Chương 5: Vấn đề về trí tuệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến rồi." Úc Chỉ Mộc nắm tay Thử Ly, từ trên mây đáp xuống trước một tòa điện vô cùng hoa lệ.

Rừng thủy trúc bên cạnh dòng vân thủy chảy xuống, chiếc cầu bằng trúc bắt ngang suối, vô cùng khéo léo.

Một chiếc cầu thang bằng đá xanh dài cao đến tận điện, chính điện tao nhã hoa lệ ở ngay trước cầu thang. Hai bên phân bố các phòng ốc lớn nhỏ vô cùng tao nhã.

Phân bố khắp nơi là một loại thực vật màu đỏ không biết tên, làn gió nhẹ lướt qua, cành lá khẽ lay động trong gió.

Nơi này chính là nơi ở của Úc Chỉ Mộc trên đỉnh ngọn Thủy Trúc phong-- Mộc Lưu điện.

Úc Chỉ Mộc đưa Thử Ly vẫn còn đang ngây ngốc đến một gian phòng: "Ly Nhi, đây là phòng của con."

"... dạ... Oa, thật là đẹp quá!" Cho mình ở một gian phòng lớn như vậy, Thử Ly rốt cục lấy lại tinh thần, kích động buông tay sư phụ ra, chạy vào gian phòng mới của mình.

Nàng chưa từng thấy một gian phòng vừa lớn vừa đẹp như thế, lại là phòng của mình. Kích động nhìn xung quanh, tay sờ vào các gia cụ sáng bóng, ánh mắt lóe ánh sáng.

Kỳ thật, nơi này thiết kế rất đơn giản.

Phía bên phải bày một án kỷ trên đó sách được sắp xếp rất trật tự, bên trên nghiên mực gác hai chiếc bút lông một lớn một nhỏ, bên dưới nghiên mực là một xấp giấy Tuyên Thành. Bên cạnh án kỷ bày một tủ quần áo bằng gỗ. Một chiếc giường làm từ gỗ Tử đàn, rộng rãi mà đơn giản. Một bức bình phong mai lan cúc trúc ngăn cách với phòng trong, bên trong còn có một bồn tắm bằng gỗ.

"Không còn sớm nữa, hôm nay hãy nghỉ ngơi đi, sáng mai vi sư lại đến nói chi tiết cho con về môn quy Mộc Hoa và các công việc cụ thể." Nói xong, để Thử Ly hưng phấn một mình trong phòng, vỗ trán về phòng của mình.

Bầu trời xanh trong không một gợn mây, ánh mặt trời nhu hòa, tiên khí vờn quanh.

Bên ngoài Mộc Lưu điện, dòng Vân Thủy nước chảy róc rách, ánh mặt trời chiếu lên mặt suối lấp lánh rực rỡ, những chú cá toàn thân màu trắng trên đuôi có những hoa văn màu vàng đang chơi đùa trong lòng suối.

Rừng Thủy trúc khắp nơi một màu xanh đậm, một đoạn suối ngắn chảy ngang qua rừng.

Úc Chỉ Mộc đứng tựa lên cây cầu trúc màu xanh không động đậy.

Một thân áo trắng hơn tuyết, một làn gió nhẹ lướt qua, lọn tóc khẽ bay lên, vạt áo cũng đi theo đó tung bay.

Trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngàn năm không thay đổi...

Một ngày đẹp như thế, ánh mặt trời sáng lạn như thế, suối nước trong như thế , thủy trúc lịch sự tao nhã như thế, Thử Ly phòng cũng đóng chặt như thế, ngăn cách...

Bầy cá bơi tại chỗ không dám động, gió cũng ngừng thôi, nước cũng chảy chậm lại.

Bởi vì, Úc Chỉ Mộc phát hiện, bản thân mình cũng có lúc bất lực như thế, thất bại như thế.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, kỳ thật nội tâm sớm dâng lên cảm giác bất lực mà đã lâu chưa không xuất hiện, bao lâu rồi nhỉ? Chắc khoảng mấy ngàn năm! Chính mình cũng không nhớ rõ nữa.

Hắn đã là tiên người, thất tình lục dục vốn không còn, chỉ có cảm xúc bát ái chúng sinh.

Nhưng Úc Chỉ Mộc phát hiện... hắn đã bị tiểu đồ đệ của mình... đả kích đến mức...

"Ly Nhi, dậy đi." Mặt trời đã lên đến tận ba sào, Úc Chỉ Mộc đến trước của phòng nàng, gọi tiểu đồ đệ hắn đến lần thứ ba mươi. Hắn Úc Chỉ Mộc chưa bao giờ nói chuyện đến hai lần, thế mà...

Không có hưởng ứng.

Trong phòng vẫn yên tĩnh như tước.

...

Úc Chỉ Mộc đẩy cửa bước vào.

"Ly Nhi, dậy mau! Hôm qua vi sư đã nói với con như thế nào!" Âm thanh toát ra vẻ nghiêm khắc, hy vọng hữu hiệu.

"..." Thử Ly nằm trên giường thành hình chữ đại.

Vẫn là bộ y phục màu vàng hôm qua, đầu tóc ngắn lộn xộn, mắt vẫn nhắm chặt như trước, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khóe miệng có dòng chất lỏng chảy lan tràn tới tận cổ.

Nhìn tư thế ngủ của Thử Ly, Úc Chỉ Mộc vô cùng bất lực, ngón tay chỉ về hướng Thử Ly, lập tức có một dòng nước trút xuống.

"Ah... Trời mưa..." Thử Ly lập tức ngồi dậy.

"Ủa? Không phải..." Thử Ly sờ sờ mặt, nhìn y phục mình không hề bị ước, vô cùng ngỡ ngàng.

"Khụ khụ..." Úc Chỉ Mộc nhắc nhở đồ đệ sự tồn tại của mình .

"Ah, sư phụ!" Thử Ly lập tức tỉnh lại, chạy nhanh xuống giường, ngay cả giày cũng chưa mang: "Sư phụ, con đói, con muốn ăn ngon."

"Ngươi... thôi đi..." Úc Chỉ Mộc lắc đầu, nhìn nàng mái tóc lộn xộn, tóc này... Lại liếc mắt nhìn bốn phía, xem ra còn phải chuẩn bị một cái bàn trang điểm cho nàng.

Lúc này, Úc Chỉ Mộc lại quát: "Mau mang giày vào, cùng sư phụ đi ra!"

"Sư phụ, đồ ăn ngon đâu? Ly Nhi đói..." Thử Ly mái tóc ngắn rối loạn đứng ở trong đại điện, tỏ vẻ đáng thương nhìn sắc mặt sư phụ không thay đổi.

Xem ra, ta phải làm cho Ly Nhi khôi phục chỉ số thông minh về bình thường đã, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta hoàn toàn không phải là thu đồ đệ, mà là đang nuôi heo, hơn nữa còn một con heo lười ham ăn!

"Đến đây, Ly Nhi ăn cái này trước đi, rồi ngoan ngoãn chờ sư phụ ở đây." Úc Chỉ Mộc biến ra một phần điểm tâm tinh xảo, đành phải lấy cái này ra ứng phó tạm vậy.

Sau đó, hắn đứng dậy đi về hướng bên trái cửa, kéo cái hồ lô trang trí.

"Ly Nhi, lại đây, ăn cái này đi." Khi Thử Ly đang nuốt khối điểm tâm cuối cùng, Úc Chỉ Mộc đã trở lại, cầm trong tay một bình cổ cao bằng ngọc lưu ly, mở cái nút ra, đổ ra một viên thuốc cho Thử Ly.

"Dạ..." Thử Ly nhìn nhìn vật nho nhỏ màu xanh trong tay, sau đó không hỏi nó là cái gì liền nhét vào trong miệng.

"Ngòn ngọt lành lạnh , Ly Nhi muốn nữa..." Nói xong liền bàn tay bé nhỏ liền hướng đến bình ngọc Lưu ly trong tay Úc Chỉ Mộc.

Tưởng Ngưng thần đan là kẹo à, còn muốn ăn thêm!

Né tránh bàn tay bé nhỏ của nàng, sau khi làm biến mất cái lọ, ôm nàng đến chỗ nàng vừa ngồi.

Úc Chỉ Mộc trong lòng tính toán thời gian tác dụng của Ngưng thần chắc cũng đã có tác dụng, thấy nàng an tĩnh lại, vì thế đứng trước mặt nàng bắt đầu giảng huấn: "Ly Nhi, quy củ bổn môn, mỗi ngày vào giờ mẹo tiên môn đệ tử đến trước Càn Nguyên điện thần huấn, khi Ly Nhi trở về thì đến thỉnh an vi sư, sau đó mới bắt đầu tu hành."

"Vậy mỗi ngày con ăn cái gì?" Tuy rằng đã ăn Ngưng thần đan, nhưng đối với trí tuệ của một đứa bé năm tuổi cũng không nhìn ra có thay đổi nào rõ ràng.

"Kể từ hôm nay, ngươi phải học không ăn ngũ cốc, cấm tham, cấm dục, trừ vọng niệm, ngộ tĩnh. Tiên môn không giống nhân giới, Mộc Lưu coi trọng việc tự rèn luyện, lúc tu hành, tuyệt niệm vong cơ, thanh tâm định thần. Mới có thể làm được nhập sắc giới không bị sắc hoặc, nhập thanh giới không bị thanh hoặc, nhập hương giới không bị hương hoặc, nhập vị giới không bị vị hoặc, nhập pháp giới không bị pháp hoặc."

"Sư phụ, Ly Nhi nghe không hiểu lắm."

Úc Chỉ Mộc lúc này mới chú ý đến trí tuệ đồ đệ tuy rằng đã bình thường, nhưng vẫn chỉ là một cô bé nhân giới năm tuổi, giảng những điều này thật có hơi sâu, vì thế biến ra một quyển sách, độ dày vừa phải, không mỏng không dày: "Trong này đều là tranh vẽ, ngươi chỉ cần dụng tâm nghiên cứu, thì sẽ từ từ lĩnh ngộ được."

"Dòng Vân thủy ngoài điện mỗi ngày hãy uống một lượng vừa phải, sẽ giúp cho việc tu hành của ngươi. Đúng rồi..." Úc Chỉ Mộc nhớ tới điều gì: "Dòng suối kia nhìn thì lạnh lẽo trong trẻo, kì thực nóng thấu xương cốt, tuyệt đối không được ngâm mình vào trong dòng suối. Ngươi là phàm thai thân thể không chịu nổi sức nóng của con suối ấy, nhớ lấy."

"Vâng ạ, sư phụ." Thử Ly lật xem kia quyển sách, nghe được sư phụ dặn dò, lập tức ngẩng đầu lên.

Úc Chỉ Mộc chuẩn bị rời đi, để một mình Thử Ly tự tìm hiểu.

Đột nhiên cảm thấy kết giới của Thủy Trúc phong có động tĩnh, bỗng cảm thấy kỳ lạ.

Thủy Trúc phong không giống như Ti Trúc phong Thu Trúc phong của hai vị sư huynh, nhiều đệ tử cùng ở, chúng đệ tử cũng có thể tùy ý đi lại. Mà nơi này thì rất yên tĩnh, bản thân hắn lại thích yên tĩnh, nếu không được hắn gọi đến, Mộc Lưu đệ tử tuyệt đối không dám xông vào.

Úc Chỉ Mộc giơ tay lên, không gian phía trước liền xuất hiện hình ảnh tại cổng vào Thủy Trúc phong.

"Ca ca, còn có Ngọc ca ca nữa!" hai người trong hình thật là quen thuộc, Thử Ly hưng phấn kêu lên.

Trong hình cổng vào chồng chất mấy khối ngọc thạch lớn nhỏ không đồng nhất, ở giữa là cây tùng xanh cao thấp khác nhau, cỏ xanh khắp nơi. Hai người ngồi trên cỏ bồi hồi, tựa hồ đang phiền não điều gì.

"Bọn họ vì sao không vào đây?" Thử Ly nghi vấn.

"Ly Nhi có muốn gặp bọn họ hay không?"

"Đúng rồi, con đã lâu không gặp ca ca."

"Nơi này có đặt kết giới, Ly Nhi muốn gặp bọn họ vậy ngoại lệ một lần vậy" Úc Chỉ Mộc lại vung tay lên, nói hình hai người trong hình: "Kết giới đã giải, các ngươi mau đi vào."

Dứt lời, hình ảnh biến mất.

Thử Ly hưng phấn chạy ra khỏi điện, nghênh đón bọn họ.

"Ca ca!" Gặp hai người đã tới cây cầu trúc, lập tức nhào vào vòng tay của ca ca.

"Cô Ngốc." Thần Vô Ức một tay ôm Thử Ly, một tay vuốt đầu nàng.

"Hãy vào điện trước." Úc Chỉ Mộc bước ra cửa điện gọi bọn họ.

"Thượng tiên." Thần Vô Ức thấy Úc Chỉ Mộc, vội buông muội muội trong lòng ra, cùng với Thụy Ngọc đang đứng một mình oán giận vì sao mình không được cô ngốc ôm bước vào chính điện, quy củ hành lễ với hắn.

"Ly Nhi, lại đây" Úc Chỉ Mộc kéo Thử Ly kéo về phía mình: "Mặc dù ngươi là huynh trưởng của Ly Nhi, nhưng các ngươi đã là đệ tử bản môn, nàng cũng đã đổi tên thành Thử Ly, lại là đệ tư bản tôn, cấp bậc đều có thứ tự, mong các ngươi ghi nhớ môn quy Mộc Lưu."

"Mộc Lưu điện không thể tự ý ra vào, sư phụ các ngươi không nói cho các ngươi sao!" Úc Chỉ Mộc nhìn bọn hắn chằm chằm lại nói: "Niệm Ly Nhi nhớ các huynh trưởng, lần này bỏ qua cho các ngươi, đừng có lần tới!"

"Đệ tử ghi nhớ!" Hai người thấy thế, nhanh chóng quỳ xuống nhận sai.

"Sư phụ, ca ca cùng Thụy Ngọc ca ca vì sao quỳ với người?" Thử Ly kéo kéo sư phụ mình, ánh mắt mở to tràn đầy vẻ mặt thiên chân... vô cùng nghi vấn.

"..." Úc Chỉ Mộc không nói gì.

Xem ra đồ đệ mình trí tuệ không nhiều!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro