Chương 065: Dị Linh các ở chốn đào nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       

"Sư phụ, muốn đi đâu vậy?" Thử Ly thấy Úc Chỉ Mộc lôi kéo đi phương hướng đã càng ngày càng xa chợ, há mồm oán giận: "Ngoại trừ anh đào, Ly Nhi còn chưa ăn gì đâu!"

"Ly Nhi gấp gáp gì." Úc Chỉ Mộc buông tay nàng ra, dừng bước đối mặt với nàng, khóe môi nở nụ cười ôn nhu sủng nịch: "Vi sư cam đoan, chốc lát cho nàng ăn đủ hết."

"Sư phụ nói đấy nha, không được lừa Ly Nhi. Lừa đồ đệ thì sư phụ cũng không phải là sư phụ tốt." Nói xong, Thử Ly vươn hai tay thon dài: "Ly Nhi đi không nổi, sư phụ ôm."

"Ly Nhi..." Tuy nói Thử Ly với dáng vẻ là một nữ tử trưởng thành làm ra vẻ đáng yêu thậm chí có thể nói là hành động không lý trí đã không phải là lần đầu tiên, nhưng Úc Chỉ Mộc có chút chậm phản ứng.

Sửng sốt một lát sau hắn ôm lấy nàng, nhưng vừa đi vài bước liền ngừng lại.

Đây là ở nhân giới, mà bọn họ đang đi trên đường, hắn nếu ôm nàng suốt đường đi nhất định sẽ khiến cho thế nhân dị nghị, cho nên... nghĩ thế, ngón tay hắn điểm lên không trung ở một bên, nơi đó tức thì một chiếc xe ngựa ngừng lại.

"Ly Nhi, ngồi xe ngựa nhé."

Thấy có xe ngựa, Thử Ly lập tức leo xuống từ trên người hắn, chạy về hướng xe ngựa.

Đợi sau khi Thử Ly lên xe, Úc Chỉ Mộc theo sau ngồi lên điều khiển cho xe ngựa biến mất trong rừng cây ngoài thành.

"Sư phụ, còn bao lâu nữa mới đến?" Thử Ly chán nản, vén tấm màn lên, nói với lái xe Úc Chỉ Mộc: "Sư phụ rõ ràng là thần tiên, vì sao không bay đi vậy?"

"..." Úc Chỉ Mộc cười, không trả lời.

Đây là nhân giới, tuy nói bọn họ phải che giấu việc ra khỏi Mộc Lưu, nhưng hắn biết hắn cũng không thể che giấy chuyện Ly Nhi tỉnh lại được bao lâu, mà hành động vừa rồi của bọn họ ở chợ đã khiến thu hút không ít sự chú ý, nếu hắn đưa Ly Nhi đằng vân giá vũ chẳng phải càng khiến cho Ma giới chú ý?

"Sư phụ sao lại không nói lời nào."

"Vậy Ly Nhi muốn sư phụ nói gì." Úc Chỉ Mộc quay đầu nhìn Thử Ly một cái, vươn một bàn tay ôm nàng vào trong lòng mình: "Ở cùng một chỗ với sư phụ còn sợ chán sao?"

Thử Ly cuộn tròn trong lòng ngực hơi lạnh của Úc Chỉ Mộc khẽ nói: "Đương nhiên không phải rồi, sư phụ thương Ly Nhi nhất mà... Sư phụ, Ly Nhi cảm thấy rất kỳ lạ, tay người rất ấm, nhưng vì sao trong ngực lại lạnh? Ly Nhi ôm không thoải mái chút nào."

Úc Chỉ Mộc vừa nghe, khẽ ngẩng người rồi tụ chút tiên khí ấm áp ở trước ngực: "Ấm như thế này được chưa, ngoan ngoãn ngủ một lát, khi đến sư phụ gọi nàng."

"Dạ..." Thử Ly ngoan ngoãn đáp một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại.

Úc Chỉ Mộc nhìn dáng ngủ của nàng khẽ cười, sau đó vung tay về phía sau xe, một luồng sáng trắng thoáng hiện ra, trên con đường rừng vốn nhiều cây nhất thời nổi lên đám sương mù dày đặc, khiến cho con đường lúc sáng lúc tối càng trở nên mông lung mờ ảo.

"Sao lại thế này?" Thư đồng áo vải nhíu mày.

"Mau theo dấu." Lạc Thư Ngôn dáng vẻ thư sinh toàn thân áo trắng vung tay lên sương mù tản ra, nhưng xe ngựa đã không còn bóng dáng.

Ngay sau đó, sương mù lại ngưng kết trên mặt đất một lần nữa, hình thành một hàng sáu chữ nhất thời làm cho Lạc Thư Ngôn tức giận ——

----Về đi, không được đi theo.----

"Trở về Ma giới."

Hừ, thì ra ngươi đã phát hiện ra chúng ta! Nhưng, cám ơn ngươi nói cho ta biết thân phận của ngươi, Úc Chỉ Mộc.

Thác nước cao ba ngàn thước đổ thẳng xuống, lẫn trong không khí ẩm ướt dày đặc có chút mỏng manh, dòng nước băng hàn vỗ vào đá tạo thàng bọt nước lúc nhạt lúc sậm. Trên vách núi giữa thác nước, một cây thương tùng thẳng đứng, thiên kì bách quái, tư thái thế hiện vẻ hùng vĩ.

Úc Chỉ Mộc mang theo Thử Ly nhảy xuống xe ngựa, đứng trên một nhánh cây thương tùng đối diện thác nước.

"Sư phụ, nơi này thật đẹp, nhưng đứng ở chỗ này nhìn xuống thì thật là đáng sợ." Thử Ly liếc mắt nhìn xuống, nếu như ngã xuống... không được đâu, thật đáng sợ! Nghĩ thế, tay ôm sư phụ mình càng thêm chặt.

"Ly Nhi, quên rồi sao? Chúng ta đều là tiên, biết bay." Úc Chỉ Mộc mặc dù nói như vậy, nhưng một tay ôm chặt nàng, một tay khác chỉ về hướng thác nước.

Bên trong thác nước lập tức truyền đến một âm thanh vang dội: "Người nào?"

"Chưởng môn Mộc Lưu Úc Chỉ Mộc cầu kiến."

Dứt lời, thác nước nháy mắt tách thành hai nửa, cầu gỗ hạ xuống khi cửa đá mở ra, nối tiếp hai bờ vách đá.

Úc Chỉ Mộc dẫn Thử Ly đi lên cầu gỗ, nhanh chóng bước vào trong cửa đá, nhiệt độ không khí xung quanh trở nên ấm áp, cảnh tượng hiện ra trước mắt hai người là mỹ cảnh đào nguyên khiến Thử Ly kinh diễm không thôi.

Hoa đào khe suối, hoa bay khắp nơi, chính giữa là con đường nhỏ lát đá uốn lượn khúc chiết.

Từng cụm cây đào lung lay theo gió một biển hoa màu hồng, hoa đào rơi xuống trôi nổi trên mặt nước, từ ít đến nhiều kéo dài tới tận lầu bát giác màu đỏ thắm.

Nơi này quả thật là tiên cảnh của nhân giới, hơn cả thế ngoại đào nguyên của tiên giới chân chính.

Dọc theo con đường lát đá nhỏ, Úc Chỉ Mộc đưa Thử Ly bước nhẹ lên những viên đá nhỏ, trong dòng suối trong lành, trong đáy nước có thể thấy được những con cá không đuôi vảy như bạch ngọc, bơi theo hướng hai người đi qua, ngày càng tụ lại nhiều hơn.

Hai người rất nhanh đi tới phía trước lầu các, dùng lại trước một phiến đá lóe ánh sáng hồng trên mặt đường.

"Thượng tiên mời vào." Trước lầu các màu son có tiểu đồng xiêm y màu hồng chắp tay đón chào.

Thử Ly ngẩng đầu tò mò nhìn tiểu đồng áo hồng: "Ah" một tiếng bị gương mặt màu lục của đồng tử kia làm sợ tới mức lui ra phía sau Úc Chỉ Mộc.

"Sư phụ, mặt của nàng ta sao lại là màu lục! Sao ngay cả mắt cũng không có!"

Úc Chỉ Mộc nắm lấy Thử Ly, vỗ nhẹ lưng nàng: "Đừng sợ, nàng ta chính là linh thể, không thật sự tồn tại, cũng không làm hại đâu."

Mang theo Thử Ly vẫn có chút sợ hãi, Úc Chỉ Mộc đi theo tiểu đồng chỉ dẫn đi vào trong các. Dọc theo cầu thang bằng gỗ uốn lượn đi về phía trước, tiểu đồng đưa hai người lên lầu hai liền biến mất.

Đây là căn phòng trên tường vẽ đầy các loại hoa cỏ, trên đỉnh bằng gỗ còn treo một gốc cây màu trắng lóe ánh đỏ. Cánh hoa rất lớn tựa như mẫu đơn, nhưng không giống mai.

Thử Ly nhìn đóa hoa cực đẹp gần ngay trước mắt, vươn tay muốn chạm vào, vừa vươn tay đã bị sư phụ bắt lấy.

"Ly Nhi, không thể đụng vào, đó là hoa ăn thịt người."

"Vu mỗ còn tưởng rằng chỉ có một mình thượng tiên đến, không ngờ còn dẫn theo một nữ tử xinh đẹp." Lúc này một âm thanh trong trẻo vô cùng mê người âm truyền vào trong phòng, theo sau là một làn gió xuân tràn vào, nháy mắt hoa đào đầy khắp mặt đất.

"Vu Các chủ, quấy rầy." Úc Chỉ Mộc xoay người bắt được cánh tay muốn chạm đến xiêm y hắn, nở nụ cười yếu ớt với người đối diện.

Người nọ toàn thân áo hồng nhạt, khuôn mặt trẻ tuổi yêu diễm lại hết sức nhợt  nhạt, trên mái tóc ngắn ngang tai cài một cái nón hình dáng hoa đào. Đôi môi luôn tươi cười của hắn khẽ mở: "Đây là vinh hạnh của Vu mỗ."

Sau đó, hắn thu hồi cánh tay đang bị Úc Chỉ Mộc nắm giữ, bên hông lấy ra một cây quạt vẽ hoa đào, chậm rãi mở ra, che đi nụ cười kỳ dị luôn nở trên môi: "Dị Linh các vừa vặn thiếu mỹ nhân  có thể xứng với mãn ốc kỳ hoa, chi bằng thượng tiên bỏ những thứ yêu thích, để nàng lại cho Vu mỗ được không?"

Nói xong, giơ quạt lên, hoa đào bên chân Thử Ly dâng lên.

Thử Ly chỉ cảm thấy có một luồn lực lớn nâng nàng lên, không ngừng đưa nàng về hướng cái người ăn mặc kỳ quái kiểu tóc kỳ quái hành vi càng kỳ quái hơn đó.

"Sư phụ!"

Úc Chỉ Mộc nâng tay, một luồng sáng trắng đánh rớt chiết phiến của người nọ. Nháy mắt, Thử Ly cảm giác luồn lực biến mất, một lần nữa vững vàng đứng trên mặt đất.

"Vu Các chủ, đừng ức hiếp đồ nhi của ta."

"Ha ha, thì ra nàng chính là đồ đệ ngươi!" Nam tử kia tiến lên, gương mặt luôn tươi cười có chút kinh ngạc, chắp tay bái với Thử Ly, mà khẩu khí có cảm giác vô cùng đùa giỡn: "Kính đã lâu kính đã lâu, Vu mỗ đã nghe được thầy trò các người có rất nhiều cực kỳ thú vị đấy chứ!"

"Chuyện gì thú vị?" Thử Ly tò mò, nàng ở chung với sư phụ còn chưa tới một năm, nào có chuyện gì thú vị, hơn nữa, bình thường sư phụ cũng không thích nói chuyện, tuy rằng lúc nào cũng ở gần nàng, nhưng nàng không biết là bọn họ có chuyện thú vị!

"Vu Các chủ, ngươi gần đây đi lại thường xuyên với Liễu Tinh, ta đã lâu không lên thiên đình, ngày nào đó ta theo ngươi đi, được chứ?" Lời nói Úc Chỉ Mộc đạm mạc, ngầm có ý cảnh cáo.

Xem ra bản tính nhiều chuyện của Liễu Tinh vẫn không giảm, ngay cả Vu Thư Dung này trước nay không quan tâm gì khác trừ Dị Linh các cũng đã biết, hơn nữa vị Vu các chủ còn biết nhiều hơn rất nhiều.

"Được được được, Mộc Nhiễm thượng tiên, xem như Vu mỗ chưa đề cập là được. Đều là hảo hữu của Liễu Tinh, Vu mỗ tiếc thay cho hắn, thật sự là kết bạn không cẩn thận, kết bạn không cẩn thận mà." Nam tử áo hồng được xưng là Vu các chủ giả ý oán giận, ngăn chút khoảng cách cười cùng thầy trò Úc Chỉ Mộc.

"Làm phiền Vu các chủ dẫn đường, bản tôn muốn đi thăm hắn." Một luồn dị quang lướt qua đôi mắt Úc Chỉ Mộc, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Ha ha, đi theo ta." Vu Các chủ tươi cười làm sâu sắc, một lần nữa quạt hoa đào phiến, dẫn đầu bước ra khỏi phòng.

Thú vị, tên Nguyệt Huyền kia không đến thăm đồnhi hắn, ngược lại là tên sư thúc luôn luôn lạnh lùng không hỏi đến chuyện củahắn lại đến, ha ha... thú vị, thú vị...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro