Chương 067: Công tử như ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       

"Mỹ nhân này không phải là ngốc nghếch chứ?" Đầu lĩnh kéo nàng dậy, phát hiện Thử Ly không chống cự, cũng không lên tiếng chống cự hoặc kêu cứu, có chút kỳ quái.

"Đại ca, kệ nàng có phải hay không, chỉ cần khuôn mặt này cùng cùng cơ thể mất hồn... Ha ha a..." Một tên vóc vóc dáng nhỏ bé nhìn Thử Ly từ trên xuống dưới, vết sẹo dài ngay góc mắt trái càng trở nên rõ ràng dưới nụ cười đầy ác ý.

"Đúng vậy, lão đại, chúng ta mau làm việc chính đi." Một tên mập khác cũng phụ họa theo.

"Giục cái gì mà giục, xem đức hạnh của hai người các ngươi!" Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng động tĩnh trên tay vẫn đang tiếp tục. Ba người bọn họ hợp lực dìu nàng đi sâu vào trong con hẻm nhỏ.

Sư phụ, người sao còn chưa đến?

Vẫn trầm mặc không nói ngoan ngoãn đi theo bọn họ vào nơi sâu nhất trong con hẻm nhỏ Thử Ly đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt tuyệt sắc không chút biểu cảm.

"Buông ta ra." Âm thanh yếu ới, không rõ là sợ hãi hay là ý gì.

"Ai yo, tiểu mỹ nhân biết nói ư."

"Đến đây, ca ca yêu thương nàng nào."

"Phí lời như vậy làm gì..." Nói xong, tên mập mạp đã tay hướng đến ngực Thử Ly, chuẩn bị cởi quần áo nàng.

Thử Ly siết chặt tay, nhanh chóng cúi đầu, đôi mắt trầm xuống.

Muốn chết!

"Các ngươi đang làm gì đó!" Lúc này, một thân ảnh u ám kích động tiến vào trong tầm mắt bốn người.

"Quản chuyện bao... a..." Nam tử dẫn đầu còn chưa nói xong, đã bị một đạo chưởng phong đánh ngã xuống đất, hai người bên cạnh hắn sợ tới mức chân run lên, đồng thời cũng bị luồng chưởng phong tập kích đánh ngã xuống đất.

"Cô nương, không sao chứ." Thân ảnh nọ tiến lên phía trước, bước chân cực kỳ nhẹ lướt qua ba tên nam tử đáng khinh kia, nhìn Thử Ly ôm đầu gối thành một khúm.

Bàn tay nắm chặt lặng lẽ buông ra, thân mình cũng bắt đầu đứng lên, Thử Ly chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thân ảnh cao lớn trước mắt.

Đó là một nam tử, nam tử trẻ tuổi vóc dáng không kém bao nhiêu so với sư phụ mình, một thân áo gấm xanh thẫm, theo động tác khom người đưa tay của hắn, viền bạc trên cổ áo lúc sáng lúc tối. Còn nàng cũng thấy rõ mặt hắn, ah, không, chỉ là thấy rõ nữa mặt bên dưới của hắn.

Tuy dưới ánh trăng nhàn nhạt trong bóng đêm, vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn không tỳ vết của người đó, trên trán điểm một ấn hoa sen màu đỏ, hiện lộ vẻ xinh đẹp, trên đôi mắt mang một chiếc mặt nạ xanh ngọc, tuy chỉ che khuất khu vực xung quanh đôi mắt, nhưng toàn bộ hình dáng hắn quả thật càng tăng thêm vẻ thần bí.

Hắn...

Thử Ly hơi hơi sửng sốt, dời tầm mắt còn ngấn nước mông lung về phía tay người đó, ngón tay thon dài lại run nhè nhẹ.

Đưa tay đặt lên bàn tay kia: "Cám ơn ca ca."

"... Xin hỏi nhà cô nương ở nơi nào? Tại hạ đưa cô nương trở về." Nam tử khẽ lặng người, cảm giác trên tay... sau đó, hắn mở miệng hỏi, ngữ khí cẩn thận cùng ôn nhu.

"Ly Nhi không biết vị trí chính xác." Hơn nữa ngươi cũng vào không được Mộc Lưu. Thử Ly âm thầm bồi thêm một câu trong đầu.

Ly Nhi, nàng tự xưng là Ly Nhi!

"Vậy... Ly Nhi cô nương theo tại hạ hồi phủ ở tạm được không? Tại hạ cam đoan, dùng hết năng lực có được, trong vòng ba ngày tìm được người nhà cô nương."

"..." Thử Ly ngẫn ngơ nhìn hắn, cảm giác ấm áp quen thuộc giữa bàn tay hai người bọn họ.

Chờ sư phụ, hay là đi cùng hắn?

"Tại hạ không là người xấu, Ly Nhi cô nương có thể hỏi bất kỳ ai trong Vinh An thành này đều biết đến tên 'Ngọc công tử'."

"Vậy... được rồi, ca ca vừa rồi cứu Ly Nhi, Ly Nhi tin tưởng ca ca không phải là người xấu. Sư phụ nói tri ân nhất định phải báo đáp, cho nên đáp ứng yêu cầu của ca ca là đang báo ân, đúng không?"

"Ha ha, Ly Nhi cô nương nói đúng." Nam tử đó cười, lộ rõ vẻ quý khí cùng tuấn tú. Ân này, ta cầu còn không được.

"Đúng rồi, vừa rồi ca ca nói mình gọi là 'Ngọc công tử' ?"

"Nói ra thật xấu hổ, ta vốn không có họ, tên chỉ một chữ 'Ngọc', nhận được yêu thích của mọi người, cho tại hạ danh hiệu 'Ngọc công tử' này." Ngọc công tử kéo Thử Ly đi về hướng đầu con hẻm. Lúc này, hắn không muốn buông cánh tay mềm mại của nàng đang nắm giữ trong tay.

"Uhm, nghe ngươi nói như vậy, ca ca nhất định là người rất lợi hại!" Tay nàng bị hắn nắm chặt, nàng thuận theo đi theo hắn, cũng không kéo ra, nghiêng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, mỉm cười ngọt ngào với hắn: "Sau này Ly Nhi sẽ gọi ngươi là Ngọc ca ca nha."

"Được." Nhìn nụ cười của nàng, hắn trả lời bằng nụ cười nhẹ nhàng, hết sức ôn nhu.

Sau đó, tầm mắt hắn quay về phía trước, âm thanh thản nhiên phân phó trở nên lạnh lùng: "Giáo huấn bọn hắn một chút rồi nhanh chóng đuổi theo."

"Vâng." Hai thân ảnh không biết xuất hiện từ khi nào, bên cạnh ba tên ngã xuống đất chắp tay cúi đầu với Ngọc công tử cùng Thử Ly đã đi đến đầu ngõ hẻm, nhìn theo bọn họ biến mất.

Sâu trong con hẻm tối đen, tiếng rên rỉ lúc mạnh lúc nhẹ truyền đến, năm thân ảnh đồng loạt ngã xuống đất, trong đó có ba cái đang ở không ngừng lăn lộn, tựa hồ vô cùng thống khổ.

Thân ảnh màu trắng tỏa ra hàn khí quanh thân dưới ánh trăng nhàn nhạt càng hiển lộ vẻ lạnh lùng hơn, nhưng không cách nào khiến cho người ta xem thường.

"Nói, bọn họ đã làm gì." Ngón tay Úc Chỉ Mộc vừa điểm, trong đó một thân ảnh màu đen nằm nằm bất động nổi lên giữa không trung.

Dựa vào cảm ứng của hắn đối với Ly Nhi, lúc hắn đuổi tới thì cũng đã chậm một bước, Ly Nhi của hắn cũng không thấy, cảnh tượng hắn nhìn thấy chính là hai người áo đen đang chuốc thuốc độc cho ba người té nằm trên mặt đất, rồi sau đó, phản ứng đầu tiên của hắn chính là đánh bại những người này. Hắn phải biết Ly Nhi của hắn ở đâu, bởi vì, khi đến nơi đây, cảm ứng của hắn với Ly Nhi lại biến mất!

"... Bọn họ... có ý đồ... gây rối với... nữ tử áo trắng, chúng ta... chỉ... là phụng mệnh... giáo huấn bọn họ. Không liên... quan... đến... hai người... chúng ta!" Giọng mang theo vẻ run run, người áo đen đối diện với nam tử áo trắng, từ tướng mạo vô cùng bình thường chỉ thấy được sự kính sợ cùng sợ hãi không nói nên lời. Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, làm ám vệ như hắn mà lại đang sợ!

"Nàng có phải bị chủ nhân các ngươi dẫn đi? Chủ nhân các ngươi tên là gì?" Bàn tay ẩn trong ống tay áo siết chặt, lực siết vô cùng dữ dội.

"Là Ngọc công tử cứu nàng."

Ngọc công tử sao?

Bàn tay nắm chặt của Úc Chỉ Mộc phát ra một luồng sáng trắng nhàn nhạt, giọng nén sự tức giận lạnh thấu xương: "Đi."

Người áo đen và đồng bọn của hắn chỉ cảm thấy có luồng lực nâng bọn họ lên, khi chân bọn họ đứng vững trên mặt đất, hai người đã đến đầu con hẻm. Không kịp suy nghĩ, hắn cùng đồng bọn hắn chịu đựng sự suy yếu không biết từ đâu đến nhanh chóng rời đi.

"Ngươi... ngươi... còn muốn làm gì?" Ba người ngã trên đất cảm thấy hàn khí tới gần, áp lực vô hình ép tới bọn họ càng đau đớn hơn, chịu đựng cùng lúc hai trận đau đớn từ việc trúng độc cùng luồng áp lực đó, bọn họ ngẩng đầu nhìn nam tử áo trắng trước mắt, giọng điệu đã mất âm điệu vốn có.

Úc Chỉ Mộc hờ hững nhìn bọn họ, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến cánh tay bọn họ.

"Ngươi..." Nam tử dẫn đầu bò về phía trước, muốn tránh khỏi sự trói buộc vô hình này, trốn thoát khỏi con hẻm nhỏ tối tăm không thấy mặt trời này. Ánh mắt nam tử  áo trắng trước mặt hung hăng như lăng trì hắn, hắn không chịu nổi một khắc.

Ánh mắt chuyển đến trên cánh tay phải của tên nam tử, dừng lại bất động.

Là cánh tay này sao?

"A!"

Nam tử kia chỉ kịp kinh hô một tiếng ngắn ngủi, cánh tay liền đứt đoạn mà không thấy máu rơi xuống trước mặt hắn.

Ánh mắt dao động, hay là cánh tay này?

"A!"

Lại là một tiếng, cánh tay trái nằm trên cánh tay phải, rất ngay ngắn chỉnh tề. Đôi mắt nam tử mở to, ngã mạnh xuống đôi cánh tay đó.

Chậm rãi nhếch môi cười, nụ cười trên môi Úc Chỉ Mộc dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng mà xinh đẹp.

Tình cảnh lúc đó, bởi vì bản tôn không thấy được, cho nên, cả hai cùng đi vậy.

"Các ngươi còn tay nào nữa?" Úc Chỉ Mộc chân không chạm đất, không để cho hai người kịp phản ứng, đã đi đến trước mắt bọn họ.

"Ngươi... ngươi... tên điên!"

"Hay là cả hai?"

Tuy là nghi vấn, nhưng theo âm thanh lạnh như băng, hai người đã ngã xuống đất. Bên cạnh, là cánh tay hai người một người một kiểu, hoàn hảo không tổn hại gì.

...

Úc Chỉ Mộc nhìn ba người ngã xuống đất, khẽ ngẩn người.

Ah, vẫn là làm ra việc giết người không thấy máu rồi.

Nhưng, ai bảo người các ngươi chạm vào là nàng, Ly Nhi của hắn, không phải là người mà người nào cũng có thể chạm vào. Huống chi, là cánh tay bẩn thỉu của các ngươi!

Xoay người, thân ảnh màu trắng biến mất.

Hàn khí vẫn còn, con hẻm tối đen càng như lạnh hơn.

"Ly Nhi cô nương, đã đến nhà Ngọc mỗ." Ngọc công tử dừng lại ở trước một tòa nhà lớn, bàn tay lôi kéo Thử Ly rốt cục cũng rời ra, làm tư thế mời với nàng.

"Ngọc ca ca, ta đã gọi ngươi là Ngọc ca ca, ngươi cũng gọi ta là Ly Nhi đi. Ly Nhi không thích loại cảm giác xa lạ này." Thử Ly nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn nửa mặt lộ ra của hắn, nội tâm suy nghĩ đủ kiểu, nhưng ngữ khí nói ra đều ngọt ngào làm nũng.

"Được, Ly Nhi." Cảm giác này, hắn rất thích.

Ngọc công tử một lần nữa kéo tay Thử Ly đi vào cửa lớn đang mở, khẽ gật đầu với người quản gia đang chờ chủ tử hắn trở về.

Gió nhẹ cuốn đi ánh trăng giữa đêm khuya, ngọn đèn lồng lớn in hai chữ "Ngọc trạch" lay động theo gió, cửa lớn đóng lại theo bóng dáng hai người một trắng một lam nhỏ bé.

Ngọn lửa lay động trởnên ảm đạm, không biết đêm hôm nay là ấm? hay lạnh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro