Chương 12: Phương pháp kinh doanh, mượn đao giết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Lưu sơn, Thu Trúc phong, Càn Nguyên điện.

Trong điện trống trải, Nam Hàn Nguyên, Nguyệt Huyền hai người đứng chắp tay sau lưng, nhìn giấy hạc trong tay, sắc mặt có chút trầm trọng.

"Sư đệ, Chỉ Mộc ở đâu?"

"Tính không ra." Nguyệt Huyền bấm ngón tính toán một hồi, lắc đầu: "Chắc là ở hồ Lạc Nhụy tĩnh tu!"

"Vậy việc này thông báo hắn thế nào! Haiz, cũng trách chúng ta đã khinh thường." Nam Hàn Nguyên chắp tay sau lưng đi lại trong điện: "Loại thảo dược chúng ta không coi trọng kia vốn không đơn giản chỉ là nhân giới mang ra để lừa gạt, Hoán Hoa thảo kia rất có khả năng có liên quan đến Ma giới ..."

"Chúng ta cũng không rõ rốt cuộc là như thế nào, chỉ có thể bảo bọn Huyền Vũ dọc đường đi chú ý hơn chút, tạm thời cứ như vậy đi."

Mà Úc Chỉ Mộc đã lâu không gặp cũng không ở trên Thủy Trúc phong, cũng không ở hồ Lạc Nhụy.

Người rốt cuộc đang ở đâu?

Ngày hôm sau, đám người Huyền Vũ sớm cáo biệt người trong thôn, xuất phát đi huyện Kỳ Dương.

"Vị đại ca này, xin hỏi, người họ Trương làm nghề buôn bán thuốc ở huyện này nhà ở chỗ nào?" Vừa vào đến thị trấn trong huyện Kỳ Dương, Thần Vô Ức tùy ý ngăn một nam tử trung niên trên đường hỏi.

"Làm nghề buôn bán thuốc, họ Trương... ah... người ngươi nói chắc là Trương tài chủ, hắn ở thành đông, các ngươi đi thẳng về phía trước theo con đường này, nhìn thấy một tòa nhà lớn vô cùng hoa lệ, chính là nơi đó." Người nọ thật nhiệt tình, mặt tươi cười, chỉ đường cho bọn Thần Vô Ức.

"Cám ơn vị tiểu ca." Sau khi cảm ơn người nọ, Thần Vô Ức cùng mọi người dọc theo con đường mà người nọ nói.

"Ây, Vô Ức, ngươi tính làm như thế nào? Trăm ngàn không được làm gì quá đáng. Các vị Tiên tôn đã đặc biệt dặn dò, ở nhân giới tuyệt đối không thể gây chuyện ..."

"Ngươi yên tâm, ta có chừng mực." Thần Vô Ức gián đoạn Uất Trì Thụy Ngọc, cười một cách yếu ớt: "Giết người phóng hỏa ta sẽ không làm, ta chỉ là cùng hắn làm cuộc mua bán."

"..." Việc buôn bán? Ngươi biết à? Nói như vậy, ta càng không thể không lo lắng được! Uất Trì Thụy Ngọc vẫn cảm thấy bất an.

Mọi người đi rất nhanh tới Trương phủ, bọn họ đứng trước cửa, Thần Vô Ức tiến lên gõ cửa.

Này tòa nhà quả thật vô cùng hoa lệ, ngay cả biển hiệu ở cửa cũng nạm viền bằng vàng.

"Là ai không biết tốt xấu ở ngoài cửa náo loạn? Thật to gan, đây là Trương phủ có biết hay không..." cửa lớn mở ra, một gã sai vặt áo xám cau mày phàn nàn.

"Nghe nói chủ nhân quý phủ có buôn bán thuốc, chúng ta cố ý đến, muốn cùng lão gia nhà ngươi làm cuộc mua bán, tiểu huynh đệ xin nhắn dùm."

"... Mau mời vào, mau mời vào, tiểu nhân lập tức đi thỉnh lão gia." Gã sai vặt thấy đám người Thần Vô Ức ăn mặc không bình thường, lại có ý cùng lão gia nhà mình làm giao dịch, nghĩ rằng hẳn là khách lớn, vì thế vội vàng tươi cười, cúi đầu khom lưng thỉnh bọn họ vào.

"Các vị công tử và vị tiểu thư này." Trương Phú nghe tin liền ưỡng cái bụng béo thong thả đi ra, hắn đầu đội nón màu xanh đậm, theo vành nón có thể thấy được mái tóc hơi vàng, ẩn ẩn có vài sợi bạc, toàn thân mặc hoa phục cùng màu, tiểu tròng mắt vòng vo chuyển, ám hoàng trên mặt có hoài nghi: "Nghe nói các vị có ý muốn giao dịch với Trương mỗ, các vị là mua hay là bán?"

Thần Vô Ức vẫn chưa lên tiếng, chỉ nhếch miệng cười từ trong lòng lấy ra một cái hộp, mở ra, ý bảo Trương Phú đến xem.

"Vị công tử này, ý của ngươi?" Vừa thấy vật phẩm trong hộp, nét mặt già nua của Trương lão gia kia lập tức tràn đầy nét cười, bàn muốn chạm vào hộp.

Thần Vô Ức nhanh chóng thu hồi lại: "Trương lão gia, cái này ta nghĩ ngươi hẳn là sẽ cần."

"Công tử cảm thấy vấn đề giá..."

"Ta không biết ngươi bình thường thu bao nhiêu ngân lượng, bất quá yêu cầu của ta chỉ là một con số." Nói xong vươn năm ngón tay.

"Năm mươi lượng?" Giá này còn có thể chấp nhận được.

"Trương lão gia nói đùa..." Thần Vô Ức sắc mặt chưa biến.

"Công tử, chẳng lẽ là muốn năm trăm lượng? Điều này..." Trương phú khó xử, trên mặt gượng cười.

"Tại hạ sẽ không cưỡng cầu, suy nghĩ xong lúc nào cũng có thể tới tìm ta." Thần Vô Ức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Công tử chờ chút." Trương Phú nhanh chóng giữ lại, dù sao Hoán Hoa thảo quả thật không dễ tìm, mà trên tay người này trên tay lại có mấy chục cây: "Các vị tạm thời ở lại quý phủ một đêm, để lão phu suy nghĩ thêm."

"..." Đám người Thần Vô Ức cũng không nói lời nào, chỉ là cước bộ ngừng lại.

"Người đâu, chuẩn bị phòng cho các vị khách." Thấy bọn họ dừng lại, có ý lưu lại, Trương Phú liền lập tức gọi người đến chuẩn bị phòng cho bọn họ. Chính mình cẩn thận suy nghĩ, cuộc mua bán này rốt cuộc có đáng giá hay không .

Ban đêm gió có chút lạnh, trăng sáng ở trên cao, không có mây bầu trời rất là sáng sủa.

"Lão gia, tiểu nhân có việc bẩm báo." Ban đêm trời hơi lạnh, Trương Phú đang chuẩn bị thay quần áo ngủ sớm, lại nghe thấy ngoài phòng có người cầu kiến.

"Vào đi!" Trương Phú mặc xong quần áo từ trên giường đứng lên, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, trong tay cầm chén trà bằng sứ đen, có chút không vừa ý: "Trời đã khuya, rốt cuộc chuyện gì?"

"Bẩm lão gia, hôm nay tiểu nhân theo lệ đi kiểm tra kho hàng, phát hiện tất cả thảo dược trong khố đều không cánh mà bay, hơn nữa hiện trường không có bất kỳ dấu vết phá hỏng nào! Việc này thật là kỳ quái..."

"Cái gì!" Trương phú cả kinh đứng lên, cánh tay béo tròn vỗ một tiếng "ba" lên bàn, chén trà rơi xuống đất, nước trà chảy ra làm ướt một mảng.

Hoán Hoa thảo kia không phải là...

"Hiện trường thật sự không có một chút dấu vết nào? Khóa cũng không bị cạy?" Trương Phú nhắm mắt lại, chưa từ bỏ ý định tra hỏi. Nếu quả thật là như vậy, cho dù tìm quan phủ cũng không tra ra được.

"Vâng, không có chút dấu vết."

"Đám khách trong phòng kia có động tĩnh gì không?"

"Bọn họ từ lúc vào phòng cũng chưa từng đi ra, theo bọn người hầu hồi báo, bọn họ ở phòng trong nói chút chuyện phiếm, sau đó đi ngủ sớm."

Xem ra hẳn là không phải bọn họ, Trương Phú nhắm mắt, suy sụp ngồi xuống.

Ngày kia phải giao Hoán Hoa thảo... Cái này... Haiz, cuộc mua bán này không thể không làm.

Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng, chim chóc kêu vui, bầu trời trong xanh sáng sủa không gió.

"Chào Trương lão gia!" Đám người Thần Vô Ức tiến vào đại đường chỉ thấy Trương Phú ngồi ở ghế, mặt không chút thay đổi, tâm tình liền tốt lên tươi cười chào hỏi.

"Chào các vị." Trương Phú nhìn về phía bọn họ, trên mặt bất đắc dĩ: "Theo như giá của công tử, lão phu ta đồng ý, xin chờ chút, ta lập tức sai người đưa ngân phiếu."

"Trương lão gia, hợp tác vui vẻ." Ah, ta biết ngươi sẽ nghĩ thông suốt. Thần Vô Ức tiếp nhận một xấp ngân phiếu, hướng Trương Phú bái biệt: "Chúng ta tạm biệt tại đây."

Thần Vô Ức mang theo nụ cười cùng mọi người rời đi.

Trương Phú à, toàn bộ tài sản của ngươi đủ mua cái quan tài tốt nhất cho ngươi!

Đoàn người Thử Ly trên đường rời khỏi huyện Kỳ Dương nghe nói trong huyện phát sinh án mạng ly kỳ.

Nửa đêm hôm qua, Kỳ Dương thủ phủ, hơn bốn mươi người ở Trương Phú quý phủ toàn bộ mất máu mà chết, không ai sống sót, mấy chục cây Hoán Hoa thảo cũng không cánh mà bay. Tới nay quan phủ vẫn chưa tra ra được ngọn nguồn.

"Hộ pháp, Quỷ Lệ không rõ, tại sao hắn phải giúp chúng ta đoạt lại Hoán Hoa thảo?" Vừa bước vào trong hiên nhà, nam tử áo tím thản nhiên ngồi ở bên cạnh bàn, nói với hòa thượng ngồi xếp bằng trên giường.

"A... Bất luận hắn xuất phát từ mục đích gì, Hoán Hoa thảo cũng đã tới tay, cũng không có người Mộc Lưu theo tới, chúng ta chỉ cần cẩn thận làm việc là được..." Hòa thượng vẻ mặt tươi cười, đó chính là Mộng Già Lam.

"Hộ pháp nói đúng, Mộc Lưu đệ tử vẫn chưa theo dõi đến, chắc là một mình hắn hành động, dù sao hắn cũng giúp chúng ta lần này, chắc là có ý đồ... Sao không đưa hắn vào Ma giới ta, vì Ma tôn cống hiến sức lực?"

"A, Lệ đường chủ nghĩ thực sự đơn giản, muốn hắn nhập ma chỉ sợ không dễ dàng như vậy." Mộng Già Lam ngữ khí lạnh lẽo: "Lệ đường chủ, ngươi trở về Ma giới trước, bẩm báo hành tung của đám đệ tử Mộc Lưu cho Ma tôn."

"Được, hộ pháp trông chừng cẩn thận." Sau đó một đạo khói đen, nam tử áo tím tên là Quỷ Lệ biến mất.

Trương phủ tiêu điều, trên cửa lớn dính máu đỏ sậm đã khô, giấy niêm phong màu trắng bị gió thổi bong một6 mảnh.

Gió bụi cuồn cuộn thổi lá rụng ven đường, bốn phía không một bóng người, yên tĩnh không tiếng động, càng hiện lên sự tiêu điều.

Một thanh niên thư sinh bộ dáng bình thường đứng yên ở ngoài cửa, gương mặt bình thường hơi không vui, một thân áo trắng bị gió thổi làm vấy lên một chút màu xám, thật lâu sau vẫn chưa động đậy.

Con mèo trắng lười nhác nằm trong lòng mở to đôi mắt đen, không tiếng động nhìn chằm chằm vào cánh cửa Trương phủ dính đầy máu đỏ, vẫn không nhúc nhích...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro