Chương 78: Hắn uy hiếp, hắn khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Lưu sơn.

"Ui, ngươi nói, là chuyện gì xảy ra?"

"Ai biết được, mấy trăm năm nay, vẫn rất tốt, Ma giới cũng không xâm phạm nhân giới như thế, nhân giới sao lại đột nhiên bắt đầu đối phó Ma giới chứ?"

"Hiện nay Hàn Nguyên tiên tôn, Nguyệt Huyền tiên tôn cùng chưởng môn đang ở nói việc này, không biết tiên giới chúng ta có thể có hành động gì hay không."

"Đây là chuyện của ma giới cùng nhân giới, liên quan gì đến Mộc Lưu chúng ta, hơn nữa tiên ma xưa nay đối lập, cho dù chưởng môn muốn giúp cũng là giúp nhân giới."

"Đúng vậy, huống chi hiện tại chưởng môn căn bản không quan tâm đến chuyện khác, hôm nay là lần đầu tiên trong một tháng thượng tiên ra khỏi Thủy Trúc phong..."

...

Mấy ngày liền, tin tức Ma giới hao binh tổn tướng truyền ồn ào huyên náo, tự nhiên rất nhanh rơi vào tay tiên giới, rơi vào trong lỗ tai chúng đệ tử Mộc Lưu. Nhất thời, mọi người cũng có chút hả hê trong lòng, đều cảm thấy kỳ quái, nhân giới sao có thể chống cự Ma giới? Ngọc công tử kia rốt cuộc là người như thế nào? Du thuyết (*) Ngô vương đối nghịch với Ma giới làm gì?

(*): thuyết khách đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.

"Thần luyện thêm một canh giờ. Hàn Thanh, ngươi canh chừng bọn họ." Giọng Úc Chỉ Mộc trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến ngăn chặn đối thoại của chúng đệ tử.

"Chưởng... chưởng môn." Chúng đệ tử cúi đầu xuống thấp, nhìn ba ngườiÚc Chỉ Mộc,Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyềnđứng ở trước cửa điện, thân mình thoáng có chút run rẩy.

Xong rồi, xong rồi, thế này là bọn họ được khổ rồi.

"Mộc Lưu là nơi tĩnh tâm tu tiên, không phải để cho các ngươi bàn tán chuyện rỗi. Liên tục một tháng thần luyện thêm một canh giờ. Hàn Thanh, giám sát bọn họ, có sai lầm gì ngươi chịu trách nhiệm."

"Vâng." Hàn Thanh hướng mặt về Úc Chỉ Mộc, chắp tay lĩnh mệnh.

Sau đó, Úc Chỉ Mộc nghiêng người nói với hai người Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền bên cạnh: "Nhị vị sư huynh, Ly Nhi còn đang chờ ta, cáo từ trước."

Nói xong, cũng không chờ hai người trả lời, liền phi thân rời đi.

Nhân giới.

Úc Chỉ Mộc nói là phải về Thủy Trúc phong đang dỗ đồ đệThử Lycủa hắn ngủ, liền một mình ra khỏi Mộc Lưu. Mục đích lần này xuống núi không cần nói cũng biết, tự nhiên là có liên quan đến Ngọc công tử kia.

Giữa trưa ánh mặt trời chói rọi, nóng đến mức khiến tâm phiền ý loạn, gia nhân Ngọc phủ đang làm việc đều có chút không tập trung, rầu rĩ thời tiết, không khí lười nhác, mọi người bị thời tiết nóng nực làm cho không có tinh thần.

Haiz, bọn họ chủ tử làm việc lâu như vậy, hôm nay mới từ Khánh vương phủ trở về. Vừa hồi phủ liền trực tiếp vào phòng, vẫn chưa đi ra. Lý thúc đi đưa thức ăn cho thiếu gia cũng bị đuổi đi ra, ngay cả mặt thiếu gia mặt cũng không thấy được. Không biết, thiếu gia có phải đang phiền lòng chuyện gì hay không, nhưng là hết thảy đều rất thuận lợi, triều đình cũng không truyền ra tin tức bất lợi nào...

Đang lúc mọi người lười nhác ngơ ngẩn, một trận gió lạnh thổi tới, mọi người nhất thời sảng khoái không ít. Phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Á? Ở đâu nhiều hoa bạch chỉ như thế... hương thơi thật thoải mái...

Bầu trời một màu lam bay tới một mảnh màu trắng, từ từ nhẹ nhàng rơi trên tóc, trên áo nhóm nô bộc, rơi trên lá, hoa, mặt đất ở trong hoa viên, thậm chí trong ao nuôi cá, trên bài trí trong phòng. Hương hoa bạch chỉ liên tục, không đậm không nhạt, vừa đủ thâm nhập vào nơi mềm mại trong trái tim.

...

Đang lúc bọn người hầu rơi vào hương hoa bạch chỉ không trở lại bình thường được, hương hoa giảm nhẹ, không khi khôi phục vẻ oi bức lại, cảm giác mệt mỏi quay trở lại, mọi người tiếp tục miễn cưỡng bắt tay làm việc.

Thật kỳ quái, vẫn chưa thoải mái đủ đâu, sao lại không còn...

Trong phòng đóng chặt, tự dưng một chút gió mát mẻ nổi lên. Ngọc công tử mặc áo màu lam lấy tay vỗ trán, chán nản cử động thân mình.

"Là ai!"

Cơn gió này mặc dù mát mẻ, nhưng lại làm cho hắn hiển lộ cảm xúc phiền chán. Mái tóc rối bời liền rũ xuống, quét qua xương quai xanh của hắn, có chút cảm giác nhột làm mày hắn nhăn lại.

Hắn không thích bị quấy rầy, đặc biệt là lúc hắn đang phiền lòng!

"Ngươi..." Ánh mắt nhìn lên, áo trắng điểm xuyết bạch chỉ màu đỏ che phía trước tầm mắt, vẻ phiền muộn trên mặt Ngọc công tử trở nên cứng đờ.

À, là ngươi!

Nhìn chằm chằm Úc Chỉ Mộc hiện thân với hình dáng thật, sắc mặt Ngọc công tử thả lỏng ra, khóe miệng cong lên rõ ràng, nở nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc: "Cơn gió nào thổi tiên nhân ngươi tới đâu? Chẳng lẻ ngươi đặc biệt đến để quan tâm Ngọc mỗ!"

"Ngọc công tử." Ba chữ nhả ra rất nặng nề, giọng Úc Chỉ Mộc trước mặt lành lạnh lạnh, vẫn chưa đưa mắt nhìn hắn: "Mấy trăm năm nay ngươi đi đâu, bản tôn không có hứng thú biết. Hiện tại ngươi làm cái gì ta cũng không quản. Chỉ có một vấn đề, cho dù ngươi làm cái gì, nếu đề cập đến Ly Nhi, bản tôn cam đoan, vẻ bình yên vô sự hiện tại của ngươi sẽ lập tức chấm dứt."

"Bản tôn? Ngươi cho rằng đây là tiên giới của ngươi, Mộc Lưu của ngươi!" Ngọc công tử ngửa người, tựa lưng vào ghế ngồi, mi khẽ cong lên, đóa sen ấn ở giữa trán phát ra ánh sáng đỏ tươi, ngoài miệng trào phúng: "Xin hỏi thượng tiên tôn kính, ngươi là đang uy hiếp sao? Thượng tiên kính yêu của chúng ta, từ khi nào, ngươi lại làm ra chuyện uy hiếp này? Ha ha ha ha..."

Úc Chỉ Mộc lạnh lùng liếc nhìn Ngọc công tử trước mặt cười đến bừa bãi, ánh mắt thu hồi, dài tay áo vung, mặt khẽ chấn động một chút. Âm thanh lạnh như băng lộ ra phiền chán: "Ngươi hiện tại mỗi lời nói hành động, mỗi cử động đều đang hủy đi danh dự của phụ thân ngươi Chuyện của ngươi bản tôn không nhúng tay, chỉ nhắc nhở một câu, Thanh Nguyệt không phải dễ đối phó như trong tưởng tượng của ngươi. Về phần của ta Ly Nhi, ngươi không thể liên lụy!"

"Ha ha ha ha..." Tiếng cười tạm ngừng, âm thanh cũng lạnh như băng trong mang theo chán ghét: " 'Ly Nhi của ta'? Xưng hô này... thật đúng là..."

Ly Nhi hiện tại đang làm gì? Chính mình trong lòng cũng đoán được, hiện tại nói ra kích động người trước mắt này? Hừ, đáng tiếc hắn hiện nay không hứng thú!

"... nếu uy hiếp cũng uy hiếp rồi, thượng tiên cũng không việc gì khác chứ." Ngữ khí Ngọc công tử trở nên lười nhác, nhàm chán nhìn chằm chằm nghiên mực đầy mực trên bàn, không nhẹ không nặng xuống lệnh đuổi khách.

"..." Tay trong áo bào rộng nắm chặt, đôi mắt Úc Chỉ Mộc trở nên đen, ít lâu sau, không nói một câu xoay người biến mất.

Lại là một trận gió quá, hương bay khắp phòng. Gió ngừng hương cũng tản hết, trong phòng chỉ còn một mình Ngọc công tử khôi phục lại sự yên tĩnh đến oi bức.

Ngọc công tử dựa vào lưng ghế dựa, vạt áo vẫn mở ra như cũ. Đôi mắt khép hờ, ánh mắt lại khôi phục sự phiền chán bất an, tay nắm chặt đã thấm xuất mồ hôi ẩm ướt.

Ly Nhi, rốt cuộc muốn bao lâu nữa mới có thể nhìn thấy nàng!

Thanh Nguyệt, rốt cuộc muốn bao lâu nữa mới có thể đối mặt giao thủ với ngươi!

Ma giới, trong đại đường.

"Nói." Thanh Nguyệt nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, uống một ngụm rượu trong tay, ánh mắt trên người nam tử áo xanh đang quỳ bên dưới, chỉ thản nhiên toát ra một chữ.

"Bẩm Ma tôn, thuộc hạ phát hiện, hai phàm nhân mà thuộc hạ cùng Kim hộ pháp khống chế đã chết, là Ngọc công tử phái người hạ thủ, những tin tức giả chúng ta biết được sau này đều là do hắn tìm người giả mạo..."

"Bản tôn lãng phí thời gian không phải muốn nghe ngươi nói những thứ đó." Thanh Nguyệt nhẹ buông tay, chén rượu "choảng" một tiếng vỡ tan trên mặt đất.

"Thuộc hạ chỉ là... chỉ là..." Người áo xanh ngẩng đầu, biểu tình trên gương mặt xanh trắng có chút không biết như thế nào hình dung, người này chính là Lạc Thư Ngônmột trong tứ đại hộ pháp.

"Chỉ là cái gì! Lạc hộ pháp, bản tôn muốn là kết quả! Như bây giờ tính cái gì, số người Ma giới ta tử vong còn đang tăng lên! Đã xảy ra chuyện gì, không phải hạ lệnh ra Ma giới phải cẩn thận sao!" Thanh Nguyệt nặng nề thở một hơi, thanh âm bình tĩnh trở lại: "Lạc hộ pháp, nếu tra không ra cái gì nữa, hãy đi luyện ngục lĩnh phạt đi."

"Ma tôn, xin nghe thuộc hạ nói cho hết lời..." Lạc Thư Ngôn nhìn về phía Thanh Nguyệt, sắc mặt rất là trấn định: "Thuộc hạ tra được, hôm qua lúc giữa trưa Ngọc phủ có một trận cảnh tượng kỳ quái. Lúc ấy bên trong Ngọc phủ nổi một trận gió lạnh có hoa bạch chỉ, sau đó không lâu liền có tiếng đối thoại truyền ra từ trong phòng Ngọc công tử. Tuy rằng thuộc hạ không có thấy người, nhưng thuộc hạ đoán, chưởng môn Mộc Lưu hẳn là cũng biết rất nhiều chuyện."

Úc Chỉ Mộc sao? Xem ra hắn biết cũng không ít... Nhưng, hắn tìm tên kia làm cái gì...

"... A, tin tức này xem như có giá trị. Nhưng..." Vẻ lạnh lùng trên mặt nhợt nhạt của Thanh Nguyệt gợi lên nụ cười lạnh: "Biện pháp giải quyến chuyện đèn lồng màu đen đâu? Đây chuyện mà Lạc hộ pháp tự mình hứa hẹn."

"Ma tôn bớt giận, xin hãy cho thuộc hạ thêm một chút thời gian." Lạc Thư Ngôn chắp tay cúi đầu, trong mắt lộ ra kiên định. Hắn hy vọng tự mình giải quyết việc này, để cho bộ mặt thật của Ngọc công tử phải lộ diện trước lục giới. Chỉ là hắn cần thêm nhiều thời gian mà thôi.

"... Được, vậy lại cho ngươi nửa tháng." Thấy ánh mắt kiên quyến của Lạc Thư Ngôn, Thanh Nguyệt thu hồi nụ cười, tăng thêm kỳ hạn.

Chuyện Ngọc công tử liền giao cho các ngươi đi, đã lâu không thăm mẫu thân, gần đây cảm giác mẫu thân thường xuyên ngơ ngẩn, bộ dáng rất là nhàm chán.

"Mẫu hậu." Thanh Nguyệt đi vào trong phòng của Nguyệt Lạc ở Liên Nguyệt cư, thấy phòng trong im lặng chỉ có một mình Nguyệt Lạc, khó hiểu hỏi: "Người hầu hạ của người đâu?"

"... Nguyệt nhi." Nguyệt Lạc ngẩng đầu, lộ ra gương mặt chưa được trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp, cười ôn nhu với Thanh Nguyệt đi đến gần nàng: "Nơi này rất an toàn, bọn họ trông coi cũng chỉ là trông coi cho nên ta bảo bọn họ đi làm chuyện của bản thân đi."

"Chuyện của bản thân? Chuyện của bọn họ chính là hầu hạ mẫu thân người. Mẫu thân làm sao có thể ở trong phòng một mình!" Ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Lạc, gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Thanh Nguyệt lộ ra vẻ không đồng ý.

"Mẫu thân tóc của người..." Ánh mắt chuyển lên mái tóc rối tung thả tự do của Nguyệt Lạc, Thanh Nguyệt nhíu mày, ngữ khí mang theo tức giận: "Thị nữ này làm thế nào, đến cả tóc cũng chưa vấn?"

"Nguyệt nhi, không nên trách các nàng, là ta bảo bọn họ không cần làm."

"Mẫu thân..."

"Nguyệt nhi, hôm nay mẫu thân có chút mệt, thức dậy trễ, ta ngại vấn tóc phiền phức, cho nên..." Nguyệt Lạc xoa xoa cái trán, tinh thần có chút không tập trung.

"Làm sao vậy? Ta tìm quỷ y đến xem..."

"Không có việc gì, Nguyệt nhi." Nguyệt Lạc giữ chặt Thanh Nguyệt tính đứng dậy: "Có lẽ là gần đây không khí có vẻ nóng, chỉ là có chút mệt mỏi thôi, không có gì đáng ngại. Cơ thể mẫu thân tự mẫu thân biết."

Trời nóng? Ở đây cũng không phải nhân giới, nhiết độ không khí bốn mùa ở Ma giới đều như nhau, có chút thiên về lạnh, lờ này của mẫu thân...

"... vậy người hãy nghỉ ngơi đi." Thanh Nguyệt một lần nữa ngồi xuống, đối với nàng nói trời nóng cũng không nói thêm gì, chỉ cho là thân thể mẫu thân sau khi tỉnh lại quả thật có vẻ mẫn cảm, quỷ y cũng nói cho hắn biết thân thể mẫu thân sau khi tỉnh dậy sẽ có chút thay đổi.

Sau đó hắn nhìn về phía Nguyệt Lạc, ánh mắt hàm chứa chút vẻ có lỗi: "Nguyệt nhi gần đây phải bận rộn chuyện Ngọc công tử kia, thời gian kề cận mẫu thân có thể sẽ không nhiều lắm..."

"Nguyệt nhi, ngươi là chủ nhân Ma giới, nên quản lý tốt Ma giới, việc này cũng là hy vọng của Liên với ngươi sau khi đi vào Ma giới. Hắn không thắng nổi chấp niệm của bản thân không thể quản lý tốt Ma giới, hiện nay hắn... cũng đã mất, chung quy là ký thác toàn bộ hy vọng lên người ngươi. Ngươi là con hắn, quản tốt Ma giới là thay cho hắn cũng là thay cho chính ngươi. Cho nên, không cần lo lắng cho ta, dù sao gần đây trời nóng, ta cũng mệt mỏi, ngủ một lát đã vượt qua hơn phân nửa ngày, sẽ không nhàm chán."

"Được, nguyệt nhi cám ơn mẫu thân. Người hãy nghỉ ngơi đi, con đi trước." Tuy rằng biết lời của Nguyệt Lạc đang an ủi mình, nhưng Thanh Nguyệt vẫn là theo  nàng không nói gì nữa, dặn nàng nghỉ ngơi tốt liền rời khỏi phòng.

Trong phòng trống trơn khôi phục lại vẻ yên tĩnh, chỉ còn tiếng hơi thở cực nhẹ theo quy luật. Trán Nguyệt Lạc tựa vào bên cạnh bàn, sắc mặt nhiễm  tiều tụy.

Tại sao có thể như vậy? Từ lần gặp mặt ở Duyệt Thượng trai, bên Úc Chỉ Mộc căn bản không thấy có một chút động tĩnh.

Nguyệt Lạc đứng dậy, nằm xuống ở trên giường thanh ngọc ở gần đó vài bước, nằm nghiêng ngủ

Ai, gần đây quả thật mệt mỏi không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro