Chương 4: Đại hội bái sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Úc Chỉ Mộc mỉm cười, mang theo Thử Ly tiến vào trong điện.

"Ngươi tạm thời đứng ở trong này, nhớ kỹ lời ta nói." Úc Chỉ Mộc bố trí cho cô bé đứng sau những đứa trẻ kia, thân ảnh vừa chuyển động, đã ngồi lên vị trí chủ vị.

Thân hình nho nhỏ của Thử Ly nho hoàn toàn bị chắn ở phía sau, vị trí cũng không nổi bật.

Chỉ có một vài Mộc Lưu đệ tử hai bên thấy được, nhưng cũng cảm thấy không có gì đặc biệt, nghĩ chắc là bị lạc đường được chưởng môn tốt bụng dẫn về để một bên, chờ sau đại lệ bái sư hoàn tất, sẽ đến xử lý nàng sau!

"Khụ khụ..." là nam nhân áo đen vừa lên tiếng lúc nãy đặt tay lên môi, ho nhẹ hai tiếng, kéo mọi người đang ngây ngốc xuất thần trở về: "Vị này chính là bổn phái chưởng môn Mộc Nhiễm thượng tiên, đại hội bái sư sẽ do người định đoạt."

Woa, thì ra chính là Mộc Lưu chưởng môn, Mộc Nhiễm thượng tiên nổi tiếng khắp tiên giới! Bọn trẻ trên mặt lộ vẻ kích động cùng ngưỡng mộ.

Nhưng phản ứng của Nhị Ngưu và Thụy Ngọc trong đám trẻ lại rất bình tĩnh.

Thụy Ngọc sớm đã được thấy tiên tư của Mộc Nhiễm thượng tiên lúc ở nhà, thầm nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho Úc Chỉ Mộc thu hắn.

Còn Nhị Ngưu lại khẽ nghiêng đầu, không thưởng thức tiên tư cực hạn của Úc Chỉ Mộc, liếc mắt nhìn muội muội của mình. Cô Ngốc bình yên xuất hiện, không biết cô bé thế nào? Đã xảy ra cái gì? Sao ngay cả quần áo cũng thay đổi? Trên mặt biểu lộ vẻ rất quan tâm.

"Mọi người đi đến bây giờ đều những người nổi bật, có thể thấy các ngươi rất tài cán cập gan dạ sáng suốt. Mọi người chắc cũng biết bổn môn hàng năm chỉ nhận mười người từ mười ba tuổi trở xuống, đều dựa vào khả năng của mỗi người." Úc Chỉ Mộc thản nhiên mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lịch sự tao nhã, không mang một chút phong vị trần thế nào, nhưng lại chứa đựng vẻ quyến rũ.

Âm thanh như thế không tránh khỏi quyến ru những đứa trẻ, trên mặt vừa kích động vừa thêm vài phần ngưỡng mộ.

"Nói ra tên và tuổi của các ngươi, bắt đầu từ ngươi." Nam tử phía bên phải Chưởng môn thu lại nụ cười yếu ớt, ngồi thẳng lại, chỉ bé trai cuối cùng bên trái.

Đứa nhỏ liền hoàn hồn, thẳng tắp đứng dậy, thân hình cao cao gầy gầy thân mình có chút mạnh mẽ.

Hắn khoảng mười tuổi, rất nhanh thu lại vẻ khẩn trương do bị chỉ định, từ từ trấn tĩnh lại, thanh âm thốt lên non nớt mà kiên định: "Bẩm tôn giả, ta tên là Võ Lăng, năm nay mười một tuổi. Mong muốn luyện Mộc Lưu tiên pháp, trảm yêu trừ ma, bảo vệ quê hương bình an."

"Ta là..."

...

Kế tiếp đến lượt Thụy Ngọc, hắn từng bước tiến về phía trước, phóng khoáng hành lễ, không chút khẩn trương: "Vãn bối Uất Trì Thụy Ngọc, năm nay chín tuổi, bái kiến Mộc Nhiễm thượng tiên, Hàn Nguyên tiên tôn, Nguyệt Huyền tiên tôn, gia phụ rất nhớ các vị, lệnh vãn bối thay gia phụ vấn an ba vị tiên tôn."

Ba người ngồi trên bất động thanh sắc, trong lòng đã sáng tỏ, hắn chính là con trai độc nhất của Uất Trì Phủ Côn Lôn động động chủ.

Quả thật là tuổi còn nhỏ nhưng bộ dáng đã xuất chúng, khí chất bất phàm.

Cuối cùng là Nhị Ngưu: "Ta tên là Vương Nhị Ngưu, năm nay mười tuổi. Trong nhà gặp phải biến cố, nên cùng muội muội lên núi bái sư."

"Ah..." Thử Ly sững người giờ mới thấy ca ca tại đây, Ngọc ca ca cũng đã ở đây, hai tay có ý muốn vươn ra, đột nhiên nhớ tới sư phụ không cho phép mình nói lung tung, đành phải rầu rĩ dừng tay im lặng.

Tròng mắt liếc nhìn trái phải, may mắn mọi người cũng không phát hiện hành động vừa rồi của mình, nếu không sư phụ nhất định sẽ tức giận.

Mọi người không chú ý, cũng không có nghĩa là Úc Chỉ Mộc không thấy.

Hắn vẫn phân tâm nhìn chằm chằm nàng, biết nàng vốn ngây ngốc, nhưng hành động này khiến hắn nhíu mày.

Nha đầu kia là ai? Hai vị tả hữu tiên tôn cũng chú ý tới hành động của nàng, nhìn Thử Ly, vẫn là một nha đầu ngốc?

Hai người từ đáy lòng cùng nảy ra nghi hoặc, ánh mắt chuyển hướng Úc Chỉ Mộc.

"Sư đệ, nha đầu kia là đệ dẫn đến à?" Hai người truyền âm cho Úc Chỉ Mộc.

"Nhị vị sư huynh, sẽ biết ngay thôi." Úc Chỉ Mộc cũng không lập tức trả lời truyền âm cho hai người.

"Nha đầu kia vừa ngây vừa ngốc, sư đệ mang đến đại hội bái sư này thật là không ổn." Nam Hàn Nguyên không rõ Úc Chỉ Mộc muốn cái gì, nhìn bộ dáng ngây ngốc của Thử Ly, chân mày nhíu lại.

"Sư đệ, không phải đệ muốn..." Nguyệt Huyền như cảm giác được điều gì, hơi có chút bất đắc dĩ.

...

Trong điện một màn yên tĩnh, mọi người thấy ba vị tiên tôn không nói, cũng không ai dám lên tiếng, lại không biết ba vị tôn giả đang dùng phương thức truyền âm chỉ ba người có thể nghe để tán gẫu rất là náo nhiệt.

"Vậy Hàn Nguyên sư huynh bắt đầu chọn đi, huynh chọn trước đi." Thật lâu sau, Úc Chỉ Mộc mở miệng, không hề để ý tới nhị vị sư huynh, dò xét Thử Ly, nha đầu kia cúi đầu làm gì?

"Chưởng môn sư đệ, năm nay đệ vẫn không vừa ý ai sao?"

"..." Úc Chỉ Mộc chỉ khẽ cười không đáp.

Sư đệ vẫn cứ như thế này!

"Sư huynh, xin mời." Nguyệt Huyền giọng điệu lười biếng. Haiz, tùy hắn vậy.

"Thượng tiên, ngài năm nay thật sự không thu đồ đệ sao?" Nếu vậy chẳng phải ngay cả cơ hội thể hiện cũng không có?! Thụy Ngọc lại bước về phía trước, trên mặt có chút lo lắng.

"Làm càn!" Nam Hàn Nguyên lạnh lùng nói: "Mặc dù ngươi là con trai Uất Trì Phủ, nhưng ngươi đã đến Mộc Lưu ta, thì tuân thủ quy củ tôn sư trọng đạo."

"Nhưng ta... muốn bái Mộc Nhiễm thượng..." Quen với việc kiêu ngạo ở Côn Lôn động, hắn có chút không cam lòng.

"Việc đó nói sau đi, bản tôn thấy ngươi căn cốt không tệ" hắn dừng một chút, nhìn Nhị Ngưu trong đám trẻ, thầm than hắn chấp niệm quá nặng, bằng không... ánh mắt một lần nữa dừng lại trên người Thụy Ngọc: "Bản tôn thu ngươi làm đồ đệ, cha ngươi giao ngươi cho ta, hắn cũng yên tâm."

"... Thụy Ngọc... Bái kiến sư phụ." Ta đến Mộc Lưu chính là vì Úc Chỉ Mộc mà đến, nhưng mà hiện tại... Uất Trì Thụy Ngọc tuy có chút không cam lòng, nhưng thấy Nam Hàn Nguyên nhắc đến phụ thân, đành phải quỳ xuống khấu tạ.

Haiz, Nam Hàn Nguyên cũng không tệ, dù sao cha bảo ta đến Mộc Lưu tôi luyện, chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy Mộc Nhiễm thượng tiên là tốt rồi.

Nhưng Thụy Ngọc không nghĩ tới, nguyện vọng nho nhỏ này khiến cuộc sống hiện thực sau này vô cùng khó khăn!

"Ngươi là đệ tử thứ tám của ta Nam Hàn Nguyên, theo quy củ phải đổi tên, nhưng vì ngươi là con của Côn Lôn động động chủ, vốn là người của tiên giới, bản tôn không có quyền sửa danh tính của ngươi. Uất Trì Thụy Ngọc, mong ngươi dụng tâm khắc khổ, lấy sự hoà thuận vui vẻ của tiên giới làm nhiệm vụ của mình, không được cấu kết với yêu ma, làm mất mặt phụ thân ngươi!"

"Vâng, Thụy Ngọc ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo." Thụy Ngọc khấu đầu.

Trong điện ngoại trừ người biết được thân phận của Uất Trì Thụy Ngọc, còn lại đều ồ lên.

Hàn Nguyên tiên tôn thu hắn, hai năm qua tiên tôn đều không vừa ý tân đệ tử nào hết!

Hắn không những là người Côn Lôn động, mà còn là con của động chủ!

Hắn không cần phải đổi tên, hắn vốn là người của tiên giới!

...

Việc này không tránh khỏi làm cho nội tâm mọi người ba đào phập phồng, sắc mặt kích động. Trong đó, hàm chứa sự hâm mộ, ghen tị, khinh thường, kinh ngạc....

"Nguyệt Huyền sư đệ, tới phiên đệ."

Nguyệt Huyền nhìn lướt qua bọn nhỏ một vòng, khẽ cười nói: "Năm đệ tử của ta đủ để ta lo lắng, ta sẽ không tranh đệ tử với các đệ tử của sư huynh và năm ái đồ của ta, để bọn họ chọn đi."

Những đứa trẻ tiếp theo được chọn đều được Hàn Nguyên tiên tôn ban thưởng tên, sau một phen răn dạy, đều lục tục đứng bên cạnh tân sư phụ.

Nhị Ngưu được nhị đệ tử Hàn Thần của Hàn Nguyên tiên tôn, đổi tên thành Thần Vô Ức, Hàn Nguyên tiên tôn hy vọng hắn quên chuyện cũ ở phàm trần, bắt đầu cuộc sống mới ở tiên môn.

Ở giữa điện chỉ còn lại vài đứa trẻ, cuối cùng chỉ còn Thử Ly cùng năm đứa khác không được chọn.

"Năm người các ngươi xuống núi hoặc ở lại làm việc linh tinh, đi hay ở do các ngươi tự quyết định" Úc Chỉ Mộc chỉ vào người thanh niên đứng dưới Nam Hàn Nguyên: "Nếu đồng ý ở lại hãy đứng ra sau Hàn Kính, hắn sẽ chỉ cho các ngươi công việc cụ thể."

Không ai chọn trở về, năm đứa nhỏ đều đi tới đứng phía sau Hàn Kính. Có ai mà không muốn ở lại tiên môn, thật vất vả mới đến được nơi này, chỉ có đứa ngốc mới muốn trở về. Ở trong này làm việc vặt sẽ có thêm càng nhiều cơ hội, sang năm có thể trực tiếp tiến vào điện, không cần phải tham dự các bài khảo nghiệm hàng năm không giống nhau như vậy nữa.

Cho nên, cô ngốc Thử Ly của chúng ta liền cô đơn ngây ngốc đứng một mình ở giữa điện, cô bé rốt cục trở thành tiêu điểm của mọi người.

Còn bản thân Thử Ly thì sao, vẫn cúi đầu như cũ, hồn nhiên không biết gì hết.

"Khụ." Sao vậy, Ly Nhi ngốc lại không phản ứng. Úc Chỉ Mộc bất đắc dĩ phải âm thầm sử dụng tiên pháp chạm vào Thử Ly.

"A..." Thử Ly cảm giác có cái gì đụng phải của nàng cổ, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên kêu một tiếng.

"... đây là đâu, đang ngủ mà..." Thử Ly dụi mắt, quên mất mọi người mà ngây ngốc giữa đại điện trống trải hùng vĩ.

Nam Hàn Nguyên sắc mặt xanh mét: "Nha đầu không biết cao thấp, còn dám làm càn!"

Vẻ mặt Nguyệt Huyền không hờn không giận.

Còn vẻ mặt Úc Chỉ Mộc vẫn lãnh đạm như trước, nhìn không ra cảm xúc. Kỳ thật trong lòng vô cùng rối rắm, tức không được, cười cũng không xong, nha đầu kia thật đúng là gây rắc rối cho hắn!

Thấy người ở giữa nhìn mình với vẻ mặt lạnh nhạt, một đại ca ca thật là đẹp, hơn nữa nhìn rất quen mắt...

A... Sư phụ, Thử Ly nháy mắt thanh tỉnh, bàn tay dụi mắt cũng nhanh chóng buông xuống, co quắp bất an nắm lấy quần áo.

Xong rồi, đừng nghĩ tới đồ ăn ngon, đồ chơi vui nữa!

"Kéo nàng ta ra ngoài!" Nam Hàn Nguyên quát lớn.

"Khoan đã!" Vẫn không mở miệng Úc Chỉ Mộc lên tiếng ngăn cản, nhìn chằm chằm Thử Ly, trên mặt lạnh nhạt cảm giác có chút dịu dàng: "Ly Nhi, còn không mau tạ tội cùng nhị vị sư huynh!"

"Dạ..." Thử Ly ngoan ngoãn nhanh chóng gật đầu: "Thúc thúc, bá bá, thật xin lỗi!"

"Ngươi..." Nam Hàn Nguyên đen cả nữa mặt.

"Hắc..." Nguyệt Huyền bởi vì xưng hô không đúng quy định cười ra tiếng, nha đầu này thật đúng là ngốc...

Còn Nhị Ngưu và Thụy Ngọc đứng một bên thấy thế sớm đổ cả mồ hôi.

Cô ngốc sao lại ở chỗ này? Hơn nữa còn xảy ra tình huống này!

Trời ạ! Muội muội, ngươi không cần giả vờ ngớ ngẩn lúc này chứ! Ở trong đại điện cũng có thể ngủ sao, còn gọi hai vị tiên tôn là thúc thúc bá bá nữa chứ!

"Ly Nhi, không thể gọi bậy! Bọn họ là Hàn Nguyên sư thúc và Nguyệt Huyền sư thúc của ngươi." Úc Chỉ Mộc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, xem ra mình quả thật không có thiên phú làm sư phụ.

"Hàn nguyên sư thúc, Nguyệt Huyền sư thúc." Thử Ly đáng thương mếu máo. Sư phụ lại hung dữ với ta!

"Sư đệ, đệ không phải là..."

"Chỉ Mộc, hay là..."

"Đúng vậy" Úc Chỉ Mộc nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước, nhưng trong mắt lại tỏ vẻ rất nghiêm túc: "Nhị vị sư huynh đoán đúng rồi, Ly Nhi là đệ tử đệ mới thu nhận."

"Sư đệ!" Nam Hàn Nguyên sắc mặt toàn đen, Nguyệt Huyền cũng mặt lạnh xuống.

Trong điện lại ồ lên, so với việc Nam Hàn Nguyên thu nhận Thụy Ngọc, xem ra còn chấn động hơn rất nhiều.

Không phải đâu!

Trời ạ, chưởng môn chưa bao giờ thu đồ đệ lại đi thu đồ đệ!

Mà lại thu một tiểu nha đầu làm đồ đệ, hơn nữa cũng không được khôn khéo!

Nha đầu kia lại không có một điểm mạnh nào!

Trời ạ, trong đầu chưởng môn suy nghĩ cái gì vậy!

...

Chúng đệ tử và những tân đệ tử đều không dám đàm luận công khai, nhưng trong nội tâm đều chấn động, tim đập không ngừng.

Nha đầu ngốc này sao lại may mắn quá vậy! Uất Trì Thụy Ngọc giận dữ.

Không phải sự thật, cô ngốc làm gì có bản lĩnh này chứ? Nhị Ngưu cũng chính là Thần Vô Ức lộ vẻ mặt không thể tin được.

"Đây là quyết định của bản tôn!" Úc Chỉ Mộc nhìn mọi người ở dưới đài, chúng đệ tử lập tức cố gắng khôi phục trấn định, chọc giận Mộc Nhiễm thượng tuyệt đối không phải là chuyện tốt!

"Ly Nhi, theo vi sư về Mộc Lưu điện." Úc Chỉ Mộc đứng dậy xuống đài, đi tới trước mặt Thử Ly.

"Dạ, sư phụ." Thử Ly nắm lấy bàn tay Úc Chỉ Mộc, hoàn toàn không rõ tình huống đang bị người lôi ra làm chấn động cả điện, ngay cả việc chào hỏi ca ca mình cùng Uất Trì Thụy Ngọc đều quên sạch.

Không rõ... Gọi người là sư phụ không được sao? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro