Chương 10: Thiếu nữ xinh đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lần này buôn bán có lời, toàn dựa vào công lao của Lục phu nhân kia."

"Đúng vậy, nhiều bạc như vậy đủ chúng ta tiêu xài được một khoản thời gian."

"Lục phu nhân chúng ta không nhìn rõ, thật là đáng tiếc... Tuy rằng tốt bụng, nhưng thân hình mới thật đúng là..."

"Huynh đệ, nghe nói trên dưới vương phủ đều xem nàng là bảo vật."

"Đúng vậy đúng vậy, lục phu nhân kia quả thật lợi hại, những sáu thê thiếp chỉ mình nàng là có."

"Tính thử chắc cũng được tám tháng, lần này nếu là con trai, vương phủ có người kế thừa rồi."

"Lục phu nhân kia nàng không phải mẹ quý nhờ con sao, một bước lên trời !"

"Haiz, nói đến cũng kỳ lạ, vương lão gia này nhà có những sáu thê thiếp vậy mà nhiều năm như vậy hoàn toàn không có được một đứa, đại phu đến xem nói là này vương lão gia có bệnh không tiện nói ra, nhưng này vương lão gia không từ bỏ ý định, lại cưới thêm người vào cửa, Lục phu nhân này liền..."

"Quả thật là kỳ quái, nghe nói Lục phu nhân xinh đẹp như tiên, sao lại cam nguyện gả cho một ông lão, nghe nói lai lịch cũng không được rõ ràng, chớ không phải là..."

"Ai biết được? Từ lúc vào vương phủ, số người gặp nàng rất ít..."

"Vị tiểu ca này, các ngươi đang nói cái gì vậy? Cái Lục phu nhân kua thực sự đẹp như vậy sao?" Năm tuổi đã lên núi Mộc Lưu, Thử Ly chưa bao giờ hạ sơn nên đối chuyện ở nhân giới vô cùng tò mò, gặp bốn người đang tán gẫu thân thiện, liền nhịn không được tiến lên hỏi.

"Ah, tiểu cô nương, Lục phu nhân à, ta cũng chưa từng gặp, chỉ là nghe nói nàng ta vô cùng xinh đẹp và ôn nhu." Bốn người thấy Thử Ly đi tới cạnh bọn họ, mặc dù không thấy rõ diện mạo, nhưng xuyên qua tấm sa mỏng mơ hồ có thể thấy được nàng tuổi nhỏ nhưng đã hiện ra dung mạo xinh đẹp, vì thế trong đó một người liền ân cần nói với tiểu mỹ nữ trước mặt bọn họ: "Tiểu cô nương muốn ca ca ta mang ngươi đi chùa miếu ngoài thành xem không? Nghe nói, Lục phu nhân sẽ đi đến đó vì cầu phúc cho đứa nhỏ trong bụng."

"Được được!"

"Sư muội, lại đây!" Thụy Ngọc nhìn không quen bộ dáng mê đắm của đám người nọ, đi đến bàn bốn người kia kéo Thử Ly về, còn không quên liếc người nọ một ánh mắt lạnh thấu xương.

"Huynh đệ, nhìn bọn họ không phải là dễ chọc, mau ngồi xuống, chúng ta tiếp tục ăn!" Mặt khác ba người vội vàng kéo người kia tiếp tục nói chuyện.

"Tiểu nhị!" Huyền Vũ gọi tiểu nhị, đặt một thỏi bạc ở trên bàn, cầm lấy bội kiếm, đi ra khỏi tửu điếm: "Chúng ta đi!"

"Sư huynh, chúng ta đi xem thử, dù sao cũng là ra khỏi thành." Thử Ly đuổi theo sát sau Huyền Vũ, lôi kéo của tay áo hắn làm nũng.

"... Sư muội, làm nũng cũng vô dụng!" Huyền Vũ dừng một chút, ngăn tay nàng, tiếp tục về phía trước đi.

"Vũ sư huynh, đi đi , tiện đường xem tí thôi..." Thử Ly không ngừng cố gắng, hiếm khi làm nũng với hắn như vậy, cũng không tin Huyền Vũ không mềm lòng, huống chi ta đáng yêu như vậy!

"Sư muội, chúng ta đồng ý là được, không cần trưng cầu ý kiến của hắn!" Thụy Ngọc không quen nhìn Ly Nhi lại làm nũng với hắn, ta còn chưa hưởng thụ nữa!

"Muội muội, đi thôi, ca ca đồng ý là được." Thần Vô Ức tuy rằng bối phận thấp hơn so với bọn Huyền Vũ, nhưng biểu hiện trong những năm gần đây cũng vô cùng xuất chúng, tính tình cũng tự nhiên trở nên kiêu ngạo. Đối với các đệ tử khác cũng không quá thân cận.

"Được, sư muội, chúng ta đi xem." Huyền Vũ cười nhẹ, kỳ thật trong lòng cũng rất hưởng thụ được sư muội Thử Ly này làm nũng, huống chi hai người này rõ ràng đối với mình rất bất mãn.

Những năm qua không quá chú ý đến sư muội này, lúc trên đại điện chỉ thấy nàng lạnh lùng lạnh nhạt không dễ tiếp cận, không ngờ chỉ mới vừa rời khói núi lại hoạt bát như thế, còn châm chọc khiêu khích hắn, không có một chút ánh mắt ái mộ như những nữ đệ tử khác trong môn phái, ngược lại làm hắn có chút cảm giác thất bại... Hứng thú.

Nôn quá! Thử Ly lặng lẽ ở sau lưng ra dấu thắng lợi.

Bốn người ở khách điếm nghe thấy bọn họ quyết định, miệng nhếch lên nụ cười quỷ quái.

Một thai phụ trẻ tuổi được nha đầu áo hồng dìu chậm rãi quỳ trên gối mềm, hai tay tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt thành kính khấu bái Quan Âm trên điện.

Thai phụ trẻ tuổi này khoảng hai mươi tuổi, mái tóc đen kết thành búi tóc Lưu Vân, mặt như hoa, da mặt trắng nõn trên môi mang một nụ cười thản nhiên, thân mặc áo lụa màu xanh nhạt, do mang thai nên thân hình sắc mặt đều càng mượt mà.

Đây chính là cảnh tượng mà bọn Thử Ly thấy trong miếu Quan Âm ở ngoại thành.

Thử Ly đứng bên cạnh cửa, nhìn dung mạo xuất chúng của thai phụ kia, cảm khái: "Quả thật không sai, nàng ta hẳn chính là Lục phu nhân kia!"

Chờ kia mỹ phụ kia đứng lên, lúc chuẩn bị rời đi, Thử Ly liền chạy nhanh tiến tới: "Vị tỷ tỷ này xin dừng bước."

"Tiểu cô nương, ngươi đây là?" Mỹ phụ kia mỉm cười.

"Là như thế này..." Trong đầu Thử Ly ngượng ngùng hỗn loạn: "Nghe nói tỷ tỷ rất đẹp, cho nên đến xem, tỷ tỷ quả nhiên danh bất hư truyền, ha ha... Ta thật thích tỷ tỷ xinh đẹp."

"Tiểu cô nương nói chuyện thật có ý tứ." Mỹ phụ kia vẫn cười như cũ, ánh mắt lóe sáng, nói: "Hay là lát nữa đến nhà ta làm khách, lão gia thấy ngươi nhất định sẽ rất thích, nói không chừng hắn còn có thể thu ngươi làm con gái nuôi nữa!"

"Được, được, ta đang muốn đi quý phủ chơi đùa một chút!"

"Đa tạ lời mời của phu nhân, chúng ta quả thật còn phải lên đường, thật sự là không có phương tiện, chúng ta chỉ có thể nhận tấm lòng của phu nhân." Huyền Vũ tiến lên cự tuyệt kéo Thử Ly về. Cho nha đầu kia đến xem náo nhiệt đã là tốt lắm rồi, còn muốn đi chơi, không có cửa đâu!

"Sư huynh, không chịu đâu." Thử Ly không chịu, ta còn muốn đi chơi đùa nữa, chưa gì đã lên đường thiệt là không có ý vị gì hết!

"Cái này không phải ngươi muốn là được." Nói xong, kéo Thử Ly đi hướng ra phía ngoài.

"Vật nô gia xin tạm biệt tại đây." Lục phu nhân kia cũng không ép, lại cười với Thử Ly: "Tiểu muội muội, chúng ta cũng coi như hữu duyên, hoan nghênh ngươi lúc nào cũng có thể đến vương phủ tìm ta, ta tên là Liễu Mi Kiều."

Thử Ly buồn bực đi cuối đoàn người, buồn tẻ lên đường.

"Ly Nhi, một hồi chúng ta về thăm thôn đi, được không?" Thần Vô Ức thấy dọc đường đi Thử Ly đều không mở miệng, liền chậm cước bộ đi đến bên cạnh nàng, chủ động đề cập chuyện hồi hương sau nhiều năm: "Nơi đó không biết đã thành như thế nào rồi."

"...Uhm... được, khi xưa còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không biết cha mẹ đã được lập mộ ở đâu chưa." Nhớ tới cha mẹ, một người luôn luôn không biết bi thương là thế nào, Thử Ly đột nhiên có chút thương cảm.

"..." Thần Vô Ức không nói, trong lòng giận dữ, ta trở về nhất định phải làm cho họ Trương kia cùng Tri huyện ngu ngốc thật đẹp mặt!

"A... Cứu mạng..." Lúc này tiếng kinh hô từ phía trước truyền đến.

Thử Ly bọn họ theo âm thanh nhìn, chỉ thấy một con ngựa bị đứt dây cương hất ngã gã nô bộc lái xe xuống đất, qua cửa sô nhìn vào bên trong xe ngựa có thể thấy được vài gương mặt kinh hoàng của nữ tử.

Thụy Ngọc cùng Huyền Vũ đang đi trên cùng vội vàng phi thân tiến lên, một người ngăn lại con ngựa phía trước, một người từ phía sau ổn định xe ngựa, rất nhanh con ngựa kia im lặng lại, phục trên mặt đất, Huyền Vũ vẫn vuốt ve nó bộ lông.

Uất Trì Thụy Ngọc mở rèm cửa, đỡ các nữ tử ra khỏi xe: "Là các ngươi!"

"Đa tạ công tử cứu mạng." Lục y nữ tử xuống xe bái tạ, ba người này đúng là Liễu Mi Kiều và hai nha hoàn đã gặp ở miếu nọ.

"Tỷ tỷ, thì ra là các ngươi!" "Chúng ta thật đúng là hữu duyên!"

"Muội muội, lại gặp mặt." Liễu Mi Kiều khẩn thiết: "Đã có duyên, các ngươi lại là ân nhân cứu mạng ta, mời các ngươi nhất định phải đến hàn xá một chút, ăn bữa cơm rau dưa, để trả ân tình cứu mạng."

"Sư huynh, lần này chúng ta thành ân nhân cứu mạng của nàng ta, chúng ta cũng nên đi một chuyến, đi đi!" Chỉ cần Huyền Vũ gật đầu, kia những người khác tự nhiên sẽ làm theo, Thử Ly lại kéo tay áo Huyền Vũ.

Không chống đỡ nỗi cùng lúc Liễu Mi Kiều và Thử Ly "Tạo áp lực", Huyền Vũ bất đắc dĩ gật đầu.

Mọi người hướng về nhà Vương lão gia ở Mộ Tiên trấn mà đi.

"Lão gia, chúng ta đã trở về!" Liễu Mi Kiều ưỡng bụng bước qua cửa Vương phủ, đón chào Vương lão gia đang đứng chờ ở trong viện.

Vương lão gia một thân áo gấm màu xanh đậm, thân hình béo tròn, trên mặt chau lại chính là rất quan tâm trân trọng mỹ thiếu nữ xinh đẹp của mình, hắn tiến lên, đỡ lấy Liễu Mi Kiều, cẩn thận đỡ vào đại đường.

"Lão gia, đợi chút." Liễu Mi Kiều xoay người: "Lúc thiếp ở ngoài thành đột ngột con ngựa bị đứt dây cương, là bọn họ cứu mạng thiếp, cho nên mới mời đến quý phủ, lão gia, người xem?"

"Thì ra là ân nhân cứu mạng của Mi Kiều, mau mời vào, mau mời vào." Vương lão gia quay đầu nhìn bọn họ, nói xong nghênh tiếp các nàng vào nội đường, gọi gia nhân dâng trà lên.

"Cảm tạ các vị cứu Mi Kiều cùng đứa nhỏ chưa sinh của Vương mỗ, Vương mỗ lấy trà thay rượu trước kính các vị một ly." Vương lão gia nói xong nâng chung trà lên một ngụm uống xong: "Mời các vị nhất định lưu lại ăn bữa cơm rau dưa, Vương mỗ nhất định chuẩn bị rượu ngon, mặc sức mà uống."

"Vương lão gia, hiện tại chúng ta quấy rầy nhiều, thế nhưng phu nhân đã an toàn về tới, chúng ta cũng còn phải lên đường, không quấy rầy nữa." Nói xong, Huyền Vũ dẫn đầu đứng dậy, tính đi.

"Chư vị anh hùng xin dừng bước, đêm nay hãy ở lại hàn xá một đêm, sáng mai lại lên đường cũng không muộn." Vương lão gia chạy nhanh ra giữ lại.

"Được! Chúng ta lưu lại quấy rầy các vị." Thử Ly nghĩ đến có đống lớn các món ngon chờ nàng, lập tức vui vẻ đồng ý.

"Thử Ly, ngươi..." Huyền Vũ nhíu mày, đây không phải là làm loạn sao!

Liễu Mi Kiều lúc này cảm xúc có chút kích động, tên là Thử Ly này, chẳng lẽ... Vì thế chạy nhanh che bụng: "Lão gia, ta... bụng... đau..."

"Làm sao vậy, làm sao vậy, nàng ráng một chút, ta lập tức tìm đại phu đến." Vương lão gia thấy thế chạy nhanh đỡ lấy Liễu Mi Kiều, hướng phía bên ngoài gầm lên: "Còn không mau mời Lý đại phu đến!"

"Vương lão gia không nên gấp gáp, tại hạ biết chút y thuật, không bằng cho tại hạ..." Huyền Vũ xoay người mở miệng đến.

"Vậy làm phiền!" Vương lão gia đưa Liễu Mi Kiều an trí ở ghế dựa.

Huyền Vũ tiến lên, bắt mạch trên cổ tay Liễu Mi Kiều.

Mạch tượng này vì sao là như thế này? Huyền Vũ khẽ nhíu mày, thật sự có chút kỳ quái.

"Vị công tử này, thai nhi Mi Kiều trong bụng không có việc gì chứ?" Vương lão gia thấy Huyền Vũ thật lâu không mở miệng, càng trở nên lo lắng.

"... A, không có việc gì... Phu nhân chỉ là động thai khí, chỉ cần uống chút thuốc an thần ngưng khí, nghĩ ngơi cho tốt là được."

"Vâng, đa tạ công tử..." Vương lão gia lại quay đầu phân phó: "Đưa phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi, kêu phòng bếp chiếu theo lời vị công tử này làm chút an thuốc thần ngưng khí đưa cho phu nhân uống."

"Các vị mời ngồi, nghỉ ngơi một chút, ta lập tức gọi người chuẩn bị đồ ăn chiêu đãi các vị!" Vương lão gia lại tiếp đón bọn Huyền Vũ.

Còn phía bên Liễu Mi Kiều, sau nàng được đỡ lên giường, cho bọn nha hoàn lui ra, chỉ còn một người ở trong phòng.

Sau khi đóng cửa, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ thấy nàng lập tức ngồi dậy, trên gương mặt xinh đẹp không thấy chút đau đớn do động thai khí, cười lạnh bước xuống giường, thân hình mang thai nhưng cước bộ rất nhẹ nhàng, thân nhẹ như yến không thấy một chút bộ dáng cồng kềnh của phụ nữ mang thai, đi ra nội gian mở cửa số ra phía trước một đạo lục quang biến mất không thấy.

Phòng trong, chỉ còn gió nhẹ phẩy, hoa mai di động, cùng cây liễu ngoài cửa sổ lay động trong gió.

Trên bàn thức ăn phong phú, rượu ngon đầy chén. Mọi người ăn mỹ vị, uống vui sướng, đặc biệt là Thử Ly, ăn như vậy chẳng phải vui lắm sao.

"Thử Ly Nhi ta lớn mật hỏi một câu..." Thử Ly thấy sắc mặt Vương lão gia ửng hồng, đúng là say rồi, liền đánh bạo hỏi: "Nghe nói Vương lão gia có bệnh không tiện nói ra, Liễu tỷ tỷ này là như thế nào có được cục cưng vậy?"

"Ha ha... đều là công lao của Hoán Hoa thảo..." Vương lão gia nhất định là uống say rồi, nên không chưa cảm thấy lời nói của Thử Ly là đại bất kính, ngược lại có chút tự hào đáp: "Mi Kiều thật là phúc tinh của Vương mỗ ta, lúc trước vô tình gặp gỡ một lần ngoài thành, không chỉ có vẻ đẹp của thiếu nữ, còn mang về Hoán Hoa thảo."

Thì ta là do Hoán Hoa thảo, lúc Thử Ly ở Mộc Lưu cũng có nghe sơ qua. Vì thế lại nảy ra một vấn đề khác: "Vậy Vương lão gia ngài làm gặp được Liễu tỷ tỷ lại mang được nàng về?"

Huyền Vũ nhíu mày nhìn Thử Ly, cũng không ngăn cản, bởi vì hắn cũng muốn biết chuyện của Liễu Mi Kiều kia, mạch tượng nàng ta thật sự kỳ quái, chỉ sợ nàng cũng không phải là nữ tử tầm thường.

Còn Thụy Ngọc cùng Thần Vô Ức chuyện ai nấy làm, đối với chuyện cũa Vương lão gia kia không hề hứng thú, không quan tâm Thử Ly đang nháo cái gì, giống như là đã quen rồi.

Uất Trì Thụy Ngọc nhìn một bàn đồ ăn nhưng vẫn chưa đụng đến đũa, rượu trong chén cũng chưa uống một giọt. Nhắm mắt, hơi thở dài, đồ ăn ở nhân gian này vẫn bình thường vô vị như vậy, thật là một chút mỹ vị cũng bằng Côn Lôn động ta. Không biết Ly Nhi sao lại thích đồ ăn ở nhân gian này như thế.

Còn Thần Vô Ức vẫn chậm rãi ăn, vẫn chưa nói lời nào.

"Thời điểm đầu hạ năm ngoái, ta kinh thương trở về, trên đường trở về gặp Mi Kiều bị thương té trên mặt đất cản đường, ta liền xuống xe xem, mới phát hiện Mi Kiều ôm một giỏ thảo dược màu trắng ngã ở giữa đường, vì thế..." Còn chưa có nói xong, Vương lão gia đột nhiên ngã xuống, bên môi lưu lại máu tươi màu đen.

Tiếp theo, các đệ tử Mộc Lưu cũng lục tục ngã xuống, nhưng có điểm tốt là bọn họ vẫn chưa hộc máu, chính là nháo nhào trên mặt đất, trên mặt tràn đầy thống khổ.

"Cái này..." Thử Ly cũng cảm thấy khó chịu , ôm bụng đau đớn ngồi dưới đất.

"Ha ha... Ha ha... Ta nói Mộc Lưu đệ tử lợi hại như thế nào, thì ra cũng chỉ đến mức này thôi!" Một âm thanh tàn nhẫn làm càn cười to, gió thổi qua, cửa mở ta, một thân ảnh màu xanh lục nhẹ nhàng tiến vào...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro