Chương 068: Xung đột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       

"Lý thúc." Ngọc công tử nắm tay Thử Ly dừng lại sau khi tiến vào đại đường, khẽ gọi người quản gia ở phía sau.

"Thiếu gia có gì phân phó?" Người quản gia được gọi là Lý thúc đã trung niên, lặng yên nhìn thiếu gia nhà hắn nắm tay Thử Ly, khom người cung kính hỏi.

"Sắp xếp một gian phòng khách tốt nhất cho Ly Nhi cô nương ở lại, rồi tìm hai nha đầu thông minh đến hầu hạ."

"Vâng." Lý quản gia đứng dậy, giọng mang theo một chút vui vẻ.

Theo thiếu gia ba năm, chưa từng thấy hắn thân cận, thậm chí chú ý đến cô nương nhà nào, mà hiện tại thiếu gia rốt cục đã chịu tiếp nhận cô nương, nàng kia bộ dạng quả thật quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, hơn nữa cô nương này xem ra có quan hệ rất thân mật với thiếu gia, Ngọc trạch này cũng sắp có hỉ sự!

Đợi sau khi Lý quản gia rời đi, Ngọc công tử kéo Thử Ly ngồi xuống, rót trà cho nàng.

"Ly Nhi, uống nước trước đã. Lát nữa Lý thúc đến đây, hắn đưa nàng đến phòng của nàng, đêm nay hãy nghỉ ngơi trước, chuyện của nàng ta lập tức cho người đi làm."

"Được, cám ơn Ngọc ca ca." Thử Ly tiếp nhận cái chén, cười nói lời cảm ơn.

Hắn không tự chủ được đưa ra lên, xoa đầu Thử Ly, vuốt ve mái tóc nàng: "Không cần nói lời cảm tạ, không phải nói là không khách khí với ta sao?"

"Uhm." Thử Ly gật đầu thật mạnh, tiếp tục uống trà trong chén.

"Thiếu gia." Lúc này, Lý quản gia mang theo hai tỳ nữ áo lam mười bảy tám tuổi đi vào đại đường.

"Ly Nhi, đây là hai nha đầu hầu hạ nàng, có cái gì cần cứ sai bảo." Ngọc công tử  bọn họ một cái, dìu Ly Nhi đứng dậy, đi về hướng Lýquản gia và hai tỳ nữ kia.

"Ah, vậy phiền hai vị tỷ tỷ xinh đẹp." Thử Ly cười nhu thuận với hai tỳ nữa kia, lại nghiêng người chúc ngủ ngon với Ngọc công tử: "Ngọc ca ca, Ly Nhi đi trước nghỉ ngơi, huynh cũng ngủ sớm một chút nha."

"..." Tỷ tỷ xinh đẹp? Xưng hô của Ly Nhi này... hai tỳ nữ rõ ràng chỉ có mười bảy tám tuổi a.

"Được." Hắn phục hồi tinh thần lại rất nhanh, cười trả lại.

Trong phòng tối đen,  trong chiếc lư hương chạm rỗng tỏa ra làn bạch mộc hương có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ cùng ổn định cảm xúc.

Trên chiếc giường mềm mại rộng lớn, Thử Ly cuộn thành một khối, tấm chăn phủ kín khắp người, chỉ khéo léo lộ ra một đôi chân trắng nõn chân.

Nàng chỉ ngồi ở đó, im lặng, không ngủ, cũng không tính là thức, hơi thở nàng thấp đến mức không cảm nhận được tiếng nàng thở, tỏa ra cảm giác nàng hơi lạnh. Có lẽ nguyên nhân là vì cửa sổ không đóng, trời đêm tháng năm có chút lạnh gió thổi vào, thân thể nàng có chút lạnh, bàn chân nhỏ lộ ra có chút cứng.

Nàng đang suy nghĩ điều gì?

Bởi vì lạ chỗ nên không ngủ được mới ngồi như vậy? Hay là vẫn còn sợ chuyện phát sinh lúc trước?

Úc Chỉ Mộc không một tiếng động xuất hiện tại gian phòng khách chuẫn bị cho Thử Ly, đứng trước cửa sổ nhìn khối co rúm trên giường kia, tay nắm chặt thành quyền.

Hồi lâu, thấy khối thân ảnh đó run rẩy không hề giảm, làn môi mỏng nhẹ nhàng nhấp nháy, hắn gọi: "Ly Nhi."

Gió nhẹ thổi bay tóc của hắn, từng đợt từng đợt tóc lướt qua hai má, Úc Chỉ Mộc lại cảm thấy có chút đau.

Âm thanh không lớn, nhưng người trên giường nghe thấy âm thanh quen thuộc liền lập tức ngừng run rẩy, tấm chăn rời khỏi người, lộ ra bị che đỏ bừng mặt, đôi mắt tội nghiệp nhìn người trước: "Sư phụ..."

Âm thanh mềm mại, chứa đựng sự tủi thân vô cùng, làm cho trái tim Úc Chỉ Mộc lập tức mềm xuống. Hắn vốn định nghiêm giọng răn dạy nàng, giờ phút này lại không còn một chút nghiêm khắc nào.

Hắn than nhẹ, đi tới bên giường, đưa tay ôm lấy nàng, gắt gao giữ chặt nàng trong lồng ngực.

"Ly Nhi, Ly Nhi..." Úc Chỉ Mộc nhẹ nhàng nỉ non, nàng sao lại có thể bỏ hắn đi chứ, nàng không muốn người sư phụ này nữa sao?

"Ly Nhi... Ly Nhi rất sợ, Ly Nhi rất sợ, một mình ngủ ở đây thật sự rất đáng sợ." Khóc nức nở, Thử Ly tựa vào trong lòng hắn, đôi mắt nhắm chặt, nhìn không thấy được đôi mắt nàng, nhưng nước mắt đã ướt hai gò má.

"Nếu sợ nàng còn dám chạy trốn, không đó chờ sư phụ đến, mà lại đi cùng người xa lạ!" Úc Chỉ Mộc đột nhiên trở nên tức giận, phẫn nộ đứng dậy.

Người nam tử cứu Ly Nhi được xưng là Ngọc công tử, hắn hẳn là cảm kích, nhưng nếu không phải là chậm một bước, Ngọc công tử căn bản là sẽ không chen chân vào được! Nhưng, nếu hắn không chen chân, vậy Ly Nhi sẽ lại càng sợ hãi nhiều hơn.

"Ngọc ca ca là ân nhân cứu mạng của Ly Nhi không phải là người xa lạ, sư phụ không được phép nói như vậy. Sư phụ không phải dạy đồ nhi phải biết ân báo đáp sao? Sao lại có thể giận Ly Nhi!" Thử Ly không phục, tránh khỏi lòng hắn, cong miệng phản bác.

Ngọc ca ca? A, chưa bao lâu...

Úc Chỉ Mộc lẳng lặng nhìn nàng, bất đắc dĩ thở dài. Thôi quên đi, bản thân lại đang làm cái gì, những lời này có ý nghĩa gì, hiện tại Ly Nhi không phải đang yên ổ ở bên cạnh hắn sao?

"Ly Nhi theo vi sư đi."

"Ta đồng ý với Ngọc ca ca ở đây chơi hai ngày, Ly Nhi không đi." Thử Ly lắc đầu: "Ngọc ca ca nói trong vòng 3 ngày giúp Ly Nhi tìm được sư phụ, hiện tại nếu sư phụ đã ở đây, vậy chờ kỳ hạn ba ngày đến, sư phụ lại đến đón Ly Nhi đi thôi."

"Không được!" Hắn sao có thể để Ly Nhi ở lại nơi này một mình, huống chi Ma tôn đã biết bọn họ xuất hiện ở nhân giới, để  nàng một mình ở đây hắn không thể cam đoan an toàn của nàng!

"Không muốn, lần này Ly Nhi không muốn nghe sư phụ." Thử Ly quật cường trừng mắt nhìn Úc Chỉ Mộc, giở trò như một đứa trẻ con.

"Nàng... Ly Nhi, ngay cả lời của sư phụ cũng không nghe sao?"

"Không muốn không muốn chính là không muốn! Ai bảo sư phụ bởi vì Ly Nhi không mang khăn che mặt liền hung dữ với Ly Nhi!"

"... Ly Nhi, hỏi một lần nữa, có theo vi sư trở về không?" Úc Chỉ Mộc từng bước lui ra phía sau, che giấu vẻ tức giận nhìn nàng quỳ trên giường.

Thử Ly cúi đầu, mái tóc rũ xuống che giấu biểu bình trên mặt nàng, chỉ có giọng nói vẫn quật cường kiên trì: "Ly Nhi không muốn!"

Được! Úc Chỉ Mộc nhếch môi cười, đưa tay ôm lấy nàng: "Không muốn cũng phải đi."

"Buông, buông, sư phụ sao có thể bắt buộc Ly Nhi!"

"Ly Nhi, không được cố tình gây sự!" Ly Nhi làm sao vậy? Cảm xúc kích động lớn như vậy? Đây căn bản là không phải là kiểu làm nũng bình thường nghịch ngợm.

"Ngọc ca ca!" Lúc này, Thử Ly đột nhiên ngẩng đầu, hô to về phía cửa.

Ly Nhi đang làm gì, cố ý gọi tên Ngọc công tử đến để ngăn cản hắn?!

"Ly Nhi, xảy ra chuyện gì!" Chỉ chốc lát sau, Ngọc công tử phá cửa tiến vào.

Úc Chỉ Mộc bởi vì Thử Ly trong lòng mình náo loạn không ngừng, căn bản không kịp đi, mà hắn cũng muốn nhìn một chút, phàm phu tục tử mà đồ nhi hắn xưng là Ngọc ca ca rốt cuộc như thế nào !

Hắn xoay người, vẫn ôm chặt Thử Ly, có chút cứng nhắc hơn, ngay sau đó khôi phục lại thái độ bình thường.

Tuy rằng nửa mặt dưới người trước mắt bị che khuất, chỉ lộ ra ánh mắt, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra hắn. Khóe môi nhợt nhạt khẽ cong lên rất  nhẹ, nội tâm có chút hỗn độn.

Thật đúng là khéo, Ly Nhi vừa tỉnh, người này liền xuất hiện!

"Vị công tử này, đêm khuya xâm nhập vào phòng nữ tử chỉ sợ không được ổn, xin hãy buông vị cô nương này ra." Ngọc công tử vẫn toàn thân áo gấm xanh thẫm, đứng thẳng trước mặt hai người, mặt không chút biểu tình.

Úc Chỉ Mộc nhìn hắn, nhìn đóa hoa sen màu đỏ ngay giữa trán hắn: "Nàng là đồ nhi của ta, có gì không thể. Đối với việc Ngọc công tử giúp đỗ ái đồ ta, làm sư phụ ta thay đồ đệ nói lời cảm tạ. Nhưng... Ly Nhi đã quấy rầy nhiều, chúng ta đành cáo từ."

Nói xong, hai người nhanh chóng bay lên, biến mất trong một luồng sáng trắng.

Sắc mặt Ngọc công tử không tốt, cất bước muốn đuổi theo, lại bị một đạo âm thanh trong trẻo nhưng lạnh chỉ có hắn có thể nghe ngăn cản.

Bản tôn khuyên ngươi đừng đuổi theo thì hơn.

Còn đám gia nhân theo thiếu gia bọn họ tới đây nhìn phương hướng Úc Chỉ Mộc cùng Thử Ly biến mất với ánh mắt không thể tin được.

Trời ạ, hai người này không phải là yêu thì chính là tiên! Khó trách thiếu gia bọn hắn trong vài canh giờ đã bị nữ tử kia mê hoặc!

Hừ, Ngọc công tử dừng bước, nâng tay phân phó thị vệ tỳ nữ lui ra.

Đợi mọi người tán đi, hắn rốt cục cất bước, đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, cầm lấy chiếc chăn gấm màu lam thêu mai vàng trên giường, trên bề mặt còn lưu lại hơi ấm của Thử Ly. Tay nắm lại thật chặt, khẽ cúi đầu, mái tóc rũ xuống, làm cho vẻ mặt hắn vốn không rõ biểu tình lại càng thêm không rõ.

Ta biết, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng...

Ha ha ha ha, trong tay nắm chặt chiếc chăn Ly Nhi vừa mới dùng, hắn bỗng nhiên cười rộ lên.

Gió vẫn thổi hơi lạnhnhư trước, hình ảnh trong bóng đêm mơ hồ có chút cô đơn băng hàn cùng cường ngạnh...mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro