Chương 9: Lần đầu đến nhân giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A! tuyệt quá!" Nụ cười nhẹ đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười sảng khoái, Thử Ly cố gắng áp chế âm thanh mình không nên quá lớn, sư phụ mà nghe thấy thì tất cả những gì đã làm đều hỏng hết.

Năm năm rồi! năm năm rồi!

Suốt năm năm là những ngày tịch mịch nhàm chán vô cùng,

Suốt năm năm là những ngày buồn tẻ chán nản vô cùng,

Suốt năm năm là những ngày giả làm cục cưng đoan trang ngoan ngoãn,

Thế nên chán đến tận cùng!

Nhược Dao tỷ tỷ nói đúng, chỉ cần nghe lời sư phụ, không gây ồn ào với người, không làm phiền người, không cho người mất mặt, ngoan ngoãn tĩnh tu, người nhất định sẽ vui vẻ, một khi người vui vẻ, những ngày ta sống không bằng chết ngày sẽ không còn, nghênh đón ta dưới núi chính là đồ ăn ngon đồ chơi vui ngày lành tháng tốt!

Nôn quá!

Nào là kẹo hồ lô ê hề, hạt sen đường phèn ngọt ngào, bánh hoa quế mềm mại, vịt nướng béo ngậy... Tất cả những mỹ vị có thể nghĩ đến đều luân phiên xuất hiện trong đầu Thử Ly, nằm ở trên giường, khuôn mặt nàng tươi cười đắc ý, khóe miệng chảy ra một dòng nước miếng.

Vì thấy ánh mắt sáng rực bất thường trong nháy mắt kia của đồ đệ nhà mình lúc ở trên điện mà sáng sớm ẩn tại một nơi bí mật gần đó lẳng lặng quan sát, Úc Chỉ Mộc thấy Thử Ly ở trong phòng nhỏ giọng reo mừng, thấy tư thái lúc ngủ của Thử Ly lần này, có chút bất lực, nhưng lại có chút ngầm vui sướng.

Ly Nhi tuy rằng lừa hắn, tuy rằng giả ngoan lâu như vậy, nhưng tính tình thật của Ly Nhi vẫn như lúc mới gặp, an lòng đi rất nhiều.

Vì thế không nén được nở nụ cười, dưới ánh trăng, gió nhẹ phất quá hai gò má càng hiển lộ dáng vẻ trắng nõn tuấn mỹ, ôn nhu hiện ra vẻ nhu hòa kỳ dị, khóe miệng nhếch lên, vô tình lộ ra vẻ quyến rũ không phù hợp với tiên nhân.

Nụ cười này, che mờ cả nhật nguyệt, phong thái tài hoa tuyệt vời.

Đáng tiếc là, nụ cười vô cùng tuyệt mỹ như thế, đẹp hơn nhiều so với đồ ăn ngon trong mộng của Thử Ly, có điều Thử Ly căn bản không nhìn thấy...

"Ly Nhi, xong chưa?" ngoài của phòng Thử Ly, vẫn là một thân áo trắng Úc Chỉ Mộc.

"Xong rồi!" Thử Ly mở cửa ra, cũng một thân áo trắng như sư phụ, chỉ có khác là trên cổ tay thêu mấy đóa bạch chỉ tinh xảo, mái tóc hờ hững mộc trâm tùy ý kéo, vẫn là nụ cười nhạt trên môi. Kỳ thật trong lòng sớm đã rất ầm ĩ, hiện tại tuyệt đối không thể phá hỏng, bằng không sư phụ mà mất hứng, ta cũng đừng mơ được đi ra ngoài!

Vì thế tự hạ quyết tâm, âm thầm cổ vũ chính mình, kiên trì kiên trì, hạ sơn liền có thể giải phóng !

"Đi thôi!" Biết nha đầu kia trong lòng đang tính toán điều gì, cũng không chọc phá, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, xoay người đi trước.

"Vâng."

"A..." Một âm nhỏ vang lên trong điện.

Thời khắc Úc Chỉ Mộc dẫn Thử Ly bước vào Càn Nguyên điện, mọi người trong điện lại một lần nữa bị hấp dẫn. Úc Chỉ Mộc lấy hình dáng thật xuất hiện trước mặt mọi người, hơn nữa theo sau còn có Thử Ly xinh đẹp và thanh lệ.

Năm năm không gặp muội muội, trên mặt Thần Vô Ức và Thụy Ngọc đều hiện vẻ kích động, chỉ là ngại đang ở trên đại điện, không tiện thể hiện, bằng không sớm đã tiến đến vây quanh Thử Ly hỏi han.

Mà Tần Nhược Dao cũng vậy, trên mặt cũng vô cùng vui sướng và kích động, chẳng qua ánh mắt chỉ lóe sáng rất nhanh, không để người khác phát hiện.

"Chưởng môn sư đệ, đệ rốt cục cũng còn nhớ tới Mộc Lưu, không nỡ bỏ rơi à?" Nam Hàn Nguyên lên tiếng, ngữ khí có chút thầm oán cùng bực mình.

"Đại sư huynh, huynh có ý gì đây?" Nguyệt Huyền nhìn Nam Hàn Nguyên, lại nhìn chúng đệ tử trước mặt: "Chúng đệ tử đang nhìn kìa!" Đều bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn không đúng mực như thế.

Úc Chỉ Mộc không nói, đi hướng về nhị vị sư huynh, sắp đặt cho đồ nhi đứng ở một bên, sau đó mặt lạnh ngồi trên chủ vị.

Thử Ly đứng yên, nhân lúc không ai để ý nhìn ba người quen thuộc cười nhẹ. Bọn họ thay đổi cũng nhiều a! Quả thật thời gian trôi nhanh quá, ca ca bọn họ đã xuất sắc như thế!

Thần Vô Ức năm năm qua cao lên rất nhiều, hắn mười tám tuổi, bỏ được tính trẻ con, hình dáng rõ ràng, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt nhìn chằm chằm Thử Ly rất sáng, lóe lên vẻ sáng rỡ. Tóc đen được búi cẩn thận tỉ mỉ, một thân áo xanh, chất vải bình thường, thanh trường kiếm trên tay, hiện ra khí thế anh tuấn nghiêm cẩn.

Uất Trì Thụy Ngọc nghiễm nhiên vẫn một quý công tử, một thân áo trắng, trên vạt áo và cổ tay áo đều viền tơ vàng , trên thân áo các hoa văn bằng chỉ bạc sinh động, có thể thấy là được làm vật liệu phi phàm, đẹp đẽ giá trị lịch sự tao nhã. Gương mặt lại càng xinh đẹp hơn nhiều so với năm năm trước, ngũ quan tinh xảo mà không mất đi vẻ anh tuấn, làn môi mỏng khẽ nhếch, một đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Thử Ly một cách nóng rực.

Hai người không khác nhau mấy, đứng ở kia quả thật là những mỹ nam tử.

Còn Tần Nhược Dao thì lại đến giai đoạn hai mươi năm tươi đẹp nhất của nữ tử, một thân áo xanh đơn giản, yêu kiều duyên dáng, mắt ngọc mày ngài, làn da mặc dù không thể so với tuyết trắng nhưng cũng non mềm bóng loáng, trong vẻ tươi đẹp vẫn chứa một chút vẻ thành thục.

"Hôm nay, năm năm một lần, là ngày các tân đệ tử xuống núi tôi luyện, các ngươi sẽ dừng lại ở nhân giới một tháng." Một lúc lâu sau, Úc Chỉ Mộc mới thốt lên âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Năm gần đây, mặc dù Ma giới bình an vô sự, nhưng cũng không thể khinh thường, các vị làm việc hết sức cẩn thận. Các ngươi xuống núi là để hành tẩu rèn luyện, không được gây chuyện thị phi!"

"Vâng, đệ tử tuân mệnh!" Các đệ tử lần này xuống núi nghe xong, lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh.

"Ly Nhi." Úc Chỉ Mộc kêu.

"Sư phụ." Thử Ly bước ra tiến lên, đối diện tòa thượng Úc Chỉ Mộc hành lễ.

"Ly Nhi năm năm qua chưa ra khỏi Thủy Trúc phong, lần này hãy cùng chúng đệ tử cùng nhau xuống núi." Nói xong với đệ tử trên đại điện lại chuyển hướng sang hướng Thử Ly, nhưng cũng không nói gì hơn.

"Vô Ức, Thụy Ngọc, Huyền Vũ, các ngươi đã từng xuống núi tôi luyện, nhiều kinh nghiệm, lần này do ba người các ngươi dẫn dắt đệ tử xuống núi rèn luyện, trên đường cẩn thận hơn, bảo vệ an nguy cho mọi người, không được làm mất mặt Mộc Lưu ta!" Lúc này, Nguyệt Huyền nhanh nhạy bổ sung. Có này ba người chăm sóc đồ nhi kia của hắn, hắn cũng nên yên tâm!

"Đệ tử nhất định không phụ tiên mệnh!" Ba người cùng bước ra khỏi hàng hướng ba vị tiên tôn khấu đầu.

"Các vị hãy chuẩn bị, đã đến lúc xuống núi!" Úc Chỉ Mộc vuốt cằm, thản nhiên phân phó: "Các vị đều lui ra đi!"

Mọi người lĩnh mệnh rời khỏi chính điện.

Trong điện, hai vị sư huynh của Úc Chỉ Mộc đang muốn nói gì đó với hắn, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã đứng dậy biến mất. Chỉ còn lại hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Nam Hàn Nguyên vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, Nguyệt Huyền thì lại như đã thành thói quen.

"Năm năm không gặp, tính tình sư đệ vẫn như vậy!"

"Haiz, tính tình này của hắn thật là ngàn năm không thay đổi, huynh cũng không phải không biết, sư huynh hà tất phải như vậy!"

Nói xong, hai người cũng biến mất khỏi điện.

Gặp ba vị tiên tôn đã đi, chúng đệ tử bên ngoài điện thong thả đi tới rốt cục cũng được thả lỏng, tụm năm tụm ba, ngươi một câu ta một câu hiểu hiện vô cùng hưng phấn kích động.

"Ly Nhi!" Ba tiếng đến từ người khác nhau cùng lúc la lên, đều cùng lộ vẻ vui sướng.

Gặp ba người quen biết, Thử Ly thong thả bước qua, vẫn duy trì nụ cười thản nhiên như trước. Vẫn còn chưa ra khỏi Mộc Lưu, không biết sư phụ ở nơi nào quan sát đâu, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.

Dưới một gốc cây tùng xanh cao lớn, đứng dựa thân cây Thử Ly bị bọn Thụy Ngọc lôi kéo đến tán gẫu, thổ lộ hết những tưởng nhớ trong của chính mình trong năm năm không gặp.

"Muộn vẫn còn chưa thu xếp xong, đợi lát nữa trên đường sẽ có thời gian tán gẫu hơn, Ly Nhi xin cáo từ trước!" Thấy thời gian sắp đến, chính mình còn chưa thu xếp hành lý, vì thế nhanh chóng gián đoạn bọn họ nói chuyện, liền muốn chạy nhanh về phòng mình trên Mộc Lưu điện thu xếp mọi thứ.

"Lê Tử, ta lại không được đi, tâm sự thêm chút nữa thôi, ta rất nhớ ngươi đó..." Tần Nhược Dao oán giận.

"Nhược Dao tỷ, chờ chúng ta trở về sẽ còn nhiều thời gian tán gẫu, ta đi trước." Thử Ly liền tiến lên ôm lấy nàng ta, khẽ cười cáo từ.

...

"Sư phụ!" Đẩy cửa đi vào, Úc Chỉ Mộc lường trước nên đã ở trong phòng chờ nàng.

Thử Ly kinh ngạc thấy Úc Chỉ Mộc chờ ở trong phòng, càng kinh ngạc hơn khi thấy bọc đồ màu vàng trong tay hắn. Không phải là...

"Ly Nhi, vi sư biết ngươi cùng bọn Thụy Ngọc tán gẫu vui vẻ, nhất định đã quên thu xếp hành lý, liền tự chủ trương thu thập chút, đồ đạc gì đó của nữ tử các ngươi vi sư cũng không thực biết rõ, ngươi sẽ không trách sư phụ chứ?" Úc Chỉ Mộc có chút mất tự nhiên, nghĩ ái đồ của mình ái đồ phải rời khỏi mình trong một tháng, trên mặt mặc dù nhìn không ra cảm xúc, kỳ thật trong lòng vẫn là có chút lo lắng cùng không nỡ, bằng không cũng sẽ không có chuyện lúc trên điện Nguyệt Huyền sư huynh nói giúp mình.

Lần đầu tiên làm sư phụ người ta lại như vậy, đồ đệ mình rời xa một chút thôi, nhưng lại khiến cho mình mất tự nhiên.

"Sư phụ!" Thử Ly mặc kệ nội tâm sư phụ mình lúc này đang vô cùng rối rắm mất tự nhiên, chạy vội qua ôm lấy hắn, vẻ mặt cảm động, trên mặt đẫm nước mắt.

Thử Ly rốt cuộc không giả trang nổi nữa, muốn trong trẻo nhưng lạnh lùng, muốn làm thục nữ thật là khó quá, chỉ một hành động nho nhỏ của sư phụ liền cảm động lộ nguyên hình, cả người đều dính chặt lấy hắn.

Mặc kệ, dù sao cũng sẽ lập tức xuống núi, trong năm năm qua sư phụ thân yêu không ôm nàng được một lần!

"Ly Nhi, được rồi được rồi" Úc Chỉ Mộc kêu lên một cách xấu hổ, nhiều năm như vậy mà tiểu nha đầu không chủ động thân cận với hắn, lần thân cận này, thật đúng là không thích ứng được, đành phải tránh nàng, đối với nàng vẻ mặt lập tức nghiêm túc: "Sắp đến giờ rồi, còn không mau đi cùng bọn hắn hội hợp, xuống núi không được gây chuyện thị phi, gây chuyện, nghe thấy không?"

Chính mình biết rất rõ tính nàng thích náo loạn, vài năm nay mặc dù ra vẻ rất quy củ rất nghe lời, kỳ thật trong lòng đã sớm muốn náo loạn rồi!

"Dạ!" Thử Ly vẻ mặt khiêm cung ngoan ngoãn cúi đầu, kỳ thật trong lòng rất vui mừng, ha ha, ta nhất định sẽ rất "Nghe lời" !

...

"Kìa, mau nhìn kìa, phía trước thật là náo nhiệt!" Thử Ly một tay cầm kẹo hồ lô một tay cầm một túi bánh đậu xanh như một con thoi ở giữa chợ đông người chạy qua chạy lại, trên mặt đeo khăn che mặt bọ gió thổi dính sát vào da thịt, mái tóc dài đen như mực theo gió bay lên.

Phía sau một đám thanh niên thiếu nữ áo trắng mang bội kiếm đi theo cô gái, trên mặt hoặc bất đắc dĩ, hoặc lo lắng, hoặc tức giận.

Đệ tử chưởng môn này thật là hoạt bát, lúc ở trên điện rõ ràng đâu phải như thế này!

"Sư muội, muội chậm một chút!" Thụy Ngọc đi theo sát nhất, trên tay cầm đống đồ ăn của Thử Ly, chạy vài bước đến bên người nàng, theo sát phía sau là Thần Vô Ức.

"Ngươi mà gặp chuyện chúng ta không gánh nổi!" Huyền vũ cũng tiến lên, khẩu khí có chút châm chọc khiêu khích.

Lúc này ánh mắt Thử Ly mới rời khỏi đám xiếc ảo thuật náo nhiệt, Bin rịn xoay người, nâng chiếc kẹo hồ lô trong tay cắn một phát. Miệng ngập trong hương vị ngọt ngào, trong lòng nhớ tới khi ở Mộc Lưu không chú ý đến nhân vật Huyền Vũ này, xuống núi lâu như vậy cũng chưa để ý tới hắn. Chỉ biết được trên dưới Mộc Lưu đều truyền rằng nhị hoàng tử của nhân giới vô cùng ôn nhu nho nhã, rất có phong độ.

Đôi mắt sáng long lanh của Thử Ly chuyển một vòng, cẩn thận đánh giá Huyền Vũ từ trên xuống dưới.

Huyền vũ thân hình thon dài, cao hơn so với ca ca mình, thân áo trắng, cổ tay và vạt áo đều thêu tơ vàng, vừa thấy thì biết chính là vật liệu thượng đẳng. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, hình dáng nhu hòa, cũng không hiển lộ khí âm nhu, trên tay cầm bảo kiếm, thiếu chút nho nhã thư sinh, anh khí hơn một chút. Chân mày hình lưỡi mác nhọn, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt lộ ra hàn khí.

Thử Ly lắc đầu, thật đáng tiếc cho dung mạo này, nói ra lời thật làm tổn hại đến hình tượng nho nhã cửa hắn.

"Ha ha, sư muội ta mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình, mặt sư phụ ta cũng không dám đánh mất, Huyền Vũ sư huynh quá lo lắng."

Thử Ly nhếch khóe miệng, nói lời mang ý trào phúng, xem vẻ mặt cứng ngắt của Huyền Vũ, Thử Ly trong lòng vô cùng sảng khoái.

"Hừ!" Huyền vũ không nói, phất tay áo xoay người rời đi.

"Đi thôi, chúng ta đến khách điếm phía trước nghỉ ngơi, chờ đến giữa trưa thì rời Mộ Tiên trấn." Thần Vô Ức lên tiếng, cùng Thụy Ngọc đuổi theo Huyền Vũ. Những người còn lại đuổi kịp bọn họ.

Chỉ còn Thử Ly một mình ở phía sau chậm rãi đi theo, chép chép miệng, cắn tiếp cây kẹo hồ lô, bẹp bẹp ăn. Người này thật la nhỏ mọn, cái gì mà phong độ nhanh nhẹn, nho nhã phi phàm, đồn đãi quả thực không thể tin. Nhưng mà ngoại trừ sư phụ nhà ta, còn lại đều là danh đúng với thực a!

"Ai u, các vị khách quan..." Điếm tiểu nhị dùng khăn trên vai lau mấy cái bàn vuông: "Mời ngồi mời ngồi, các vị muốn gọi gì không? Chổ chúng tôi có..."

"Không cần, mang trà là được, đồ ăn thì không cần, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi." Huyền Vũ gián đoạn điếm tiểu nhị, chọn một chỗ ngồi xuống.

Đám người Thử Ly cũng chia nhau ngồi vào ba cái bàn vuông.

Thử Ly phóng tầm mắt nhìn lại, ngoại trừ bỏ nhóm người đã biết, trong điếm chỉ còn một bàn có người ngồi.

Bốn người quần áo thô ráp cổ xưa, vô cùng bình thường, trên bàn đồ ăn lại thật là phong phú mỹ vị, giá xem ra chắc cũng không bình thường. Bọn họ vừa uống rượu ăn đồ ăn, vừa không ngại lớn tiếng trò chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro