Chương 066: Ai đang tham

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       

Dị Linh các, tầng thứ ba.

Vu Thư Dung đưa hai người Úc Chỉ Mộc đến cửa phòng liền cười rồi xoay người biến mất, không nói một lời nào.

Úc Chỉ Mộc ngừng lại ngoài phòng một lát, nắm chặt tay Thử Ly, sau đó đưa tay đẩy cửa vào.

Trong phòng linh khí rất dày đặc, đây chính là cảm giác đầu tiên sau khi Úc Chỉ Mộc tiến vào. Bọn họ đi đến bên cạnh nam tử áo lam ngồi trên giường thanh ngọc trải Chươngm mềm.

Thử Ly đi theo Úc Chỉ Mộc, giương mắt tò mò nhìn bốn phía và mái của căn phòng, bày trí nơi này cùng căn phòng bọn họ vừa rời đi cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ thiếu loài hoa màu trắng phát ra ánh sáng đỏ, và có thêm tấm thảm lông mềm cùng nam tử trên chiếc giường thanh ngọc.

"Vu Các chủ, có chuyện gì sao?" Nam tử đưa lưng về phía bọn họ, tưởng là Vu Thư Dung đến đây, liền nhẹ giọng hỏi.

"Khí tức của ngươi rất yếu." Không ngờ trị lâu như vậy, hồn phách của hắn vẫn chưa thể chữa trị hết.

"Chưởng môn sư thúc!" Vừa nghe tiếng, người nọ liền xoay người lại, vẻ mặt không thể tin được.

Thử Ly nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đó, không khỏi có chút đáng tiếc, bởi vì

"Ánh mắt của ca ca xinh đẹp sao lại..."

"Ly Nhi, không thể vô lễ." Úc Chỉ Mộc khẽ trách Thử Ly, ánh mắt cũng nhìn người nam tử áo lam.

"Huyền Vũ không sao, đây là sự thật." Huyền Vũ quay mặt về hướng âm thanh Thử Ly truyền đến, nở nụ cười thản nhiên có chút bi thương: "Sư muội, mắt ca ca không nhìn thấy, chân cũng không thể động."

"Sư phụ, ca ca xinh đẹp này là ai vậy? Hắn xem ra thật đáng thương..."

"Ly Nhi không biết hắn sao?" Ánh mắt Úc Chỉ Mộc trầm xuống, đưa tay nắm lấy vai nàng, thấy sắc mặt nàng không hề thay đổi, chỉ có vẻ mặt đồng tình cùng nghi vấn.

"Hắn là ai vậy? Ca ca xinh đẹp như vậy, nếu Ly Nhi đã từng gặp sẽ không thể quên đâu."

"Cũng đúng, Ly Nhi không biết hắn, hắn là đồ Chương của Nguyệt Huyền sư thúc nàng, của sư huynh nàng, bởi vì bị Ma giới làm bị thương nên luôn  an dưỡng ở nơi này, cho nên nàng còn chưa có cơ hội gặp hắn."

"Tiên tôn, việc này..." Huyền Vũ nghe cuộc đối thoại giữa hai người cảm thấy kỳ quái, muốn lên tiếng hỏi, liền bị Úc Chỉ Mộc truyền mật ngữ chỉ có bọn họ hai người nghe thấy cản lại.

"Nàng chỉ có ký ức trước năm tuổi, ngoại trừ bản tôn ra nàng không nhớ bất kỳ ai."

Tại sao có thể như vậy! Huyền Vũ khiếp sợ.

"Ly Nhi, gọi sư huynh." Úc Chỉ Mộc xoay người nói với Thử Ly ở trong lòng.

"Dạ, sư huynh."

"Ly Nhi..." Hắn thực muốn biết năm đó sau hôn lễ đã xảy ra chuyện gì, hiện tại sư muội sao có thể biến thành như vậy.

"Huyền Vũ." Úc Chỉ Mộc gián đoạn lời nói của hắn, trầm giọng nói với hắn: "Hãy ở đây an dưỡng cho tốt, chúng ta đi trước."

"Phải đi rồi, vậy sư huynh hãy nghỉ ngơi cho tốt nha, mau mau khỏe lại, chúng ta ở Mộc Lưu chờ huynh trở về."

"Tiên tôn, sư phụ người..." Cảm thấy bước chân hai người chuyển động, Huyền Vũ vội vã mở miệng hỏi.

Từ ngày đó đến nay, sư phụ vẫn chưa tới thăm hắn, một mình cô độc ở nơi này, luôn có cảm giác giống như bị sư phụ mình từ bỏ. Hắn rất lo lắng, sư phụ có thể bỏ rơi hắn như vậy không, bởi vì ngay cả chính hắn cũng có lúc muốn buông tay.

Mất đi một hồn phách giống như mất đi toàn bộ, hắn không thể đi không thể nhìn, những ngày như vậy khiến cho hắn rất khó khăn, còn tiên pháp hắn tu được đều mất hết, có lúc hắn nghĩ rằng đến cả cơ hội quay lại cũng không còn.

Úc Chỉ Mộc thấy hắn như thế, thở dài: "Đến thăm ngươi là ý của sư huynh, hãy dưỡng thương cho tốt, Mộc Lưu chờ ngươi."

Kỳ thật hắn cũng biết tâm lý làm sư phụ của sư huynh hắn, không phải không muốn đến, mà là không dám đến, sợ sẽ không khống chế được cảm xúc nên không dám đến.

"Chúng ta đi." Nếu mục đích đã đạt được, thì cũng nên rời khỏi rồi.

Úc Chỉ Mộc đỡ Thử Ly ra khỏi cửa phòng, chưa cáo biệt Vu Thư Dung liền trực tiếp rời khỏi Dị Linh các.

Trên đường, Thử Ly tò mò hỏi chuyện về Huyền Vũ. Úc Chỉ Mộc vốn không muốn nhiều lời, sợ nàng nhớ tới điều gì, nàng cũng chỉ hỏi vì sao Huyền Vũ phải chữa thương ở nhân giới mà không phải ở tiên giới, nói thế nào đi nữa, sự thật là tiên giới mạnh hơn so với nhân giới là chuyện mà ngay cả một tiểu hài tử như nàng cũng biết.

Kỳ thật Huyền Vũ mất đi một hồn phách, mặc dù đang có tiên thân nhưng lại không còn pháp lực, tiên giới không có nơi nào có nhiều linh thể như thế để khôi phục hồn phách của hắn. Còn nhân giới lại tồn tại một nơi kỳ dị như vậy —— Dị Linh các. Trùng hợp các chủ Dị Linh các Vu Thư Dung là bạn tốt của Liễu Tinh, vì thế Nguyệt Huyền phải làm phiền Ý Liễu Tinh xin hắn thu nạp Huyền Vũ dưỡng thương ở trong các của hắn.

Bởi vì Vu Thư Dung có đam mê thu thập người chết chưa vào quỷ giới luân hồi để dưỡng hoa, những người chết đến nơi này liền vĩnh viễn trở thành linh thể hư vô, vĩnh viễn không thể rời khỏi Dị Linh các. Cho nên khí của phần lớn linh thể nơi này rất có lợi cho việc khôi phục của Huyền Vũ, tuy rằng tốn thời gian dài, nhưng dù sao đây là biện pháp duy nhất bọn họ có thể nghĩ ra để cứu Huyền Vũ.

Vì thế, Huyền Vũ đã ở trong này suốt bốn trăm năm.

"Sư phụ." Quẳng đi thần sắc buồn bã sau khi nghe được những chuyện có liên quan đến việc dưỡng thương của Huyền Vũ, Thử Ly giữ chặt ống tay ao của Úc Chỉ Mộc làm nũng: "Người đồng ý cho Ly Nhi rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon, cho nên chúng ta bây giờ đi kinh thành!"

Hiện nay, nhân giới do đế vương họ Ngô thống trị, thống nhất một thể không còn chia cắt, sự phồn hoa lớn mạnh của đế quốc hiện nay không khỏi khiến người ta liên tưởng đến thời đại Hoàng Phủ cường thịnh mấy trăm năm trước.

Úc Chỉ Mộc nhìn vẻ phồn hoa náo nhiệt trong màn đêm của Vinh An thành, không khỏi có chút cảm khái.

Giang sơn không ngừng trải qua những lần thay triều đổi đại, nhóm dân chúng phàm thể cũng sẽ trải qua sinh lão bệnh tử luân hồi không ngừng, còn hắn thì sao?

Hắn đột nhiên có chút mê mang, đặc biệt khi nhìn thấy Thử Ly vui vẻ ăn món kẹo đường trong tay vừa cười vừa nhảy đi ở phía trước.

Hắn thân là tiên, hẳn phải làm như thế nào để có thể bảo hộ lục giới tốt hơn?

Hắn thân là sư phụ, phải làm sư phụ như thế nào mới không làm cho nàng tổn thương, đồng thời cũng chính là tổn thương hắn?

"Sư phụ, người muốn ăn không?" Thử Ly xoay người, đưa con thỏ bằng đường trong tay mình đưa cho sư phụ đang xuất thần của chính mình.

"... Ly Nhi ăn đi, vi sư không cần." Úc Chỉ Mộc phục hồi tinh thần lại, nhìn Thử Ly đáng yêu trước mắt mở to đôi mắt trong veo như nước dõi theo hắn, khi tầm mắt hắn chạm đến bên dưới mũi nàng, mặt hắn tức thì trầm xuống.

"Khăn che mặt của nàng đâu?"

"Ở đây nè, đeo nó thật không thoải mái." Thử Ly thấy sắc mặt Úc Chỉ Mộc có chút âm trầm, bĩu môi rầu rĩ lấy mảnh lụa trắng đeo bên hông ra.

"Mang lên."

"Nhưng Ly Nhi không có cách nào ăn được gì hết!"

"Mang lên." Giọng Úc Chỉ Mộc lạnh lùng lặp lại.

"Không muốn! Người thật hung dữ..." Giọng trở nên nức nở.

"Vị công tử này, tiểu thư không muốn thì tạm thời không mang cũng không sao, chờ nàng ăn hết món đồ chơi làm bằng đường trong tay đã." Một phụ nữ trung niên bán kẹo đường vẽ hình bên cạnh thấy đôi nam nữ áo trắng xảy ra mâu thuẫn trước quán nàng, đau lòng cho nữ tử trước mặt, liền không nhịn được mở miệng quản chuyện không liên quan đến nàng.

"Hơn nữa hôm nay là ngày sinh của Tây Vương mẫu, nữ tử cả nước đều được cho phép ra đường ngắm đèn ăn mừng, dáng vẻ vị tiểu thư này quả thật rất đẹp, bị người có lòng không tốt nhìn thấy thì quả thật không ổn, nhưng hôm nay đặc thù..." Chủ quán trung niên nhìn Úc Chỉ Mộc một cái, liền nuốt lời chưa nói xong trở về.

Kỳ thật nàng còn muốn nói, ngày sinh của Tây Vương mẫu xem như là cơ hội tốt để các cô nương trẻ tuổi trong kinh thành tìm phu quân, hàng năm ngày này đều thúc đẩy được vài mối nhân duyên. Nhưng, nữ tử trước mắt này rõ ràng là đã có chủ, cho nên nàng không thể nói ra những lời này, vạn nhất gây cho vị công tử áo trắng kia tuy rằng diện mạo bình thường nhưng khí độ lại bất phàm ghen thì không tốt lắm.

Úc Chỉ Mộc liếc mắt nhìn chủ quán trung niên, người nọ lập tức cúi đầu tiếp tục làm đồ chơi bằng đường, không dám ngẩng đầu nhìn hắn lần nữa, cũng không dám lại xen vào việc của người khác.

May mà ở xung quanh bọn họ đa số đều là nữ tử, còn nơi Thử Ly đứng cũng không đến mức quá thu hút, dung mạo nàng đủ để khiến cho thế gian nam tử vọng động cũng chưa bị những nam tử khác nhìn thấy.

"Ly Nhi, đeo khăn che mặt lên, những thứ này mua trở về ăn, được không?" Úc Chỉ Mộc có chút tức giận, muốn đưa tay lấy mảnh lụa trắng đeo lên cho Thử Ly.

Hắn cũng không biết sao lại thế này, hắn chỉ cần nghĩ đến những phàm nhân nhìn thấy Ly Nhi của hắn, liền không khống chế được cảm xúc của hắn.

"Không cần, người vừa rồi hung dữ với Ly Nhi!" Thử Ly hất tay hắn ra, xoay người chạy nhanh vào trong đám đông người.

Úc Chỉ Mộc sửng sốt nhìn cánh tay bị hất ra, đây hình như là lần đầu tiên Ly Nhi nổi giận sau khi tỉnh lại.

Cho dù có để ý hay không, hắn cũng hối hận rồi, hắn không nên làm cho Ly Nhi nổi giận. Dáng vẻ nàng xoay người đi vừa rồi thật sự làm cho hắn đau lòng.

Nghĩ vậy, lập tức chuyển động chen vào đám người, đuổi theo.

Chủ quán trung niên ngẩng đầu nhìn hướng Úc Chỉ Mộc đi xa, cười khẽ.

Haiz, kỳ lạ, nàng bán đồ chơi làm bằng đường như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy đôi tình nhân khắc khẩu trong ngày sinh của Tây Vương mẫu.

Nhưng nàng kia quả thật là chim sa cá lặn, khuynh thành tuyệt sắc, nếu Ngọc công tử nhìn thấy, chắc là sẽ không tiếp tục cô đơn một mình, không hề động tâm chứ. Đáng tiếc, danh hoa đã có chủ.

Thử Ly vận dụng tiên pháp, không cho những phàm nhân này cảm thấy khác thường rồi nhanh chóng biến mất trong đám người ngắm đèn.

Thấy những hoa đăng rực rỡ sắc màu, đủ hình đủ dáng trước mắt nàng càng lúc càng nhỏ, nàng bắt đầu giảm tốc độ, ngừng lại ở trước một con hẻm có chút hẻo lánh.

Ở chỗ này chờ thôi, nàng ngồi xổm xuống, để ta tính xem, sư phụ mất bao lâu mới có thể tìm được mình.

"Ai ya, tiểu mỹ nhân, có phải không có tình ca ca bồi hay không?" Một đạo âm thanh khó nghe đáng khinh truyền đến, đồng thời, Thử Ly cảm giác trước mặt bị ba đạo bóng ma ngăn trở, khiến cho ngõ hẻm vốn âm u càng thêm đen tối không rõ.

Ngẩng đầu, nhờ chút ánh trăng tuy không sáng rõ, Thử Ly vẫn thấy rõ bộ dạng đáng khinh của ba người tới.

Ba người kia vừa thấy dung mạo Thử Ly, lập tức hít thở một trận, sau khi thần trí trở lại, người đi đầu liền tới gần, muốn đưa tay nắm lấy cằm Thử Ly: "Xem này khuôn mặt nhỏ nhắn, thật sự làm cho trái tim ca ca ngứa không nhịn được, đến đây, để bọn ca ca chơi đùa cùng muội muội..."

Nàng không nói gì, nghiêng đầu né tránh người có màu vàng nâu cùng bàn tay thô ráp, một lần nữa cúi đầu, rũ mi che đi cảm xúc trong đôi mắt.

Ba người nghĩ nàng sợ không dám nói lời nào, vì thế hai người phía sau tiến lên, chuẩn bị kéo mỹ nhân xinh đẹp mà cả đời bọn hỏ cũng không thể gặp được, vui vẻ một phen.

Còn Thử Ly ngồi ở đó không nhúc nhích, thân hình có run hay không cũng không rõ, nàng chỉ lẳng lặng ngồi, đang chăm chú nghĩ.

Ly Nhi chờ sư phụ đến giáo huấn đám người xấu này?

Hay là, Ly Nhi dùng một phương thức khác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro