Chương 13: Đỡ đẻ là chuyện phiền toái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thử Ly ngẩng đầu, thấy cả một mảng mây đen, miệng oán giận: "Thời tiết quỷ quái gì thế này!"

"Màu trời này e là sắp mưa..." Huyền Vũ phát ra mệnh lệnh: "Nhanh lên, chúng ta phải đến được thôn bên kia núi trước khi trời mưa."

Thử Ly nghe nói gần thôn này có hồ nước rất đẹp, vốn định kéo bọn ca ca đi chơi đùa, nhưng hiện tại... Nàng tức giận vung tay, bước nhanh về phía trước: "Vậy còn không nhanh lên!"

Huyền Vũ đứng ở bên ngoài bất giác cười cười, bước nhanh đuổi theo. Đám Thần Vô Ức cũng vận công đuổi theo.

Không biết lúc nào, gió đã nổi lên.

Cây cối tươi tốt ven đường hỗn độn trong gió, lá cây bị gió thổi rào rạt. Đám cỏ dưới tàng cây run rẩy thân hình yếu ớt mỏng manh, lay động không ngừng.

Bụi đường bị gió cuốn lên từng cuộn, theo gió bay lên, chuyển động không ngừng. Đưa mắt nhìn lại, chỉ còn có thể thấy những đường nét mơ hồ của ngôi làng, u ám giữa không trung, mưa bụi nhạt nhòa.

Xem như thuận lợi xuống núi, mọi người chuyên tâm đi đường, không ai chú ý đến việc Thử Ly đã bị lùi xuống cuối cùng.

Nàng nhàm chán đá bất kỳ hòn đá nhỏ gập gềnh nào gặp được trên đường, nhìn hòn đá nhỏ lăn lộn về phía trước, trong lòng buồn chán không rõ.

Xuống núi cũng đã nhiều ngày, tâm tình được giải thoát lúc đầu cũng đã không còn, tự dưng sinh ra chút cảm xúc tưởng niệm. Đồ ăn ngon chơi vui, đều đã qua tay gần hết, nhưng mà...

Đột nhiên vài tia chớp đánh xuống tiếng sấm nổ vang rền, gió càng thêm tàn sát bừa bãi, không kịp phản ứng, cơn mưa sớm đã không kiềm chế được nữa trong nháy mắt mưa tầm tã như trút nước, bước chân rối loạn của những người trên đường hoàn toàn làm hỗn loạn... tâm tình Thử Ly.

Thời tiết quỷ quái gì thế này!

Thấy mưa xuống, cước bộ mọi người vốn nhanh mà không loạn lại bị rối loạn, tất cả đều thi pháp ngự kiếm tiến đến thôn xóm mờ mịt trong mưa ở phía trước.

Thử Ly theo sát ở phía sau cùng, đang chăm chú nhìn phía trước lại liếc mắt thấy một đám lúc nhúc màu xanh, vì thế liền thi pháp dừng lại gần đám màu xanh kia.

Nàng đi ngang qua, thì thấy thân ảnh màu xanh kia đang vật lộn đứng lên.

Đó là một nữ tử khoảng hai mươi tuổi, ngã ngồi dưới đất, mưa đã làm ướt bùn đất xung quanh và cả quần áo của nàng ta, vết máu trên bộ quần áo mỏng manh màu xanh rất rõ ràng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu, nước mắt và nước mưa chảy ướt qua hai má, cái bớt ở bên mắt phải càng hiện rõ ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Nếu không có bớt kia, chắc sẽ là một mỹ nhân xinh đẹp! Thử Ly lúc này vẫn còn rất tâm tình nghĩ đến chuyện như vậy.

Nữ tử tay ôm bụng, vô cùng đau đớn, miệng đứt quãng kêu lên: "Mau... cứu ta... đứa nhỏ... trong....bụng... ta .. sắp..."

Rất rõ ràng, tình huống Thử Ly gặp phải, là thai phụ áo xanh sắp sinh rồi.

"Ca ca, Ngọc ca ca..." Thử Ly trấn định lại tâm tư chạy nhanh về phía đám Thần Vô Ức nhờ giúp đỡ.

Mọi người nghe thấy thanh âm, quay đầu: "Chuyện gì vậy?"

"..." Thử Ly ra hiệu cho thấy người phụ nữ có thai đang ở trên mặt đất, mọi người thấy thế liền rất nhanh quay về bên cạnh Thử Ly.

"Làm sao bây giờ?" Thử Ly lúng túng. Nàng hoàn toàn không biết xử lý tình huống này!

Vẻ mặt đám Thần Vô Ức cũng vô cùng lúng túng, không biết nên làm cái gì bây giờ. Bọn họ đếu là một đám nam nhân, làm sao biết được!

"Nàng ta hình như sắp sinh rồi, ai biết đỡ đẻ?" Lúc này tiểu đệ tử mà Thử Ly cũng không quen thuộc mở miệng.

Đỡ đẻ? Nữ tử chắc là sẽ biết... Vì thế mọi người đều chuyển ánh mắt về hướng Thử Ly, ý tứ trong mắt rất rõ ràng là: Ở đây chỉ có mình nàng là nữ, nàng không làm chẳng lẽ lại bảo đám nam nhân chúng ta!

Tuy rằng mọi người đại đa số đều còn vị thành niên. -_-

"Ta không biết..." Đừng có nhìn chằm chằm ta như vậy, ta mới chỉ là cô bé mười ba tuổi thôi, làm sao có thể biết đỡ đẻ chứ!

"..."

Thấy mọi người đứng, không biết phải làm như thế nào. Vẫn là Huyền Vũ trấn định trước tiên, ôm lấy thai phụ áo xanh kia, rất nhanh bay về hướng phía trước: "Đi vào thôn!"

Sau khi mọi người sửng sốt, cũng chạy nhanh đuổi theo.

"Có người không? Mau mở cửa, ở đây có người sắp sinh !" Huyền Vũ đứng ở cửa một ngôi nhà bất kỳ, vội vàng gõ cửa.

"Đến đây đến đây, ai mà lại gọi cửa vào giữa trời mưa thế này?" Thanh âm dần dần tiến đến, cửa được mở ra, người đến là một nữ tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vừa thấy người trong lòng Huyền Vũ, lập tức cho vào nhà: "Ai u, mau mau vào đây, đặt nàng ta lên giường, đắp chăn cẩn thận, ta đi chuẩn bị nước ấm."

Chỉ chốc lát sau, người phụ nữ kia trở về, mang theo một chậu nước ấm cùng khăn mặt, thấy trong phòng từ một người biến thành nhiều người cũng không kỳ lạ: "Các ngươi ra gian ngoài chờ, nữ nhân sinh con, nam nhân đều đi ra ngoài hết!"

"Ngươi, ở lại hỗ trợ." Sau đó lại chỉ vào Thử Ly nói.

Vì thế, tất cả ai thuộc giống đực đều đi ra ngoài, Thử Ly ở lại cong lưng vắt khăn mặt, nội tâm vô cùng buồn bực.

Vì sao như vậy, một cô bé như ta căn bản là không biết gì hết! Vị đại nương này, người không sợ ta càng giúp càng rối sao?!

Thử Ly giúp người thai phụ áo xanh lau mồ hôi, còn người phụ nữ trung niên đầu lại đầy mồ hôi tiến hành đỡ đẻ.

"Dùng sức, dùng sức đi... Muội tử..."

"A... A... Không được..." Người thai phụ áo xanh âm thanh tê tâm liệt phế.

"Kiên trì, kiên trì... sắp ra rồi ..." Đại nương cổ vũ.

"Ta... Ta... sắp không còn... khí lực... nữa..."

"Đã ra được hơn phân nửa người rồi, thêm tí lực nữa..."

"... được..." Nàng ta la một tiếng lấy thêm tinh thần: "A..."

"A, đứa nhỏ ra rồi..." một quá trình vừa lâu vừa kinh tâm rốt cục cũng chấm dứt, nhìn đứa trẻ còn máu chảy đầm đìa, Thử Ly nhẹ nhàng thở ra, cả người tê liệt trên mặt đất, giống như người sinh đứa nhỏ kia là chính nàng.

Thử Ly xoa xoa cái trán, vô cùng xúc động, đỡ đẻ không phải là chuyện dễ.

Cả người Thử Ly đang thả lỏng, đột nhiên ngửi thấy một làn gió thơm.

Mùi hương kia nhẹ nhàng mà mê người, vào mũi lập tức mê hoặc, làm cho người say.

Thật thoải mái quá, căn phòng ấm áp dễ chịu này ở đâu đến thế... muốn đi ngủ...

Sư phụ, người sao lại đi nhanh như vậy... trái cây ngon sao cũng không thấy nữa, a... bánh hoa quế, ngươi đừng chạy nha...

"Sư muội, sư muội..."

"Ly Nhi!"

Một vài âm thanh lo lắng vang vọng ở bên tai.

Các thứ đáng ghét gì cứ vỗ vỗ bên tai vậy, là ai đáng ghét quá vậy, sư phụ và đồ ăn ngon cũng mất đâu rồi. Thử Ly tức giận mở mắt ra, hất quai hàm: "Các ngươi làm gì vậy, quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người ta!"

"Ly Nhi, muội rốt cục tỉnh rồi." Thần Vô Ức giúp đỡ nàng chậm rãi ngồi dậy.

"Ly Nhi, có nhớ được các ngươi vì sao ngất xỉu không? Là ai làm, có thấy không?" Vẻ mặt Thụy Ngọc quan tâm hỏi han.

"Sư muội, đứa nhỏ người nữ tử kia sinh ra đâu? Nàng ở đâu?" Huyền Vũ chỉ hai người vẫn đang hôn mê đối diện Thử Ly: "Sao lại thế này?"

"... Muội không biết nữa..." Thử Ly không hiểu ra sao: "Cái gì mà ai với ai!"

"... tạm như vậy đã" Huyền Vũ quyết đoán quyết định: "Để cho Ly Nhi nghỉ ngơi đã, sư muội như vậy cũng không hỏi ra được điều gì, vẫn là chờ kia hai nữ tử tỉnh lại rồi tính."

Chờ sau khi đám người Huyền Vũ ra khỏi phòng trong, Thử Ly một mình ngồi ở bên giường, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Những gì sư huynh bọn họ nói sao mình không có một chút ấn tượng nào?

Hai nữ tử kia là ai?

Đứa bé sơ sinh từ đâu mà xuất hiện?

Chúng ta không phải là đang trên đường đội mưa chạy tới thôn xóm kia sao?

Xem tình hình này, hiện tại không phải đã ở trong thôn sao? Vì sao mình hoàn toàn không nhớ được gì!

"Ách..." Thử Ly cảm giác có động tĩnh, quay đầu xem, phát hiện ra hai nữ tử kia cũng đã yếu ớt tỉnh lại.

"Đây là đâu?" Nữ tử áo xanh kia vẫn yếu ớt nằm: "Sao toàn thân cảm giác không còn khí lực nữa vậy?"

"Ta ngủ từ lúc nào? Ta nhớ rõ ràng là đang khâu quần áo mà?" Người phụ nữ trung niên kia mờ mịt ấn ấn đầu mình.

"Các ngươi đều tỉnh rồi." Huyền Vũ ở bên phòng ngoài nghe thấy động tĩnh của mọi người, liền đi vào bên trong.

"Vị phu nhân này, ngươi còn nhớ đứa nhỏ của mình không?" Huyền Vũ thấy ánh mắt của hai người cũng trống rỗng mê mang như Thử Ly, liền hỏi dò một chút.

"Ngươi nói cái gì? Ta vẫn còn là khuê nữ!" Vẻ mặt nữ tử áo xanh ngượng ngùng mà buồn bực.

"..." Còn vị đại nương kia lại càng vô cùng buồn bực, những người này sao lại ở trong nhà mình, chính mình sao cũng không biết gì hết! Nhưng thấy bọn họ cũng không giống người xấu, cho nên một mình trầm mặc, cũng không mắng đuổi người đi.

Xem ra, các nàng hẳn là đều bị che đi ký ức có liên quan đến đứa nhỏ.

Sự việc này kỳ quái, phải điều tra cho rõ mới được...

Huyền Vũ nhíu mày, nhìn ngoài cửa sổ bầu trời đã trở nên xanh thẳm sau cơn mưa, cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, liền mở miệng: "Nếu nhị vị đã tỉnh, chúng ta xin cáo từ, đại nương hãy nghỉ ngơi thêm."

Dứt lời, liền gọi Thử Ly, cùng rời khỏi phòng.

"Ây, vị công tử này: " phục hồi tinh thần lại trung niên con gái gọi lại Huyền Vũ: "Kia cô nương ta không biết, gia trụ nơi nào lại không biết, ở tại ta này cũng không thỏa, ngươi xem... Có phải hay không làm phiền công tử đem nàng nói trở về a?"

"..." Huyền Vũ ngẫm lại cũng là, chính mình quả thật lo lắng không chu toàn, đem nàng kia chuyện đều đã quên, liền hướng nàng kia nói: "Vậy ngươi sẽ theo chúng ta một đạo đi."

Mọi người mang theo nàng kia ra thôn, vốn định hỏi thanh nhà nàng chỗ hảo đưa nàng về nhà, nhưng đáng tiếc nữ tử trong nhà đã mất thân nhân.

Nàng kia tên là Thiện Vân Liên, vốn là con gái duy nhất của một gia đình quan viên đã sa sút, cũng coi như là dòng dõi thư hương, quan lộ(*) của phụ thân thời trẻ không thuận, bị người hại chết oan, mẫu thân một mình nuôi nấng nàng bởi vì làm lụng vất vả, gần đây đã buông tay nhân gian. Vân Liên một mình phiêu bạc khắp nơi lại không cẩn thận bị một gia đình nông hộ lừa gả cho tên ngốc tử của nhà kia làm vợ, bản thân tuy rằng không xinh đẹp, nhưng cũng không muốn cứ như vậy gả cho một tên ngốc tử, cho nên lập tức nghĩ cách trốn thoát. Sau đó trên đường gặp phải mưa to, sau lại không biết làm thế nào mà gặp được bọn Thử Ly.

(*) Quan lộ: con đường làm quan

Hiện tại, đám người Thử Ly đành phải tạm thời mang nàng theo.

...

Thôn xóm sau cơn mưa trở nên vô cùng sáng sủa, mọi người trong các gia đình đều ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, trên mặt giai tràn đầy vẽ thuần phác tươi mát khoan khoái dễ chịu.

Các đứa trẻ tụ năm tụ ba vui đùa ầm ĩ, các nam tử khiêng cuốc đi ra đồng, có thôn phụ nhân lúc thời tiết tối nên đem ngũ cốc ra phơi nắng, có người thì mang băng ghế gỗ ra ngồi chăm chỉ may vá.

Thậm chí trên ống khói cũng đã có khói bếp, chắc là bữa cơm chiều ngon miệng cũng đã chuẩn bị xong!

Ở một nơi hơi xa thôn, trên mảnh đất trống dưới tàng cây lê, ánh mặt trời chiếu rọi nóng nực đến choáng váng, có thể thấy rõ ràng hình bóng cao ráo đứng ở đó.

Bóng dáng đó là của một nam tử áo trắng đứng yên lặng, bộ dáng thư sinh, con mèo trắng trong lòng im lặng cuộn thành một khối tròn. Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, trên gương mặy bình thường hình như hơi nhíu mày.

Gió lướt qua, lê hoa rơi xuống, vương lại trên tóc, trên vai, trên chân của thư sinh áo trắng kia.

Trong nháy mắt, gương mặt bình thường kia trở nên sinh động hơn rất nhiều.

Đẹp như tranh, trắng như tuyết.

Cả gương mặt hài hòa.

Chiếu rọi rực rỡ, xinh đẹp mà sáng rực...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro