Chương 2: Đoạn kiều hoa rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bước không nổi nữa, ca ca ôm." Tiểu nha đầu tóc ngắn ngồi bệch tại chỗ, giơ cánh tay vừa ngắn vừa nhỏ ăn vạ.

"Ngươi sao lại ngốc như thế, mới đi được vài bước đã than mệt, ngươi như thế này làm sao đến được Mộc Lưu? Ngươi không biết cha mẹ hơn phân nửa đã..." vừa nói xong, khóe mắt của nam tử lớn hơn chớm đỏ, mặt lạnh nghiêm túc nói, "Đứng lên, tự mình đi!"

Tiểu cô nương dù có ngốc cũng cảm thấy không khí có gì đó không đúng, ca ca trước đây luôn ôn nhu với nàng lại tức giận, đành phải tự mình đứng lên từng bước từng bước theo ca ca đi về phía trước, khóe mắt khẽ ngấn nước mắt.

Đây chính là hai hình bóng một lớn một nhỏ đi ra khỏi thôn ngày hôm qua, đến Mộc Lưu bái sư, Nhị Ngưu và cô ngốc.

Hôm nay đã là ngày mười bốn tháng ba, ngày mai chính là ngày hàng năm Mộc Lưu mở cửa ra nhân gian, chiêu mộ đệ tử.

Bọn họ cũng coi như tới đúng, Mộc Lưu sơn chỉ cách thôn bọn họ một cái trấn.

Năm đó, mẹ vì chữa bệnh cho mình, mới chạy suốt một ngày đường đến Mộc Lưu, hái đầy một rổ bạch chỉ, cũng vào lúc đó nhặt được muội muội. Thế mà hiện tại, cha mẹ...

Nghĩ vậy, khóe mắt Nhị Ngưu lại hơi ửng đỏ. Dùng tay dụi mắt rồi hướng đến thị trấn kia -- Mộ Tiên trấn.

Mộ Tiên trấn ôn hòa vui vẻ phồn vinh, do vào giữa tháng ba hàng năm tiên khí tán tràn đầy, khắp Mộ Tiên trấn càng trở nên hài hòa an ninh, thị trấn này được tiên khí bao quanh, bởi vậy tài nguyên phong phú, khí độ thịnh thế.

Vào giờ ngọ, Hai người đến được Mộ Tiên trấn.

Hai người vào một sạp nhỏ bên đường ngồi xuống, uống một chén cháo hoa, ăn hai cái bánh lớn vào bụng.

Cô ngốc ăn rất vui vẻ, xung quanh miệng còn dính vài hạt cơm.

Nhị Ngưu cầm cái bánh lớn, nhìn vẻ phồn vinh trên đường, trong lòng nghĩ, nơi này không hổ là thôn trấn dưới chân núi tiên. Đêm nay nghỉ nghơi tại trấn, sáng mai đi khoảng hai canh giờ là có thể tới được Mộc Lưu sơn .

Mười lăm tháng ba, cơn mưa phùn của tiết Cốc vũ (*) vừa qua, khí hậu ôn nhuận hôm nay lại biến đổi, toàn bộ mặt đất đều bị bao phủ bởi ánh nắng hè chói chang.

(*Cốc vũ: một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư.)

Thế mà tại Mộc Lưu tiên khí quanh quẩn lại là cảnh tượng khác, ánh mặt trời ôn nhuận, sáng sủa mà mát mẻ, càng toát lên vẻ thanh khiết, càng toát lên vẻ nguy nga sáng lạn.

Mây lành vờn quanh, tiên khí thanh khiết, đền đài nguy nga ở trong sương mù lúc ẩn lúc hiện.

Thấy cảnh tượng này, ở dưới chân núi, hai huynh muội trên người đây mồ hôi vì chạy một mạch đến đây nhất thời sững sờ.

"Ca ca, tiên sơn thật là đẹp quá... nơi này thật sự có thần tiên sao..."

"Chắc là có, nghe nói năm trước đương kim nhị hoàng tử đã được đưa lên tiên sơn, nhằm gia tăng mối hữu hảo giữa nhân giới và tiên giới."

"Xem ra, là hoàng đế nhân giới muốn nịnh bợ tiên giới!" Lúc này, hai huynh muội đang nói chuyện đột nhiên vọng đến một âm thanh non nớt.

"Ngươi là ai? Sao ngươi dám gièm pha đương kim Thánh Thượng như thế, đây là tội mấy đầu đấy." Nhị Ngưu quay đầu, thấy một thiếu niên xinh đẹp khoảng tuổi một thân hoa phục, gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

"Đương kim triều đình dốt nát vô năng, làm sao giống tiên môn chúng ta người tài xuất hiện lớp lớp, đặc biệt là Mộc Nhiễm thượng tiên." Người thiếu niên xinh đẹp nhìn hai huynh muội từ trên xuống dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Xem ra các ngươi nhất định đã bị quan phủ làm khó!"

"Ngươi làm sao mà biết? Ngươi nói Mộc Nhiễm thượng tiên là ai?" Nhị ngưu có chút kinh ngạc, hắn đoán được cảnh ngộ cha mẹ gặp phải! Nghĩ đến cha mẹ, trong lòng không khỏi buồn bực.

"Cũng không xem ta là ai?" Người thiếu niên xinh đẹp rất là kiêu ngạo.

"Vậy rốt cuộc ngươi là ai?"

"..." Người thiếu niên xinh đẹp nhìn hai người họ, vẫn dùng ngữ điệu kiêu ngạo nói, "Xem ra các ngươi cũng là đến bái sư, chúng ta cùng đường, vừa đi vừa nói chuyện, đến tiên môn ngươi sẽ biết ta là ai . Đúng rồi, các ngươi tên gì? Các ngươi cứ gọi ta Thụy Ngọc là được."

"Ta là Nhị Ngưu, đây là muội muội ta, bởi vì từ nhỏ đầu óc không tốt, cha mẹ đã kêu là cô ngốc, nhưng nàng lại rất ngoan." Nhị ngưu sờ đầu muội muội, bảo nàng đi theo hướng lên núi.

"Vậy các ngươi rất có khả năng không được thu nhận, Mộc Lưu thu nhận đồ đệ rất nghiêm khắc, cần phải dựa vào bản lãnh thật sự của chính mình, bất quá có ta ở đây, ít nhiều sẽ chiếu cố các ngươi một chút ."

"Ngươi thật sự có bản lãnh lớn như vậy sao!" Nhị ngưu nghĩ, hèn gì bộ dáng hắn lại kiêu ngạo như thế.

"Ngọc ca ca, giỏi quá!" cô ngốc tán thưởng hắn một câu như thế.

"Ha ha... Chúng ta đi..." Lần này, người thiếu niên xinh đẹp không trả lời câu hỏi của bọn họ, chỉ cười ra tiếng. Cô ngốc này đáng yêu quá!

Cứ như vậy, ba người vừa đi vừa nói chuyện tiến lên núi, rất nhanh trở nên thân thiết.

Người thiếu niên xinh đẹp tự xưng là Thụy Ngọc đem hết tất cả những hiểu biết về tiên giới ra khoác lác:

"Vị Mộc Nhiễm Thượng tiên mà ta mới nhắc tới chính là Mộc Lưu Chưởng môn Úc Chỉ Mộc, là một trong bốn vị Thượng tiên của Tiên giới, là trẻ tuổi nhất trong bốn người lịch kiếp thăng Tiên, tu vi cùng dung mạo đều vượt bậc. Nhưng thượng tiên lại có sở thích kỳ lạ, không thích hiển lộ dung mạo hơn người khi ra khỏi Mộc Lưu, lúc ở trong môn phái cũng ít khi lộ ra hình dáng thật, bởi vậy những người thấy được dung mạo thần tiên của người ngoại trừ số ít đệ tử tiên môn ra số lượng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng ta đã có may mắn được gặp, quả là một Thượng tiên Tiên tư trác tuyệt, xuất trần tuyệt mỹ, tu vi cực cao. Đối với việc chiêu mộ đệ tử, Mộc Lưu cũng không giống với các tiên môn khác, cho dù năm ấy có bao nhiêu nhân tài đi nữa, danh ngạch cũng chỉ thu nhận mười người từ mười ba tuổi trở xuống, không giống với Quy Nhàn sơn, Côn Lôn động và Thiên Cư đảo đều tùy vào tình huống mỗi năm mới quyết định."

"Vậy vị Mộc Nhiễm thượng tiên mà ngươi nói có mấy đệ tử? Năm nay người có còn thu đồ đệ không?" NgheThụy Ngọc miêu tả, Nhị Ngưu liền nảy ra ý định.

"Thượng tiên đến nay vẫn chưa từng thu nhận đệ tử, cha ta nói thượng tiên thu nhận đồ đệ đều dựa vào sở thích cá nhân" Thụy Ngọc tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã lộ ra ánh mắt hoa đào hẹp dài rất tự tin, "Lần này ta đến đây chính là để làm đệ tử của chưởng môn."

"Xem kìa, đến nơi rồi" Thụy ngọc chỉ vào cây cầu phía trước bị người vây kín.

Theo hướng ngón tay Thụy Ngọc, quả nhiên cô ngốc và Nhị Ngưu thấy nhóm rất nhiều người tấp nập đến bái sư.

Mấy đứa nhỏ tụ thành nhóm năm ba người, đứng tụm lại một chỗ cùng nhau trò chuyện; cũng có vài đứa nhỏ được người nhà đưa đến đang được dặn dò đủ điều; cũng có những đứa bé vừa nhìn là biết ngay là con cái nhà giàu có, một bên là người hầu vây quanh, một bên là cha mẹ đang dặn dò đứa nhỏ phải xử sự như thế nào sau khi bái sư.

Đương nhiên, nhiều nhất chính là những đứa nhỏ đứng một mình nhìn cầu gỗ suy nghĩ điều gì đó, nhưng nhìn bóng dáng kiên định đó có thể cảm thấy rằng nếu bái được sư phụ thuộc hàng đệ tử thì cũng không tệ lắm .

Lúc này, phía trên cầu treo xuất hiện một đạo lam quang, lập tức một âm thang theo ánh sáng chậm rãi truyền đến:

"Các vị đến Mộc Lưu bái sư, chỉ lấy từ mười ba tuổi trở xuống, những trẻ nào phù hợp yêu cầu hãy tự mình đi qua cầu treo, bắt đầu khảo nghiệm, những người khác ở tại chỗ hoặc mời trở về!"

Thế là bọn hắn vội vàng chạy đến gần, cùng những đứa nhỏ khác tụ lại ở cầu treo.

Khi đến gần, mới biết cầu treo này được làm từ gỗ, nối liền hai bờ, mây mù lượn lờ xung quanh, lắc lư chao đảo, nhìn không rõ phía trước, nếu đi ở phía trên không cẩn thận không chừng sẽ rớt xuống dưới.

Nhìn cảnh tượng này, lập tức có mấy đứa trẻ cảm thấy sợ hãi, thậm chí có mấy đứa sợ quá, khóc chạy tới bên cạnh cha mẹ, cha mẹ những đứa trẻ này biểu lộ vẻ mặt con họ thật kém cỏi rồi đành mang chúng ra về.

Lúc này, đứa nhỏ gan dạ dẫn đầu đi lên cầu treo, nhị ngưu thấy thế, cũng đánh bạo đi theo.

Rất lạ là, cô ngốc lại không thấy sợ hãi, rất nhanh đi theo, vừa chạy vừa nhảy hướng về vách núi phía trước.

Nhị ngưu thấy cô ngốc như vậy vừa lo vừa sợ, nhưng không thể lo được nhiều như vậy, tới vách núi phía trước rồi tính sau.

Còn Thụy Ngọc lại không hề hoang mang, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng hơi nhếch, đi ở nhóm cuối cùng, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng rất thong thả.

Đi được hơn nữa đường, cầu gỗ đột nhiên biến đổi, phần sau cầu gỗ biến thành những bậc thang mây liên tiếp, hình thành hình vòm. Cầu gỗ và thang mây đều đứng vững trong không trung.

"A!" nhưng biến hóa này dọa không ít đứa trẻ, thân hình đứng không vững, liên tiếp ngã xuống cầu treo, những người thân và người hầu của mấy đứa trẻ này đứng bên cầu dọa trắng mặt.

Ngay lúc rơi xuống, những đứa trẻ lại nhẹ nhàng rơi xuống điểm xuất phát. Những người bị dọa trắng mặt cũng dần khôi phục lại vẻ bình thường, quay ra vừa đau lòng vừa trách móc những đứa trẻ này.

Còn cô ngốc bị hấp dẫn bởi chiếc thang mây lại không chú ý đến cảnh tượng nguy hiểm này, cô bé tò mò lại không cảm thấy việc cầu gỗ đột nhiên biến thành thang mây là hiện tượng đáng sợ.

Cô Ngốc ngẩng mặt tươi cười, lấy tay chạm đám mây trắng, thật là mềm mại quá! Sau đó nhanh chóng leo tiếp lên trên, hướng đến những đám mây mềm mại kế tiếp. Bởi vì trong mắt nàng, cái thứ trăng trắng kia chính là kẹo bông mà trước kia nàng thường ăn, nàng lại muốn đi đến một đám mây khác, tin rằng nhất định có món kẹo vô cùng to lớn vô cùng ngọt đang chờ nàng!

"Cô ngốc cẩn thận, đợi đã..." thấy cô ngốc muốn đi một mình đến đám mây trên cao, Nhị Ngưu lo lắng, vội vàng đuổi theo.

"Nhị Ngưu, không cần sốt ruột" lúc này Thụy Ngọc đi đến giữ chặt tay Nhị Ngưu, "Thật không ngờ cô ngốc này thật quả ngốc đến mức cái gì cũng không sợ, không sao, nàng như vậy lại càng làm cho người ta cảm thấy yên tâm, chúng ta cùng nhau đi đến đó thôi."

Nghe thế, Nhị Ngưu tạm ngừng bước, yên lòng, cùng Thụy Ngọc chậm rãi đi về phía trước.

Trong đám người trên cầu ở phía sau, mọi người thấy một tiểu nha đầu quần áo rách nát cũng dám đi qua, vì thế đều đánh bạo bước lên thang mây. Sao có thể để một tiểu nha đầu như thế bỏ lại phía sao chứ!

Cô Ngốc đã trèo đến một đầu cầu khác.

Vừa ngước mắt nhìn, không có kẹo bông vừa to vừa ngọt như mong muốn, nàng thất vọng bĩu môi, lập tức bị thu hút bởi cảnh đẹp chưa từng thấy cả kinh mở to mắt, miệng há hốc thật to .

Trước mắt, cả một rừng đào mênh mông nhuộm một màu hồng nhạt, nhìn gần thì giống như son, xa xa giống như mây tía.

Làn gió nhẹ thổi cành đào lay động, cánh hoa bay lên trong không trung làm nên một màn mưa màu hồng, vô cùng đẹp mắt nhẹ nhàng rơi xuống.

Không khí tươi mát làm cho ánh mặt trời cũng ôn hòa, cùng với tiên khí chiếu vào những hạt sương trên cánh hoa đào, ánh lên tia sáng mát lạnh.

Trong làn Tiên khí mông lung, cánh hoa trong không trung nhẹ nhàng xếp thành một hàng chữ:

"Đào hoa lãnh lạc bị phong phiêu, phiêu hạ tàn hoa quá đoạn kiều" (Hoa đào nhẹ nhàng bị gió thổi bay đi, cánh hoa tàn rơi xuống cầu gẫy)

Hàng chữ lóe sáng, ánh sáng hồng nhạt nhẹ nhàng ôn nhu.

Khắp cả rừng đào, đều bao phủ một màu hồng nhạt vô tận.

Cô Ngốc bị cảnh đẹp quyến rũ, chậm rãi bước về phía trước hai bước, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa đang bay.

Trong nháy mắt, cánh hoa đã vây xung quanh nàng, tạo thành một vòng sáng màu hồng nhạt.

Ánh sáng dần nhạt đi, người cũng không thấy nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro