Chương 75: Nguyệt Lạc cuối cùng cũng đến lúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đặt ta xuống!"

Vừa về đến phòng, Thử Ly liền vung tay vung chân, muốn tránh khỏi Úc Chỉ Mộc ôm ấp.

"Được, Ly Nhi, không cần lộn xộn, sư phụ thả ngươi xuống là được." Úc Chỉ Mộc bất đắc dĩ, ôm nàng đến giường ngồi xuống, còn mình thì đứng ở trước giường, nhìn vẻ mặt nàng buồn bực, hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Tay duỗi ra, búi tóc vấn hơi lỏng lẻo tản ra, tay Thử Ly cầm Ly Thương đưa đến trước mặt hắn: "Trả lại cho người!"

"Ly Nhi?" Úc Chỉ Mộc chấn động, khom người xoa chân mày nhăn lại của nàng: "Ngươi không thích? Hay là vì các sư thúc của ngươi..."

"Các người nói chuyện lớn giọng như thế, mặc dù Ly Nhi nghe không hiểu lắm lời các người nói, nhưng Ly Nhi biết Hàn Nguyên sư thúc đang hung dữ với ta, Ly Nhi sợ hắn, cho nên... Ta không cần, hu hu..." Nói xong, Thử Ly liền khóc nức nở, trong mắt cũng có nước mắt lưng tròng.

Úc Chỉ Mộc cũng không quá chú ý đến thứ gì trong mắt nàng, chỉ nghe được tiếng khóc của nàng liền trở nên đau lòng, đành phải đưa tay lau khóe mắt ngập nước của nàng: "Có vi sư ở đây, có cái gì phải sợ. Ly Thương nếu đã cho ngươi, vậy ngươi cứ giữ lấy, trừ phi ngươi thật sự không thích."

"Ly Nhi thích, Ly Nhi thích. Sư phụ cho, Ly Nhi đương nhiên thích, nhưng..." Ngươi xác định chứ?

"Ta không phải đã nói rồi sao, có vi sư ở đây, sư phụ nói có thể là có thể." Úc Chỉ Mộc trực tiếp nhìn chằm chằm Thử Ly, ánh mắt không cho phép cự tuyệt.

Hắn cũng không biết chính mình làm sao vậy, hắn không muốn thu hồi Ly Thương, tuyệt đối không muốn. Hắn hiện tại chỉ biết là, hắn muốn làm theo những gì đồ đệ muốn, làm hết khả năng có được.

"Vậy... Ly Nhi tiếp tục mang Ly Thương là được." Thử Ly thu hồi cây ngọc trâm tím vào lòng, đột nhiên cúi đầu, tóc dài hạ xuống, che lại hơn phân nửa khuôn mặt, miệng có rầu rĩ phun ra hai chữ: "Sư phụ..."

"Hử?"

Tiếp theo, Thử Ly đưa tay ôm lấy thắt lưng Úc Chỉ Mộc, chậm rãi ngẩng đầu, tóc dài tản ra, trên mặt biểu tình trở nên rõ ràng. Nàng ôn nhu cười, ánh mắt nặng trĩu, âm thanh tinh tế mà ngọt ngào tràn ra:

"Người xác định cho Ly Nhi Ly Thương?"

Ly Nhi sao lại đột nhiên hỏi như vậy? Úc Chỉ Mộc chấn động, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng. Ôn nhu khuynh thành, không nhiễm phàm tục, nhưng ánh mắt nàng nói cho hắn, nàng chỉ là một đứa bé. Lời nói vừa rồi cùng ánh mắt chỉ là...

"Nếu sư phụ đã đồng ý cho ngươi, thì không có chuyện thu hồi."

"Ta chỉ biết, sư phụ là tốt nhất !" Thử Ly nhảy lên, vung hai ty ở trên giường, vẻ hưng phấn vui vẻ trong mắt hoàn toàn thuộc dạng một đứa nhỏ được cho món đồ chơi yêu thích.

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Thử Ly, Úc Chỉ Mộc cẩn thận vây quanh trước giường, phòng ngừa động tác nàng quá lớn mà ngã sấp xuống, trên môi là nụ cười mà thường xuyên xuất hiện trước mặt đệ tử hắn.

Ly Nhi của hắn, quả thật chỉ là một đứa trẻ...

"Ma tôn, Ma tôn... xảy... xảy..."

"Ba" một tiếng, nước hồ Liên Nguyệt tung lên, Thanh Nguyệt thu hồi chưởng, xoay người, vẻ mặt âm trầm nhìn liều lĩnh xông tới thị nữ, thanh âm có bị quấy rầy không kiên nhẫn: "A, tự ý náo loạn! Quên hết quy củ Ma giới rồi sao? Lá gan khi nào lại lớn như thế?"

"Nô tỳ biết sai, chỉ là... phu nhân... phu nhân người..." Thị nữ áo hồng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch tiếng trả lời lập tức quỳ xuống, giọng phát ra rõ ràng run rẩy.

"Phu nhân? Mẫu hậu người như thế nào chứ? Có phải các ngươi chăm sóc không chu toàn hay không, xảy ra sự cố gì?" Nghe được là chuyện của mẫu thân mình, ngữ khí Thanh Nguyệt rõ ràng mang theo hoảng hốt, tức giận cũng bị hoảng hốt giảm đi không ít.

"Chúc mừng... Chúc mừng Ma tôn, phu nhân... Phu nhân người... tỉnh, tỉnh!"

Nhìn thị nữ trước mắt sợ tới mức phát run đứt quãng biểu đạt tin tức tốt này, Thanh Nguyệt trái lại không tức giận hoặc là trách cứ, lúc này trong lòng hắn lộ vẻ vui sướng khi mẫu thân mình tỉnh lại.

"Đi, còn ngẩng ra ở đây làm gì? Dẫn đường!" Hắn thầm nghĩ nhanh chóng đến xem mẫu thân đã tỉnh lại.

Trong phòng ngập tràn hương sen, Thanh Nguyệt bước vào, mang theo một trận gió, hương sen lay động, nồng hơn không ít.

Đi vào phòng trong, ánh mắt Thanh Nguyệt lướt qua bàn tròn khắc hoa, đi vào trước giường, dừng tại thị nữ áo hồng đang đỡ nữ tử trẻ tuổi toàn thân bất động.

"Mẫu hậu..." Âm thanh đầy vui sướng mang theo một ít run rẩy.

Thanh Nguyệt có chút không thể tin được, nữ tử trước mắt thật là mẫu thân của hắn! Mẫu thân của hắn rốt cục đã tỉnh!

"Nguyệt nhi." Nguyệt Lạc ngẩng đầu, nhìn nam tử áo xanh trước mắt nàng, trong mắt có lệ, gương mặt tái nhợt lộ nụ cười từ ái.

Đây là con trai hắn, mấy trăm năm không gặp con.

Nghe tiếng, Thanh Nguyệt đi qua, tiếp nhận Nguyệt Lạc từ trên tay thị nữ áo hồng, ngồi ở bên cạnh nàng.

Nâng tay, cánh tay mảnh khảnh xoa mặt của hắn, hình dáng rõ ràng, làn da lại lành lạnh, lại chuyển qua khóe miệng của hắn, cái miệng này rất không thích cười! Nguyệt nhi đều luôn như vậy sao...

Kéo tay nàng xuống, nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh gầy yếu làm người ta đau lòng, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ cùng ngón giữa lên giữa cổ tay mẫu thân hắn.

Hơi thở mỏng manh, tốc độ máu chảy chậm cơ hồ nhìn không ra chuyển động của nó.

"Nương, ngươi hãy nghỉ ngơi trước, ta lại gọi người đến xem..." Nói xong, Thanh Nguyệt đứng dậy muốn đi gọi Quỷ y đến.

"Nguyệt nhi." Nguyệt Lạc gọi Thanh Nguyệt lại, một lần nữa kéo hắn ngồi xuống bênh cạnh mình: "Không có việc gì, không cần gọi người, mới tỉnh lại đều như thế này, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi."

"... Tốt lắm." Thanh Nguyệt ngồi xuống theo ý của nàng, trên mặt mang theo nụ cười chân chính, ôn nhu.

"Nguyệt nhi, nương ngủ mấy trăm năm, nói cho ta một chút, chuyện trong mấy trăm năm này đi, mẫu thân rất lâu rồi không thấy được ánh mặt trời trong lục giới..."

Thanh Nguyệt trên mặt mang theo bi thương cùng oán hận, ánh mắt phóng xa nhìn về phía nơi khác, thanh âm mang theo xin lỗi: "Thanh Ma của phụ thân đã không còn..."

Rồi sau đó giọng trở nên tàn nhẫn: "Đây đều là Úc Chỉ Mộc làm hại!"

"Cái gì! Nguyệt nhi ngươi... ngươi làm sao có thể để Thanh Ma bị hủy! Đó là vật duy nhất cha ngươi để lại, đó là vật phụ thân để lại đứa con trai duy nhất của mình, đó là vật duy nhất chứng minh sự tồn tại của Liên..." Nguyệt Lạc ngẩng đầu, vẻ mặt không nói nên lời nhìn chằm chằm con mình, lời nói xong liền mang theo bi thương.

Rồi sau đó, nàng như là mới phản ứng lại, Thanh Nguyệt hình như nhắc tới một cái tên: "Ngươi vừa rồi nói cái gì... Cái gì đều là Úc Chỉ Mộc làm hại?"

"Mẫu thân, Nguyệt nhi bất hiếu, nhưng hết thảy đều là Úc Chỉ Mộc kia làm hại! Vì cứu nương, Nguyệt nhi mới không thể không dùng Thanh Ma phụ thân lưu lại để hủy diệt Nam Hải."

"Nguyệt nhi, nói cho mẫu thân, ngươi hủy Nam Hải làm gì?"

"Thả đồ đệ của Úc Chỉ Mộc ra."

"Đồ đệ?" Là nữ tử nàng từng gặp qua sao?

"Nguyệt nhi, ngươi hãy nói chuyện con đã làm cùng với những chuyện phát sinh trong tám trăm năm từ đầu chí cuối cho mẫu thân." Nguyệt Lạc nhìn chằm chằm Thanh Nguyệt, trên mặt biểu tình nổi lên chút biến hóa, biểu tình này hẳn có thể gọi là cảm thấy hứng thú đi.

"Được..."

...

"Nguyệt nhi, mang ta đi gặp Úc Chỉ Mộc."

Nguyệt Lạc nghe xong Thanh Nguyệt tự thuật, gương mặt ốm yếu làm cho người ta khó hiểu, bên môi cười kỳ dị, trong vẻ suy yếu trung hiện ra sự xinh đẹp.

Ta rất chờ mong, gặp lại ngươi, ta còn nhớ rõ những lời ngươi nói khi đó.

"Nương!" Thanh Nguyệt đứng lên, mày nhíu lại lộ vẻ không đồng ý: "Người gặp hắn làm gì!"

"Nguyệt nhi, mẫu thân tự có dụng ý, hơn nữa, ngủ mấy trăm năm, ta thực hoài niệm ánh mặt trời bên ngoài."

"... vậy được, nhưng, phải chờ sau khi thân thể khỏe hơn." Thanh Nguyệt bất đắc dĩ, yêu cầu của mẫu thân, là không thể cự tuyệt.

"Cám ơn Nguyệt nhi." Nguyệt Lạc đứng dậy xoa mặt Thanh Nguyệt mặt, ngón cái vuốt hai má hắn. Nguyệt nhi, cha ngươi nếu như vẫn còn sống, thấy ngươi hiện tại kiên cường như thế, nhất định sẽ rất vui mừng.

Liên, chàng thấy chưa?

Nhân giới, Khánh Vương phủ.

Đã nhiều ngày quý phủ rất là náo nhiệt, Ngọc công tử dẫn theo đủ kiểu người tài ba dị sĩ ra vào Khánh Vương phủ, toàn bộ môn khách Khánh Pương phủ nhất thời tăng ít nhất gấp đôi so với trước kia.

Toàn bộ dân chúng Vinh An thành đều đang nghị luận, địa vị Ngọc công tử xem ra càng lớn hơn trước. Để lôi kéo vị nhân tài này, không biết là vị công chúa nào sẽ được ban cho hắn?

Hiện tại không nói đến vấn đề kết hôn, Ngọc công tử vốn không tiếp cận nữ sắc hiện tại việc phiền lòng lại liên quan đến một nữ tử.

Hôm nay, trời đã tối, ngã tư đường nơi Khánh Vương phủ, trống vắng, chỉ nghe thấy tiếng chó trông cửa cùng tiếng côn trùng kêu vang.

Cửa Vương phủ, Ngọc công tử đang chuẩn bị rời đi liền bị Ngô Thanh Nhiên ngăn lại.

"Ngọc công tử, hôm nay sắc trời đã tối muộn, hãy ở lại quý phủ bổn vương quý phủ được không?"

"Đa tạ Vương gia hảo ý." Ngọc công tử chắp tay tham bái, hoa sen khắc trên trán thêm ánh sáng chiếu rọi từ đèn lồng càng tỏa ra yêu diễm, hắn một thân quý khí trộn lẫn khí lạnh: "Tại hạ không quấy rầy thêm nữa, ngày mai Ngọc mỗ lại đến là được."

"Ngọc công tử, quý phủ bổn vương muốn cái gì có cái đó, ngươi hãy ở lại đi." Ngô Thanh Nhiên cười, chỏm râu ngủn dưới cằm giật giật theo, hắn đưa tay chụp lên bả vai Ngọc công tử, ngữ khí khí phách: "Đã lâu không đánh cờ cùng ngươi, hôm nay hãy ở lại quý phủ, cùng bổn vương uống rượu đánh cờ như thế nào?"

Tuấn mi khẽ nhíu cơ hồ không thể nhận ra, Ngọc công tử ra vẻ khiêm tốn nói: "Tại hạ chỉ là một người bình dân, được Vương gia tán thưởng mới có hôm nay, nào dám cùng Vương gia uống rượu đánh cờ."

"Đừng khách khí, ngươi cũng không phải chưa cùng bổn vương đánh cờ, hôm nay sao lại khiêm tốn như thế?" Ngô Thanh Niên nhìn chằm chằm gương mặt bị mặt nạ che hơn phân nửa, tươi cười sâu sắc: "Chớ không phải là về với xinh đẹp mỹ nhân đấy chứ? Bổn vương nhớ rõ bao nhiêu nữ tử xinh đẹp chủ động tiếp cận ngươi, ngươi đều là khinh thường!"

"Vương gia đừng cười tại hạ, Ngọc mỗ bất tài, không xứng với nữ tử này." Lời nói khiêm tốn, ánh mắt cũng đã có chút lạnh.

"Ha ha, Ngọc công tử, thật không ở lại quý phủ bổn vương sao? Hôm nay quả thật đã muộn rồi." Liếc nhìn ánh trăng nhợt nhạt ở chân trời, Ngô Thanh Nhiên hỏi lại một lần nữa.

"Khánh Vương gia..." Ngọc công tử đang chuẩn bị cự tuyệt lần nữa, ánh mắt thoáng nhìn về phía trước, lúc nhìn thấy bóng đen đứng trên mái hiên, khóe miệng cong lên, cười cũng thần bí như ấn hoa sen kia: "Được, vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro