Chương 18: Mê Túy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý Liễu Tinh quay đầu, thấy hai người kia đã dần dần chìm vào Huyết Trì, chưa kịp hoàn toàn chìm vào nước đã lại trồi lên trên mặt nước chính là hai bộ xương trắng!

Đã xảy ra chuyện gì! Trên mặt Ý Liễu Tinh xuất hiện tia phẫn nộ, mở miệng phân phó: "Mọi người tăng cường cẩn thận, không thể để lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Haiz, thế này là hay rồi, trở về làm sao nói cho rõ với Chỉ Mộc đây!

"Ha ha, hai người kia chính là một lời cảnh cáo, các ngươi đừng nghĩ có thể bình yên rời khỏi đây." Một âm thanh lãnh đạm truyền đến. Mọi người nhìn về phía trước,

"Mộng hộ pháp!" Chúng ma binh đồng loạt hướng hắn thi lễ.

"Ý Liễu Tinh, chịu chết đi." Mộng Già Lam với nụ cười từ bi, nhưng lời nói ra lại tràn ngập sự lạnh lẽo. Người này chính là một trong những hộ pháp của Ma tôn Thanh Nguyệt.

Ý Liễu Tinh mặt lạnh xuống, tiếp nhận pháp thuật hắn đánh đến và toàn lực đánh trả lại.

Sau đó vung tay phát ra tia sáng màu lục, nhóm ma nhân không thể động đậy, tay buông xuống, hắn khôi phục lại nụ cười lười nhác: "Thay Tinh Quân ta vấn an Thanh Nguyệt, những người này ta mang đi, các ngươi hãy ngoan ngoãn ở nơi này đi, thứ ta không thể phụng bồi!"

Hỏi khắp tiên giới này định thân chú của ai là mạnh nhất, chỉ có chiêu "Lục Mãn Đại Địa" này của Ý Liễu Tinh Quân không cần tốn nhiều sức có thể cố định trong phạm vi ngươi căn bản không thể nghĩ được. Nhóm ma binh bao gồm cả người vừa đến còn chưa kịp cùng Ý Liễu Tinh đánh nhau một trận - Mộng Già Lam, chỉ có thể oán hận nhìn Ý Liễu Tinh và mọi người biến mất trước mắt, bất đắc dĩ chờ hai canh giờ sau Tiên chú tự giải trừ.

Thử Ly hai tay chống cằm, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm một bàn đầy rượu và thức ăn, haiz, thở dài một hơi thật mạnh.

Cái nơi quỷ quái gì thế này, lạn địa phương, ngay cả mỹ vị cũng ăn không ra vị gì cả.

Sư phụ... Haiz, rốt cuộc có đến không?

Lần này từ Ma giới trở về Mộc Lưu, nhất định không thoát được bị phạt a...

Thử Ly lại nặng nề mà thở dài, haiz.

"Thở dài đối với một bàn mỹ vị, Thử Ly cô nương thật đúng là đặc biệt, không hổ đường đường là ái đồ của Mộc Nhiễm thượng tiên, ha ha ..."

"Ngươi tới làm gì?" Thử Ly quay đầu, đối mặt người đứng cạnh bức màn cười sáng lạn một cách khác thường, sắc mặt liền kém cỏi, khẩu khí cũng rất là khó chịu. Không có việc gì cười sáng lạn như vậy để làm gì.

"Bản tôn tới là nói cho ngươi một tin tức tốt." Thanh Nguyệt đi đến Thử Ly khỏi người giữ, cúi đầu nhìn rượu và thức ăn trên bàn chưa được động đến: "Ngây ngốc với mỹ vị, như thế nào, không hợp khẩu vị?"

Thử Ly không để ý tới hắn, chỉ cầm lấy chén rượu trên bàn, xoay tròn.

"Ha ha, không muốn biết là tin gì sao? Đối với ngươi, tuyệt đối là tin tức tốt." Khóe miệng cong lên, Thanh Nguyệt ngồi xuống sát bên cạnh nàng, lấy chén rượu trong tay nàng uống một hơi cạn sạch.

"... Không có hứng thú..."

"Tin tức tốt không có hứng thú, cũng không muốn ăn này nọ, chúng ta ở đây uống rượu cũng được?" Thanh Nguyệt vừa kiên nhẫn trưng cầu ý kiến, vừa rót đầy rượu vào chén vừa uống cạn, ngón tay thon dài đưa chén đến tận môi Thử Ly: "Ly Nhi..."

"Thỉnh Ma tôn đại nhân gọi ta là Thử Ly." Thử Ly rất bất mãn với cách xưng hô này, một tay gạt chén rượu ra, chén rượu rơi xuống đất theo lực đạo lăn vài vòng, rượu chảy tràn ra, khiến mặt đất nạm hắc ngọc càng thêm đen bóng quỷ dị, hương rượu lẫn vào trong không khí, khiến mùi rượu lan ra nồng đậm cả phòng.

Hương rượu bay vào trong mũi Thử Ly, nàng hít một hơi thật sâu, khóe môi mang theo nụ cười thỏa mãn, chân mày khẽ nhăn. Nàng xoa xoa đầu, có chút say sưa: "Rượu này thơm quá..."

"Đây rượu nổi tiếng của Ma giới ta, vị rượu tinh thuần, vị ngọt lành, không có chút cảm giác chua cay." Nói xong, Thanh Nguyệt cúi người nhặt chén rượu lên, đặt ở bên môi, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, xoay tròn chén rượu, quay đầu nhìn thấy Thử Ly tay chống đỡ lấy đầu tựa vào cạnh bàn, khóe miệng càng cong hơn: "Ly Nhi, nếm thử rượu mà nàng cảm thấy thơm."

Thanh Nguyệt cầm chén rượu, đặt trước mặt Thử Ly.

"Ta nói rồi, Ma tôn đại nhân hãy gọi ta là Thử Ly." Xưng hô này không phải là để cho ngươi gọi.

Thử Ly than thở, cầm lấy chén rượu đặt ở bên miệng: "Rượu này có thật ngon như vậy không?"

Uống đi, nó nhất định rất thích hợp với nàng. Nàng sẽ thích nó.

Thử Ly uống cạn chén rượu kia, ngã xuống bàn, hai mắt bắt đầu mở to một cách mê ly, giương đôi mắt to mơ màng nhìn người trước mặt, rượu còn vương trên môi càng thêm kiều diễm ướt át, một mở một đóng, nhẹ giọng nỉ non điều gì đó.

Thanh Nguyệt có một chút dao động, sau đó lại tiếp tục nhếch miệng cười, ôm lấy Thử Ly, để cho nàng tựa vào lòng mình.

"Có một người rất rất thân thiết của ta bị giam giữ, ta rất nhớ rất nhớ người đó, Ly Nhi ngươi nói ta nên làm thế nào?" Thanh Nguyệt khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng, nhưng ngữ khí mang vẻ ôn nhu chưa từng thấy, từng âm điệu nhẹ nhàng vỗ về lưng Thử Ly.

"Uhm... Ngươi... thật đáng thương, ta giúp ngươi ta giúp ngươi." Thử Ly hai mắt mơ màng, hơi thở đều mang theo hương rượu, giọng của hắn thật dễ chịu, ôn nhu giống như sư phụ vậy, nhưng vì sao ánh mắt hắn lại mông lung như vậy? Cái ôm của người này ấm áp quá. Thôi đi thôi đi, không nghĩ đến nữa: "Ta giúp ngươi như thế nào đây?"

"Giúp ta đem thứ này đặt trong Tinh Tú cung là tốt rồi, trên này có khắc những lời ta muốn nói với người ấy." Thanh Nguyệt đưa tay ra, lấy từ trong lòng ra một khối ngọc thạch: "Ta chỉ muốn nhắn nỗi lòng của ta đến cho người ấy, chỉ một việc nhỏ này thôi, Ly Nhi sẽ giúp ta, đúng không?"

"..." Tinh Tú cung không phải đang giam giữ mẫu thân của Ma tôn? Người thân của người này làm sao lại có thể là người ấy? Chẳng lẽ hắn là Ma tôn?

Không được, trong đầu hỗn loạn quá, Thử Ly từ từ nhắm hai mắt lại tìm một vị trí thoải mái trong lòng Thanh Nguyệt, nhận lấy khối ngọc thạch kia, bỏ vào trong lòng, sau đó giống như mèo, cuộn tròn lại: "Buồn ngủ quá buồn ngủ quá, đồng ý với ngươi là được, ai bảo ngươi..." Nói tới đây, đã không còn thanh âm, chỉ còn lại ý thức vang lên trong đầu —— ai bảo ngươi có giọng nói rất dễ nghe.

Thanh Nguyệt cúi đầu, nhìn khuôn mặt Thử Ly bị rượu làm cho ửng hồng, khóe môi đỏ tươi khẽ rung động, luồng khí nóng chậm rãi nô đùa bầu cùng không khí xung quanh vô cùng thân thiết, nhỏ giọng nỉ non cái gì, căn bản nghe không rõ, vì thế, Thanh Nguyệt cúi đầu xuống thấp hơn, vài lọn tóc đen rũ xuống, quét qua cái cổ trắng nõn của Thử Ly, hơi thở hai người trộn lẫn vào nhau, không khí chung quanh càng nóng hơn, còn cái miệng của hắn cơ hồ muốn chạm vào vành tai Thử Ly.

Mùi rượu hơi nóng khiến lỗ tai Thanh Nguyệt nhồn nhột, bầu không khí chung quanh nóng một cách kỳ lạ khiến trong lòng như bị cứa nhẹ, tinh thần cũng có chút say khác thường, cuối cùng cũng nghe rõ tiếng nỉ non của Thử Ly ——

"Sư phụ..." Âm thanh phát ra ấm áp, tinh tế mà mơ hồ.

"A..." có thể hắn cũng say rồi. Thanh Nguyệt nhắm mắt, ngưng thần.

"Sư phụ, người cười cái gì vậy? âm thanh thật dễ nghe..." Thử Ly giật giật thân mình, khóe môi vừa vặn lướt qua vành môi của Thanh Nguyệt.

Thanh Nguyệt ngẩn một chút, sau đó rất nhanh phục hồi lại tinh thần, dùng bàn tay ấm áp mơn trớn hai má Thử Ly, ngón tay thon dài khẽ gợi vài lọn tóc đen của nàng và của bản thân, đùa bỡn dây dưa. Đồng thời, khóe môi lại khẽ cong lên, đôi mắt xanh lục cũng lóe lên tia sáng khác thường, thì ra... như thế cũng tốt, ha ha... lúc đang chuẩn bị buông ra,

"Ma tôn!" Một âm thanh mang theo chút tức giận, đột ngột xuất hiện ở trong phòng, đánh vỡ bầu không khí mờ ám.

Thanh Nguyệt mỉm cười quay đầu, đặt người trong lòng xuống chiếc giường ngọc lưu ly: "Úc Chỉ Mộc, luyện ngục có hợp ý ngươi? Chỉ tiếc, đám đệ tử Mộc Lưu kia đã không có gì thú vị hơn nữa."

Một luồng sáng trắng cuốn Thử Ly ở bên cạnh Thanh Nguyệt, nháy mắt đưa đến trong lòng Úc Chỉ Mộc. Úc Chỉ Mộc nhìn thoáng qua Thử Ly đang ngủ, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi cho con bé uống cái gì?"

"Ha ha, Ly Nhi chẳng qua là uống chút rượu thôi." Thanh Nguyệt đứng dậy: "Úc chưởng môn thật quan tâm ái đồ của mình, an nguy của các đệ tử Mộc Lưu ngươi không có gì muốn hỏi sao?"

"Thanh Nguyệt, chuyện hai đệ tử Mộc Lưu ta sẽ không truy cứu. Nếu ngươi có gì hành vi gì gây nguy hiểm cho lục giới, đừng trách ta không niệm tình cũ. Như là... chuyện Hoán Hoa thảo!" Úc Chỉ Mộc ôm Thử Ly xoay người đi đến cửa thạch thất nơi để các ma anh, ngón tay búng một cái vào kết giới, sau đó cả người biến mất trong nháy mắt.

Thanh Nguyệt đi đến cửa thạch thất, nhìn thấy chỉ còn một mảnh tro tàn, căn bản không còn cái gì là trẻ mới sinh, cả một phòng đều là Hoán Hoa thảo khô héo.

Úc Chỉ Mộc!

Thanh Nguyệt đánh "Ba" một tiếng lên tường, mặt tường nháy mắt đổ xuống đất. Ngay cả không khí xung quanh dường như cũng đều nhiễm sự tức giận của hắn, không ngừng rung động. Sau một lúc lâu, Thanh Nguyệt xoay người, chậm rãi đi đến trước án kỷ, nghiêng người nằm xuống giường ngọc lưu ly, nhìn chén rượu trên bàn, ánh mắt chăm chú, trên mặt một lần nữa nở nụ cười.

Ly Nhi cho rằng âm thanh của hắn thật sự dễ nghe sao? Vậy thì hãy hết sức tận hưởng âm thảnh mà nàng cảm thấy dễ nghe đó...

Còn nữa, chuyện Ly Nhi đồng ý giúp ta... Ha ha a...

Thanh Nguyệt đưa tay cầm chén rượu trống rỗng trên án kỷ, đặt lên môi. Làn môi mỏng chạn nhẹ miệng chén rượu, nhắm mắt hít thật sâu hương rượi còn sót lại, môi thấm ướt, hắn nhếch miệng cười càng thêm mê hoặc vài phần.

Hương rượu này, quả nhiên là rượu ngon... LyNhi, nàng nhất định sẽ thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro