Chương 72: Chuyện không liên quan đừng quản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu viện Ngọc phủ, đêm tối đen, gió ngừng không tiếng động, không khí gợi tình cũng nồng đậm.

Phía sau núi giả, hai nam nữ quần áo rõ ràng không chỉnh tề tiếp xúc thật sự gần, nữ tử yêu kiều không ngừng, khi thì khoa chân múa tay tỏ vẻ "cự tuyệt" của mình, còn nam tử lại dùng lực dán chặt tay vào bên hông nữ tử, xoa bóp trước ngực, trên mặt hai người lộ vẻ động tình.

"Bình" một tiếng muộn hưởng, hai người ngay cả cơ hội hô đau một tiếng cũng không có liền đồng loạt ngã xuống đất.

"Ha ha, Kim muội thật đúng là ác thú vị." Lạc Thư Ngôn một thân áo xanh âm u cười, hơi trêu đùa nhìn sang Kim Muội Linh mang dáng vẻ tiểu hài tử.

Đôi cẩu nam nữ rõ ràng nhân bóng đêm thông dâm, Kim muội lại cố tình chọn đúng hai người này mà xuống tay.

"Lạc ca ca, người ta thấy hai người này dễ xuống tay thôi." Ánh mắt nhấp nháy, Kim Muội Linh sờ sờ cái bụng nhỏ đáng yêu của mình, trên người mang cái yếm đỏ tươi trong bóng đêm có vẻ rất là âm lãnh.

Lạc Thư Ngôn nhìn nàng, không nói gì nữa, trong lòng đã có chút bất đắc dĩ.

Làm nhiệm vụ với Kim mMội chính là phiền toái, thảo nào xú hòa thượng mỗi lần đều gặp phải tai ương.

Lần này hắn chính là theo phân phó của Ma tôn để chứng thực suy đoán của mình, không nghĩ tới Kim muội sẽ theo tới, gây động tĩnh lớn như thế, mà Ma tôn cũng không ngăn cản.

Kéo suy nghĩ về, hắn phi thân tiến lên, bắn hai hạt châu phát ra ánh sáng lục vào cơ thể hai người.

Kim Muội Linh theo động tác của hắn, khóe miệng nhếch lên, âm thanh ngọt ngào trẻ con phát ra, ngữ điệu lại không lên xuống: "Mỗi đêm vào giờ này tới nơi này nói với tảng đá này nhất cử nhất động trong ngày của nhóm thiếu gia các ngươi, chúng ta sẽ đến lấy. Chú ý không được để bị phát hiện."

"Vâng." Hai người ngã xuống đất nghe tiếng, lập tức đứng thẳng dậy, hai mắt trống rỗng nhìn hai người Lạc Thư Ngôn cùng Kim Muội Linh, giọng cũng thực chất phác.

Theo thân hình hai người Kim Muội Linh cùng Lạc Thư Ngôn biến mất, hai người cũng khôi phục bình thường, sau khi liếc mắt đưa tình lẫn nhau một cái, liền nhanh chóng sửa sang lại quần áo rời đi.

Hai người lại lần nữa hiện thân trong bóng đêm, Kim Muội Linh chớp ánh mắt, liếc nhìn Lạc Thư Ngôn: "Lạc ca ca, đi, tìm nơi chơi đùa đi, ở trong này cũng nhàm chán, muốn chờ bọn hắn đến cũng phải đêm mai."

Lạc Thư Ngôn liếc nhìn Kim Muội Linh, gật đầu. Phi thân đến giữa không trung ngừng lại, cười âm trầm nhìn Ngọc phủ bên dưới yên tĩnh không tiếng động.

Vô luận hai người đó có thể bị Ngọc công tử phát hiện, thân phận thật của hắn cũng ẩn không được lâu. Lần này, chỉ là Ma tôn đại nhân chúng ta chơi đùa cùng các ngươi mà thôi.

Rồi sau đó, Lạc Thư Ngôn thu hồi ánh mắt, cùng Kim Muội Linh một đạo nhanh chóng biến mất trong trời đêm.

Quy Nhàn sơn, trong phòng chiêu đãi khách.

"Thượng tiên, nơi này hãy giao cho đệ tử Quy Nhàn sơn ta hầu hạ đi." Bán Sắc Thu nhìn Úc Chỉ Mộc vừa vào cửa liền tận lực chăm sóc đồ đệ hắn, dùng mắt ra hiệu cho một đệ tử, đệ tử đó lập tức tiến lên, cung kính hành lễ với Úc Chỉ Mộc đang ngồi ở cạnh giường.

"Không phiền Bán chưởng môn lo lắng, đệ tử bản tôn vẫn là tự bản tôn thì hơn." Úc Chỉ Mộc nhìn người đệ tử đứng trước mặt, quay người lại cuốn gọn góc chăn cho Thử Ly.

Lần này chuyến đi Quy Nhàn đều là vì muốn cho Ly Nhi thay đổi tâm tình mà đến, hiện tại nếu Ly Nhi say rượu, hắn càng không lý do tiếp tục đi đến tiệc rượu.

"Nhiên Ông lão tiên lại đang chờ tỷ thí một phen cùng Tuyệt Hồn của người, thượng tiên không đi?" Bán Sắc Thu thấy hắn cự tuyệt, đành phải nhắc đến Nhiên Ông.

Trong nhiều tiên nhân như thế, ngoại trừ Úc Chỉ Mộc cùng hắn chưa lên đài tỷ thí ngoại, tất cả đều đã đánh giá một phen. Hắn đã đợi từ rất lâu để có cơ hội cùng Úc Chỉ Mộc tranh đua cao thấp.

"Bán chưởng môn..." Úc Chỉ Mộc giương mắt nhìn Bán Sắc Thu, đang chuẩn bị cự tuyệt lần nữa, lại bị âm thanh ngoài cửa truyền đến xen vào.

"Lão hủ tự mình đến mời ngươi." Cửa bị đẩy ra, ánh mặt trời chiếu trên tóc, trên áo Nhiên Ông, khiến cho màu trắng quanh thân sáng thêm vài phần. Dưới vầng sáng, nụ cười của hắn chói sáng có chút không rõ ý tứ.

Úc Chỉ Mộc đứng dậy, nhìn Nhiên Ông, trên mặt lộ ra một tia cười yếu ớt, cũng không nói lời khách sáo.

"Bản tôn không có hứng thú, thật có lỗi."

"Thượng tiên ngay cả mặt lão hủ cũng không nể sao?" Ánh mắt lướt qua Úc Chỉ Mộc dừng lại ở trên người Thử Ly, Nhiên Ông cười sáng lạn: "Trên người nha đầu kia là có hai loại bảo bối trên đảo của lão hủ, thượng tiên quả thật không muốn nể mặt?"

"..."

Thấy Úc Chỉ Mộc đứng ở nơi đó, chỉ cười không nói, ánh mắt Nhiên Ông trở nên thâm thúy: "Ly nha đầu là đệ tử của thượng tiên."

"Đệ tử của thượng tiên" mấy chữ này nói vừa rõ lại vừa chậm, ý nhắc nhở Úc Chỉ Mộc điều gì.

Còn Úc Chỉ Mộc nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng, khóe miệng cong lên mang theo chút hàn ý, một câu không nói nâng bước hướng ra ngoài cửa.

Nhìn Úc Chỉ Mộc lướt qua hắn cùng Bán Sắc Thu bước ra cửa phòng, Nhiên Ông vuốt râu cười đến quái dị cũng không nói tiếng nào nữa, chỉ xoay người đi theo bước ra khỏi cửa phòng.

Quả nhiên là chuyện không liên quan đừng quản, quản ắt tự chuốc bực!

Cảnh tượng mới vừa rồi ở rừng phong làm hắn lập tức liên tưởng đến lần nhìn thấy trong phòng thuốc trên đảo của hắn rất lâu trước kia. Hắn tới đây chính là muốn xác định cái gì đó, cũng muốn phủ định những suy đoán trong lòng, xem ra...

Ha ha a, chuyện không liên quan đừng quản, chuyện không liên quan đừng quản a...

Nhìn hai bóng trằn một trước một sau rời đi, lại quay đầu nhìn Thử Ly trên giường hai má hồng hồng, say rượu bất tỉnh, thần sắc Bán Sắc Thu đen tối không rõ phân phó đệ tử chăm sóc tốt cho Thử Ly rồi cũng rời đi.

"Sư đệ, tình huống Thử Ly như thế nào?" Thấy Úc Chỉ Mộc xuất hiện ở trước mặt chúng tiên, Nhiên Ông cùng Bán Sắc Thu cũng xuất hiện theo, Nguyệt Huyền đứng dậy nhìn về phía sư đệ mình, tùy ý ân cần thăm hỏi một câu.

"Đợi rượu tỉnh là được rồi."

"Sư đệ, nàng uống lại là Quên mộng, để tỉnh không biết cần bao nhiêu thời gian!" Thử Ly này chính là sẽ tìm phiền toái! Nam Hàn Nguyên trước giờ luôn chất chứa nhiều bất mãn với đồ đệ này của sư đệ hắn.

Tính tình sư đệ hắn là càng ngày càng đoán không ra, Chỉ Mộc lại không nhìn hắn, nhưng lại cho nàng uống hết một bình quên mộng, hừ, sớm muộn gì cũng gặp phải tai họa!

Úc Chỉ Mộc nhíu mày nhìn đại sư huynh của hắn một cái, cất bước trở lại ngồi xuống trước bàn gỗ đàn hương.

Thấy vậy, vẻ mặt Nam Hàn Nguyên rất nhanh hiển lộ chút xấu hổ cùng tức giận.

"Sư huynh, đây là Quy Nhàn sơn." Nam Hàn Nguyên thấy thái độ Úc Chỉ Mộc như thế, trên mặt có chút không nhịn được, may mà được Nguyệt Huyền trấn áp lại.

Tiếp theo, hắn ngồi xuống, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén sứ trên bàn.

Hừ, mỗi lần đều là như thế này! Nhưng, lại có biện pháp nào đâu...

"Thượng tiên, nếu hôm nay là làm tiên khí phổ, lão hủ cũng chưa bao giờ thấy được hình dáng cùng thực lực của Tuyệt Hồn, sao không mượn cơ hội này bày ra?" Nhiên Ông đứng dậy liếc nhìn chúng tiên chung quanh một cái: "Các vị cũng là nghĩ như vậy chứ?"

Nói hết lập tức dẫn tới một màn phụ họa của chúng tiên. Đúng vậy, thần khí của Mộc Nhiễm thượng tiên bọn họ đã sớm nghe nói qua, cũng chưa từng nhìn thấy toàn cảnh hình dáng, thực lực hoàn chỉnh của nó rốt cuộc lớn như thế nào, chỉ dựa vào vài lần Úc Chỉ Mộc ra chiêu bọn họ căn bản không thể kết luận được. Hôm nay có cơ hội, bọn họ tự nhiên là ra sức đồng ý.

"Thượng tiên, Bán mỗ chờ cùng Tuyệt Hồn đánh giá một phen, chẳng lẽ không cho Bán mỗ cơ hội này?"

Thấy Bán Sắc Thu lên tiếng phụ họa, Úc Chỉ Mộc uống một chén rượu, đôi mắt thâm trầm trực tiếp nhìn thẳng Nhiên Ông: "Mời."

Dứt lời, Úc Chỉ Mộc đã chuyển tới phía trên hồ nước, chắp tay sau lưng đứng trước mặt Nhiên Ông. Tay Nhiên ông đã cầm phất trần màu trắng U Thiên, trên mặt thủy chung vẫn nở nụ cười yếu ớt.

Tay duỗi ra, Tuyệt Hồn nghe lệnh im lặng nằm trong tay Úc Chỉ Mộc, phát ra ánh sáng trắng vô cùng chói mắt. Tuyệt hồn tế ra mỗi lần đều là ánh sáng trắng chói lọi, chúng tiên muốn nhìn rõ dáng vẻ nó, hình như rất khó. Tuyệt hồn thần bí, xem không được dánh vẻ nó, cũng như rất khó thấy được hình dáng thật của chủ nhân nó Mộc Nhiễm thượng tiên.

Nhiên Ông chắp tay hoàn lễ, không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp tế ra U Thiên, phất trần màu trắng đảo qua thẳng hướng đến đám trắng sáng trên tay Úc Chỉ Mộc.

Đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, Úc Chỉ Mộc không có ý trốn tránh, Tuyệt Hồn trong tay rất tự nhiên ánh sáng trắng càng tỏa sáng, không ngừng mở rộng, lan tràn ra bốn phía đồng thời đánh văng U Thiên. Sau đó hắn buông tay, miệng yếu ớt cười có chút yêu dị đứng ở một bên, nhìn Tuyệt Hồn tự phát công kích tới phất trần màu trắng U Thiên của Nhiên Ông.

Sau mười mấy hiệp, Nhiên Ông có chút lực bất tòng tâm, thế công của U Thiên càng ngày càng yếu, mà mảng sáng trắng vây quanh Tuyệt Hồn lại không có xu thế yếu bớt.

Lúc này, hào quang màu trắng nháy mắt vòng tới phía sau U Thiên, trực tiếp xẹt qua nó, sau đó U Thiên bị đánh trúng trực tiếp rơi xuống. Đồng thời, thân hình Nhiên Ông chấn động, lập tức hồi U Thiên vào trong. Mặt trong nháy mắt tái nhợt, sau đó một lần nữa nở nụ cười: "Lão hủ thua tâm phục khẩu phục."

Úc Chỉ Mộc thu hồi Tuyệt Hồn, đợi sau khi Tuyệt Hồn biến mất trong tay mình, cười với Nhiên Ông: "Đã nhường."

Trên mặt thành khẩn, ngữ khí cũng là chân thành, nhưng theo hai chữ "Đã nhường" truyền mật ngữ vào trong tai Nhiên Ông lại làm cho hắn cảm khái "Chuyện không liên quan đừng quản, quản ắt tự chuốc phiền" !

"Tiên Ông, xem như là trưởng bối tiên giới, ngôn hành nên như thế nào, Chỉ Mộc vãn bối sẽ không cần nhắc nhở."

Còn Úc Chỉ Mộc quay về đến bên cạnh bàn ngồi xuống kỳ thật cũng không thản nhiên như bề ngoài như vậy, tay giấu ở trong tay áo đã nổi gân xanh, tay vốn trắng nõn nháy mắt như rút máu, bởi vì đầu cúi xuống, từng lọn lọn tóc rũ xuống, đôi mắt đen ẩn trong chỗ tối hiển lộ hoàn toàn đẫm một màu đỏ, không ai có thể thấy được.

"Sư phụ!" Một âm thanh ngọt ngào chui vào trong tai chúng tiên.

Ngẩng đầu, lại là đôi mắt sáng như sao, đen thâm trầm, đen tỏa sáng. Nhìn chủ nhân âm thanh thanh âm nhào vào trong lòng mình, vẻ mặt Úc Chỉ Mộc mang theo ôn nhu, đưa thủ vững vàng tiếp đón.

"Ly Nhi, tỉnh nhanh như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro