Chương 70: Quy Nhàn nhiễm hương hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió nhẹ từ từ, sen trắng khắp hồ nhẹ nhàng lay động, làn nước trong xanh trong trì gợn sóng. Thanh Nguyệt một thân rộng áo bào xang nhạt rộng thùng thình, nhàn nhã tựa vào trên thanh ngọc tháp nhắm mắt dưỡng thần.

"Ma tôn!" Có thanh âm phá vỡ yên tĩnh của Liên Nguyệt trì, theo đó Lạc Thư Ngôn một thân thanh sam đứng trước Thanh Nguyệt.

"Chuyện gì?" Bị quấy rầy Thanh Nguyệt khép hờ mí mắt nâng cũng không nâng một chút, thoáng nhíu mày sau, còn có không kiên nhẫn thanh âm theo hầu trung tràn ra.

"Ma tôn, đã quấy rầy là Thư Ngôn không phải, nhưng, Ma tôn sẽ cảm thấy hứng thú với mấy tin tức này, ít nhất sẽ có một." Lạc Thư Ngôn sờ sờ bàn tính bằng ngõ trong tay, hơi hơi cúi đầu nói.

"Ngày hôm trước Lạc hộ pháp đã phái người truyền tin tức về, bản tôn cảm thấy hứng thú cũng đã biết được, không biết Lạc hộ pháp còn có cái gì đáng giá để bản tôn chú ý?"

Lạc Thư Ngôn chắp tay sau lưng, cúi hạ thân mình vái chào, trên gương mặt trắng xanh là nụ cười nhợt nhạt, lại có vẻ âm trầm.

"Có thuộc hạ nhân giới phát hiện một chuyện hẳn là rất thú vị, đã nhiều ngày bào đệ Khánh vương Ngô Thanh Nhiên của Ngô hoàng đế nhân giới cùng một vị nam tử nhân nghĩa Ngọc công tử thần bí lui tới thậm mật. Vị Ngọc công tử là một vị trong phần lớn môn khách của hắn, nửa năm trước vào Khánh vương phủ sau cũng không có đặc biệt trọng dụng, mà hiện tại..."

"Đây là chuyện của nhân giới, liên quan gì đến bản tôn?" Còn chưa chờ Lạc Thư Ngôn nói xong, Thanh Nguyệt liền gián đoạn lời nói của hắn.

"Xin nghe thuộc hạ nói xong, Ma tôn còn nhớ rõ sứ giả mặt đen của yêu giới cũng chính là Thần Vô Ức chăng?"

"Như thế nào?" Thanh Nguyệt giương mắt, từ sau khi Lạc Thư Ngôn tiến vào lần đầu tiên nhìn thẳng hắn.

"Hắn gần đây bắt đầu lợi dụng địa vị hắn ở yêu giới mượn sức một ít thuộc hạ của yêu vương Ly Đoạn, cũng bắt đầu phái người đi thăm dò chuyện của Mộc Lưu. Mà hôm qua, thám tử thuộc hạ phái đi thấy có hắc y nhân ra vào phủ đệ Ngọc công tử, người áo đen tu vi thâm sâu, thuộc hạ vẫn chưa thấy rõ ràng của hắn bộ dáng. Nhưng, thuộc hạ đoán rằng, nếu yêu giới ở lúc này có động tĩnh, tất là có quan hệ..."

"Lạc hộ pháp muốn nói hắn cùng cái tên gọi là Ngọc công tử kia có liên quan?"

"Ma tôn anh minh, thuộc hạ đoán đúng là như thế. Không biết Ma tôn có hứng thú không?"

"À? Việc này sao lại khéo ngay sau khi Thử Ly tỉnh lại, làm cho bản tôn không có hứng thú cũng không được, không phải sao?" Âm thanh trầm thấp vang lên xung quanh liên trì, như là đang hỏi thuộc hạ Lạc Thư Ngôn của hắn lại như là đang hỏi chính hắn.

"Thuộc hạ cáo lui." Mặc kệ có phải đang hỏi hắn hay không, hắn cũng không tính trả lời.

Sau khi chắp tay bái, Lạc Thư Ngôn gõ gõ lên một viên ngọc trên bàn tính, bên môi dừng lại nụ cười sâu âm trầm sâm cười nguyệt trì.

Năm ngọn núi lần lượt xếp sát nhau, cũng không cao, bị những đám lá cây phủ kín, đập vào mắt một mảnh đỏ. Trên không từng đám mây đỏ như lửa vây quanh, mặc dù nhìn là một mảng màu đỏ, lại không chút cảm giác nóng bức, ngược lại còn cảm giác mát nhè nhẹ.

Nơi này chính là Quy Nhàn sơn, nơi chúng tiên đang tập hợp cử hành tiên khí phổ.

Nếu là nơi chúng tiên tập hợp, thì tự nhiên không thể thiếu tiệc rượu.

Trong Phong Lâm đình viện to lớn, đến các tiên nhân đang cùng nhau uống rượu tán gẫu, sau lưng thạch điêu phong lâm làm hồng xán xán làm nền.

Chính giữa là một hồ nước hình tròn, trong hồ trồng cỏ Hương Bồ, trên mặt hồ có nữ đệ tử Quy Nhàn sơn mặc cùng một màu múa kiếm trợ hứng, bên cạnh ao nam đệ tử mặc cùng màu áo ngồi vây quanh một vòng, đang đánh đàn thổi tiêu làm nhạc đệm.

Tư thái các tiên nhân không giống nhau, hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm uống tiên tửu ngon trong chén chính mình, trong bình thậm chí trong lọ.

Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền ngồi ở phía bên phải, nâng chén nói gì đó.

"Huyền, Chỉ Mộc rốt cuộc muốn tuyên bố chuyện gì?" Nam Hàn Nguyên ngồi xếp bằng, một tay đang vẽ vẽ theo hình tiên hạc trông rất sống động trên bàn bàn gỗ đàn hương, một tay chà sát chén rượu sứ xanh đang nắm trong tay, mở miệng hỏi.

"Ta đoán hơn phân nửa có liên quan đến Thử Ly." Nguyệt Huyền dựa vào tàng cây một gốc cây phong, nhìn không trung chậm rãi chuyển sang màu đỏ: "Tính thời gian, sư đệ cũng chắc là sắp tới."

Nam Hàn Nguyên nhấp một ngụm rượu, nhìn khối đá điêu khắc ở đại môn, híp mắt nặng nề nói: "Đến rồi."

Cùng lúc, âm thanh truyền báo của đệ tử Quy Nhàn cũng cũng vang lên, âm thanh vang dội kéo dài: "Mộc Lưu chưởng môn Mộc Nhiễm thượng tiên đến!"

Nơi thạch điêu đại môn, một trận gió nhẹ từ từ thổi tới. Hai thân ảnh màu trắng từ xa vươn đến gần, không phải ngự phong, mà là bước đi trên làn hương, chậm rãi đi tới. Dưới chân là một mảng lá phong đỏ theo gió mà rơi vào, tỏa sáng lên hai mảng màu trắng kia.

Thử Ly trái phải nhìn quanh, đi theo phía sau Úc Chỉ Mộc, nhìn một đám tiên nhân dời tầm mắt về phía cửa lớn, nhìn thần sắc trên mặt bọn họ từ kinh ngạc đến xác định. Ánh mắt Thử Ly lộ ra vẻ tò mò, bên miệng là nụ cười nhẹ không ai lý giải được.

Nhìn hai người ngồi ở vị trí trống duy nhất phía bên phải trên cùng, Bán Sắc Thu thân là chủ sự lần này, quét mắt nhìn chúng tiên một cái, rồi dừng ánh mắt ở trên người Thử Ly bên cạnh Úc Chỉ Mộc, dừng lại trong giây lát rồi thu hồi, lễ phép cười: "Nếu Mộc Lưu chưởng môn đã đến, tiên khí phổ chúng ta liền chính thức bắt đầu đi. Nhưng, trước tiên..."

"Mời thượng tiên nói chuyện ngươi muốn nói đi." Thân hình hắn vừa nghiêng, làm cho vạt áo màu tím y khẽ rung động, ngón tay chỉ hướng Thử Ly, trên gương mặt có chút khôi ngô thoáng hiện lên vẻ ngầm xác định không thể nghi ngờ.

"Bán chưởng môn." Nhìn đồ nhi có chút sợ hãi trốn phía sau mình, Úc Chỉ Mộc nhíu mày, chắp tay sau lưng đứng dậy, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng lập tức mà ra: "Mượn cơ hội tiên khí phổ chúng tiên tập hợp, thông báo một chuyện. Chắc là mọi người cũng thấy rồi, đệ tử bản tôn đã tỉnh, nàng là đồ nhi của bản tôn, cũng sẽ là đồ nhi duy nhất của bản tôn."

Sau đó âm thanh chuyển sang mật ngữ ngoại trừ Thử Ly ra đều có thể nghe được: "Bản tôn chỉ cầu một câu, mong rằng chúng tiên hiểu được đúng mực."

"Đúng mực? Nói gì vậy!" Mật ngữ vừa xong, liền có một tiên nhân giận dữ đứng lên, vội vàng nhìn Úc Chỉ Mộc.

"Sư phụ, làm sao vậy?" Thử Ly không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ phải lôi kéo góc áo sư phụ nhà mình sợ hãi hỏi.

"Không có việc gì." Úc Chỉ Mộc sờ sờ đầu Thử Ly, trấn an cười. Sau đó vẻ mặt không chút thay đổi quét mắt liếc nhìn vị tiên nhân áo xanh giận dữ đứng lên kia.

Cái liếc mắt này lập tức làm cho tiên nhân kia in bặt, rầu rĩ ngồi xuống, đành phải không nói gì uống rượu trong chén.

"Chúng tiên đến là để cùng nhau giám định xem xét tiên khí của chính mình, Bán mỗ cũng không nói nhiều, hiện tại hãy chính thức bắt đầu đi." Thấy không khí có chút tẻ nhạt, Bán Sắc Thu nhanh chóng trở về chủ đề chính, tuyên bố bắt đầu lần đầu xếp hạng tiên khí phổ, tranh đua cao thấp.

Chỉ cần có Úc Chỉ Mộc ở đây, không khí nhất định sẽ trở nên lạnh.

"Vậy tiểu tiên sẽ hiến cái xấu trước!" Một tiên nhân áo lam đầu tiên đứng dậy, phi thân đứng ở trên không hồ nước, tiếp theo niệm bí quyết tế ra tiên khí của mình.

Một cái xiềng xích màu lam lóe ánh sáng nhạt cùng màu xuất hiện ở trong tay hắn, hắn vung tay lên, rừng phong xa xa lay động mãnh liệt, lá phong tạo thành từng phiến từng phiến hạ xuống thật là đồ sộ, tiếp theo biến những tảng đá hình tiên hạc tảng đá nháy mắt hóa thành bột phấn lẫn vào trong lá phong rơi đầy đất.

"Bán chưởng môn, thật sự thật có lỗi, tiểu tiên không phải cố ý hủy thạch điêu đó." Ngữ khí thành khẩn cung kính, nhưng trên mặt tuấn tú là nụ cười đắc ý.

"Không sao, Cô Minh Quân. Lần tổ chức xếp hạng tiên khí phổ này, Mán mỗ dự đoán được sẽ có chuyện này." Bán Sắc Thu đẩu đẩu vạt áo, cũng không thèm để ý, dù sao thạch điêu đó khắc lại là được. Sau đó lại nhìn về phía chúng tiên: "Bán mỗ cho rằng, chỉ dựa vào biểu diễn tiên khí, mà không luận bàn có vẻ không công chính, không bằng đến nơi tỷ thí tiên khí, nhưng không được sử dụng tiên thuật ngoài tiên thuật của tiên khí sinh ra, ý chúng tiên như thế nào?"

"Lời Bán chưởng môn lời nói rất đúng."

"Bản tiên đồng ý."

"Ý hay."

...

Bán Sắc Thu lời này vừa ra, mọi người đều gật đầu phụ họa, có tỷ thí, lần sắp xếp tiên khí phổ này mới có thể đặc sắc hơn.

Sau đó, có một tiên nhân khác luận bàn cùng tiên nhân áo lam được xưng là Cô Minh Quân, rất nhanh đã bị tiên nhân chủ động khiêu chiến thắng được bằng tiên khí Mộng Linh Trảm của chính mình.

Sau đó Dương Tiển, Lý Tĩnh, Nhiên Ông, Nguyệt Huyền, Nam Hàn Nguyên các tiên nhân đều tự xuất ra tiên khí mà người người trong tiên giới đều biết rõ, lần lượt tỷ thí, cuối cùng còn ở lại là phất trần màu trắng "U thiên"của Nhiên Ông.

Dừng lại trên nước hồ, Nhiên Ông một thân áo bào trắng vuốt chòm râu màu trắng thật dài của chính mình, nhìn về phía bàn gỗ trống trơn bên phải Bán Sắc Thu, mặt mang nghi vấn: "Mộc Nhiễm thượng tiên đâu?"

Dứt lời, chúng tiên tài hoa chuyển ánh mắt, vừa rồi vẫn chú ý màn quyết đấu rầm rộ của Nhiên Ông lão tiên cùng Nam Hàn Nguyên lúc này cũng vẻ mặt nghi hoặc.

Mới chưa đến nửa nén hương, thượng tiên cùng của hắn đệ tử sao không thấy ?

Dời ánh mắt về phía nhị sư huynh Nguyệt Huyền của Úc Chỉ Mộc, Nhiên Ông hỏi trước tiên: "Nguyệt Huyền tiên tôn, Mộc Nhiễm thượng tiên đi nơi nào, ngươi biết không?"

Nguyệt Huyền chắp tay, lắc đầu nói: "Nguyệt Huyền cũng không rõ ràng lắm, vừa rồi cũng giống như các vị, đều ở chú ý ngài cùng sư huynh ta quyết đấu. Nói vậy, Chỉ Mộc chắc là đi tìm đồ đệ Thử Ly của hắn."

Mà bọn họ rốt cuộc đi đâu?

Sâu trong một mảng rừng phong đỏ thẫm, một nữ tử áo trắng tựa vào tàng cây dưới một gốc cây phong, hai chân thật dài duỗi thẳng, hai tay nắm bầu rượu sứ men xanh, đang đưa cái miệng bình vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, nước rượu trong suốt chảy ra từ miệng bình, thành một đường cong trong trẻo không gián đoạn chảy vào trong miệng của nàng.

Động tác có chút hào sảng lại có chút đáng yêu giằng co thật lâu, cho đến khi rượu trong bình hoàn toàn không còn mới chấm dứt.

"Sao hết nhanh như thế chứ?" Âm thanh oán giận có chút bất đắc dĩ vang lên. Nước này thật là ngon, trong veo lại thanh ngọt, lại có chút hương vị ê ẩm, giống như hương vị kẹo hồ lô mà nàng thích nhất.

"Không cần ngươi nữa!"

Nữ tử hơi nheo lại ánh mắt, tiện tay quăng bình qua một bên, nó theo quán tính lăn vài vòng. Sau đó hai bàn tay khẽ cong lại, chà sát hai má trắng trẻo phiếm hồng của mình. Khẽ chu miệng nhẹ nhàng động, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ cực kỳ giống một con mèo lười.

Úc Chỉ Mộc theo cảm giác đi vào sâu trong mảnh rừng phong này, nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ của Thử Ly. Giữa một màn náo nhiệt, duy nhất một khối trắng cứ như vậy dày dựa vào.

Hắn nhẹ nhàng đi qua, như là sợ quấy rầy đến nàng, chính là đến gần nàng, sau đó ngồi xổm xuống lẳng lặng xem, ngay cả hô hấp đều cực kỳ nhẹ nhàng, không phát ra một chút động tĩnh.

Thử Ly lấy tay cọ cọ hai má, càng thêm đỏ ửng, tiếp theo nàng khúc khởi hai chân, hai giữa hai chân nhẹ nhàng ma sát. Như là có chút nóng, nàng vung tay vô ý thức rớt ra trên vạt áo hắn, theo động tác, ngoại sam mở ra, để lộ lớp áo trong cũng một màu trắng.

Từng nhịp từng nhịp hơi thở theo quy luật, bộ ngực cũng đồng dạng phập phồng theo quy luật, nàng mở đôi mắt, trong mắt mang theo chút hơi nước ướt át nhìn người áo trắng ngồi trước mắt.

Gió xung quanh mang theo chút cảm giác mát không ngừng thổi tới, thổi đầy hương hoa bạch chỉ trên người hai người, một mùi hoa nhàn nhạt quyện với mùi thơm cơ thể vây quay hai người ở đó, trà trộn, giao hòa. Bất tri bất giác, tay đã sớm ở trên thắt lưng Úc Chỉ Mộc, hắn không kịp phản ứng, đã bị âm thanh mơ hồ phát ra.

Lá phong phiếm đỏ, hương hoa bạch chỉ cuốn theo gió, nữ tử trong lòng Úc Chỉ Mộc môi đỏ mọng khẽ mở, âm thanh trong veo tràn ra:

"Sư phụ, hôn ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro