phát ra một tiếng cảm khái.

Bọn họ, thật sự sắp thành hôn.

Lúc này, da thịt ở cổ đột nhiên nóng lên, Thử Ly còn không kịp phản ứng đã lướt qua trong giây lát.

"Ly Nhi." Tay ôm bên thắt lưng Thử Ly trở nên chặt hơn, giọng Thụ Nhi lộ ra vẻ khẩn trương: "Đây, đây là ý gì?"

"Thụ Nhi đừng căng thẳng, ta chỉ cảm thán một chút, ta còn chưa từng tân nương tử!" Che giấu âm thanh cảm khái, Thử Ly tận lực dùng giọng điệu nhẹ nhàng ngọt ngào trấn an Thụ Nhi.

"Lập tức là có thể làm, Ly Nhi nhất định sẽ là tân nương xinh đẹp nhất." Nghe Thử Ly nói như vậy, hắn có chút an tâm.

"Đi, ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi, ta còn có rất nhiều chuyện để làm nữa." Mình chỉ là lén chạy đến, trong chốc lát còn phải trở về. Thụ Nhi di chuyển thân mình, nắm tay vẫn gần yếu như trước của Thử Ly đi về phòng nghỉ.

Một luồng sáng trắng lướt qua cực nhanh ở cửa vào Yêu giới, một luồng sáng trắng rất mờ nhạt.

Nhưng Thanh Nguyệt vẫn là tay mắt lanh lẹ, túm lấy bóng trắng kia, sau khi thấy rõ bộ dáng, chân mày chau lại: "Ah, Cùng Kỳ?"

Hắn đang chuẩn bị vào đại điện tìm Ly Đoạn thương lượng sự việc, không ngờ gặp được thần thú của Úc Chỉ Mộc ở cửa vào Yêu giới.

"Ha ha..." Thanh Nguyệt cười khẽ, không hổ là Úc Chỉ Mộc nuôi, năng lực không nhỏ, chạy đến yêu giới lại không có người phát hiện.

"..." Cùng Kỳ bị người giữ trầm mặc không nói, không gọi không rống.

Thanh Nguyệt liếc mắt nhìn nó một cái, phân phó Quỷ Mãng Quỷ Lệ ở phía sau: "Gặp Yêu vương, nói bản tôn có chuyện quan trọng, các ngươi thay bản tôn thương nghị công việc hôn lễ với Yêu vương, sau khi xong việc trực tiếp trở về Ma giới bẩm báo bản tôn."

Nói xong, dẫn theo Cùng Kỳ ra khỏi Yêu giới.

Chân núi Mộc Lưu, bạch chỉ đầy đất, trong không trung cũng có cánh hoa bay tán loạn.

Gió nổi lên, bạch chỉ tỏa hương dày đặc hơn chút, tóc đen tung bay, vạt áo khẽ đung đưa, thân ảnh đứng chờ cũng có chút nôn nóng.

Thanh Nguyệt nghiêm mặt, liếc mắt nhìn Cùng Kỳ từ đầu tới giờ không để ý đến hắn một lần, thần thú này biết lạ? Hừ, thật đúng là súc sinh Úc Chỉ Mộc nuôi!

Mi vừa nhíu, Úc Chỉ Mộc rốt cuộc có tới hay không? Có còn muốn thần thú của hắn không? Từ lúc mình dùng pháp lực truyền âm đến Thủy Trúc của hắn, đã một canh giờ, chẳng lẽ pháp lực mình không qua được kết giới?

Hừ, không có khả năng! Tần Nhược Dao dưới sự giúp đỡ bằng pháp lực của hắn đều vào được Thủy Trúc phong, hiện tại chỉ là âm thanh sao có thể truyền không đến!

Nghĩ đến Tần Nhược Dao, Thanh Nguyệt không khỏi lại chau mày. Thật đúng là ngu xuẩn, chính mình bồi dưỡng nàng từ nhỏ, đem Nguyệt Ẩn tiếu của mẹ truyền nàng, để cho nàng ở tại Mộc Lưu truyền tin tức, lâu như vậy, Vụ Vong giới không lấy được không nói, còn nhanh như thế đã chết dưới tay Úc Chỉ Mộc.

Hừ, quả thật là ngu xuẩn đáng chết!

"Ma tôn."

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hiền từ truyền đến, một thân ảnh thon dài màu trắng tiến đến gần, hiện thân ở trước mặt Thanh Nguyệt.

A, Úc Chỉ Mộc, ngươi rốt cục cũng đến đây. Suy nghĩ Thanh Nguyệt bị gián đoạn, tay hướng Cùng Kỳ nhất câu, xiềng xích màu xanh rơi ra.

Trói buộc được giải khai, Cùng Kỳ ngửi thấy mùi máu quen thuộc, biết được Úc Chỉ Mộc đến đây, liền đứng dậy chạy nhanh về hướng hắn.

Thượng tiên, thượng tiên!

Mắt thấy Cùng Kỳ chạy vội tới bên người Úc Chỉ Mộc, Úc Chỉ Mộc lại không nhanh không chậm bắn ra một luồng sáng trắng với nó, nâng lên nó đưa đến phía sau mình.

Vẻ mặt anh tuấn không biểu cảm thốt lên ngôn ngữ trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững: "Trở về Lưu Vân các diện bích, ở đó cho đến khi bản tôn gọi ngươi ra mới thôi."

"Đến ta Mộc Lưu để làm gì?" Úc Chỉ Mộc nhìn thân ảnh Cùng Kỳ biến mất, xoay người một lần nữa nhìn về phía vẻ mặt cười lạnh của Thanh Nguyệt.

"Ha ha, ta chỉ là tới tìm ngươi, không được sao?"

"..." Ánh mắt Úc Chỉ Mộc thâm trầm: "Ta không có giao tình gì với ngươi, việc tư thì miễn đi."

"Úc Chỉ Mộc, tốt xấu mẹ ta cũng từng là sư thúc ngươi, chúng ta không có gì việc tư gì có thể nói sao?" Khóe môi Thanh Nguyệt nở nụ cười lạnh sâu sắc. Chuyện của mẫu thân cùng phụ thân mình hắn là sẽ không quên chứ!

Nhưng hiện tại là quan trọng nhất, vẫn là đồ đệ tốt của người trước mặt hắn, Ly Nhi thân yêu của hắn, ha ha a!

"Ma tôn hãy nói thẳng." Úc Chỉ Mộc không còn kiên nhẫn: "Bắt thần thú của bản tôn, muốn ta gặp mặt ngươi rốt cuộc muốn nói gì."

"Ha ha." Thanh Nguyệt cười ra tiếng nói: "Bản tôn cũng không phí lời, ta tới tìm ngươi đương nhiên là có liên quan đến tiểu đồ đệ thân ái của ngươi —— Ly Nhi."

Trái tim Úc Chỉ Mộc chấn động, quả nhiên! Việc làm này của Thanh Nguyệt quả nhiên có liêu quan đến Ly Nhi.

"Ma tôn nói đùa, nghiệt đồ kia từ sau khi Nam Hải khô héo đã không biết tung tích, chẳng lẽ Ma tôn biết được nàng ở nơi nào?"

"Úc Chỉ Mộc, giả vờ không hề thích hợp ngươi." Thanh Nguyệt thu hồi nụ cười: "Thượng tiên hà tất phải thế này, ngươi ta đều biết nói tân nương của thiếu chủ Yêu giới chính là Thử Ly, không phải sao?"

"..." Úc Chỉ Mộc không nói, đáy lòng hỗn loạn lại có dấu hiệu hiện ra.

Về Ly Nhi, Thanh Nguyệt rốt cuộc muốn làm gì.

"Ah, không nói?" Thanh Nguyệt bước từng bước về phía trước, càng tới gần Úc Chỉ Mộc, nhìn về phía đôi mắt đen như mực kia, trong đôi mắt màu xanh đều là khiêu khích: "Thượng tiên tu vi tinh tiến không ít, có liên quan đến Ly Nhi chứ!"

Lần trước khiêu khích Mộc Lưu, dù chưa giao thủ với Úc Chỉ Mộc, nhưng có thể nhìn ra được tu vi của hắn quả thật tăng lên không ít. Tiên giới đều nói, hắn là thượng tiên có khả năng thành thần nhất, xem ra, hắn cách thượng thần không xa.

Chỉ không nói... Thanh Nguyệt nhìn dung nhan tuyệt trần bởi vì nghe thấy hai chữ Ly Nhi nên có chút thay đổi, thu hồi tia âm hiểm chợt lóe trong đôi mắt.

"Đồ đệ thành hôn, ngươi làm sư phụ nhất định sẽ đến chứ." Thanh Nguyệt vươn tay muốn phủi đi hóa bạch chỉ trên vai Úc Chỉ Mộc.

Thanh Nguyệt nhíu mày, bị luồng lực lớn đẩy lui về phía sau vài bước, đỡ lấy phần bụng bị Úc Chỉ Mộc dùng tuyệt hồn đánh trúng.

"Ha ha ha ha a..." Hắn không giận mà lại cười. Thẹn quá thành giận, bởi vì động tác vẫn còn là câu "Đồ đệ thành hôn"?

"Ma tôn hãy tự trọng, ngươi không tư cách chạm vào bản tôn!" Úc Chỉ Mộc phất tay áo, mái tóc dài đen như mực bay tán loạn, chung quanh cũng tăng càng nhiều bạch chỉ đóa hoa, cảnh sắc tươi đẹp chiếu sáng, sự tức giận càng hiển lộ sự xinh đẹp tuyệt sắc dị thường.

"..." Thanh Nguyệt có một khoảnh khắc giật mình ngẩn ngơ.

"Ha ha, Úc Chỉ Mộc ngươi không đủ thanh cao, bản tôn cũng không nhỏ nhen với tư cách này." Hơn nữa, nhớ tới dáng vẻ Thử Ly gọi sư phụ khi uống "Mê túy", hắn đột nhiên phát hiện sự tình so với tưởng tượng của mình lại càng thú vị.

"Cáo từ." Úc Chỉ Mộc lạnh lùng xoay người.

Nếu hắn không nhanh chóng rời đi, hắn sợ khống chế không được cơn tức giận của mình.

"Úc Chỉ Mộc, có lẽ hôn lễ của thiếu chủ yêu giới sẽ biến thành của bản tôn. Bản tôn còn nhớ rõ, Ly Nhi năm đó là vị hôn thê của ta chứ!"

Nhìn thấy bóng dáng Úc Chỉ Mộc rõ ràng chấn động, rồi biến mất nhanh chóng trong một luồng sáng trắng, Thanh Nguyệt nở nụ cười không hề âm lãnh, mà là trong sáng, dị thường thư thái trong sáng.

Ha ha, quả thực rất thú vị!

Thủy Trúc phong, Mộc Lưu điện.

Trong điện trống rỗng, còn trái tim chủ nhân thì không trống, đầy ắp như thế, là hỗn loạn, hỗn loạn không thể khống chế được.

Tay Úc Chỉ Mộ cầm cả dụng cụ trà đỏ sậm, cúi thấp đầu khiến cho có vài tóc đen dừng ở bên chén. Nhìn lá thủy trúc trôi nổi trên mặt nước trà, hắn yên lặng nở nụ cười, độ cong khóe miệng rất nhỏ rất bất đắc dĩ mà giận dữ.

Hắn không thể không thừa nhận, Thanh Nguyệt khiêu khích rất thành công, tâm tình hắn vốn giận dữ lại bị đảo loạn. Nhưng, cho dù hắn không đi chuyến này, kết quả cũng là như thế, không phải sao?

Đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi điện, xoay người đi về hướng Lưu Vân các.

Âm thầm thở dài, tâm trạng hơi trầm xuống, còncó năm ngày...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro