Chương 71: Hồng phong cổ thâm hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân mình khẽ cứng, hắn không thể tin được mở miệng: "Ly Nhi, ngươi vừa nói cái gì?"

Úc Chỉ Mộc biết rất rõ, hắn không phải không nghe được, mà là nghe được rất rành mạch, một chữ không lọt. Những gì hắn hiện đang làm đều là vì tìm cái cớ cho  bản thân, cũng là như đang nghiệm chứng điều gì đó.

"Sư phụ ngốc, Ly Nhi là nói..." khóe miệng chu ra, Thử Ly đem thân mình tiền khuynh, càng tới gần hắn, ửng đỏ trên mặt có một tia hờn dỗi: "Sư phụ, hôn, ta."

Lúc này đây, nói rất nặng, rất chậm, trong veo thanh âm lại quán nhập Úc Chỉ Mộc màng tai, chỉ tự không lậu.

Vẫn là như thế kết quả, hắn nghe được rành mạch, Ly Nhi nói —— sư phụ, hôn ta.

Thân mình trầm tĩnh lại, giống như bị mê hoặc, hoặc là vốn muốn như thế, hắn ôm lấy thắt lưng của nàng, giống như chí bảo kéo nàng đến thật gần, cơ hồ không còn khoảng cách, hương hoa bạch chỉ trên người hai người dung hợp càng thêm phù hợp, tự nhiên giống như nước mùa xuân chảy về hướng đông.

Hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng trên mặt hai người, cảm giác làn môi hòa lẫn lành lạnh, còn lại những nơi khác là hết sức nóng rực, còn nóng hơn so với độ nóng của rừng lá phong dày đỏ đặc này. Cảm xúc nhẹ nhàng chảy vào từng nơi trên thân thể hắn, đến tận tâm linh.

Hắn nếm được hương vị rượu trên môi nàng môi càng ngọt càng say lòng người hơn so với lần đó. Rất thơm, rất ngọt, cũng xuất phát từ hương rượu, hơn cả hương rượu tiên bình thường năm trăm năm trước. Bởi vì, không thể nghi ngờ, "Quên mộng" là rượu hương làm hắn hưởng thụ nhất.

"Ư." Nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, cánh môi Thử Ly vừa động, cái lưỡi vươn ra, rất có hứng thú đi vào trong miệng Úc Chỉ Mộc, từ khóe miệng đi vào bên trong, từ tiếp xúc nhẹ nhàng đến toàn tâm cắn.

Hắn dường như chịu không nổi, nháy mắt giữ chặt tay Thử Ly, nhẹ nhàng cắn cái lưỡi trắng mịn của nàng, ngăn cản nàng đầu lưỡi nghịch ngợm. Nhìn thấy giữa chân mày khẽ nhíu đau đớn mà có chút khẩn cấp, trái tim của hắn lại cảm thấy thỏa mãn kỳ lạ.

Lại không kịp tự hỏi gì, ngay cả hắn cũng không biết lúc nào hắn sẽ có những động tác này. Môi mỏng đã mở ra, hai hàm răng dùng sức cắn khẽ chóp mũi nho nhỏ, trắng nõn kia, thân mình vừa nghiêng, hai người liền thuận theo lực đạo ngã xuống đất.

Thừa dịp đôi môi anh đào nhỏ kia chưa khép kín, lưỡi hắn liền thâm nhập, lớn mật làm bậy, tùy ý, mạnh mẽ quét sạch từng chỗ.  Môi lưỡi triền miên, ngọt không thể rời ra được hút lấy từng hương vị thuộc về Ly Nhi của hắn.

Ly Nhi của hắn, đây là Ly Nhi của hắn.

Hắn vội vàng muốn chứng minh, chứng minh tất cả những cảm xúc chân thật này làm người ta rung động đến mức nào. Hắn tự dưng sợ hãi, sợ hãi một khi rời khỏi, hắn lại sẽ nhìn thấy đôi mắt bi thương kia!

Áo ngoài Thử Ly vốn đã lỏng lẻo vì động tác ngã xuống đất liền rơi ra, rơi đến bên hông. Nàng khó nhịn nghẹn đỏ mặt, không chỉ vì cảm xúc nóng rực quanh thân, mà còn bởi vì áo ngoài dừng ở cổ tay nàng, giữ lại bên hông nàng lại tạo thành một cảm giác bó buộc nhỏ. Tuy rằng cũng không chặt, nhưng nàng vẫn buông tay đang giao nhau sau lưng Úc Chỉ Mộc, làm cho áo ngoài vốn đang vướng lại thuận lợi chảy xuống, rũ trên mặt đất, phủ lên thân hình mềm mại của nàng.

Chân mày vừa cong, tay lại vòng qua nam tử áo trắng ở phía trên nàng, chẳng qua đổi đến phía trên cổ hắn, làm nụ hôn thêm sâu sắc như để an ủi sự bất mãn của hắn với sự rời đi ngắn ngủi của chính mình. Bàn tay non mềm xoa bên trong ngực của hắn, chậm rãi xuống phía dưới, đi đến bên hông rồi dừng lại, sau đó tay nhỏ không biết xấu hổ nhẹ nhàng kéo lấy đai lưng màu trắng, theo áo khoát tản ra, tay rất tự nhiên đi vào áo trong, sau đó vượt qua vạt áo, bàn tay ấm áp thủ đụng phải làn da mát lạnh của hắn, Úc Chỉ Mộc dừng lại một chút, lưỡi dừng ở trong miệng nàng cũng không biết như thế nào cho phải, hiện nay, rốt cuộc tiến hay là lui?

Một mảnh lá phong không biết tốt xấu dừng lại ở giữa mái tóc Thử Ly, trên mái tóc đen như mực có vẻ càng thêm đỏ, giống như là một đôi mắt sáng ngời đang nhìn trộm hành động ngượng ngùng giữa hai người bọn họ.

Nhìn màu đỏ chói mắt cùng những đường gân rõ ràng trên phiến lá, ánh mắt Úc Chỉ Mộc trở nên càng nồng đậm nóng cháy, lời lẽ mất hết, chỉ nhẹ nhàng đụng vào làn môi đỏ mọng của nàng. Đôi môi tiếp xúc giữa hắn và nàng càng tăng lên, càng mang theo độ cong đẹp.

Trong ngực hắn là hơi ấm của Ly Nhi, là hơi ấm không cho hắn dừng lại.

Ngón tay khều một lọn tóc của nàng, quấn quanh đầu ngón tay, di động đến vai nàng, nhẹ nhàng hoạt động trên làn da đó, dẫn đến một trận run rẩy.

"Ư..." Tiếng rên rỉ tất nhỏ lại phát ra, kích thích động tác trên tay của Úc Chỉ Mộc. Ngón tay nhẹ nhàng trượt, Thử Ly trong người run rẩy từng đợt lặp lại. Vạt áo chịu ngoại lực lôi kéo, áo trong của nàng tản ra, lộ ra một chút hồng giữa một màu trắng toàn thân.

Cái yếm màu đỏ không che đậy hết được thân hình đẫy đà, quy luật hô hấp bị phá vỡ bởi cơn gió nhẹ thổi tới tạo nên những rung động rất nhẹ, khi nhẹ khi nặng, mỗi hơi thở sâu sắc làm mềm mại trái tim hắn đã không thể quay lại như xưa.

Đưa tay phủ lên vùng rốn bị lộ ra của nàng, ma sát qua lại xung quanh, khi nhẹ khi nặng, không biết mệt mỏi. Hắn chỉ là đang ma sát qua lại, mà không nóng lòng dùng môi chạm vào ôn hương nhuyễn ngọc ở bên dưới hắn. Hắn chỉ dùng ngón tay thon dài vỗ về, rất lâu rồi chưa gần gũi như thế, không không chế được tiếp xúc với làn da mềm mại trắng nõn như thế.

Môi chạm môi đột nhiên rời đi, trên đôi mắt Thử Ly hiện lên một tia không rõ ý tứ, nghịch ngợm cười, hàm chứa cảm giác men rượu oán giận bay vào không trung trước khi Úc Chỉ Mộc lại dán lên môi nàng: "Ưm, không chơi nữa."

Tiếp theo, Úc Chỉ Mộc liền cảm giác thân mình mềm mại trong lòng mình không còn động tĩnh, không có bất kỳ một động tác rất nhỏ động nào.

Nhìn cặp mắt khép kín cùng với hàng mi nhẹ nhàng rung động, môi bất đắc dĩ dừng lại trên hai má ửng đỏ của nàng, thoáng dừng lại rồi rời khỏi.

Đôi mắt của hắn cũng theo đó nhẹ nhàng khép lại, bên tai là gió, cùng với tiếng hơi thở đều đặn rơi vào tai. Một lúc sau, chậm rãi mở mắt ra lại là một ánh mắt trấn tĩnh như bình thường.

Hiện tại, vẫn không phải lúc.

Gió vẫn chưa ngừng thổi tan hương hoa bạch chỉ nhàn nhạt không tan, nhưng lại không tan được những cảm xúc trong lòng hắn. Lá phong vẫn không ngừng nhàn nhã thong dong rơi xuống đất, có lúc thật chậm rãi bay một vòng trong không trung, có lúc lại không chút nào lưu luyến trực tiếp rơi xuống mặt đất đầy bụi.

Không có không thể tin được không có không biết làm sao, hắn chỉ là có một sự tiếc nuối không rõ ràng nhẹ nhàng vây quanh thân.

Chỉ khẽ hôn ôm nhau lại làm cho hắn vui vẻ.

Nhưng vì sao lại như thế?

Tinh tế mặc lại quần áo cho Thử Ly của hắn, Úc Chỉ Mộc đứng dậy, tính ôm nàng rời khỏi phiến rừng phong này.

A, đối với hắn mà nói đã không sao cả.

"Chỉ Mộc!"

"Thượng tiên?"

Vài âm thanh không đồng nhất nhưng đều mang theo nghi hoặc cùng kinh ngạc đồng thời vang lên.

Úc Chỉ Mộc quay đầu, nhìn Nam Hàn Nguyên, Nguyệt Huyền, Nhiên Ông, Bán Sắc Thu đám người đều tìm đến nơi này, chỉ là thần sắc hơi kinh ngạc sau đó phục hồi như thường nhìn về phía bọn họ.

"Các vị, sao đều đến đây?"

Lúc này, nghe được âm thanh, chúng tiên mới hồi phục tinh thần lại.

"Tất nhiên là tới tìm thượng tiên." Nhiên Ông tiến lên từng bước, nhìn Úc Chỉ Mộc thầy trò hai người, như là biết chút gì, vuốt chòm râu dài của mình, không rõ dụng tâm mà cười, hỏi: "Thượng tiên cùng nha đầu đây là?"

Rất nhiều tiên nhân ở đây đều là chính mắt chứng kiến lần thiên đình thẩm phán đó, tất nhiên đều biết chuyện xấu sau lưng kinh động lục giới của thầy trò Úc Chỉ Mộc lần đó, còn dáng vẻ mới vừa rồi của hai người này...

"Đồ nhi này của bản tôn không biết nặng nhẹ, mê rượu, uống sạch một bình rượu Quên mộng, cho nên, bản tôn đang muốn ôm nàng đi nghỉ ngơi." Nói xong chỉ bầu rượu sứ men xanh nằm một bên nằm trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Bán Sắc Thu: "Bán chưởng môn, làm phiền an bài một phòng cho Ly Nhi nghỉ ngơi."

Chúng tiên nghe xong, nhìn bầu rượu trống không cùng với dáng vẻ rõ ràng là say rượu không tỉnh của Thử Ly đệ tử thượng tiên, liền đều lộ ra thần sắc thì ra là thế.

Dáng vẻ vừa rồi của Mộc Nhiễm thượng tiên cùng với đồ nhi quả thật ái muội không thôi, nhưng bọn họ cũng biết rất rõ năm đó thái độ của thượng tiên đối với đệ tử duy nhất của mình vô cùng tuyệt tình, cho dù bốn trăm năm trước đó bọn họ chỉ nghe nói mà không chính mắt nhìn thấy trên hôn lễ ở yêu giới, thầy trò bọn họ tranh chấp cũng không thể xóa hết ấn tượng khắc cốt ghi tâm với mọi người trong lần xét xử đó.

Cho nên chúng tiên mặc dù có nghi hoặc trong nháy mắt, nhưng vẫn không thể nhận ra có cái gì không ổn.

"Thượng tiên, mời đi theo ta." Bán Sắc Thu gật đầu, trước phái đệ tử tiếp đón chúng tiên tiếp tục uống rượu tâm tình, sau đó liền thay đổi phương hướng, dẫn thầy trò Úc Chỉ Mộc đi theo một hướng khác.

Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền rơi lại phía sau chúng tiên đang rời khỏi rừng phong, chậm rãi bước chân đi về phía trước. Sau đó đồng thời quay đầu, liếc mắt nhìn Úc Chỉ Mộc ôm Thử Ly theo Bán Sắc Thu rời đi xa, đành phải nhìn nhau cười, nụ cười đó mang theo bất đắc dĩ cùng lo lắng, đau khổ là hai người không bỏ xuống được lại không thể ngăn cản.

Haiz, bước chân nhanh hơn, hai người âm thầm thở dài.

Bọn họ không biết là, chỉ cần có thay đổi giống nhau, rất nhiều việc liền không giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro